Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 6 - Chương 11: Chỗ dựa

Sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, tôi chẳng

biết giờ là lúc nào. Hoa Nghi đứng trước giường hầu hạ tôi rửa mặt chải đầu,

miệng thì tươi cười nói: “Nương nương đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi đấy.”

Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc, uể oải tựa lưng

vào thành giường, mỉm cười nói: “Đã lâu lắm rồi ta mới được ngủ một giấc ngon

thế này.”

Hoa Nghi mím môi cười khẽ. “Nương nương

thực là biết cách lười nhác, chỉ bằng vào một giấc ngủ mà đã tránh được biết

bao nhiêu người tới đây thỉnh an thăm hỏi.”

Tôi suy nghĩ một chút, bất giác bật cười.

“Đúng thế, bản cung lần này sinh nở, các cung tất nhiên đều phải qua đây thăm

hỏi một chút.”

Hoa Nghi vắt khô chiếc khăn rồi lau mặt cho

tôi: “Hoàng thượng nói là nương nương cứ việc nghỉ ngơi cho tốt trước đã, không

cần phải gặp gỡ các vị nương nương, tiểu chủ đó vội.”

Được lau mặt xong, tôi cảm thấy tỉnh táo và

dễ chịu hơn nhiều, bèn hỏi: “Tiểu hoàng tử và công chúa đâu rồi?”

Cận Tịch tươi cười đi vào, trên người mặc

một bộ đồ màu xanh lam, bên trên thêu hình những chiếc lá trúc bằng chỉ bạc.

“Hoàng thượng đã tới mấy lần mà nương nương vẫn chưa tỉnh, bèn ra lệnh cho mọi

người không được làm kinh động nương nương, sau đó liền đưa hoàng tử và công

chúa đi thỉnh an Thái hậu rồi.”

Trong lòng tôi có một nỗi phiền muộn khác

nổi lên, nhưng không tiện mở miệng, rồi lại nghĩ hai đứa bé mới ra đời còn chưa

thể mở mắt, thế là mới yên tâm hơn phần nào. “Hoàng thượng đi rồi cũng tốt. Bản

cung nhất thời không muốn gặp nhiều người như thế, huống chi bọn họ chẳng qua

chỉ nói những lời khách sáo thôi, bản cung chẳng muốn hao tổn tinh thần làm gì.

Nếu có phi tần nào hỏi đến, ngươi cứ bảo là thái y yêu cầu bản cung phải tĩnh

dưỡng thêm một thời gian.”

Cận Tịch hiểu ý, bèn nói: “Chuyện này thì

nô tỳ tự biết cách ứng phó. Thẩm Thục viện, Đoan Phi và Kính Phi ắt là ngoại lệ

rồi, có điều hiện giờ Diễm Quý nhân và Hồ Chiêu nghi đều đang đắc sủng, cũng

không thể qua loa được.”

Nàng ta nhắc đến Diễm Quý nhân bằng giọng

bình thản, nhưng tôi lại bất giác ngẩn ra, tâm tư xoay chuyển liên hồi, đột

nhiên nhớ tới chuyện nàng ta thường xuyên vận đồ màu xanh, rất thích hoa hợp

hoan, còn từng nói là “hoa hợp hoan ở Lũ Nguyệt Khai Vân quán của Thanh Hà

Vương là đẹp nhất”... Chỉ sau khoảnh khắc vô số chi tiết nhỏ đã kết hợp lại với

nhau, trong lòng tôi như có một tia sét lớn xẹt qua giữa trời đêm mù mịt, bất

giác sáng bừng, thì ra... nàng ta không ngờ lại có tâm tư giống như Hoán

Bích...

Sau khi đáp án lộ ra tất thảy mọi nghi hoặc

đều tan biến hoàn toàn.

Trong bữa tiệc đêm Trung thu, người rời đi

thay quần áo không chỉ có tôi và Hồ Chiêu nghi, còn có cả nàng ta nữa, chỉ là

tôi chưa từng lưu ý mà thôi. Câu hát “lòng mến chàng chừ chàng chẳng hay” đó

của nàng ta hóa ra đúng là nhằm vào vương tử thật...

Và con mèo Đoàn Nhung hết sức nghe lời kia

của nàng ta tuy không tấn công người khác, nhưng tiếng kêu của nó lại có thể dụ

cả một đàn mèo tới. Huống hồ ngày hôm đó chỉ cần nàng ta hơi để ý một chút thôi

là nhất định có thể nhìn ra nỗi sợ hãi khó có thể kiềm chế được của tôi đối với

loài mèo.

Thì ra là thế, thì ra là thế...

Nếu không phải vì đã nhìn ra manh mối,

chẳng có lý nào nàng ta lại ra tay tàn độc với tôi như vậy.

Hơi thở của tôi dần trở nên lạnh ngắt, mồ

hôi không ngớt rỉ ra, nhưng một lát sau bên khóe miệng chợt lại thoáng hiện nụ

cười.

Y yêu người của y, nàng ta thì yêu người

của nàng ta, chưa chắc đã có liên quan gì tới nhau, tôi chỉ không ngờ lòng ghen

tỵ của nữ tử lại đáng sợ đến thế!

Tôi hơi nghiêng đầu một chút, bức màn sa

màu đỏ ngăn làn gió thu đã bắt đầu se lạnh ở bên ngoài, trong phòng thoang

thoảng mùi đàn hương dìu dịu, khiến người ta có cảm giác mơ màng không chân

thực chút nào.

Hoán Bích bước vào bẩm báo: “Kính Phi nương

nương vừa tới, tiểu thư có muốn gặp một chút không?”

Tôi nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ một

chút rồi mới nói: “Bây giờ ta vẫn hơi mệt, đi nói với Kính Phi là ta cảm tạ

thịnh tình của nàng ta, đợi khi nào ta khỏe hơn một chút thì sẽ mời nàng ta tới

gặp mặt.”

Mọi người đều biết tôi xưa nay vẫn luôn

khách sáo với Kính Phi, mà nàng ta lại là mẹ nuôi của Lung Nguyệt, thân phận

tất nhiên rất khác, nghe tôi cự tuyệt như thế thì đều kinh ngạc vô cùng. Cận

Tịch cười, nói: “Hoàng thượng chẳng bao lâu nữa sẽ đưa hoàng tử và công chúa

trở lại đây, nếu Kính Phi nương nương cũng có mặt thì quả là không tiện chút

nào.”

