Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 6 - Chương 10: Song sinh

Dường như cả một kiếp đã trôi qua, thời

gian lâu tới mức khiến tôi thậm chí không muốn mở mắt. Hồn phách có một khoảnh

khắc trôi dạt đi xa, thân thể tôi thì mỏi mệt tới mức như không phải là của

mình. Ánh nến rọi tới khiến đôi mắt vừa hé mở của tôi đau nhói, tôi bèn vô thức

đưa tay lên định che, chợt nghe thấy giọng nói đầy vẻ mừng vui của Hoán Bích:

“Tiểu thư tỉnh rồi!”

Tầm mắt tôi bị rất nhiều bóng người che

khuất, tôi nhất thời không thể nhận ra được là ai với ai. Nhưng lúc này tôi

không còn tâm trạng để ý tới điều gì khác, chỉ nghĩ đến duy nhất một việc. “Con

ta đâu? Con ta đâu?”

Dường như sức lực toàn thân đều đã bị dùng

hết, bên tai tôi không ngừng vang lên những tiếng ong ong, trong điện tựa hồ có

vô số người đồng thời quỳ xuống dập đầu cất tiếng hô vang: “Chúc mừng nương

nương, mẹ con bình an, sinh được một cặp song sinh.”

Tôi lại càng thêm nôn nóng, nhưng mới hơi

cựa mình một chút liền thấy choáng váng không thôi, Hoán Bích và Hoa Nghi vội

vàng tới đỡ tôi dậy, lại đặt mấy chiếc gối mềm vào sau lưng để tôi tựa. Khóe

miệng tôi vẫn còn lưu lại vị đắng chát của thuốc trợ sản, đầu lưỡi thì tê tê,

Cận Tịch sớm đã bưng một bát canh ngân nhĩ táo đỏ tới đứng trước giường. Tôi

nôn nóng nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Là hoàng tử hay là công chúa thế?”

Một cái bóng màu vàng tươi bất ngờ bước tới

gần, khiến mắt tôi bỗng hơi chói lóa. Y cất tiếng cười vang chất chứa đầy nỗi

mừng vui và thỏa mãn, nhẹ nhàng dang tay ôm tôi vào lòng: “Là một hoàng tử và

một công chúa! Hoàn Hoàn, nàng đã sinh cho trẫm một cặp long phượng cát tường.”

Một nỗi mừng vui vô cùng vô tận trào lên

trong trái tim tôi, dường như trái tim giờ đây đã không còn là của tôi nữa,

toàn bộ đều bị nỗi mừng vui khi được làm mẹ bao bọc. Tôi nôn nóng nói: “Hai đứa

bé đâu rồi? Mau đưa tới đây cho thần thiếp xem với!”

Trên khuôn mặt Huyền Lăng lúc này tràn ngập

nét cười, ngay đến giọng nói cũng chan chứa vẻ mừng vui: “Hài nhi ra đời có hơi

sớm, nhũ mẫu đã bế đi cho bú rồi, một lát nữa sẽ qua đây.”

Lòng tôi thầm buông lỏng, toàn thân đều đắm

chìm trong niềm vui ấm áp như làn nước mùa xuân. Một lát sau tôi mới nhớ ra là

trước mặt đang có rất nhiều người, bèn hơi khom lưng, nói: “Chúc mừng Hoàng

thượng có được hoàng tử.”

Huyền Lăng cất tiếng cười vang. “Đâu chỉ là

hoàng tử, công chúa cũng rất tốt, tất cả đều là công lao của nàng.”

Tôi đưa tay áo lên che mặt, e thẹn nói:

“Hoàng thượng, đang có rất nhiều người ở đây kìa.”

Huyền Lăng chẳng hề để tâm, hơi nhướng mày

lên, nói: “Nàng là người quan trọng nhất bên cạnh trẫm bây giờ, trẫm gần gũi

với nàng một chút thì sao, ai dám nói năng bừa bãi?”

Tôi thấy mọi người đều ở kề bên, duy chỉ có

Ôn Thực Sơ và My Trang vừa rồi còn ở bên cạnh là không thấy đâu, bèn hỏi: “My

Trang tỷ tỷ vừa rồi còn ở đây, sao mới thoáng đó mà đã không thấy đâu nữa rồi?

Cả Ôn thái y cũng thế!”

Huyền Lăng khẽ vuốt ve bờ má tôi, cười nói:

“Còn nói là mới thoáng đó nữa, nàng đã hôn mê suốt nửa canh giờ mới tỉnh. Thục

viện đã theo Hoàng hậu đi trông nom Yến Nghi rồi, phía bên đó vẫn chưa có tin

vui truyền tới!”

Hoán Bích đứng bên cạnh cười tủm tỉm tiếp

lời: “Ôn đại nhân làm sao dám đi, lúc này đang ở phía sau đích thân sắc thuốc

cho tiểu thư đấy.”

Tôi cười, ôn tồn nói: “Thần thiếp đã không

sao nữa rồi, so với việc để Ôn đại nhân đích thân sắc thuốc như thế, chẳng bằng

hãy kêu y đến Ngọc Chiếu cung xem thử xem sao. Chẳng biết Từ Tiệp dư bây giờ

thế nào rồi nữa.”

