Thế Hôn
Chương 120: Giận chó đánh mèo

Lại nói hai mẫu tử Lâm Cẩn Dung cùng nhau đi về nghỉ,
đi được một lúc, đã thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ đang đứng dưới một gốc
cây phong ngắm lá đỏ, thấy các nàng lại đây, liền buông cành lá cúi đầu hành
lễ: “Tam cữu mẫu, Tứ muội muội.”

Lâm Cẩn Dung cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu hoàn lễ,
Đào thị có vài phần thân thiết nói: “Ăn ngon miệng không? Sao còn không đi tắm
rửa thay quần áo?” Lục Giam cười nói: “Dạ được. Đa tạ Tam cữu mẫu quan tâm.”

Ý tứ trong lời này, Đào thị ngầm hiểu. Nàng thật sự
không biết Đào Thuấn Khâm đưa cho Lục Giam thứ gì, chỉ bảo Cung ma ma cẩn thận
đem qua, được nhận lời cảm tạ hay không cũng không quan tâm, không nghĩ tới là,
hắn vẫn một mình chờ ở nơi này hành lễ nói lời cảm tạ với nàng. Không thể không
nói, trong lòng nàng có chút hưởng thụ, liền cười nói: “Nhanh đi tắm thay quần
áo đi, chúng ta đi trước.”

Lục Giam cũng cười cười, không đề cập tới nhứng thứ
khác, thật sâu thi lễ, xoay người rời đi.

Trong núi im lặng, sư tiếp khách sắp xếp cho mọi người
nghỉ ngơi ở sân viện gần phía sau núi, thanh nhã im lặng, duy nhất không tiện
chính là các nàng lần này đến nhiều người, lại đang mùa dâng hương thịnh vượng,
không đủ viện để mỗi người các nàng nghỉ, vì thế nhóm nữ quyến Lâm gia đều
trong cùng một viện.

Lâm Cẩn Dung trở về phòng thoáng nằm xuống nghỉ, rồi
dậy tắm rửa thay quần áo, sau đó gọi Đào thị, ngồi ở phía trước cửa sổ chờ Đào
thị ăn vận chuẩn bị xong. Lúc này các chủ tử nghỉ trưa đều đã dậy, có thể nhìn
thấy nha hoàn ma ma cầm theo chậu nước lui tới qua lại trong viện, mơ hồ nghe
thấy có tiếng người xôn xao ở phòng Lâm Ngũ cách vách, ôn tồn nói: “Ngũ tiểu
thư, nên dậy thôi.”

Lệ Chi liền kề tai Lâm Cẩn Dung nói nhỏ: “Là Thạch
Lưu. Ngũ tiểu thư tính tình cũng thật nhỏ mọn, có gì tức giận ở nhà là được
rồi, cần gì xuất môn còn mang theo vẻ mặt này cho người ta nhìn? Xem nàng lúc
trước ở bàn cơm nói mấy lời kia, quả thực chính là làm hỏng không khí. Sao lúc
ấy tiểu thư không giải thích hai câu?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cây trâm vốn là mang về từ Thanh
châu, mua chung từ một cửa hàng, quang minh chính đại, muốn ta giải thích cái
gì? Chẳng lẽ để ta nói, đều là ta chọn sao?” Có một số việc giải thích không rõ
ràng, càng giải thích càng phức tạp, huống hồ, lúc ấy những người đang ngồi ai
có tư cách yêu cầu nàng giải thích?