Tôi khẽ mỉm cười, lặng yên nằm đó nghỉ

ngơi. Quả nhiên chỉ chừng một tuần hương sau, Huyền Lăng đã vui mừng hớn hở

quay trở lại, nụ cười trên mặt còn chưa kịp lui đi, thấy tôi đã thức giấc thì

lại càng thêm mừng rỡ.

Tôi mỉm cười khom người, nói: “Đã làm phiền

Hoàng thượng đưa hoàng tử và công chúa đi thỉnh an Thái hậu rồi.”

Y nắm lấy bàn tay tôi, miệng cười tươi rạng

rỡ. “Chúng ta là phu thê, còn nói những lời khách sáo như thế làm gì!” Rồi lại

hỏi: “Nàng đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

Y nói với giọng hết sức thân mật, tôi cũng

nở nụ cười đằm thắm. “Vậy chắc phu quân đã mệt rồi, hãy uống tạm ngụm canh đi

cho mát ruột.”

Y không có tâm trạng đâu mà uống, hớn hở

nói: “Nàng không biết con của chúng ta ngoan đến thế nào đâu, nhũ mẫu bế chúng

tới trước mặt mẫu hậu mà cả hai đều không khóc tiếng nào, mẫu hậu vui mừng lắm

đấy.”

Có lẽ trời đã nổi gió, những cành cây bên

ngoài va nhẹ lên cửa sổ làm phát ra những tiếng “bồm bộp”, nghe vui tươi như

tiếng trống. Tôi dịu dàng nói: “Từ Tiệp dư sinh nhị Hoàng tử vô cùng vất vả,

nghe nói sau khi sinh đã bị mất sức rất nhiều, Hoàng thượng hôm nay cũng đưa

nhị Hoàng tử tới thỉnh an Thái hậu đúng không? Từ muội muội nhất định là rất vui

mừng rồi.”

Huyền Lăng kéo chiếc chăn gấm lên đắp cho

tôi, lại gài góc chăn cẩn thận, sau đó mới cười, nói: “Trẫm biết nàng là người

suy nghĩ chu toàn mà. Nếu không đưa Bái Nhi qua đó, Yến Nghi khó chịu đã đành,

mà nàng cũng sẽ bất an nữa.”

Tôi khẽ cười tủm tỉm. “Bái Nhi? Tên của nhị

Hoàng tử là Dư Bái sao?”

Y gật đầu, tiện tay khuấy nhẹ bát canh ngân

nhĩ, cười nói: “Yến Nghi rất thích chữ “bái” này.”

Tôi nở nụ cười tươi. “Bái mang ý là sung

túc tràn đầy, thật sự không tệ, thần thiếp nghe rồi cũng thấy thích.” Tôi dừng

lại một chút, kéo bàn tay y lại, nói giọng làm nũng: “Vậy xin Hoàng thượng ban

cho ân điển, cũng đặt tên cho hai con của thần thiếp luôn đi.”

Y đưa tay cào nhẹ mũi tôi một cái. “Trẫm đã

suy nghĩ rất lâu rồi, con của chúng ta không như người khác, nhất định phải

nghĩ một cái tên thật hay mới được.” Y hơi cúi đầu, trên khuôn mặt chứa chan

những nét dịu dàng. “Sau khi sinh nở, Yến Nghi vẫn luôn buồn bã không vui, hiếm

có chuyện nào có thể khiến nàng ta cao hứng, trẫm tất nhiên không tiếc gì thuận

theo tâm ý của nàng ta.”

Tôi lén đưa mắt ngó thần sắc của y, thử

thăm dò: “Nghe nói Từ Tiệp dư đã bị tổn hao rất nhiều sức lực trong khi sinh

nở, nhưng chắc cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian

là sẽ ổn thôi.”

Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, thoáng lộ

vẻ lo lắng. “Nếu thật sự chỉ có như thế thì đã tốt rồi, sau khi sinh nở, Yến

Nghi cứ u uất mãi, chỉ duy có lúc nhìn thấy Bái Nhi mới cao hứng hơn một chút.

Cũng vì u uất nên tinh thần nàng ta rất tệ, trẫm biết việc Vinh Canh y đã khiến

nàng ta hết sức thương tâm.” Y tỏ ra có chút áy náy. “Việc ngày đó cũng là vì

trẫm đang vui nên có hơi lỗ mãng, cho nên lần này ngoài phong nàng ta làm Quý

tần ra, trẫm sẽ đích thân chọn cho nàng ta một phong hiệu nữa.”

Sau một chút trầm lặng, tôi đang định cất

lời an ủi thì y đã nghĩ thông suốt rồi, dường như đang tự an ủi mình: “Thế

nhưng Hoàng hậu nói cũng đúng, bụng dạ Yến Nghi quả thực có hơi hẹp hòi, một

phi tần thì không nên như thế.”

Tôi hơi ngẩn ra, sự áy náy của y không ngờ

chỉ có vậy, thậm chí còn chẳng bằng được một áng mây trôi nơi chân trời. Thế

nhưng ngoài mặt tôi vẫn cười tươi. “Sau này trải đời một chút thì sẽ ổn thôi,

ai mà không có thời trẻ tuổi chứ, huống chi Từ muội muội còn là một nữ tử thông

minh như thế cơ mà.”

Huyền Lăng bất giác thư thái hơn hẳn, tiện

tay bẻ một bông linh lan trong chiếc bình sứ xanh cạnh giường cài lên búi tóc

cho tôi, mỉm cười, nói: “Xét về thi từ ca phú, Yến Nghi và nàng có lẽ không

phân cao thấp, nhưng còn việc triều chính thì nàng ta không thể nào thấu hiểu bằng

nàng được.”

Tôi nghe vậy bèn nghiêm mặt lại, cúi đầu

nói: “Hoàng thượng thực không nên nói vậy, nữ nhân can dự vào chính sự vốn là

điều đại kỵ của hậu cung, thần thiếp quyết không dám nhận là mình thấu hiểu

việc triều chính.”