Huyền Lăng thoáng trù trừ một chút, dịu

giọng nói: “Nàng vừa mới sinh nở xong mà đã lại suy nghĩ cho người khác rồi. Vệ

Lâm đang ở Ngọc Chiếu cung, nếu Ôn Thực Sơ cũng qua đó thì ai trông nom con của

nàng với trẫm đây?” Chợt có tiếng động vang lên, rồi một cung nữ đã hơi có tuổi

chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng cười, nói: “Nô tỳ xin chúc mừng Hoàng thượng, chúc

mừng nương nương.”

Tôi tỉ mỉ nhìn kĩ, thấy chính là Tôn cô cô

bên cạnh Thái hậu, vội cười nói: “Cô cô tới rồi.”

Tôn cô cô chỉ tay vào chỗ quà mừng mà ả

cung nữ đi theo phía sau đang bê, tươi cười rạng rỡ nói: “Thái hậu hay tin

nương nương đã sinh nở, ba mẹ con đều được bình an, tức thì mừng rỡ vô cùng.

Thái hậu vốn muốn đích thân tới thăm nương nương, hiềm rằng đêm khuya trời

lạnh, chỉ đành sai nô tỳ tới thăm nom nương nương cùng với hoàng tử và công

chúa trước.”

Tôi thấy ả cung nữ sau lưng Tôn cô cô bưng

theo toàn những thứ đồ bổ dưỡng, liền mỉm cười nhận lấy. “Thái hậu quả đã có

lòng rồi, xin cô cô thay bản cung gửi lời tạ ơn tới Thái hậu.” Rồi lại thành

khẩn nói: “Nếu Thái hậu thật sự vì bản cung mà tới đây giữa đêm khuya, chỉ e

bản cung sẽ phải tổn thọ mất. Ngày mai bản cung sẽ kêu nhũ mẫu bế hoàng tử và

tiểu công chúa tới thỉnh an Thái hậu.”

Huyền Lăng chỉ mỉm cười lắng nghe, chợt lại

nhìn Tôn cô cô mà cười, nói: “Bộ xiêm y này của cô cô quả đúng là rất thú vị.”

Tới lúc này tôi mới để ý quan sát, thấy Tôn cô cô mặc một chiếc áo gấm màu đỏ

sậm thêu Bách tử đồ[15], vô cùng hợp cảnh.

[15]

Bách tử đồ tức là bức hình có trăm đứa bé, có ý cầu mong nhiều con nhiều cháu.

Ngoài ra trăm ở đây là chỉ số nhiều, không nhất thiết phải là vừa tròn một trăm

- ND.

Tôn cô cô bất giác khẽ cười. “Hoàng thượng

và nương nương có chuyện mừng, nô tỳ tất nhiên cũng vui lây. Chuyện mừng của

nương nương hôm nay mới là lần đầu trong cung, hy vọng rằng sau này Hoàng

thượng và nương nương nhiều con nhiều phúc, triều Đại Chu của chúng ta cũng mãi

mãi dài lâu, vạn năm hưng thịnh.”

Huyền Lăng cười rộ, vỗ tay nói: “Cô cô đúng

là có tài ăn nói.” Dứt lời liền hỏi xem muốn được ban thưởng gì.

Tôn cô cô mím môi cười khẽ, đoạn hơi khom

người thưa: “Đa tạ Hoàng thượng quá khen. Nô tỳ không dám xin ban thưởng, chỉ

là không biết có phúc được nhìn thấy hoàng tử và tiểu công chúa luôn bây giờ

không, như thế cũng tiện quay về bẩm báo với Thái hậu.”

Tôi cười nói: “Việc này thì có gì khó đâu.”

Rồi liền ngoảnh đầu lại dặn dò Cận Tịch: “Chắc nhũ mẫu cũng cho bú xong rồi,

mau đi bế hoàng tử với tiểu công chúa tới đây cho cô cô xem, mà bản cung cũng

còn chưa được xem mặt hai đứa nhỏ cơ đấy.”

Nhũ mẫu Bình Nương và Chung Nương chẳng qua

mới chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bộ dạng hết sức đôn hậu thành thực,

được phủ Nội vụ cẩn thận lựa chọn ra từ trong mấy chục người, lại phải ngấm

ngầm để ý mấy tháng rồi mới cho phép ở lại trong cung. Làm như vậy chính là để

đề phòng bất trắc, tránh trường hợp dẫn sói về nhà, gây ra những tai họa khó

lường.

Chỉ một lát sau Bình Nương và Chung Nương

mỗi người đã bế theo một đứa bé tới trước mặt tôi và Huyền Lăng, trên mặt tràn

ngập nét cười mừng rỡ. Họ đồng loạt khom người hành lễ nói: “Hoàng tử và công

chúa bái kiến Hoàng thượng, nương nương.” Dừng một chút rồi lại tiếp: “Bọn nô

tỳ bái kiến Hoàng thượng, nương nương.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã không kìm được đưa

tay tới bế hai đứa bé vào lòng. Hoán Bích nôn nóng hô lên: “Tiểu thư còn đang

yếu, phải cẩn thận đấy!” Ngoài miệng tuy nói thế nhưng ánh mắt muội ấy đầy vẻ

dịu dàng, nhìn chằm chặp vào người hai đứa bé.

Huyền Lăng thấy tôi vừa sinh nở xong còn

yếu, hai tay đều hơi run rẩy, vội vàng giành bế lấy một đứa, khóe miệng không

kìm được khẽ nở nụ cười. “Lúc nào bế mà không được, cứ phải gắng sức quá như

vậy làm gì.”

