Thế Hôn
Chương 393: Mỹ danh

“Này xú tiểu tử!” Lục Giam nổi giận đùng đùng ra cửa
viện Lục Luân, còn chưa đi rất xa đã hối hận , hắn không làm tốt, không hỏi
thăm rõ ràng Lục Luân rốt cuộc là làm cái gì, ngược lại khiến quan hệ trở nên
đối chọi. Duy nhất có thể xác định là, Lục Luân quả nhiên giống như lời Lâm Cẩn
Dung đã nói, trải qua hai năm này không minh bạch, thật không minh bạch, hơn
nữa rất nguy hiểm.

Tức giận thì tức giận, sự tình vẫn cần phải giải
quyết, Lục Luân không muốn nói, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác. Lục Giam bước nhanh
đến ngoại viện, tìm được nam nhân Lưu Ngũ của Phương Trúc, dặn dò nói: “Sai
người trông chừng Ngũ gia, nhìn hắn mấy ngày nay làm cái gì, cùng người nào kết
giao, mỗi ngày ra vào đều đi đâu, tất cả đều phải đến nói với ta. Cẩn thận một
chút, chớ để người ta biết được.”

Lưu Ngũ đáp ứng, nhanh chóng chạy đi an bài. Trong
chốc lát trở về nói: “Nhị gia, Ngũ gia vừa rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài,
đi ra đại môn, hạ nhân sai một tiểu tử đi theo, là người lạ, chắc hẳn hắn sẽ
không nhận ra.”

“Cứ có tin tức thì nói với ta.” Lục Giam xoay người
trở về Vinh Cảnh cư. Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt mất hứng, vội cho hạ nhân lui
xuống hỏi: “Thế nào?”

Lục Giam tâm phiền ý loạn xoa mày, kể lại sự tình trải
qua: “Con lừa bướng bỉnh này thật sự là tức chết ta.” Vừa lo lắng, lại là
thương tâm: “Cũng không biết hắn rốt cuộc làm việc đòi mạng gì! Tuổi còn trẻ dễ
đi lầm đường, muốn quay đầu sợ là có chút khó khăn. Nếu hắn nói thật với ta,
không câu nệ như thế nào, ta làm ca ca sẽ suy nghĩ thay hắn giải quyết, nhưng
hắn lại không nói, cũng không cần ta quản, mà tình nguyện trốn tránh.”

Lâm Cẩn Dung đi đến phía sau hắn, thay hắn xoa thái
dương huyệt, ôn nhu nói: “Ngũ đệ từ nhỏ sinh trưởng ở phú gia, chưa bao giờ
thiếu ăn thiếu mặc, thị phi cũng rõ ràng. Chắc không đến mức cam tâm tình
nguyện làm trộm đâu. Nhưng chỉ là, hắn rất trọng nghĩa khí, quá mức trọng tình,
chỉ sợ sẽ bị người mê hoặc, thân bất do kỷ đi lầm đường cũng không chừng. Mẫn
Hành, chuyện này còn chưa hoàn toàn biết rõ ràng, chàng phải cẩn thận chút.
Đừng nói với các trưởng bối, miễn cho lại bình khởi gợn sóng, gặp phải chuyện
phiền toái không nên có.”

Tay nàng xoa bóp không nhẹ không nặng, khiến huyệt vị
vừa chua xót lại thoải mái. Trên người truyền đến mùi thơm ngát của hoa lan,
vừa ấm áp lại thơm hương, thật sự là làm cho người ta buồn ngủ. Lục Giam khép
hờ mắt, tựa đầu vào Lâm Cẩn Dung trong lòng, “Ân” một tiếng.

Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt mệt mỏi, vội đẩy hắn đứng
lên: “Nằm xuống tháp đi.”