Huyền Lăng cũng lộ vẻ nghiêm túc, khẽ lắc

đầu. “Câu nói đó là để đề phòng những người mang lòng dạ xấu xa, ỷ được sủng ái

mà sinh kiêu ngạo, còn Hoàn Hoàn nàng có thể phân ưu cho trẫm, lại là người

hiền đức hiếm có trên đời, há có thể đặt ngang với họ được.”

Tôi làm bộ ưu lo khẽ kéo ống tay áo y.

“Thần thiếp có thể trở lại bên cạnh tứ lang đã là nhờ ơn trời phù hộ rồi, bây

giờ còn sinh được một cặp song sinh nữa, sao dám không thận trọng trong từng

lời nói cử chỉ. Giống như lời của tứ lang vừa rồi vậy, vốn là khen ngợi thần

thiếp, nhưng trong cung lắm người nhiều ma, ai biết được liệu thần thiếp có vì

việc này mà bị trừng phạt bởi quy tắc trong cung không. Thần thiếp thực sự

không chịu đựng nổi bất kỳ lời đồn nào nữa.” Xưa nay trên long bào của thiên tử

luôn có hình giang sơn gấm vóc được thêu thành từ chỉ vàng, mà chỉ vàng đó hoàn

toàn là từ vàng ròng mà ra, khác hẳn với các loại chỉ mềm mại bình thường, do

đó kiểu gì cũng còn lại một chút cứng rắn.

Thế nhưng tôi lại biết, mềm mại chính là

khắc tinh của mọi sự cứng rắn trên đời này.

Huyền Lăng im lặng lắng nghe, sắc mặt dần

trở nên lạnh lùng. “Cứ nói đến việc này là trẫm lại tức giận, sau khi nàng mang

thai vào cung đã có biết bao nhiêu lời đồn lọt vào tai trẫm, nói cái gì mà bụng

nàng to hơn hẳn người thường, thai nhi trong bụng ắt không phải là con của

trẫm. Bây giờ nàng sinh hạ một cặp song sinh, sợ là khi tới trước mặt nàng,

lưỡi của bọn họ sẽ bị thắt cả lại.”

Tôi đưa tay áo che miệng bật cười khúc

khích. “Lời này của tứ lang thật là cay nghiệt quá! Nghe nói các vị tỷ muội

trong cung đều có lòng muốn tới chúc mừng thần thiếp, chỉ là thần thiếp quả

thực không có sức gặp mặt mà thôi. Đến bây giờ sự hiểu lầm của mọi người chắc

đều đã tan biến rồi, khi gặp nhau mọi người lại thuận hòa vui vẻ như cũ là

được.”

Huyền Lăng lộ vẻ khinh thường nói: “Bây giờ

bọn họ còn có lời nhảm nhí gì để mà bàn tán nữa, chỉ có thể phủ phục xuống dưới

chân nàng mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, trong ngoài bất nhất, những lời

này không phải chỉ có thể dùng với nam nhân trên chốn triều đường.”

Tôi đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Huyền

Lăng, dịu dàng cất tiếng: “Trên đời này đâu phải việc gì cũng có thể như ý,

ngoài mặt còn hòa hợp được với nhau cũng đã là tốt lắm rồi.”

Y dường như đang suy nghĩ điều gì, nơi đáy

mắt trào lên những tia dịu dàng vô hạn, rồi y đột nhiên ôm chầm lấy tôi, thật

chặt. “Hoàn Hoàn, nàng với trẫm là phu thê, hy vọng rằng sẽ không bao giờ như

vậy.”

Tôi nhìn y chăm chú, khẽ cất tiếng ngâm

nga: “Sự vật gần cũng là xa nhất, dòng suối trong sâu nhất cũng nông, trăng

trời cao sáng vô cùng, bàn về nhất cũng vợ chồng thân sơ[17]. Chỉ

cần tứ lang lúc nào cũng tin Hoàn Hoàn, chúng ta sẽ mãi là một cặp vợ chồng

thân thiết nhất.”

[17]

Đây là toàn bài Bát chí của Lý Dã. Dịch thơ Nguyễn Minh. Nguyên văn Hán Việt:

Chí cận chí viễn đông tây, chí thâm chí thiển thanh khê, chí cao chí minh nhật

nguyệt, chí thân chí sơ phu thê - ND.

Y hôn nhẹ lên má tôi, mang tới cảm giác hơi

lành lạnh. Tôi bất chợt cả kinh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Căn phòng dần trở nên im ắng, thời gian nhẹ

nhàng trôi đi theo làn khói vương vất tỏa ra từ trong chiếc lò hương mạ vàng.

Rốt cuộc vẫn là Huyền Lăng lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng trước: “Trẫm có câu

này vẫn luôn muốn hỏi nàng, đêm đó tại sao nàng đột nhiên lại động thai rồi lâm

bồn thế, không phải là còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh sao?”

Tôi biết y đã nảy lòng nghi ngờ, bèn chậm

rãi rời khỏi vòng ôm của y, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc buông lơi bên thái dương

không nói năng gì. Hoán Bích vốn đang đứng hầu bên dưới ô cửa sổ phía xa, nghe

thấy lời này thì khóe môi bất giác hơi máy động, tôi thấy thế bèn đưa mắt liếc

qua, nở nụ cười tươi như hoa nói: “Hoán Bích, mau bưng canh tổ yến tới đây, ta

tự dưng thấy đắng miệng quá, muốn ăn đồ ngọt.” Sau đó mới ngoảnh đầu nhìn Huyền

Lăng, nói: “Chắc vì thần thiếp thân thể nặng nề, khi đi phát ra tiếng động hơi

lớn, khiến con mèo đang ngủ gật trong vĩnh hạng giật mình, thế là nó mới lao

vào bụng thần thiếp. Tuy phải chịu một phen kinh hãi nhưng bây giờ dù sao cũng

không có việc gì rồi, sau này thần thiếp nhất định sẽ hết sức cẩn thận.”

Vẻ nghi ngờ trong mắt y lại càng nồng đậm

hơn. “Thực sự là thế sao?”