Hai đứa bé đều mềm nhũn, trọng lượng so với

Lung Nguyệt lúc mới sinh thì nhỏ hơn một chút. Lung Nguyệt vốn đã là đứa bé

sinh non tám tháng, hai đứa bé này thì từ khi mới vào bụng tôi đã phải chịu đủ

thứ gian nan. Suy nghĩ như vậy, tôi bất giác lại càng thêm thương xót.

Đứa bé trong lòng tôi bé bỏng biết bao,

những ngón tay đều nhỏ nhắn, khắp người hồng hào, nơi trán lưa thưa mấy sợi tóc

mềm mại, cặp mắt chưa mở ra, đang né tránh ánh sáng theo bản năng. Động tác bế

con của Huyền Lăng hết sức thành thạo, chắc mấy năm qua y đã từng bế Lung

Nguyệt và Hòa Mục không ít lần. Huyền Lăng cứ nhìn mãi mà không chán, Tôn cô cô

cũng ghé đến nhìn ngắm một hồi lâu, đoạn cười nói: “Hoàng thượng nhìn mắt với

mũi của tiểu hoàng tử kìa, đúng là giống Hoàng thượng hồi nhỏ quá chừng, cứ như

được đúc ra từ một khuôn vậy.”

Huyền Lăng dịu dàng nói: “Những chỗ khác

tạm chưa xét tới, nhưng trán với cằm của hoàng tử quả thực rất giống mẫu phi

của nó, công chúa thì cũng có đôi mắt giống với Hoàn Hoàn.”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới đôi

mắt, trái tim tôi bỗng như thắt lại. May mà đứa bé vẫn còn nhỏ, đôi mắt tạm

thời chưa mở ra, dù vậy tôi vẫn hết sức lo lắng, nhưng ngoài mặt đương nhiên

không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói: “Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể nhìn ra có

chỗ nào giống thần thiếp chứ, Hoàng thượng cứ thích đùa cho thần thiếp vui

thôi.”

Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú, trong mắt lộ

ra đầy tình ý triền miên. “Nếu sau này công chúa giống nàng, tất nhiên sẽ trở

thành một trang mỹ nhân tuyệt sắc; còn nếu như hoàng tử của chúng ta giống

nàng, nhất định sẽ vô cùng tuấn tú, có thể làm điên đảo vô số nữ tử trong thiên

hạ.”

Tôi đưa mắt liếc y, cười nói: “Có một người

phụ thân anh tuấn rạng ngời như Hoàng thượng đây, con trai của chúng ta tất

nhiên không thể nào là hạng tầm thường rồi.”

Huyền Lăng cũng nở nụ cười tươi. “Phụ thân

nhìn con trai, tất nhiên là càng nhìn càng yêu rồi.” Y xúc động nắm lấy bàn tay

vẫn còn hơi ẩm ướt của tôi. “Hoàn Hoàn, cảm ơn nàng!”

Tôi mỉm cười rạng rỡ. “Thần thiếp nào dám

cậy công, huống chi Hoàng trưởng tử cũng là một đứa bé không tệ chút nào.”

Huyền Lăng hơi cau mày lại, muốn nói gì đó

rồi lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được: “Dư Ly có lẽ giống với mẫu

thân Cẩn Phi của nó, thực là một đứa bé tư chất quá tầm thường, dù được Hoàng

hậu tận tình dạy dỗ cũng chẳng tiến bộ là mấy.”

Tôi dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng trưởng tử

dù sao cũng vẫn còn nhỏ, đợi lớn hơn chút nữa nhất định sẽ ổn thôi.”

Huyền Lăng còn muốn nói gì nữa, tôi vội

nháy mắt ra hiệu với Tôn cô cô, Tôn cô cô bèn cười nói: “Hoàng thượng và nương

nương cẩn thận kẻo mệt, nên giao hoàng tử và công chúa cho nhũ mẫu bế đi thì

hơn.” Dứt lời liền ngắm hai đứa bé thêm một lát, sau đó thì trở về cung của

Thái hậu phục mệnh.

Huyền Lăng chăm chú nhìn cặp con trai con

gái, trong giọng nói chất chứa một nỗi mừng vui không sao kìm nén được: “Hoàn

Hoàn, nàng có biết trẫm vui mừng tới mức nào không? Không ngờ nàng một lần mà

sinh cho trẫm liền hai đứa bé!”

Nỗi mừng vui to lớn khi được làm mẹ trào

dâng trong trái tim tôi. Tuy đây không phải là lần đầu tiên được làm mẹ, nhưng

khi sinh Lung Nguyệt, lòng tôi đang tột độ thê lương, chút niềm vui nhỏ nhoi ấy

hoàn toàn bị nỗi buồn khi mẹ con sắp phải chia ly làm tan biến hoàn toàn. Khi

đó tôi chỉ một lòng một dạ suy nghĩ cho tương lai của Lung Nguyệt, đâu còn tâm

trạng mà để ý tới điều gì khác nữa.

Giờ đây tôi mới lần đầu tiên được cảm nhận

niềm vui của một người mẹ khi ngắm nhìn con của mình. Hai đứa bé này tôi đã

phải trải qua muôn vàn gian nan mới bảo vệ được, mới sinh ra được, huống chi,

trái tim tôi bất giác nóng lên, chúng còn là con của y nữa.

Bình Nương và Chung Nương mỗi người bế một

đứa bé đứng trước mặt chúng tôi, Huyền Lăng hết nhìn qua bên kia rồi lại nhìn

qua bên này, hưng phấn nói: “Trong cung chưa bao giờ có một cặp song sinh thế

này, hơn nữa còn là long phượng thai, qua đó đủ thấy vận may của trẫm thật

không tệ chút nào.”