Chợt thấy La thị mang theo Thôi ma ma từ bên ngoài
bước nhanh vào, ngày cuối thu, tuy rằng không lạnh, nhưng cũng không nóng. Vẻ
mặt nàng lại đỏ bừng, giống như rất nóng nực, một đường vội vã đi vào, ngay cả
nha hoàn ma ma đối với nàng hành lễ vấn an cũng không để ý tới, bước nhanh vào
phòng của mình, lên tiếng thúc giục muốn nước ấm, nước mới bưng vào chưa được
bao lâu, chợt nghe thấy một thanh âm vang đổ rầm, một nha hoàn cả người ướt đẫm
vẻ mặt cầu xin cầm thùng gỗ đi ra, ngay sau đó cửa phòng của cặp song sinh cách
vách được mở ra, Lâm Lục đã thay đổi quần áo bước qua, vào phòng ở của La thị,
rồi gắt gao đóng cửa lại. Không bao lâu, cửa sổ bị mở ra một khe hở, dường như
người ở bên trong đang nhìn ra xung quanh.

Lâm Cẩn Dung nhanh đóng cửa lại, Đào thị nhìn thấy
động tác của nàng, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi có tiếng vang gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nhị bá mẫu mới từ bên
ngoài trở về, trên người còn mặc quần áo chưa đổi. Vừa rồi hình như là nha hoàn
bưng nước vào đã gây ra lỗi gì đó.” Tâm tình của nàng có vài phần trầm trọng,
La thị bị cự tuyệt, khẳng định cảm thấy sượng mặt, nhưng lấy tính tình của
Dương thị, tất sẽ không khiến người cảm thấy quá mức xấu hổ. Như vậy, có thể

làm cho La thị hổn hển như thế, hẳn là do Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân coi
trọng mặt mũi hơn hết thảy, lại giận chó đánh mèo người khác, La thị sợ là bị
Lâm Ngọc Trân giận chó đánh mèo rồi đây. Lâm Cẩn Dung nhất thời vô hạn lo lắng,
chỉ sợ La thị cùng Lâm Ngọc Trân không thoải mái, lại phát sinh chuyện gì đó.

Đào thị không thấy được trong mắt Lâm Cẩn Dung tràn
ngập lo lắng, ngược lại hứng thú tăng vọt: “Nàng có mắng chửi người không? Nhìn
qua có thập phần tức giận hay không a?” Tiếp theo lại hướng tới cửa sổ xem náo
nhiệt.

“Cửa sổ đối diện có người đang nhìn ra xung quanh. Nếu
để các nàng thấy chúng ta đang nhìn thì không tốt.” Lâm Cẩn Dung một tay giữ
chặt nàng, không chút để ý nhỏ giọng nói: “Không nghe thấy tiếng mắng chửi
người, nhưng trên người nha hoàn đều ướt đẫm, Nhị bá mẫu xem ra cũng là vừa vội
vừa nóng.”

Cung ma ma liền cười: “Đều ở tại trong một viện đúng
là không tốt, làm cái gì cũng đều phải cẩn thận, hơi không chú ý sẽ bị người
khác nghe thấy nhìn thấy.”

Đào thị cười nói: “Thật vui, vài năm qua cũng khó có
cơ hội này. Dù sao nhà chúng ta không sợ người ta nhìn, cũng không sợ người ta
nghe thấy gì.” Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, La thị tất nhiên mất
mặt, không chừng Lâm Ngọc Trân cũng tức giận nàng. Cái gì gọi là lấy lòng không
được, xoay người lại bị chó cắn, hôm nay La thị chắc hẳn đã được nếm qua.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Xuân Nha mở cửa, chính là
Chu thị mang theo Hứa ma ma đứng ở cửa: “Đều chuẩn bị xong chưa? Cũng đã đến
giờ, lúc này đằng trước rất thanh tịnh, không có người khác đến quấy rầy, đã đi
được chưa?”

Đào thị liền cười: “Đã xong, đang chờ hai tẩu.” Rồi
hướng về phòng ở của La thị chỉ chỉ: “Nhị tẩu dường như còn chưa chuẩn bị
xong?”

“Không phải mới vừa nghe thấy thanh âm của nàng sao?
Còn tưởng rằng nàng đã thu dọn xong, sao vẫn chưa thấy người đâu?” Chu thị liền
gọi Hứa ma ma: “Đi thúc giục Nhị phu nhân cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư.”