“Dạ phải.” Tôi ngẩng đầu lên, từ trong mắt

chiếu ra những tia bình tĩnh và kiên định. “Vừa rồi Hoàng thượng còn nói là sẽ

tin thần thiếp cơ mà, lời của thần thiếp bây giờ Hoàng thượng cũng nên tin mới phải.

Không có người nào hết, chỉ có mèo thôi.”

Y dừng ánh mắt trên khuôn mặt tôi một hồi

lâu, từ vẻ lạnh lùng băng giá dần biến thành một làn nước mùa thu tĩnh lặng,

rồi y vừa vuốt ve bờ má tôi vừa khẽ nói: “Bất kể là người cũng được là mèo cũng

được, trẫm hiểu ý của nàng rồi, nàng không muốn hậu cung nổi cơn phong ba nào

nữa. Thế nhưng...” Trong mắt y chợt bừng lên một tia dữ dằn như sấm sét. “Việc

này vốn đã chẳng có manh mối gì, nàng lại không chịu nói, trẫm không truy cứu

nữa cũng được. Có điều nguồn cơn của mọi việc kỳ thực đều là do những lời đồn

bậy bạ mà ra, trẫm thực muốn xem xem bây giờ bọn họ còn có thể nói linh tinh gì

nữa!” Y càng nói lại càng giận dữ: “Trẫm nhất định phải chỉnh đốn một phen,

bằng không hậu cung của trẫm há chẳng phải sẽ trở thành một nơi đầy rẫy những

lời đồn, truyền ra ngoài ắt sẽ bị muôn dân cười chê!”

Tôi bình tĩnh nhìn y, nói với giọng dịu

dàng uyển chuyển: “Hoàng thượng chớ nên tức giận nữa. Hậu cung có nhiều nữ

nhân, khi rảnh rỗi không biết làm gì trò chuyện vài câu cũng là việc thường

tình, chưa chắc đã là cố ý. Hơn nữa xét ra thì việc trong hậu cung có lớn đến

mấy cũng chỉ là việc của nữ nhân, đã có Hoàng hậu nương nương làm chủ rồi,

Hoàng thượng hà tất phải nhúng tay vào làm gì kẻo lại bị người ta cho là có ý

thiên vị thần thiếp... Dù sao Hoàng hậu nương nương cũng là người hiền đức vô

cùng.”

Những lời cuối cùng tôi nói rất khẽ, thế

nhưng cũng rất thành khẩn, từng lời đều lọt vào tai Huyền Lăng rõ ràng. Y bất

giác bật cười. “Nàng còn sợ bị người ta nói nữa sao... Khắp hậu cung bây giờ có

ai mà không biết là trẫm thương yêu nàng, trẫm chính là muốn cho bọn họ thấy,

có như vậy họ mới không dám coi thường nàng!” Y dừng một chút, vầng trán nhăn

lại để lộ ra mấy tia thất vọng và bất mãn. “Hoàng hậu trước đây còn xứng với

hai chữ “hiền đức”, nhưng bây giờ cái tai thực là mềm quá chừng, không biết có

phải là vì đã lớn tuổi rồi không nữa.”

Tôi lộ vẻ thận trọng nói: “Hoàng hậu nương

nương xinh đẹp vô song, lại biết cách giữ gìn, nhìn chỉ như người mới vừa ba

mươi thôi.”

“Người mới vừa ba mươi?” Huyền Lăng khẽ

cười khì một tiếng. “Hoàng hậu còn lớn tuổi hơn trẫm nữa... Hôm qua trẫm thấy

nơi khóe mắt nàng ta đã bắt đầu có nếp nhăn rồi.”

Tôi im lặng lắng nghe, hồi lâu sau mới mỉm

cười, nói: “Đang yên đang lành tự dưng lại nói tới mấy lời thương cảm này thực

là không nên. Thần thiếp chỉ có một câu này thôi, xin Hoàng thượng hãy giúp

thần thiếp uống chén canh tổ yến này đi.”

Huyền Lăng hơi nhếch khóe môi, khẽ nở nụ

cười vui vẻ, một chén canh tổ yến loáng cái đã ăn xong, chợt nghe Tiểu Doãn Tử

đứng ngoài cửa bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương giá đáo...”

Tôi bất giác ngẩn ra, Hoàng hậu thân phận

tôn quý, xưa nay chẳng dễ gì chịu đặt chân tới cung của các phi tần, lần trước

vì việc của Cận Tịch mà từng nổi can qua, giờ đây... Lòng tôi bất giác trầm

xuống, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hoàng hậu sau chốc lát đã tới nơi. Tôi tất

nhiên không thể đứng dậy nghênh đón, nhưng nàng ta vẫn khách sáo vô cùng, tươi

cười rạng rỡ nói: “Thục phi muội muội cứ nằm đó nghỉ ngơi là được, bây giờ muội

đã là người có công lao lớn nhất với nhà Đại Chu chúng ta rồi.” Dứt lời bèn vội

vàng hành lễ với Huyền Lăng.

Hoàng hậu hôm nay vận một bộ cung trang màu

đỏ, trên đầu cài cây bộ dao vàng ròng đính ngọc hình phượng hoàng, dáng vẻ hiền

hòa gần gũi, cứ như là đang vô cùng vui vẻ. Thế nhưng mỗi cái đưa tay nhấc chân

của nàng ta đều thể hiện ra uy thế của bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến người ta

không dám xem thường. Tôi vội làm bộ khiêm tốn nói: “Thần thiếp làm sao dám

nhận, còn phải nhờ Hoàng hậu chiếu cố cho nhiều.”

So sánh với sự trịnh trọng và uy nghi của

Hoàng hậu, tôi bây giờ đang nghỉ ngơi hồi sức tất nhiên là yếu đuối phờ phạc vô

cùng, trên người chỉ là một bộ đồ ngủ màu trắng thêu hình hoa lê, trên đầu gần

như không có thứ đồ trang sức nào, chỉ cài vài cây trâm để cố định búi tóc.