Lục Giam mơ mơ màng màng nằm xuống tháp, giây lát liền
ngủ mê mệt. Lâm Cẩn Dung thay hắn đắp chăn, phân phó Song Toàn canh giữ, rồi
sau đó đến phòng của lão thái thái. Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Lập đã sớm
thương lượng thỏa đáng, đi nghỉ tạm, lão thái thái đã nghỉ ngơi, vẫn chưa dậy.
Chỉ có Sa ma ma cùng Tố Tâm ngồi ở bên tháp thêu thùa, thấy Lâm Cẩn Dung đi
vào, đều nở rộ thiện ý tươi cười, đứng dậy để nàng ngồi.

Lâm Cẩn Dung lôi kéo hai người cùng nhau ngồi xuống,
thấp giọng nói: “Mắt thấy nhóm tộc lão sắp đến, cũng không biết lão thái thái
sau đó có tinh thần để gặp không?” Lúc trước Lục Kiến Tân chỉ nói bảo nàng an
bài thỉnh bốn vị tộc lão, sau đó lại sửa miệng, thỉnh thêm vài vị cao tuổi,
tính nết có vẻ tốt đến, trong đó đủ hạng người gia đạo sa sút. Nàng không khỏi

cẩn thận cân nhắc, rốt cuộc Lục Kiến Tân có chủ ý gì.

“Không biết đâu, lúc trước Đại lão gia, Tam lão gia
cùng lão thái thái nói hồi lâu, nhìn lão thái thái có vẻ mệt mỏi. Sau khi lão
thái gia mất, tinh thần của bà thật sự là không được như trước.” Sa ma ma thở
dài, phân phó Tố Tâm: “Không phải có người tặng quýt tươi đến sao? Đem tới đây
cho Nhị thiếu phu nhân nếm thử.”

Tố Tâm vội cười đứng dậy: “Xem kìa ta ngốc thật.”

Thấy Tố Tâm rời đi, Sa ma ma mới dựa sát vào Lâm Cẩn
Dung nhỏ giọng nói: “Đại lão gia muốn trùng tu tông học (học đường dành cho
người trong tộc), mặt khác thỉnh vài vị tiên sinh có khả năng đến hỗ
trợ, sẽ cần dùng tiền tài, tất cả đều tính vào chi tiêu của đích tôn. Đệ tử
trong tộc, không cần tiêu tiền là có thể đi vào, nếu quả thật rất nghèo, còn
cung ứng một chút cơm canh. Đây là việc thứ nhất, thứ hai, còn muốn mua mười
khoảnh ruộng tốt nhập vào tế điền (điền trang chung của
dòng họ). Tam lão gia tỏ vẻ nguyện ý cùng Đại lão gia bỏ tiền
ra, lão thái thái đáp ứng rồi, cũng nguyện lấy ra một phần tiền từ trong tiền
chung để ủng hộ việc này.”

Lâm Cẩn Dung hơi có chút ngoài ý muốn, lúc trước nàng
còn tưởng rằng Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Lập là muốn cùng lão thái thái biện
bạch việc sửa tháp kiến miếu, thực hiện hậu sự, cùng với các vật phẩm sẽ chôn
theo lão thái gia, ai ngờ lại là làm chuyện này. Kiếp trước không biết xuất
phát từ loại nguyên nhân nào, Lục Kiến Tân không đưa ra ý tưởng này, đương
nhiên cũng không có hành động. Nhưng hai chuyện này, mặc kệ Lục Kiến Tân là
muốn mua danh chuộc tiếng, tạo uy tín trong gia tộc, hay là thật tình muốn vì
gia tộc làm chút việc tốt, thì cũng là việc thiện hiếm có.

Thời tiết đẹp, tộc lão Lục gia cũng không giống như
ngày tang sự của Lục lão ông hôm đó trời sắp tối mới vội vàng đến, thời điểm
bọn họ tới, tịch dương còn tại chân trời phát huy dư quang nhiệt lượng, gió
lạnh cũng vừa mới thổi. Buổi tối hoạt động khóc nức nở của Lục gia cũng vừa mới
chấm dứt.