Huyền Lăng vừa mới dứt lời, Cận Tịch đã

tươi cười bước tới quỳ xuống, nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương

nương. Nô tỳ nghe nói long phượng thai là báo hiệu điềm lành, báo rằng thiên hạ

thái bình an lạc. Vận may của Hoàng thượng chính là vận may của thiên hạ, ngay

đến nô tỳ chỉ là hạng hèn mọn cũng được vui lây, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế

vạn vạn tuế!”

Huyền Lăng vốn đang cao hứng, những lời

chúc mừng này của Cận Tịch nghe lại lọt tai vô cùng, Huyền Lăng lập tức mừng rỡ

cười vang. “Thôi Cung nhân nói hay lắm, hôm nay trẫm sẽ thưởng cho các cung

nhân khắp trên dưới lục cung hai tháng bổng lộc, một sấp vải lụa, người của Vị

Ương cung thì thưởng nửa năm bổng lộc, mười sấp vải lụa, các ngươi sau này hãy

tiếp tục cố gắng hầu hạ chủ nhân của mình cho tốt.”

Các cung nhân vội vàng quỳ xuống tạ ơn, ai

nấy đều tươi cười rạng rỡ, Vị Ương cung chìm vào bầu không khí mừng vui tột độ.

Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, nói: “Hoàn

Hoàn, cảm ơn nàng đã mang tới cho trẫm niềm vui lớn lao này.”

Nhìn ánh mắt chan chứa vẻ chân thành của

Huyền Lăng, lòng tôi bất giác thầm chua xót. Nỗi mừng vui khi được làm một

người cha thế này, chắc y không thể nào cảm nhận được rồi. Mà y bây giờ chắc

cũng đã biết việc tôi sinh đôi, không biết y sẽ có suy nghĩ thế nào nhỉ? Và y

sẽ nói gì đây?

Nỗi thương cảm ấy tôi tất nhiên không thể

để lộ ra ngoài, bên khóe miệng vẫn thấp thoáng một nụ cười tươi tắn. “Việc thần

thiếp có thể làm cho Hoàng thượng không nhiều, thật sự không thể báo đáp sự ân

sủng mà Hoàng thượng dành cho thần thiếp bấy lâu nay, do đó chỉ đành dốc hết

sức mình sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng, nối dài dòng dõi của hoàng gia.”

Giọng nói của Huyền Lăng chậm rãi vang lên

bên tai tôi, nghe dịu dàng và triền miên rất mực: “Hoàn Hoàn, nàng đã lập được

một công lao lớn như thế, trẫm thực không biết nên cảm ơn nàng thế nào mới

phải.” Y dường như nghĩ tới việc gì, trong mắt bừng lên những tia sáng đầy vẻ

hưng phấn. “Hoàn Hoàn, trẫm sẽ sắc phong nàng làm Quý phi, nàng sẽ trở thành vị

Quý phi mà trẫm thương yêu nhất!”

Tôi thoáng ngẩn ra, sinh con được tấn phong

là lệ thường trong cung, nhưng theo lệ thì tôi sẽ chỉ được phong làm Phu nhân

tòng nhất phẩm, cho dù Huyền Lăng có lòng sủng ái thì cũng chỉ nên ban cho tôi

phong hiệu long trọng một chút, lại thưởng hậu thêm mấy phần là cùng. Mà trong

hậu cung Đại Chu, Hoàng hậu đương nhiên là cao nhất, kế đó tới Tứ phi Quý,

Thục, Hiền, Đức tất thảy đều là chính nhất phẩm. Có điều Tứ phi tuy ngang cấp

với nhau nhưng Quý phi lại đứng đầu, mà bắt đầu từ triều Long Khánh chỉ duy có

Quý phi là được ban cho phong hiệu, thân mẫu của Huyền Thanh - Thư Quý phi

chính là như thế. Do đó, Quý phi chính là nữ tử cao quý nhất trong hậu cung nếu

không tính tới Hoàng hậu.

Tôi lập tức cự tuyệt ngay theo bản năng,

uyển chuyển nói: “Nếu Hoàng thượng muốn ban cho thần thiếp ngôi vị Quý phi, thần

thiếp thực sự không dám nhận. Thần thiếp dù có vì sinh con mà được tiến phong

thì dựa theo lệ cũ cũng chỉ nên được phong làm Phu nhân tòng nhất phẩm, một

bước nhảy vọt lên ngôi Quý phi chính nhất phẩm như thế thần thiếp thực tình

không dám, và cũng sợ các vị tỷ muội trong hậu cung không phục.”

Huyền Lăng mỉm cười ôm tôi vào lòng, ôn tồn

nói: “Trẫm nói nàng có thể làm được tức là nàng có thể làm được, nếu có người

nào không phục thì cứ việc học theo nàng sinh cho trẫm một cặp long phượng

thai, lại thông minh hiền đức giống như nàng, trở thành bông hoa giải ngữ mà

trẫm không lúc nào muốn rời xa, khi đó trẫm nhất định sẽ thương yêu nàng ta

giống như nàng.” Vẻ dịu dàng trong mắt y chừng như có thể hòa tan tất thảy mọi

thứ trên đời này. “Trong lòng trẫm, ngoài nàng ra không còn ai khác xứng với

ngôi vị Quý phi này hơn nữa.”