Hoàng hậu nhìn thấy Cận Tịch đang đứng bên cạnh thì tỏ ra rất vui vẻ. “Nghe nói

Hoàng thượng đã ban cho ngươi và Lý Trường ân điển rất lớn, đúng là làm rạng rỡ

cho chủ nhân của ngươi. Thực ra ngôi vị Thượng nghi đó thì không có gì, nhưng

ngươi tuổi đã không còn nhỏ, có được một nơi nương tựa như thế đúng là tốt

nhất.” Cận Tịch vội vàng quỳ xuống cảm tạ, sau đó lại tiếp tục đứng hầu bên

cạnh tôi.

Hoàng hậu ân cần kéo tay tôi hỏi: “Thân thể

đã khỏe hơn chút nào chưa? Sinh con đẻ cái không phải việc bình thường, giống

hệt như là dạo một vòng qua quỷ môn quan vậy, Hoàn Thục phi nhất định phải chú

ý nghỉ ngơi cho tốt mới được, sau này còn tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng.” Dứt

lời lại hỏi xem bây giờ tôi đang uống loại thuốc gì, cần dùng những thứ đồ tẩm bổ

nào, vẻ quan tâm lộ ra rất rõ.

Huyền Lăng vốn chỉ im lặng lắng nghe, không

nói một lời, lúc này chợt nở nụ cười, nhìn Hoàng hậu với vẻ châm chọc. “Nếu

Hoàng hậu có lòng thì những lời này đi hỏi thái y há chẳng phải là càng rõ ràng

hơn sao, việc gì phải khiến Hoàn Hoàn hao tổn tinh thần để nói chuyện thế này.”

Hoàng hậu hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền

cười tươi như hoa nở, dường như chẳng hề để lời của Huyền Lăng vào lòng, vẫn

bình thản nói: “Hỏi thái y lại là chuyện khác, thần thiếp thân là Hoàng hậu,

giúp Hoàng thượng quản lý hậu cung chính là chức trách, vốn nên quan tâm tới

các phi tần.”

Lời của Hoàng hậu có thể nói là một giọt

nước cũng không lọt, tôi tuy oán hận nhưng cũng phải thầm thán phục, nghĩ bụng

không biết đến bao giờ mình mới có được bụng dạ sâu sắc như thế. Rồi tôi bất

giác đưa mắt thoáng liếc qua Huyền Lăng, khẽ nói: “Đa tạ Hoàng hậu quan tâm.”

Hoàng hậu hơi mím môi, nở nụ cười hiền thục

đoan trang, đoạn chậm rãi cất tiếng: “Thần thiếp vừa mới đi thăm Từ Tiệp dư và

nhị Hoàng tử, Từ Tiệp dư khó sinh nên sức khỏe bị tổn hại, cần phải nghỉ ngơi

điều dưỡng một phen mới xong, sợ là trong vòng một, hai tháng tới không cách

nào hầu hạ Hoàng thượng được. Còn về nhị Hoàng tử...” Hoàng hậu hơi trầm ngâm

một chút, vẻ như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho hợp lý.

Huyền Lăng lập tức lộ vẻ lo lắng. “Bái Nhi

sao rồi? Hồi sáng trẫm mới qua đó xem thấy nó vẫn khỏe mà.”

Hoàng hậu hôm nay búi mái tóc lên cao vút,

mấy lọn tóc trước trán cũng được vén qua một bên, những tia sáng từ ngoài chiếu

vào làm khuôn mặt nàng ta trông đầy vẻ hư ảo. Nàng ta hơi cụp mắt, khẽ đáp:

“Nhị Hoàng tử bây giờ vẫn khỏe, có điều thái y nói là nhị Hoàng tử yếu đuối từ

trong bụng mẹ, nhất định phải nuôi dưỡng thật cẩn thận mới được, chỉ cần sơ sảy

một chút thôi là...”

Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Những lời này

thái y chưa từng nói với trẫm...”

Hoàng hậu để lộ ra mấy tia thần sắc nhã

nhặn khiêm nhường, uyển chuyển nói: “Khi đó Hoàng thượng đang hưng phấn, thái y

làm sao dám khiến Hoàng thượng mất hứng chứ. Thần thiếp chẳng qua cũng vì cẩn thận,

muốn đám người đó chú ý hầu hạ nhị Hoàng tử hơn, thế là mới hỏi han thật kĩ.”

Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng. “Những năm nay đường con cái của các phi tần

trong cung đều hết sức khó khăn, bây giờ khó khăn lắm mới có được ba vị hoàng

tử, nhất định phải nuôi nấng cẩn thận mới được.”

Huyền Lăng tiện tay khuấy nhẹ bát canh ngân

nhĩ trước mặt, trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Hoàng hậu nghĩ rất đúng, cần

phải như thế mới được.”

Tôi không lộ vẻ gì, chỉ mỉm cười, dặn dò

Cận Tịch: “Canh ngân nhĩ này không tệ, đi múc một bát tới dâng cho Hoàng hậu

nương nương nếm thử đi.”

Cận Tịch lập tức vâng lời rời đi, Hoàng hậu

thì ngồi xuống chiếc ghế tử đàn chạm khắc hình thanh loan và hoa mẫu đơn bên

cạnh, cười nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng từ khi đăng cơ tới giờ chưa từng

phong Thục phi lần nào, hiện nay vị trí trong Tứ phi lại đều trống cả, Chân thị

lần này mới là người được phong đầu tiên. Thần thiếp nghĩ lễ sắc phong Hoàn Phi

năm xưa đã quá mức đơn giản rồi, bây giờ lại là sắc phong Thục phi chính nhất

phẩm, còn nhân dịp hai vị hoàng tử và một vị công chúa ra đời, không thể không

làm cho náo nhiệt một phen. Thần thiếp đã lệnh cho bộ Lễ soạn kế hoạch rồi,

không bao lâu nữa là có thể mang tới cho Hoàng thượng xem.”

Tôi không chút nghĩ ngợi, vội vàng thoái

thác ngay: “Thần thiếp không dám nhận sự hậu ái như vậy, làm theo quy củ đã là

quá mức náo nhiệt rồi, thần thiếp cảm thấy cứ nên đơn giản một chút thì hơn.”

