Thế Hôn
Chương 208: Suy nghĩ sâu xa

Lâm Cẩn Dung gần đây mỗi ngày đã có thêm một việc để
làm, nàng sai dỡ bỏ dây leo trên đầu tường phía đông, sau khi hỏi qua Lục lão
ông, thì trồng hoa cúc lên đó. Nàng mặc dù không thể giống như Lục lão ông khéo
tay có thể kết thành lầu hoa, nhưng cũng biết vài cách trang trí. Hiện nay chưa
thấy gì, chỉ chờ thu đến hoa trong bồn hé nụ thì xem thế nào. Vì thế trừ bỏ
việc thường trực hàng ngày, nàng còn phải tuần tra vườn hoa, chăm sóc mấy bồn
hoa cúc này.

Lục Giam đối với vườn hoa này của nàng không thực sự
cảm thấy hứng thú, nhưng thời điểm có tâm sự cũng nguyện ý đến vườn hoa giúp đỡ
nàng. Hai chủ tử đều yêu thích nơi này, vì thế vườn hoa này là nơi gần thư
phòng và phòng ngủ nhất trong viện.

Giờ phút này Lâm Cẩn Dung theo thói quen đi dạo trong
vườn hoa sau khi dùng xong cơm chiều để tiêu thực. Mỗi một ngày, nàng thích
nhất chính là lúc này — thời tiết ôn hoà, ánh sáng không mạnh không yếu, nhìn
vườn hoa càng ngày càng khỏe mạnh trưởng thành, phiến lá lớn dần xanh mướt, tâm
tình của nàng rất tốt, ngay cả gió đêm khẽ thổi trên mặt trên người đều cảm
thấy thoải mái ít khi được hưởng thụ.

Thời điểm Mạnh ma ma đi tới cạnh cửa sân, vừa vặn nhìn
thấy nàng xoay người hái một phiến lá khô vàng xuống. Mạnh ma ma liền khoa
trương gọi một tiếng: “Ai nha, thiếu phu nhân, sao người lại tự mình động thủ
làm loại chuyện này đây? Để lão nô làm là được rồi.” Lời còn chưa dứt, thân
mình mập mạp tròn xoe ngay lập tức chuyển qua trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa
tươi cười, tiếp nhận lá cây trong tay Lâm Cẩn Dung, sau đó cố gắng mở to đôi
mắt bé tí bị thịt béo trên mặt che khuất, băn khoăn nhìn chung quanh, hy vọng
có thể tìm thấy trong vườn hoa một cây cỏ dại hay là một tảng đá dư thừa. Tiếc
rằng vườn hoa này quá nhỏ, lại ngày ngày được người trông chừng chăm sóc, thật
sự là khó có cơ hội để nàng ta biểu hiện.

Lục Giam ở trong thư phòng đọc sách, cũng bị một tiếng
gọi này kinh động, không khỏi nhíu mày nhìn ra cửa sổ, thấy là Mạnh ma ma, liền
ngồi lại vào ghế.

Lâm Cẩn Dung bị Mạnh ma ma hù giật mình, lập tức phản
ứng lại, nhịn không được nở nụ cười: “Mạnh ma ma làm cái gì vậy?”

“Thiếu phu nhân thật sự là lịch sự tao nhã nhất thiên
hạ.” Mạnh ma ma từ trước tới nay đều là người linh hoạt khéo léo, thấy vườn hoa
quá mức sạch sẽ liền buông tha hành động lấy lòng, mỉm cười tiếp nhận sọt trúc
trong tay tiểu nha hoàn, hai tay dâng lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu phu
nhân, đây là anh đào trồng trong vườn lão nô, buổi chiều nhi tức và chất nữ của
lão nô tự tay hái xuống. Mỗi một quả đều được tinh tế tuyển lựa, người xem, lá
cây vẫn còn tươi mới, rất ngọt, giống như mật vậy. Lão nô muốn hiếu kính cho
Nhị gia và thiếu phu nhân thưởng thức.”

“Có bao nhiêu đâu, chỉ có hơn mười cây anh đào. Năm
nay mùa màng tốt, kết hoa kết trái vừa nhiều vừa to, cảm động, nhớ nhung nhóm
chủ tử nhân từ, liền đưa đến mỗi nơi một sọt, lão nô đã đến chỗ Đại phu nhân,
thiếu phu nhân không cần chia ra nữa đâu.” Mạnh ma ma từ chối hai lần mới ngồi
xuống bàn đá, tiếp nhận trà Đậu Nhi dâng lên, khoa trương một hồi: “Đều nói thiếu
phu nhân có tài nghệ pha trà rất ngon, ngay cả các tỷ tỷ trong phòng thiếu phu
nhân có bản lĩnh như vậy. Tùy tiện pha trà đã tuyệt thế này, lão nô chưa bao
giờ được nếm thử qua thứ ngon thế này.”

