Thế Hôn
Chương 119: Tự chịu

Ước chừng mười dặm ngoài thành Bình châu có ngọn núi
Phượng Sí nổi danh, tên Phượng Sí này cũng là có chút lai lịch, chẳng những quả
núi hình giống như một đôi cánh đang giang rộng, mặt trên trồng nhiều cây
phong, thời điểm cuối mùa thu, hồng vàng xanh tím giao nhau, màu sắc rực rỡ, xa
xa nhìn lại như lông cánh phượng hoàng ánh sáng ngọc loá mắt, cho nên mới có mỹ
danh này.

Rừng cây phong phía bên trái cao hơn dầy đặc hơn phía
bên phải của núi Phượng Sí, chính là địa điểm tốt để ngắm cảnh phong diệp vào
mùa thu, nếu đến núi Phượng Sí ngắm phong diệp, tất nhiên sẽ đi về phía sườn
núi bên trái, mà Bình Tể tự thì an vị ở đây. Bình Tể tự là cổ tháp trăm năm,
thức ăn chay tinh mỹ nổi tiếng, trụ trì làm người khéo léo, giỏi về kinh doanh,
hương khói tất nhiên vô song cường thịnh.

Ngày thường, trong thành Bình châu không câu nệ phú
quý bần hàn, đều thích đến nơi này cống hiến tiền nhan đèn, đến thời điểm mùa
thu, những người đến ngắm cảnh phong diệp thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ lại rất
hiếm. Không nói tới tiền sai người đi chuẩn bị, phải ở trên núi thư thư phục
phục hầu hạ trong lúc hưởng thụ cảnh đẹp mỹ thực, trên cơ bản là chuyện không
có khả năng.

Mà ngày hôm nay, sáng sớm ở Bình Tể tự đã mở cửa bận
tiếp khách, tiểu sa di (chú tiểu) xếp đặt
các thứ, im lặng dọn dẹp sân, chuẩn bị nước suối rửa mặt cùng bàn đá, lại đốt
đàn hương, chuẩn bị nghênh đón gia quyến ba nhà nổi tiếng nhất thành Bình châu
là Ngô, Lục, Lâm lên núi bái phật lễ tạ thần đồng thời ngắm cảnh.

Ước chừng đến giữa trưa, một hàng cỗ kiệu dài theo thứ
tự tiến vào cửa chùa, sư tiếp khách ríu rít ân cần, hỏi thăm, dẫn vào, bố trí
cơm chay, bận rộn không ngừng. Mà khách hành hương nhìn thấy một đoàn nữ quyến
phú quý quần áo ngăn nắp tinh lệ, mùi thơm phác mũi, đầu đội đấu lạp, đại đa số
đều tự giác né tránh, cũng không dám lên tiến đến trêu chọc thị phi. Cũng có
người nhận ra đây là người nhà của thư sinh đỗ hàng đầu và hàng thứ hai ở Thái
Minh phủ năm nay đến dâng hương lễ tạ thần, đứng ở một bên lặng lẽ chỉ điểm
nghị luận, có người hâm mộ, cũng có người cười bảo gióng trống khua chiêng đến
nhiều người như vậy, đây là lên núi đánh hổ sao.

Nghe thấy lời nghị luận, nhóm nữ quyến càng tỏ ra
trang nghiêm túc mục, nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận. Lâm Cẩn Dung mặc
một thân váy lụa xanh ngọc, theo sát phía sau Đào thị, cúi đầu rũ mắt, nhìn
không chớp mắt. Lâm Ngũ, Lâm Lục, Lâm Thất, đám người Lục Vân cũng theo sát mẫu
thân nhà mình, không hề cười giỡn, không khí có vẻ thêm vài phần nặng nề.

Mà nam tử vốn không bị câu thúc nhiều như vậy, Ngô
Tương đi cạnh Lục Giam, cùng vài đệ tử cùng tuổi ở ba nhà Ngô, Lục, Lâm, không
thèm để ý người bên ngoài chú mục đàm phán bình luận, hết nhìn đông tới nhìn
tây, thỉnh thoảng bình điểm cây chu này đẹp, văn bia trên tảng đá kia ra sao,
là ai để lại, người đó đã đỗ tiến sĩ, sau đó làm được chức quan gì đó. Thanh âm
của hắn còn mang theo chút thanh thúy của thiếu niên, nói vừa nhanh vừa vội,
ngẫu nhiên mang theo ý dí dỏm, khiến mọi người cười ha ha, ngay cả tâm tư trầm
trọng như Lục Giam, cũng không khỏi lộ ra vài phần khoan khoái tươi cười.