Hoàng hậu bình thản đưa mắt liếc tôi, cười

trách cứ: “Thục phi muội muội nói vậy thực là trẻ con quá! Muội là công thần

của Đại Chu, nếu nghi lễ sắc phong phi tần chính nhất phẩm của muội mà chỉ cử

hành đơn giản, vậy các phi tần khác khi được tấn phong biết phải tổ chức nghi

lễ thế nào đây, chẳng lẽ khỏi cần tổ chức làm gì nữa?”

Tôi được tấn phong làm Thục phi rõ ràng là

trái với quy củ, vậy mà lúc này khi chủ động nhắc tới, Hoàng hậu lại không hề

có lời phản đối nào, còn chủ trương tổ chức thật náo nhiệt, làm lòng tôi hết

sức bất an. Huyền Lăng nghe thấy thế thì lại rất bùi tai, bèn gật đầu khen

ngợi: “Hoàng hậu đúng là hiểu tâm ý trẫm.”

Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, trong mắt lộ ra

mấy tia dịu dàng như làn nước xuân. “Thần thiếp và Hoàng thượng đã làm phu thê

với nhau hơn hai mươi năm, có lý nào lại không hiểu chứ?”

Huyền Lăng chỉ mỉm cười đáp lại, sau đó bèn

trò chuyện với Hoàng hậu về các sự vụ trong buổi lễ sắc phong, thỉnh thoảng lại

hỏi tôi vài câu. Lúc này Cận Tịch bưng một bát canh ngân nhĩ tới, Hoàng hậu đưa

tay đón lấy, xúc một thìa lên cho vào miệng nếm thử, đôi hàng lông mày được vẽ

rất mảnh bằng Loa tử đại bất giác hơi cau lại, sau khi chậm rãi nuốt xuống mới

nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Ngân nhĩ đã được đun rất mềm rồi, nhưng sao vị lại

nhạt thế này?”

Tôi không khỏi ngạc nhiên, bèn hỏi Cận

Tịch: “Chưa cho đường sao?”

Cận Tịch quỳ xuống đáp lời: “Dạ đã cho rồi,

bát canh này múc từ cùng một nồi với bát canh mà Hoàng thượng vừa uống, ngoài

ngân nhĩ ra còn được cho thêm mật ong, đường trắng và táo đỏ.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt bát qua một bên,

chiếc vòng ngọc đeo trên tay tỏa ra những tia sáng rực rỡ, bắt mắt vô cùng.

Nàng ta nở một nụ cười hiền hòa rất mực, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa ý vị

sâu xa. “Bản cung thì không có gì, nhưng Hoàng thượng xưa nay vẫn luôn thích ăn

đồ ngọt, bản cung chỉ lo canh này không hợp khẩu vị của Hoàng thượng thôi.”

Tôi đưa tay lên xoa ngực, chiếc vòng bạc

đeo trên cổ tay theo đó trượt xuống dưới, mấy chiếc chuông nhỏ đính bên trên

phát ra những tiếng “đinh đang” nghe hết sức vui tai, rồi tôi nhìn Huyền Lăng

vẻ áy náy. “Xem ra thần thiếp đúng là đã không cẩn thận rồi.”

Huyền Lăng không nói gì nhiều, cầm lấy

chiếc bát từ chỗ Hoàng hậu xúc một thìa lên nếm thử, cười tươi, nói: “Thế này

là đã đủ ngọt rồi, mà còn ngon hơn là vị ngọt đậm ở những chỗ khác nữa, thế nên

vừa rồi trẫm mới ăn hết nguyên một chén đó chứ.” Rồi y ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng

hậu, thản nhiên nói: “Cứ suốt ngày ăn đồ quá ngọt ở những nơi khác, giờ trẫm

thấy hơi chán rồi.”

Hoàng hậu thoáng lộ vẻ lúng túng, ngay sau

đó đã lại nở nụ cười. “Hoàng thượng thích là được, vẫn là Thục phi chu đáo

nhất.”

Huyền Lăng tuy không cố tình nhưng tôi biết

rõ mấy lời này đã làm Hoàng hậu hết sức thương tâm, nơi đáy lòng bất giác thầm

thở dài một tiếng, oán thù giữa tôi và Hoàng hậu chỉ e đã lại càng sâu thêm

rồi. Thế nhưng... Tôi cười lạnh một tiếng, oán thù giữa tôi và nàng ta vốn đã

sâu đến mức không thể hóa giải được, còn sợ nhiều thêm một chút nữa sao? Bây

giờ chỉ còn chờ xem tôi và Hoàng hậu có thể nhẫn nại được bao lâu nữa mà thôi.

Sau khi trò chuyện được vài câu, Hoàng hậu

đứng dậy nói: “Cứ mải nói chuyện mãi đâm ra quên mất, lần này bản cung tới đây

vốn là để thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, thế mà đến bây giờ còn chưa

được nhìn thấy mặt đấy.”

Tôi đang định kiếm cớ thoái thác, nhưng

Huyền Lăng vừa nghe nói tới hai đứa bé thì lập tức tươi cười nói ngay: “Nhũ mẫu

đang bế hai đứa nó ở gian điện bên cạnh, trẫm vừa mới đưa chúng về từ chỗ Thái

hậu xong. Nàng là mẹ cả của chúng, bây giờ qua đó một chút cũng hay.”

Hoàng hậu khẽ nở nụ cười. “Đúng là như thế.

Thần thiếp cũng không có gì để tặng cho hai đứa bé này cả, nhưng trước đây khi

tỷ tỷ còn tại thế từng tặng thần thiếp mấy khối ngọc trắng mỡ dê thượng hạng,

thần thiếp đã kêu thợ kim hoàn làm bất kể ngày đêm để chế thành một cặp ngọc

bích lung linh cho hai đứa bé này rồi.”

Huyền Lăng thoáng đờ đẫn trong phút chốc,

đôi mày kiếm lúc này đã bị phủ lên một tầng sương mù mỏng, đầy vẻ mông lung và

ảm đạm. “Thuần Nguyên...” Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc y đã tỉnh táo trở lại,

cười bình thản nói: “Đồ của nàng ấy tất nhiên là rất tốt, để cho mấy đứa bé

dùng cũng hay, không ngờ nàng lại nỡ lấy ra đấy.”