Tôi cựa quậy định đứng dậy, Huyền Lăng vội

vàng giữ lấy tôi, ngạc nhiên hỏi: “Nàng định làm gì vậy?”

Tôi chân thành bộc bạch nỗi lòng: “Hoàn

Hoàn biết tứ lang thật lòng quan tâm đến Hoàn Hoàn, nhưng tứ lang thử nghĩ xem,

Đoan Phi tỷ tỷ vào cung sớm nhất, Kính Phi tỷ tỷ thì được phong làm Phi sớm hơn

thần thiếp mấy năm, hai vị tỷ tỷ đều đang hiệp trợ quản lý sự vụ lục cung, công

lao không nhỏ. Nếu bọn họ chỉ ở ngôi Phi mà Hoàn Hoàn lại nhảy vọt lên làm Quý

phi, thực khó tránh khỏi làm cho các phi tần trong cung nguội lòng.”

Ngôi vị Quý phi tất nhiên tôn quý, chỉ kém

một mình Hoàng hậu, quá nửa là có thể khiến Hoàng hậu kiêng dè. Nhưng nếu tôi

ngồi lên ngôi cao như thế, lại vừa sinh hạ Hoàng tử, Hoàng hậu không mưu mô tìm

cách ăn tươi nuốt sống tôi mới là chuyện lạ. Huống chi Hoàng hậu vốn là từ Quý

phi mà leo lên ngôi Hậu, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, tuy tôi thực sự cũng

muốn nàng ta không vui nhưng không thể nào vì sự sướng khoái nhất thời mà làm

lay động gốc rễ lâu dài của bản thân được. Hơn nữa nếu như Đoan Phi, Kính Phi

vì thế mà sinh ra hiềm khích với tôi, vậy thì thực là không hay chút nào.

Tâm tư tôi liên tục xoay chuyển, thầm nghĩ

sau việc Tích Hoa Phu nhân năm xưa, Huyền Lăng chưa từng lập thêm một vị Phu

nhân nào khác, bản thân nhắc tới chỉ e sẽ làm y không vui, vì vậy bèn nói:

“Thần thiếp tuyệt đối không dám ở ngôi Quý phi, xin Hoàng thượng hãy hiểu cho

một phen tâm ý này của thần thiếp.”

Lý Trường xưa nay vốn rất hiểu tâm tư Hoàng

đế, lại giỏi cách ứng phó luồn lách, vội đứng một bên cười trừ, nói: “Hoàn Phi

nương nương cứ thoái thác mãi như vậy Hoàng thượng e cũng khó xử, xin thứ cho

nô tài lắm lời một câu, trong số các ngôi vị chính nhất phẩm, chỉ cần không

phải Quý phi, Hoàng thượng có thể tùy ý chọn một ngôi vị khác cho Hoàn Phi

nương nương. Như thế vừa thể hiện được sự thương yêu của Hoàng thượng với nương

nương, lại vừa hợp với tâm ý của nương nương, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.”

Huyền Lăng đưa mắt nhìn Lý Trường, cười

nói: “Xem ra ngươi cũng khá thông minh đấy, không uổng công trẫm và nương nương

coi trọng ngươi như vậy.” Y suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Hiền phi thì

không hay, Đức phi lại đứng cuối cùng trong Tứ phi, duy có Thục phi là từ khi

đăng cơ tới giờ trẫm chưa từng lập lần nào.” Y trầm ngâm nói: “Thục phi, thục

đức kiêm đủ, trẫm thấy đúng là hợp với nàng nhất đấy, chỉ là như thế rốt cuộc

vẫn có chút bất công với nàng.”

Tôi tươi cười vui vẻ nói: “Đa tạ Hoàng

thượng, thần thiếp thích lắm!”

Y thoáng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp:

“Trong Tứ phi chỉ duy có Quý phi là có phong hiệu, qua đó thể hiện là người

đứng đầu trong các phi tần. Hoàn Hoàn là người trẫm thương yêu nhất, địa vị tất

nhiên ngang với Quý phi, từ nay về sau chữ “Hoàn” vẫn sẽ là phong hiệu của

nàng.”

Trong mắt người ngoài, chữ “Hoàn” ấy thực

là một niềm vinh hạnh to lớn tột cùng, nhưng lòng tôi lúc này lại đau đớn như

kim đâm. Trong một thoáng nghiêng đầu, tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ trăng sáng

như sương, bỗng có cảm giác bị sương tuyết phủ khắp đầy người, không kìm được

rùng mình một cái.

Y đặt bàn tay ấm áp lên bờ vai tôi, cất

giọng xót xa, trìu mến: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại rùng mình thế, có

phải nàng thấy lạnh không?”

Cận Tịch máy động đôi mày, ngoảnh đầu qua

quát bảo ả cung nữ đang đứng hầu dưới cửa sổ: “Nương nương vừa sinh xong sao có

thể mở cửa sổ được, lỡ như làm nương nương bị cảm lạnh thì sao!”

Ả cung nữ đó tên gọi Phỉ Văn, vừa mới được

chọn vào Vị Ương cung. Thị xưa nay chỉ hầu hạ bên ngoài, có lẽ vì hôm nay nhân

thủ không đủ nên mới vào đây. Lúc này chắc thị đã sợ đến hồ đồ, không kìm được

hoang mang giải thích: “Vừa rồi bà đỡ nói là trong nội điện mùi máu nồng quá

nên mới bảo mở hé cửa sổ một chút...”

Huyền Lăng bất giác cau mày, nhìn thoáng

qua thị một chút rồi nói: “Ra ngoài! Đã làm nương nương bị lạnh mà còn dám cãi

lại, tát hai mươi cái.”

