Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 29: Thiếu

Edit: V.O

Ngày đó, ta vẫn mệt mỏi ngủ gật trên đống cỏ khô, một trận gió lạnh, đã thấy Nghiêm phu nhân nhếch nhác ngồi phịch bên cạnh bàn, trên quần áo màu phấn có vết máu loang lổ, khuôn mặt vốn hồng nhuận, giờ phút này tái nhợt mất máu, trên đầu ngón tay vẫn còn rỉ máu. Sợ rằng trạng thái này còn khó chịu hơn ta mấy phần.

Ta lăn trên đống cỏ khô, đứng dậy: "Sao vậy?" Vươn tay kéo cánh tay bà ta lên, kiểm tra thương thế một chút. Thật đúng là nghiêm trọng, thương thế kia đã thương tổn đến nội tạng, không nghỉ ngơi nửa năm, sợ là khó tiến tu vi. Là ai ra tay nặng vậy?

Bà ta nắm nắm tay, hung tợn nện xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt càng trắng bệch: "Hòa thượng chết tiệt kia!" Thân thể ta cứng đờ, ngồi xuống. Hòa thượng? Là hắn, với việc hắn căm thù yêu đến tận xương tủy, thật sự đúng là người có thể làm ra chuyện này. Sao, hắn cũng bắt đầu phát hiện Nghiêm phu nhân này có vấn đề rồi sao?

"Hắn phát hiện ngươi là yêu rồi à?"Mặc dù vẻ mặt ta nhẹ nhàng, nhưng lại chuyển tất cả yêu lực vừa mới khôi phuc không nhiều lắm vào trong cơ thể bà ta, điều trị thân thể bà ta. Không phải ta muốn cứu bà ta, nể mặt bà ta cũng không làm gì ta, mời ta ăn gì đó, cũng coi như là ta trả nhân tình cho bà ta.

"Ngươi không trốn? Bây giờ ta bị thương, hoàn toàn không ngăn được ngươi." Bà ta hơi nghiêng mặt.

"Bà nói đúng, cũng may bà nhắc nhở ta, nếu không ta thật quên mất." Ta thu tay về, vỗ vỗ đất trên quần áo: "Tốt nhất là bà đừng đi gây chuyện, nếu không, với tính tình của hòa thượng kia, chỉ sợ gặp lại bà thì sẽ không bỏ qua cho bà."

"Ha...lo cho chính ngươi đi."Nghiêm phu nhân thấy ta mở cửa phòng chứa củi. Cũng không hành động gì. Chẳng qua chỉ cười lạnh chế giễu ta một câu.

Cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời bên ngoài, ấm áp, thật muốn thoải mái chợp mắt một lát trên cây kia, nhưng bây giờ không phải lúc, ta vẫn rất lo lắng cho Lộ Thành, trước tiên nên đi báo bình an với hắn. Đối với hắn, thật là có chút áy náy, mặc dù Lan Cốc nói kiếp trước không có nửa xu quan hệ với du hồn mượn xác như ta, nhưng dù sao hắn cũng từ bỏ tất cả vì Thanh Xà, người hy sinh vì yêu luôn vĩ đại, nói không bị cảm động, không có bất cứ tình cảm nào cũng là không thể nào.

Xem ra vị trí phòng chứa củi này nằm ở một góc nhỏ vắng vẻ bình thường trong Phủ thái sư. Nhưng ta không biết rõ rốt cuộc đây là đâu, nên trở về thế nào, bây giờ không có chút pháp lực nào, kiến trúc xung quanh vòng tới vòng lui không khác gì nhau.Một con yêu như ta, là Xà Tinh, lại lạc đường ở Phủ thái sư?

"Sao ngay cả một bóng người cũng không thấy?" Ta còn đang thắc mắc, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai của nữ nhân, là phía sau núi giả? Lại để cho ta gặp phải chuyện như vậy! Trạng thái bây giờ của ta nào còn có thể quan tâm chuyện bao đồng gì chứ. Nhấc chân muốn giả bộ không nghe thấy lặng lẽ rời đi, nhưng vẫn xoay người lại. Được rồi! Thanh cô nương là người lương thiện, thích xen vào chuyện của người khác, chết thì chết đi! Phủ thái sư xanh vàng rực rỡ này trông ngăn nắp đẹp đẽ làm người ta ao ước, thực tế chuyện lạ lại tìm tới đây giống như nguyền rủa, hết chuyện này đến chuyện khác.

Ta nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đi đến sau núi giả. Xuyên qua khe nhỏ trên núi giả, thấy rõ một động vật lông màu trắng, có vài cái đuôi đang nằm trước ngực một thị nữ ngất xỉu hút lấy nguyên khí? Khe hở quá nhỏ, ta không nhìn thấy rõ nguyên dạng của nó, lại sợ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là hút cũng hút cạn rồi, thôi cứ nấp trong bụi cỏ, cũng không nhúc nhích. Không phải là ta nhát gan, thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Yêu Hoặc Phật Tâm Chương 29: Thiếu

Có thể bạn thích