Sau khi tiến vào, ngồi xuống trước bàn cơm, đối với
bàn thức ăn chay tinh xảo, chúng nữ quyến mới xem như trầm tĩnh lại. Hàn huyên
qua đi, La thị trước hết khen ngợi Ngô Tương: “Hài tử Ngô Tương này tính tình
thật sự khiến người ưa thích. Không nói tới kiến thức rộng rãi, còn có thể hóm
hỉnh như vậy.”

Lâm Ngọc Trân cũng nói: “Thật sự là thiếu niên anh
hùng. Xem hắn vừa nói vừa cười kia, khiến người ta nhìn trong lòng liền yêu
thích. Không thể so với Lục Giam nhà ta, cả ngày cũng không nói nhiều mấy câu,
thường xuyên trầm mặc.”

Dương thị nghe vậy mỉm cười: “Đừng khen ngợi hắn, hài
tử này hết sức lông bông, sao so với Lục Giam còn trẻ đã lão thành, ổn trọng
hào phóng? Ta thật ra hy vọng hắn có thể học hỏi Lục Giam, ổn trọng hơn một

chút.”

Lục Nhị phu nhân Tống thị liền che miệng cười: “Hai
hài tử đều tốt, các tẩu đều thấy người bên ngoài tốt, bằng không, hay là đổi
cho nhau đi?”

La thị liền cười rộ lên: “Nếu là đổi, không chừng chưa
đến nửa ngày đã hối hận rồi!”

Nghe thấy các nàng bắt đầu thổi phồng nhau, tuy rằng
biết sẽ không nhanh như vậy đi vào chính đề, Đào thị vẫn nhịn không được vui
sướng khi người gặp họa nhếch lên khóe môi, ngược lại hướng Cung ma ma nháy mắt,
ý bảo Cung ma ma thừa dịp lúc này mọi người không chú ý, nhanh đem thùng của
Đào Thuấn Khâm gửi Lục Giam đưa qua, Cung ma ma hiểu ý, lặng yên đi ra ngoài.

Cặp song sinh biết tính tình Lâm Ngọc Trân, cũng biết
chuyện tốt của Lục Vân, liền hướng Lục Vân bỡn cợt cười. Lâm Lục thân thiết
chạm vào bả vai Lục Vân, nhỏ giọng nói: “Vân muội muội, món gà chay này rất
ngon, muội nếm thử đi?”

Lâm Thất cười nói: “Vân muội muội lúc này sợ là dù cho
đồ ăn có mỹ vị đến mấy cũng không thể nhận ra hương vị gì.” Lời còn chưa dứt,
liền nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Lục, ý bảo nàng chú ý một chút, bên cạnh
còn có đường muội Ngô Lăng của Ngô Tương đang ngồi đây, sự tình còn chưa định
ra, sao có thể nói lung tung.

Lâm Thất nghịch ngợm thè lưỡi, tỏ vẻ biết lỗi.

“Ta sao không nhận ra?” Lục Vân cũng không để ý, rộng
rãi gắp một miếng gà chay đưa vào miệng, ánh mắt tà liếc Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm
Cẩn Dung cúi mắt, mặt không chút thay đổi ăn cơm, liền cười nói: “Tứ tỷ tỷ, món
cá chay trước mặt tỷ kia hương vị thế nào?”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới giương mắt nhìn nàng, thản
nhiên cười: “Rất ngon, danh bất hư truyền, có muốn nếm thử không?”

Lục Vân làm nũng giơ bát: “Tỷ gắp cho ta được không?”

Lâm Cẩn Dung quả nhiên gắp một miếng đặt vào trong bát
nàng. Lâm Lục cùng Lâm Thất cũng vô giúp vui: “Chúng ta cũng muốn.” Lâm Cẩn
Dung theo lời gắp cho mỗi người một miếng, lại hỏi đường muội Ngô Lăng của Ngô
Tương ngồi một bên nói: “A lăng có muốn nếm thử không?”