Hoàng hậu cụp đôi mắt xuống, nụ cười bên

khóe miệng dần ẩn đi, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ buồn thương khó tả. “Vật kỷ

niệm mà tỷ tỷ để lại cho thần thiếp không ít, thần thiếp thỉnh thoảng lại lấy

ra ngắm nghía một phen, mỗi lần nghĩ tới tình nghĩa giữa hai tỷ muội năm xưa là

đều không kìm được lòng thầm thổn thức.”

Huyền Lăng tỏ ra hết sức tán đồng: “Tất

nhiên là thế rồi!” Y đưa mắt nhìn Hoàng hậu, tỏ vẻ áy náy nói: “Trẫm cũng đã

mấy tháng chưa qua thăm Hoàng hậu rồi.”

Khóe miệng Hoàng hậu bất giác hơi co giật,

trong mắt thấp thoáng một tia buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ ung

dung. “Thần thiếp đã đến tuổi hoa tàn nhụy rữa, làm sao so được với các phi tần

trẻ tuổi khỏe mạnh trong cung. Hoàng thượng khi nào rảnh rỗi hãy qua chỗ Hồ

Chiêu nghi nhiều một chút, bằng không thì Kính Phi cũng chưa tính là già lắm

đâu.”

Hoàng hậu nói đến đây thì chợt dừng một

chút, chẳng biết là hữu ý hay vô tình. Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của nàng ta,

bất giác thầm cười lạnh, lên tiếng tiếp lời: “Hoàng hậu nói rất phải, thần

thiếp và Từ muội muội đều đang trong thời gian ở cữ, không tiện hầu hạ Hoàng

thượng, rất nhiều tỷ muội trẻ tuổi như Lưu Đức nghi, Phúc Tần đều không tệ chút

nào.” Tôi hơi trù trừ một chút, nhưng rất nhanh sau đó vẫn cười nói: “Hồ Chiêu

nghi và Kính Phi cũng đều rất tốt, ngay cả chỗ An Quý tần Hoàng thượng cũng có

thể thường xuyên lui tới.”

Huyền Lăng hờ hững quay đầu lại. “Nàng vẫn

chưa biết sao, cổ họng An thị bị tổn thương, giờ đã vỡ giọng rồi.” Y tỏ ra khá

tiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc, chỉ e sau này không thể hát được nữa.”

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau

đó đã hiểu ra nguồn cơn sự việc, với tính cách của Hồ Chiêu nghi, An Lăng Dung

đã đắc tội rồi thì ắt sẽ không cho nàng ta có cơ hội trở mình.

Hoàng hậu đưa mắt nhìn sang phía tôi, bình

thản nói: “Vốn chẳng qua chỉ là bị nhiễm phong hàn, tĩnh dưỡng vài ngày là

khỏi, ai ngờ sau khi uống thuốc thì cổ họng lại bị tổn thương, chỉ sợ sau này

ngay cả nói chuyện cũng không được trôi chảy nữa.”

Thủ đoạn của Hồ Chiêu nghi lẽ nào lại ác

độc đến thế sao? Xét cho cùng thì cũng không có thù sâu hận lớn gì, làm vỡ

giọng là được, hà tất phải tới mức như vậy chứ? Tôi thấy có chút nghi hoặc, thế

nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Có lẽ chỉ tạm thời như thế thôi, kêu thái y

chữa trị cẩn thận là được, chưa biết chừng lại có chuyển biến, bằng không thì

thật là đáng tiếc.”

Huyền Lăng cười vang sảng khoái. “Chuyện

này không cần nhắc tới nữa. Trẫm đã mấy ngày chưa đi thăm Thục viện rồi, bây

giờ Hoàn Hoàn và Yến Nghi đều đã sinh nở, chỉ còn chờ tin tốt từ My Nhi nữa

thôi.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, chiếc bộ dao vàng

ròng đính ngọc đung đưa nhè nhẹ, làm ánh lên những tia sáng long lanh. “Đúng

thế, bây giờ chỉ còn đợi Thẩm Thục viện nữa thôi.” Nàng ta phủi nhẹ ống tay áo

một chút, khẽ nở nụ cười điềm đạm. “Chỉ mong sẽ là một vị hoàng tử nữa.”

Huyền Lăng đưa Hoàng hậu qua thăm hai đứa

bé, sau đó liền nói là muốn cùng Hoàng hậu đi sắp xếp lại di vật của Thuần

Nguyên Hoàng hậu. Tôi tất nhiên biết rõ sự lợi hại bên trong, năm xưa Huyền

Lăng giận dữ trục xuất tôi ra khỏi cung có quá nửa là vì tôi đã vô ý mạo phạm

Thuần Nguyên Hoàng hậu, thế là lúc này chỉ đành làm bộ tươi cười vui vẻ tiễn

hai người bọn họ ra ngoài, sau đó thì khuôn mặt mới dần trở nên lạnh lẽo.

Hoán Bích dè dặt ngó nhìn sắc mặt tôi, khẽ

nói: “Tiểu thư ngàn vạn lần chớ nên tức giận, lỡ như làm tổn hại đến thân thể

thì không đáng chút nào đâu.”

Tôi mím chặt hai bờ môi, hồi lâu sau mới

cười lạnh một tiếng, cất giọng lạnh tựa băng sương: “Hoàng hậu quả nhiên là lợi

hại! Chẳng trách năm xưa cả Hoa Phi và bản cung đều thất bại trong tay nàng ta,

tài không bằng người có thua cũng là đáng lắm!”

Cận Tịch mỉm cười xua tay nói: “Thực ra so

với Hoàng hậu, nương nương chưa chắc đã không bằng.” Nàng ta dừng một chút rồi

mới điềm đạm nói tiếp: “Nương nương có biết chỗ dựa lớn nhất của Hoàng hậu là

gì không?”

Hoán Bích cười nhạt một tiếng. “Nàng ta

chẳng qua ỷ vào thân phận Hoàng hậu, lại đang nuôi dưỡng Hoàng trưởng tử mà

thôi.”

Tôi thoáng trầm ngâm một chút, lập tức hiểu

ra Cận Tịch muốn nói tới điều gì. “Hoàng trưởng tử không phải con ruột của

Hoàng hậu, thực sự chẳng đáng kể gì. Còn về vị trí này của Hoàng hậu ấy mà...”