Hứa ma ma đến gõ cửa phòng La thị, chỉ nghe bên trong
có tiếng nước chảy, Lâm Lục cách cửa sổ nói: “Lập tức sẽ xong ngay, thỉnh Đại
bá mẫu cùng Tam thẩm nương đợi lát nữa.”

Chu thị liền quay đầu cùng Đào thị nói: “A Chỉ (Lâm Ngũ)nhà ta
thân mình không thoải mái, sợ là không đi cùng được, ta vừa sai người hầm canh
gừng cho nàng uống, để nàng đổ chút mồ hôi cho khỏe người.” Lại cùng Lâm Cẩn
Dung nói: “Ngũ muội con gần đây tính tình có chút cổ quái, nếu đã làm sai
chuyện gì, dù gì, thỉnh con nể tình tỷ muội mà bao dung nàng.” Ý tứ này là đã
biết biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngũ ở cỗ chay.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đại bá mẫu yên tâm.”

Chu thị gật gật đầu, cùng Đào thị đang nói chuyện tào
lao, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Muội nói chuyện này có thể thành không? Muội
cùng Ngô gia quan hệ gần gũi, có thể biết rõ ràng.”

Đào thị rõ ràng đã biết đáp án, nhưng giả vờ như không
biết: “Ta sao biết được? Gia thế tài mạo đều tương đương, hơn phân nửa có thể
thành? Lúc trước ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô Đại phu nhân đứng nói chuyện, chắc đã
dò hỏi? Không bằng hỏi Nhị tẩu một chút?”

Chu thị cười cười, cũng không phát biểu gì, cũng không

nói muốn đi hỏi.

Đào thị thầm nghĩ, viện này chỉ bé bằng bàn tay, chẳng
lẽ La thị vào cửa phát giận ta biết, chẳng lẽ ngươi không biết? Rõ ràng ngươi
đã thấy, chính mình không đi hỏi lại đến dỗ ta đi hỏi, ta không hỏi, cho tò mò
chết ngươi! Vì thế cũng cười không nói lời nào. Lại nghĩ, xem ra Chu thị còn
ghi hận Lâm Ngọc Trân không cần Lâm Ngũ, nên cũng đang chờ chế giễu.

Sau một lúc lâu, cửa phòng đối diện mở ra, La thị ăn
vận sạch sẽ dẫn Lâm Lục đi ra, trên mặt đã thay đổi thần khí khoái hoạt. Chu
thị nhìn Đào thị liếc mắt một cái, đã thấy Đào thị cũng nhìn mình, không có ý
đi hỏi, vì thế ho khan một tiếng, nói: “Đều đến đông đủ rồi, đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung lặng lẽ đánh giá biểu tình của Lâm Lục
cùng Lâm Thất, thấy trên mặt Lâm Thất không có vẻ gì dị thường, khoái hoạt nhìn
xung quanh, Lâm Lục vẻ mặt tuy có vài phần nghiêm túc, nhưng cũng không nhận ra
điều khác lạ nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đi tới, nghênh diện gặp Dương thị cùng trưởng tức Ngô
Đại thiếu phu nhân, Ngô Nhị phu nhân cùng Ngô Lăng theo một đường khác đi tới,
vì thế vang lên một mảnh thanh âm vấn an. Đào thị cẩn thận quan sát, thấy La
thị mặc dù tươi cười, ánh mắt lại vòng vo, không chịu cùng Dương thị đối diện.
Dương thị cũng cười, biểu tình thực thân thiết, nhưng cũng không đối diện với
La thị, hai người càng không trực tiếp đối thoại.

Đào thị không khỏi suy nghĩ, may mà mình không đồng ý
làm chuyện này. Tính tình Dương thị tuy ôn hoà hiền hậu, không nguyện ý đắc tội
với người khác, gặp phải loại sự tình này cũng không thể hàm hồ cho có lệ. Mà
La thị cùng Lâm Ngọc Trân da mặt mỏng, luôn tự cho là đúng, bị người cự tuyệt
việc hôn nhân, cảm thấy mất hết mặt mũi. Xét về thể diện thế giao, ở mặt ngoài
giả bộ không có việc gì, nhưng sau này cũng không thể thân cận như trước.