Đám cung nhân đều là hạng tâm tư nhanh

nhạy, thấy Huyền Lăng có vẻ tức giận thì lập tức kéo Phỉ Văn đang đầy mặt ấm ức

ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở vào đồng loạt quỳ xuống hô: “Chúc mừng Thục phi

nương nương! Thục phi nương nương vạn phúc kim an!”

Trong những tiếng hô vang ấy, tôi dần điều

chỉnh được hô hấp, khẽ nở nụ cười vừa mừng vừa thẹn, thấp giọng lẩm bẩm: “Chữ

“Hoàn” này bỗng làm thần thiếp nhớ tới lần đầu gặp tứ lang bên dưới những bông

hoa hạnh nơi hồ Thái Dịch thuở nào.”

Huyền Lăng tức thì nguôi giận, tươi cười,

nói: “Hoàn Hoàn giờ nở nụ cười, thực còn hơn lần đầu gặp mặt năm xưa nhiều

lắm.” Sau đó lại quay sang nói với Lý Trường: “Truyền chỉ đi khắp lục cung,

thông báo việc Hoàn Phi ở Vị Ương cung được tiến phong làm Thục phi chính nhất

phẩm, phong hiệu vẫn giữ nguyên, lễ sắc phong sẽ được cử hành vào ngày hoàng tử

đầy tháng. Đợi Thục phi ở cữ xong thì sẽ ban quyền hiệp trợ quản lý lục cung.”

Huyền Lăng nhìn tôi, hỏi: “Hoàn Hoàn, nàng có thích không?”

Tôi giả bộ thẹn thùng đưa mắt nhìn y.

“Hoàng thượng ban ân điển như vậy, thần thiếp tất nhiên vui thích vô cùng.” Hai

tai tôi bất giác nóng bừng lên, danh vị Thục phi cố nhiên quan trọng, nhưng đại

quyền hiệp trợ quản lý lục cung mới càng quan trọng hơn nhiều.

Hiện giờ Hoàng hậu chấp chưởng lục cung, ba

người Đoan Phi, Kính Phi và tôi thì cùng nhau hiệp trợ, chỉ cần ba chúng tôi

đồng sức đồng lòng, dù Hoàng hậu có muốn mưu hại tôi và con tôi thì cũng phải

suy nghĩ cho cẩn thận. Tôi thoáng trầm ngâm, Đoan Phi thì không có gì, nhưng

còn Kính Phi...

Lý Trường có lòng muốn giúp vui, bèn cười

tủm tỉm, nói: “Nô tài bạo gan xin nương nương ban cho chút phần thưởng, nương

nương giờ đang có phúc tinh chiếu rọi như thế, tùy tiện thưởng cho nô tài thứ

gì đó cũng có thể giúp nô tài được hưởng sái vận may.”

Tôi bèn cầm cây ngọc như ý đặt bên gối lại,

đích thân đưa tới tay Lý Trường, cười nói: “Bản cung cũng không có thứ gì tốt

cả, cây ngọc như ý này là do phu nhân của Khánh Quốc công lần trước đưa tặng

nhằm cầu phúc cho bản cung. Giờ đây hoàng tử và công chúa đều đã chào đời, cây

ngọc như ý này ta tặng lại cho ngươi, coi như là phần thưởng cho việc ngươi

trung thành với Hoàng thượng suốt bao năm nay.”

Cây ngọc như ý đó được điêu khắc thành từ

ngọc tím, hết sức tinh xảo, mà càng hiếm có hơn là nó được làm từ một khối ngọc

tím nguyên vẹn, long lanh trong suốt, chạm vào liền có cảm giác ấm áp, mịn

màng. Đây là một sự ân sủng rất lớn, Lý Trường bất giác cả kinh, vội vàng quỳ

xuống dập đầu thưa: “Nô tài vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nương nương thưởng hậu

thế này nô tài thực sự không dám nhận.”

Tôi cười tủm tỉm nhìn y. “Thưởng ngươi như

vậy kỳ thực còn có một duyên cớ khác bên trong nữa...” Tôi nhìn qua phía Huyền

Lăng lúc này đang tỏ vẻ khó hiểu, rồi lại mỉm cười nhìn Cận Tịch. Huyền Lăng

tức thì giật mình bừng tỉnh, tôi bèn mím môi cười nói: “Ân điển lớn như thế

này, vẫn nên là Hoàng thượng ra mặt ban cho thì mới vẻ vang.”

Huyền Lăng cười vang sảng khoái. “Chính

thế. Lý Trường, trước đây ngươi và Thôi Cung nhân đã phải chịu nỗi oan ức rất

lớn, hôm nay nương nương đã mở lời rồi, vậy trẫm sẽ chính phức ban Thôi Cung

nhân cho ngươi làm “Thái hộ[16]”, tuy rằng chỉ là phu thê hữu danh

vô thực nhưng ngươi cũng cần phải trân trọng người ta mới được.”

[16]

Cung nữ khi kết hôn với thái giám thì được gọi là “Thái hộ” - ND.

Tôi mỉm cười, nói: “Hoàng thượng nói rất

đúng, trong cung hiếm khi nào có một ân điển lớn thế này, các ngươi cần phải

trân trọng mới được. Cây ngọc như ý này coi như là quà mừng bản cung tặng cho

các ngươi.”