Ngô Lăng cười khổ lắc đầu: “Đa tạ. Ta không thích món
cá chay này.”

Lâm Ngũ vẫn trầm mặc không nói, rầu rĩ không vui lạnh
lùng hừ một tiếng, Lâm Cẩn Dung nhìn nàng liếc mắt một cái, liền hỏi nàng: “Ngũ
muội muội có muốn thử không?”

Lâm Ngũ thản nhiên lắc đầu: “Không cần.” Lại chỉ cây
trâm lưu ly trên đầu Ngô Lăng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Di, cây trâm trên đầu A
lăng màu sắc thật đẹp, hoa đào hông phấn, kiểu dáng sao cùng với cái Tứ tỷ đưa
ta có chút tương tự?”

Ngô Lăng cười sờ sờ cây trâm trên đầu nói: “Nhị ca đưa
cho ta, là từ Thanh châu mang về, ta nghĩ lưu ly là một trong bảo vật của Phật
môn, vừa đẹp vừa có ý nghĩa, nên cố ý lấy ra dùng.”

Lâm Ngũ ha ha cười: “Hóa ra đều là từ Thanh châu mua
về, khó trách ta thấy giống.” Cũng không nhìn ai, buông đôi đũa xuống, đứng dậy
nói: “Thất bồi, ta no rồi, có chút mệt, muốn đi trước nghỉ ngơi.” Nói xong quả
nhiên đứng dậy đi nói với Chu thị, được ma ma nha hoàn dẫn về phòng nghỉ. Nàng
hiện tại thấy ai cũng không thuận mắt, đặc biệt là Lục Vân, nàng mỗi lần nhìn
thấy Lục Vân, đều có một loại cảm giác bị phản bội lẫn sỉ nhục.


Cặp song sinh trao đổi một ánh mắt biểu lộ trong lòng
biết rõ ràng, hơi hơi lộ ra chút hèn mọn. Lâm Lục cùng Ngô Lăng giải thích nói:
“Thân thể nàng có chút khó chịu, vốn không muốn đi, nhưng tổ mẫu nhà ta khuyên
nàng đi để giải sầu, nàng có chút không được tự nhiên.” Cũng không biết Lâm lão
thái thái nghĩ như thế nào, người ta không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng, lại
muốn tất cả các tỷ muội đều đi, có mặt ngựa âm trầm sờ sờ ngay trước mắt, thật
sự là ảnh hưởng tâm tình mà.

Lục Vân lại buông chiếc đũa, cười nhìn cây trâm trên
đầu Ngô Lăng, khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp, đúng là có chút tương tự. Tứ tỷ tỷ
đưa cho ta là cây trâm màu tím đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, cũng không nói
nhiều. Lâm Lục lại mẫn cảm hoà giải: “Đều là mua về từ Thanh châu, tất nhiên
giống nhau, không chừng đúng là mua từ một cửa hàng.”

Không bao lâu, mọi người dùng xong cơm chay, nhóm phu
nhân đều bảo ma ma đi một bên xem nhóm thiếu gia đã dùng xong chưa, nghỉ ngơi
một chút, tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị thắp hương lễ tạ thần. Lâm Cẩn Dung
mắt nhìn thấy Cung ma ma từ bên ngoài tiến vào, đến bên cạnh nhỏ giọng nói vài
câu với Đào thị, Đào thị trên mặt lộ ra vài phần ý cười, theo bản năng nàng đi
tới gần, gọi Đào thị một tiếng: “Nương.”

Đào thị quay đầu nhìn nàng ngọt ngào cười, dắt tay
nàng: “Đi, chúng ta đi trước tắm rửa thay quần áo, rồi thắp hương cầu khẩn.”

Lâm Cẩn Dung chỉ cần nàng đừng đồng ý việc này là
được, còn lại cũng không có yêu cầu gì, thuận theo Đào thị ra ngoài. Đào thị
quay đầu, thấy La thị cùng Dương thị đã thân thiết đi cùng với nhau, mà Lâm
Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng đã lánh đi, vì thế mỉm cười, thầm nghĩ có thể tưởng
tượng ra sắc mặt phấn khích của những người này.