Dương thị cũng không muốn bởi vậy phá hỏng giao tình
mấy nhà, thầm nghĩ nên để việc này nhẹ nhàng trôi qua, liền chủ động cùng Chu
thị, Đào thị nhàn thoại. Mọi người nói chuyện tào lao, đi được mấy bước, chỉ
thấy Lâm Ngọc Trân khuôn mặt bình tĩnh dẫn theo Lục Vân đi ở đằng trước. Lâm
Ngọc Trân đi nhanh, Lục Vân bước theo, nắm chặt tay áo nàng, thấp giọng nói gì
đó. Phương ma ma cùng hai nha hoàn chậm rãi theo sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn
tim.

Lâm Lục dẫn đầu gọi Lục Vân một tiếng.

Lục Vân quay đầu, kinh hỉ nói: “Di, các tỷ đến khi nào
vậy? Ta mải nói chuyện với nương, vì vậy không nghe thấy tiếng bước chân.” Vì
thế theo thứ tự chào hỏi, biểu tình tự nhiên, tươi cười cũng cực kỳ sáng lạn.

Lâm Cẩn Dung mắt sắc nhận ra Lục Vân phu thoa một lớp
phấn mỏng, mà lúc trước nàng vốn không dùng đến son phấn. Lâm Cẩn Dung thật sự
vạn phần bội phục nàng, vừa gặp phải sự tình này, có thể mặt không đổi sắc tươi
cười, tự nhiên rộng rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dương thị cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, Ngô
Nhị phu nhân liền chủ động tiếp đón Lâm Ngọc Trân: “Sao không thấy Nhị phu nhân
nhà tỷ?”

Lâm Ngọc Trân che giấu sự giận dữ trong mắt, sắc mặt
ửng đỏ, cố gắng cương nghiêm mặt cười cười: “Nàng nói đau đầu, bảo chúng ta đi
trước, ngày mai nàng sẽ đi sớm thắp hương.” Ánh mắt nhìn gốc cây bên cạnh,
không liếc mắt nhìn bất kỳ ai.

Chu thị lúc trước còn nghi ngờ, thấy biểu tình rõ ràng
của nàng, không bằng người Ngô gia rộng rãi tự nhiên, cứng đờ như vậy không
khỏi khiến không khí mất thoải mái, liền phát huy tác dụng trưởng tẩu, cho bậc
thang để Lâm Ngọc Trân bước xuống: “Rốt cuộc đã cuối thu, không cẩn thận sẽ bị
lạnh. A Chỉ nhà ta cũng vậy, vừa mới sai người làm canh gừng, để ta bảo người
đưa đến cho Nhị phu nhân. Cô phu nhân có muốn uống một chén không?”

“Không cần, đa tạ Đại tẩu, ta vẫn khỏe.” Lâm Ngọc Trân
cười gượng một tiếng, đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào thị đang
cùng Dương thị nói chuyện.

Đào thị vô duyên vô cớ bị nàng trừng mắt nhìn, không
khỏi thầm nghĩ, bản thân ngươi không nhận ra sự thật, nữ nhi không có người
muốn, còn trách ta? Ta còn ở đây thay ngươi cùng người khác giao hỏa, ngươi lại
trừng ta? Vì thế cũng không chút khách khí trừng mắt lại.

Lâm Ngọc Trân bị nàng trừng lại, tức giận đến xanh
mặt, Lâm Cẩn Dung thấy tình thế không tốt, nhanh đứng vào giữa, ngăn chặn ánh
mắt hai người hận không thể ăn sống nuốt tươi lẫn nhau.

La thị ở một bên mắt lạnh nhìn, ung dung cầm khăn tay
nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 120: Giận chó đánh mèo

Có thể bạn thích