Lục Kiến Tân dẫn nhóm gia chúng nam đinh Lục gia, ở
trước đại môn đón vài vị tộc lão, nói vất vả, cung kính thỉnh bốn tộc lão ngồi
vào vị trí, dùng chung cơm chiều.

Vài vị tộc lão đối với Lục Kiến Tân tuy rằng lễ ngộ,
nhưng cũng không đưa ra bộ dạng lấy lòng, nhất là lão tổ công, hàn huyên qua
đi, liền cậy già lên mặt: “Già rồi, làm chuyện gì luôn lòng có dư mà lực không
đủ a……”

Lục Trùng thì nói: “Mấy ngày nay thời tiết không tốt,
trong tộc cũng bận việc. Đại chất nhi có việc gì thì cứ nói ra.” Dù sao hắn
cùng với lão tổ công cuối cùng cũng không có làm cái gì, ngay cả Lục Kiến Tân
trong lòng bất mãn, thứ nhất không có chứng cớ, thứ hai cũng không tạo thành sự
thật, có thể như thế nào? Trước liền rối loạn trận tuyến, lấy lòng khoe mã,
không phải có vẻ chột dạ sao?

Hai người khác mặc dù chưa nói cái gì, nhưng còn cố
nghiêm mặt, cũng không đặc biệt đối mặt với Lục Kiến Tân. Lục Kiến Trung hơi
hơi đắc ý, vài phần không yên lúc trước đột nhiên biết Lục Kiến Tân thỉnh tộc
lão đến đều tiêu tan. Chẳng sợ ngay cả làm quan thì tính là gì? Mọi việc đều
cần kinh doanh, hơn nữa nhân tình lại như thế, không thể đắc tội, nhưng cũng
không cần thổi phồng, ai có thể xử lý ai thế nào? Trong tộc cũng không phải chỉ
có chức vị đích tôn phụ tử.


Ngược lại là vài gia đạo sa sút kia không thể nào được
yêu thích, duy độc chỉ có vài vị tộc lão có bối phận, đối với sự khách khí cung
kính của Lục Kiến Tân cùng Lục Giam, nửa điểm không che giấu khiến bọn họ thụ
sủng nhược kinh.

Lục Kiến Tân bình tĩnh vô ba, một mặt khiêm tốn nhường
nhịn, cung kính tự giữ, căn bản không có nửa phần bất mãn hoặc là muốn tính sổ,
hoặc là kiêu ngạo tự mãn, đắc ý dào dạt, lấy trà thay rượu, nhất nhất kính, mỗi
một câu, đều là nói, hắn không ở nhà nhiều năm, chuyện trong nhà đều dựa vào
các vị thân thích bằng hữu chăm sóc, tang sự của Lục lão ông, cũng là nhờ tộc
nhân trong dòng họ hỗ trợ.

Lại nhớ lại đủ loại dật sự nghĩa cử của Lục lão ông
lúc còn sống, nói xong liền nghẹn ngào, tiếp lời: “Tử dục dưỡng mà thân không
đợi…… Phụ thân lúc trước bệnh nặng, sợ chậm trễ tiền đồ của ta cùng Nhị lang,
một mặt muốn trong nhà gạt không cho nói ra, khiến ta không thể ở trước mặt phụ
thân tẫn hiếu, hay được gặp lão nhân gia người một lần cuối cùng, ta là đại bất
hiếu! Thẹn với tổ tiên tổ tông. Ta nguyện ý giảm thọ mười năm, đổi cho lão nhân
gia người sống lâu thêm một chút……” Trong đó mấy độ nghẹn ngào rơi lệ, thương
tâm không nói nổi.

Lục Kiến Lập cũng khóc theo, Lục Kiến Trung đau thương
cũng không nhiều lắm, trong tòa một mảnh thổn thức, đều nói con cháu Lục gia
thật sự là rất hiếu thuận, nhìn xem tang sự tổ chức có thể diện, náo nhiệt đến
thế.