Ngày trước Hoàng hậu đã mượn việc giữa Cận

Tịch và Lý Trường để bày trò, gần như lấy đi tính mạng của bọn họ, còn khiến

Cận Tịch phải nhục nhã vô cùng, cơ hồ không thể ngẩng đầu lên trước mặt người

khác. May mà nàng ta tính tình kiên nghị, bằng không chỉ sợ sớm đã treo cổ tự

vẫn rồi. Bây giờ tôi nhắc lại chuyện cũ, còn xin Huyền Lăng ban Cận Tịch cho Lý

Trường làm “Thái hộ”, đó thực là một niềm vinh dự lớn nhất đối với hai người

bọn họ, sau này sẽ không còn ai có thể làm khó bọn họ nữa.

Nghe Huyền Lăng đích thân mở miệng như thế,

Lý Trường cơ hồ mừng đến ngây ra. Rốt cuộc vẫn là Cận Tịch tỉnh ngộ trước, lập

tức mặt mũi đỏ bừng kéo Lý Trường cùng khấu đầu tạ ơn. Lý Trường ra sức dập đầu

mấy cái thật vang, run giọng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn nương nương, Thôi

Cung nhân là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh nương nương, đã thưởng cho nô tài

rồi, nô tài nhất định sẽ đối xử với Thôi Cung nhân thật tốt.”

Hoa Nghi đứng kế bên mím môi cười nói:

“Công công sao vẫn gọi cô cô là “Cung nhân” như thế, nên đổi cách xưng hô rồi.”

Tôi lòng thầm máy động, bèn khẽ cười trêu

chọc: “Cận Tịch là Cung nhân bên cạnh bản cung, Lý công công thì là Tổng quản

nội đình bên cạnh Hoàng thượng, quản lý tất cả các cung nữ thái giám trong

cung, vậy há chẳng phải là Cung nhân của bản cung việc gì cũng phải nghe theo

ngươi hay sao? Thực chẳng có vẻ gì là giống phu thê cả.”

Huyền Lăng vỗ tay cười rộ. “Hoàn Hoàn nói

vậy là trẫm hiểu rồi, nàng sợ Cận Tịch sau này bị Lý Trường ức hiếp thì không

tiện quay trở về tìm nàng than khổ đúng không?” Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Cận Tịch bây giờ là Cung nhân chính tam phẩm, lần này Hoàn Hoàn được phong làm

Thục phi, Cận Tịch xem ra cũng nên được thăng lên làm Thận nhân chính nhị phẩm

rồi.”

Tôi khẽ đẩy y một cái, làm bộ hờn dỗi nói:

“Lý Trường là Tổng quản nội đình chính nhất phẩm kia mà, như vậy Cận Tịch của

thần thiếp rốt lại vẫn kém hơn người ta một bậc.”

Lý Trường là người cơ trí cỡ nào, lập tức

quỳ xuống thưa: “Nô tài cũng không muốn Cận Tịch phải chịu ấm ức. Huệ nhân

chính nhất phẩm bên cạnh Hoàng hậu, Cận Tịch tất nhiên không thể đảm đương được

rồi, có điều Cận Tịch từ nhỏ đã hầu hạ trong cung, nô tài dám đảm bảo rằng việc

quản lý mấy cung nữ thì thị vẫn còn làm được.”

Tôi khẽ đưa mắt liếc Huyền Lăng, cất giọng

yêu kiều: “Hoàng thượng xem Lý công công biết thương Cận Tịch chưa kìa. Cận

Tịch quả đúng là có phúc, được Hoàng thượng chọn cho một chỗ nương tựa tốt như

vậy.”

Huyền Lăng đang lúc hưng phấn, tất nhiên

lời gì nghe cũng lọt tai. “Trong hàng cung nữ còn có Thượng nghi chính nhất

phẩm nữa, được quyền quản lý tất cả cung nữ trong cung, chỉ là có hơi vất vả

một chút.”

Lý Trường liên tục dập đầu tạ ơn, miệng thì

nói: “Cận Tịch được Hoàng thượng và nương nương ban cho ân điển như vậy, dù

phải chịu khổ một chút cũng đáng thôi.”

Tôi mỉm cười đẩy nhẹ Cận Tịch. “Còn không

mau tạ ơn Hoàng thượng đi.”

Cận Tịch vâng lời tạ ơn, dưới ánh nến đỏ

chiếu vào, khuôn mặt cũng thấp thoáng nét mừng rỡ. Huyền Lăng nói: “Lý Trường,

vị ái thê này của ngươi giờ đã ngang hàng với ngươi rồi, sau này ngươi nhớ phải

thương yêu người ta đấy.”

Tôi chậm rãi thở phào một hơi, Cận Tịch, ta

chỉ có thể làm được cho ngươi đến thế mà thôi, hy vọng rằng sau này ngươi có

thể bình an vui vẻ, vậy coi như không uổng công ngươi vì ta mà chịu khổ bấy lâu

nay.

Các cung nhân xung quanh thấy Hoàng đế ban

cho Lý Trường và Cận Tịch ân điển lớn như vậy thì đồng loạt chạy tới chúc mừng

bọn họ, tôi vui vẻ nói: “Còn chờ gì nữa, mau đòi Lý công công và Thôi Thượng

nghi cho uống rượu mừng đi chứ.”

Đang lúc mọi người ồn ào, từ bên ngoài chợt

có một tiểu thái giám chạy vào dập đầu mừng rỡ bẩm: “Chúc mừng Hoàng thượng, Từ

Tiệp dư ở Ngọc Chiếu cung vừa sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử, mẹ

con bình an.”