Lại nói La thị cố ý cùng Dương thị đi đến một chỗ, đem
chút chuyện nhà tâm sự với Dương thị, rồi mới dần dần tiến vào chính đề: “Dương
tỷ tỷ, cũng không biết tỷ giáo dưỡng nhi tử thế nào, nhìn xem hai nhi tử của
tỷ, đều là nhân trung long phượng……” Lại khen ngợi Ngô Tương thêm một chút.

Dương thị mấy ngày nay nghe mấy lời khen đã quá quen
tai, vẫn đang nhẫn nại khiêm tốn chối từ, thấy nhi tử của La thị không biết
khen thế nào, vậy khen cặp song sinh như hoa như ngọc, đoan trang hiền thục,
còn nói La thị có phúc khí.

La thị cười nói: “Hai nữ nhi kia của nhà ta thì tính
là gì, không hiểu chuyện, lại rất ngây thơ, vẫn là ngoại chất nữ nhi A Vân tốt
hơn. Vẻ ngoài xinh đẹp, lại có tài, hiếm có là đoan trang rộng lượng, có năng
lực lại hiền thục……”

Nàng khen ngoại chất nữ nhà mình, Dương thị há có thể
nói không tốt? Huống hồ Lục Vân xác thực cũng có hiền danh mỹ danh, vì thế cũng
theo khen ngợi: “Đúng vậy, A Vân thật sự là cô nương tốt hiếm có. Ta mỗi lần
nhìn thấy các muội nuôi dưỡng nữ nhi, trong lòng đều vô cùng yêu thích, luôn
tiếc nuối bản thân không có phúc khí kia.”

Ai nha, càng nói càng thuận lợi, La thị đắc ý: “Tỷ tỷ
muốn có nữ nhi ngoan vừa lòng đẹp ý, tâm nguyện này cũng không khó, thật sự rất
đơn giản, cưới một nhi tức tốt là được, không biết Ngô Tương nhà tỷ đã có đính
ước chưa?”

Thấy nàng đột nhiên vòng vo rồi chuyển chủ đề như vậy,
Dương thị trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cũng không thể nói cho có lệ, dù sao
mấy nhà hiểu rõ lẫn nhau, không thể gạt được, đành phải cười nói: “Không có.
Hắn tính tình còn chưa ổn định……”

La thị mới nghe nàng nói không có, liền khẩn cấp nói:
“Làm mai cũng nên làm sớm, đem việc hôn nhân định ra, tính tình hắn tất nhiên
sẽ trở nên ổn định. Hai nhi tử nhà ta đều là như vậy.”

Dương thị cười: “Đúng thế.”

La thị thấy nàng không hề phản cảm, liền đánh bạo nói:
“Không dối gạt tỷ tỷ, ta hôm nay là muốn làm một chuyện tốt. Cô phu nhân nhà ta
vẫn thấy Ngô Tương nhà tỷ là một hài tử tốt……”

Dương thị đã đoán được mục đích của nàng, lập tức thay
đổi sắc mặt, cũng không cố kỵ thất lễ, nhanh đánh gãy lời của nàng, gấp giọng
nói: “Làm sao vậy, Cô phu nhân nhà muội nhìn lầm rồi, chỉ có người trong nhà
chúng ta mới biết được, Ngô Tương tính tình thật sự khó bảo, cho nên không dám
dễ dàng làm mai cho hắn. Tổ phụ hắn nói, tốt nhất chờ hắn tròn hai mươi tuổi
rồi mới tìm, đỡ phải trì hoãn cô nương tốt nhà người ta, vì thế cũng không biết
đắc tội với bao nhiêu người.” Sau đó cố gắng nói thêm: “Canh giờ không còn sớm,
ta phải nhanh đi tắm rửa thay quần áo.” Nói xong hướng La thị thi lễ, rất nhanh
bước đi không thấy tăm hơi.

La thị nghẹn họng nhìn trân trối, đứng tại chỗ nữa
ngày mới phản ứng lại, đây là bị cự tuyệt rồi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 119: Tự chịu

Có thể bạn thích