Tôi bất giác đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch.

Cận Tịch hiểu ý, bèn vạch ngón tay ra nói:

“Vị trí này của Hoàng hậu những năm nay có rất nhiều lần chỉ còn tồn tại trên

danh nghĩa, trước thì có Hoa Phi, sau thì có Đoan Phi, Kính Phi, tất thảy đều

từng nắm quyền hiệp trợ quản lý hậu cung. Hơn nữa Hoàng hậu không hề đi theo

hầu hạ Thái hậu, cũng chẳng được Hoàng thượng sủng hạnh, chẳng qua là bề ngoài

phong quang mà thôi, nếu xét tới sự sủng ái thật sự thì còn chẳng bằng Kính Phi

nương nương. Hoàng hậu có thể đứng vững không đổ đến ngày hôm nay, còn được

Hoàng thượng nể mặt, tất cả đều là bởi nàng ta là muội muội ruột thịt của tiên

Hoàng hậu. Nương nương có nghe rõ những lời vừa rồi của Hoàng hậu không?”

Tôi bất giác bật cười. “Chỉ dựa vào một

mình Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng đủ cho Chu Nghi Tu ngồi vững ở ngôi bảo tọa

Hoàng hậu cả đời rồi, đây mới chính là chỗ dựa lớn nhất của Chu Nghi Tu.” Nghĩ

tới đây tôi không kìm được nghiến răng căm hận. “Ngày nào nàng ta còn là muội

muội của Thuần Nguyên Hoàng hậu, ngày đó bản cung sẽ khó mà lật đổ được nàng

ta!”

Cận Tịch khẽ nở nụ cười, bước tới ngồi

xuống trước giường của tôi, cầm lấy con lăn ngọc nhẹ nhàng lăn tay cho tôi, chậm

rãi nói: “Đã biết mình biết người như thế rồi, chúng ta nhất định sẽ có ngày

chiến thắng. Nương nương xin hãy nghe nô tỳ nói mấy lời đại bất kính này, không

tính tới Phó Tiệp dư trước đây, trong cung còn có người nào giống Thuần Nguyên

Hoàng hậu hơn nương nương nữa sao?”

Những lời này nàng ta nói rất nhẹ nhàng,

thế nhưng lòng tôi vẫn nhói đau, tựa như nguyên vẹn trái tim nóng bỏng bị lăn

qua lăn lại trên một gốc xương rồng, nỗi đau đớn ấy tuy rằng không mãnh liệt,

thế nhưng cứ kéo dài mãi không dứt. Cận Tịch không nói gì thêm, chỉ cẩn thận

giúp tôi đeo chiếc hộ giáp vàng ròng nạm hồng ngọc lên, một thoáng sau mới

ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Nô tỳ nói năng vô lễ, nếu nương nương không vui thì

cứ việc đeo hộ giáp mà đánh lên mặt nô tỳ trút giận, nô tỳ cam lòng chịu đựng.”

Mười ngón tay tôi dần trở nên cứng đờ, nhẹ

nhàng vuốt ve chiếc hộ giáp lạnh băng, một hồi lâu không nói năng gì. Có lẽ là

đã ngửi mùi hương trầm trong điện quá lâu, đầu óc tôi lúc này chừng như hơi mơ

màng, đến cảnh tượng trước mắt cũng chẳng còn nhìn rõ nữa. Tôi cố nén nhịn cảm

giác cay cay nơi sống mũi, kéo bàn tay Cận Tịch lại nói: “Ý của ngươi ta hiểu

rồi.” Sau đó lại hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười hờ hững. “Như ngươi trước

đây đã nói, sau khi trở về Tử Áo Thành, ta nhất định phải làm một người không

có trái tim, mà đã không có trái tim...” Tôi đưa tay khẽ vuốt ve bờ má. “Nếu cứ

lẳng lặng mà làm một cái bóng thì chỉ là hạ sách, cố bắt chước về dung mạo hành

vi cũng chỉ là trung sách mà thôi, bằng không Hoàng thượng đã chẳng xem nhẹ cái

chết của Phó Tiệp dư như thế. Còn về thượng sách...”

Đó là làm chính bản thân mình, nhưng lại có

thể khơi dậy hồi ức của y về Thuần Nguyên, chỉ như vậy mới có thể giữ mình lâu

dài.

Cận Tịch cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, vuốt

nhẹ chiếc bông tai phỉ thúy mấy lần, thấp giọng ghé đến bên tai tôi, nói: “Có

việc này nương nương không thể không cẩn thận, hôm nay Hoàng hậu đích thân tới

thăm Hoàng tử và Công chúa, có Hoàng thượng ở bên thì không sao, nhưng sau này

nếu chúng ta sơ sảy...”

“Không bao giờ có chuyện sơ sảy cả!” Tôi

cắt ngang lời Cận Tịch: “Chúng ta đã trở về đây rồi, bất cứ việc gì cũng đều

phải cẩn thận, lòng người còn đáng sợ hơn là sài lang hổ báo, hai đứa bé này

lại đều là tính mạng của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ người nào làm hại

đến chúng!”

Hoán Bích im lặng lắng nghe, đột nhiên cất

tiếng: “Tiểu thư đã muốn bảo vệ Hoàng tử và Công chúa, vừa rồi tại sao không

nói với Hoàng thượng về người đã sai khiến lũ mèo kia để cho Hoàng thượng tra

xét lục cung, như vậy chúng ta sẽ có thể kiếm cớ đẩy việc này qua Chiêu Dương

điện, khiến nàng ta chẳng được yên ổn.”

Vậy sao? Tôi cười tủm tỉm không nói. So với

như vậy, tôi thà để Huyền Lăng tiếp tục nghi ngờ, gặp chuyện gì cũng đều sợ

bóng sợ gió, hết lòng thận trọng. Thế nhưng những lời này tôi tất nhiên không

tiện nói ra, liền cất giọng uể oải: “Ta mệt rồi, đi kêu Hoa Nghi lại đây xoa

bóp cho ta một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Quyển 6 - Chương 11: Chỗ dựa

Có thể bạn thích