Lục Kiến Tân đúng lúc dừng bước: “Để các vị chê cười,
ta thất thố rồi, dùng bữa dùng bữa thôi.” Thay đổi thành khuôn mặt tươi cười,
nhiệt tình tiếp đón mọi người ăn cơm, trong đó, một chữ cũng không nói về việc
phân chia tài sản, chỉ chậm rãi nói ý tưởng hắn muốn trùng tu tông học, tỉnh
tiên sinh hỗ trợ, nhà nào bần hàn thì được cung cấp cơm canh, lại thêm mười
khoảnh ruộng tốt nhập vào tế điền.

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, phải biết
rằng, đây cũng không phải là một chi tiêu bình thường, nếu thật có thể thành,
đây là chuyện tốt cho toàn bộ tộc nhân của Lục gia. Có thể thấy, ngày sau con
cháu Lục gia phàm đến tuổi, sẽ không bởi vì gia bần mà lầm tiền đồ, người nghèo
khó cũng không cần vì kiếm chút tiền chi tiêu mà vắt hết óc. Gió thổi dạo một
vòng, không đợi mấy người lão tổ công phát biểu ý kiến, vài người gia cảnh bần
hàn dĩ nhiên đã cầm chén trà đứng lên, tâm phục khẩu phục muốn kính Lục Kiến
Tân, trong miệng không còn những lời thổi phồng cho có lệ, mà là chân chính tôn
kính. Lục Kiến Lập cũng được thổi phồng mặt phiếm hồng quang, hưng phấn không
thôi.

Thật đúng là một việc thu mua lòng người. Lục Kiến
Trung vừa chua xót vừa hận, lúc trước hai người này không ai nói cho hắn biết
dự định như thế, không phải cố ý bỏ qua hắn sao? Trong lòng lại nghĩ, nói là
nói như vậy khi nào thực hiện còn không biết, lão già giả dối kia. Rồi nghĩ,
cũng không biết lão Đại mấy năm nay bên ngoài cướp đoạt được bao nhiêu tiền
tài, chưa từng nhập vào tiền chung, mới có thể có tài lực như thế. Lại tiếp
theo, hắn còn có chút ngồi không yên, trong ba huynh đệ, lớn và nhỏ đều đã tỏ
vẻ, hắn có nhiều cửa hàng nhất, con cháu nhiều nhất, ngược lại không làm gì, có
vẻ không ổn, đây là buộc hắn không thể không đi theo mà.

Đây là thời điểm nào đây? Thời khắc mấu chốt, tuyệt
không thể lùi bước, Lục Kiến Trung ha ha cười, nói: “Đại ca tại sao lại quên
tiểu đệ? Cũng có một phần của ta chứ.”

Cũng có một phần của hắn? Da mặt cũng thật dày, cũng
tốt, sẽ thanh toàn cho hắn. Lục Kiến Tân buồn cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nhị
đệ, hai việc này, ta cùng Tam đệ đều đã thương lượng qua, đã quyết định phương
thức, đệ có tâm, không bằng mua đất nhập vào tế điền đi! Không cần nhiều, mua
mười khoảnh ruộng tốt là đủ rồi.”

Lục Kiến Trung một búng máu thiếu chút nữa phun ra ngoài,
hóa ra hố bẫy đã sớm an bài, chỉ chờ hắn nhảy vào, sao lại có kẻ thích tổn hại
người khác như thế? Nhưng thấy một đám tộc nhân ánh mắt giống như sói theo dõi
hắn, sẽ chờ hắn tỏ thái độ, hắn cũng không thể không đáp ứng, miễn cưỡng cười
nói: “Đó là đương nhiên.”

Lục Kiến Tân mỉm cười, vui lòng lời hay khen ngợi Lục
Kiến Trung một phen, mọi người lại biết, đây chắc chắn chuyện tốt, sau khi hắn
trở về nhà mới quyết định, hắn mới thật sự là chủ sự. Vị Lục Đại lão gia đã rời
nhà nhiều năm dễ dàng chiếm được sự tôn trọng của tộc nhân, mỹ danh truyền xa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 393: Mỹ danh

Có thể bạn thích