Trong cơn ồn ào náo nhiệt Huyền Lăng không

nghe rõ lắm, liền hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

Gã tiểu thái giám đó lại dập đầu thật mạnh

một cái nữa, lớn tiếng hô lên: “Chúc mừng Hoàng thượng, Từ Tiệp dư ở Ngọc Chiếu

cung vừa sinh cho Hoàng thượng một vị tiểu hoàng tử vào hồi giờ Thân một khắc,

mẹ con bình an.”

Huyền Lăng cả mừng: “Giờ thân một khắc? Vậy

tức là còn sớm hơn hoàng tử của Thục phi một khắc nữa.” Y dùng sức ôm chặt tôi

vào lòng, cười rộ, nói: “Hoàn Hoàn, nàng nghe kìa! Nàng nghe kìa! Yến Nghi cũng

đã sinh cho trẫm một hoàng tử rồi đấy.”

Tôi lòng thầm buông lỏng, nàng ta rốt cuộc

cũng đã bình an sinh được đứa bé, vậy cũng coi như không uổng công tôi một lòng

bảo vệ nàng ta. Thế nhưng ngay sau đó trái tim tôi thắt lại, chợt nghĩ tới việc

nàng ta cũng sinh được một bé trai giống như mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi

cười, nói: “Chúc mừng Hoàng thượng.”

Huyền Lăng mừng đến nỗi chẳng biết phải nói

gì, bèn nắm chặt hai tay đứng lên đi đi lại lại mấy vòng, đột nhiên dừng lại,

cúi xuống nhìn tôi chăm chú. “Hoàn Hoàn, nàng vừa về cung liền mang tới cho

trẫm bao nhiêu vận may như thế, trẫm thật sự rất cảm ơn nàng!”

Tôi nhún nhường nói: “Hoàng thượng quá khen

rồi. Hoàng thượng là bậc thiên tử, gặp may cũng là lẽ thường tình. Thần thiếp

cảm thấy hôm nay Hoàng thượng được liền hai vị Hoàng tử thực là một điềm may

lớn, sau này Hoàng thượng nhất định sẽ còn có nhiều hoàng tử hơn. Xin cho phép

thần thiếp được giành phần trước nhất, có lời chúc mừng Hoàng thượng tại đây.”

Hoàng thượng tới lúc này mới chợt nhớ tới

một việc, bèn hỏi: “Từ Tiệp dư đã sinh hoàng tử từ lúc giờ Thân một khắc, tại

sao tới tận bây giờ mới báo tin? Việc sinh hoàng tử há có thể chậm trễ được!”

Gã tiểu thái giám đó nhất thời sợ hãi, vội dập đầu lia lịa thưa: “Nô tài không

dám.”

Tôi ở một bên khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt

giận, Ngọc Chiếu cung cách Vị Ương cung rất xa, có lẽ hắn cũng đã cố hết sức

rồi. Hôm nay là ngày mừng, Hoàng thượng chớ nên tức giận.”

Gã tiểu thái giám đó vội vàng nói: “Nô tài

khi đó đã chạy một mạch tới đây ngay, nhưng vừa mới tới liền nghe nói Thục phi

nương nương cũng sinh hạ Hoàng tử, thế rồi các công công của Vị Ương cung liền

kéo nô tài cùng đi lĩnh phần thưởng của Hoàng thượng, nói là để hưởng sái chút

vận may từ tiểu hoàng tử, nô tài thực không dám không đi.”

Tôi cười nói: “Thì ra là phần thưởng của

Hoàng thượng đã làm chậm bước chân của hắn, vậy mà Hoàng thượng còn trách tội

hắn nữa, thực là đáng thương quá chừng.”

Huyền Lăng bất giác bật cười, rồi liền nói

với gã tiểu thái giám đó: “Ngươi đứng dậy đi.”

Tôi khẽ tựa vào lòng y, dịu dàng nói:

“Hoàng thượng chuẩn bị đi thăm Từ Tiệp dư luôn chứ? Lúc này muội ấy nhất định

là đang rất mong Hoàng thượng đấy. Thần thiếp nghĩ nhị điện hạ nhất định cũng

giống như Từ Tiệp dư, vừa đáng yêu vừa trắng trẻo.”

Huyền Lăng thoáng lộ vẻ do dự: “Bên đó đã

có thái y trông coi rồi, trẫm muốn ở đây với nàng thêm lát nữa.”

Tôi cười nói: “Thời gian Hoàng thượng ở bên

thần thiếp còn dài, chỉ sợ Hoàng thượng sau này lại chê thần thiếp thôi. Từ

Tiệp dư mới lần đầu làm mẹ, Hoàng thượng nên quan tâm nhiều một chút mới phải.”

Huyền Lăng tới lúc này mới chịu đứng dậy để

một gã tiểu thái giám khoác áo choàng cho, rồi mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn đúng

là hiểu đạo lý, không thẹn là Thục phi của trẫm.” Y nắm lấy bàn tay tôi, cất

giọng trìu mến: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai trẫm sẽ lại tới thăm nàng.”

Tôi gọi Lý Trường lại, nói: “Đừng chỉ để ý

tới việc mừng của riêng mình, cẩn thận đưa Hoàng thượng tới chỗ Từ Tiệp dư đi.”

Lý Trường vui vẻ đáp “vâng” một tiếng rồi

liền cùng Huyền Lăng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Quyển 6 - Chương 10: Song sinh

Có thể bạn thích