Anh Đào liền nhẹ nhàng kéo kéo Đậu Nhi, vui đùa nói: “Đậu
Nhi tỷ tỷ, chừng nào tỷ đã học được tài nghệ của thiếu phu nhân vậy? Cũng dạy
ta đi.” Đậu Nhi véo nàng một cái, cười nói: “Ma ma tán thưởng khiến ta ngượng
ngùng rồi.”

Mạnh ma ma vội nói: “Thật sự là như vậy.” Đôi mắt
ngước ra nhìn chung quanh, lại khen: “Sân viện của thiếu phu nhân thật sự là

tinh xảo sạch sẽ, cũng không biết thiếu phu nhân được sinh dưỡng thế nào đây?
Người ta không phải nói chau chuốt gì gì đó, chính là giống như thiếu phu nhân
chăng? Nhìn xem, chỉ là một sân viện, cũng thu dọn sạch sẽ như thế. Còn không
biết bên trong sẽ tinh xảo đến mức nào đây? Lúc trước thời điểm đưa đồ cưới quá
náo nhiệt, trang trí sáng bừng khiến mắt ta như bị mù vậy.”

Lúc này cho dù là Lệ Chi đều nhịn không được nở nụ
cười: “Kỳ thật ngọt không phải là anh đào ma ma đưa tới, mà là miệng của ma ma
rồi.”

Quế ma ma cẩn trọng bưng canh hầm tới nghe thấy cũng
ra xem náo nhiệt, vui đùa nói: “Mạnh tỷ tỷ là ăn vụng canh ngọt ta hầm chăng?”

Đột nhiên, Mạnh ma ma vỗ mạnh một cái vào hai má mình,
âm vang thanh thúy: “Muỗi! Vì sao sớm như vậy đã có muỗi rồi?”

Quế Viên bỡn cợt nói: “Đó là muỗi ngửi thấy mùi thịt
của ma ma, nên muốn ăn đó thôi.”

Mạnh ma ma liền cười: “Đúng vậy, thịt ta vừa béo vừa
trắng, mùa hè buổi tối thường nhiều muỗi, có thể sánh bằng hương mật a……”

Trong thư phòng truyền đến một tiếng vang không lớn
không nhỏ, giống như là thanh âm chặn giấy đặt lên bàn. Mạnh ma ma vội vàng
ngậm miệng, nhỏ giọng cười khẽ: “Lão nô nói nhiều, phiền nhiễu Nhị gia.”

Lâm Cẩn Dung vẫn mỉm cười nhìn nàng biểu diễn, lúc này
mới nói: “Bên ngoài nhiều muỗi, thỉnh ma ma vào ngồi trong phòng. Ta sai người
mang chút điểm tâm lên.”

Mạnh ma ma đi theo nàng vào phòng, khẽ ngồi lên ghế
con, sau khi khen ngợi trang trí trong phòng một hồi, liền đứng dậy cáo từ rời
đi.

Các nha hoàn mạc danh kỳ diệu, Đậu Nhi nói: “Còn tưởng
rằng nàng muốn làm cái gì, tại sao cứ như vậy đã đi rồi?”

Lâm Cẩn Dung chỉ sọt trúc: “Đi rửa đi, đưa một mâm cho
Nhị gia, lấy một mâm cho ta ăn, chỗ còn lại để các ngươi chia nhau ăn. Để qua
đêm sẽ không tốt.”

Các nha đầu được ăn ngon, anh đào quý trọng, ít khi
được mùa, vì vậy số anh đào này thật sự là được hoan nghênh, không khỏi mừng
khôn xiết, bao gồm cả Quế ma ma cũng cười rộ lên: “Thiếu phu nhân thật hào
phóng.”

Vì thế mấy người phân công làm việc, chỉ có Lệ Chi lưu
tại trong phòng, thấp giọng cùng Lâm Cẩn Dung thảo luận: “Thiếu phu nhân, nàng
ta muốn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta còn chưa kịp cùng ngươi nói
chuyện buổi sáng. Nàng tự đưa đến là có chú ý, trước hết đưa cho lão thái gia
cùng lão thái thái, kế tiếp dĩ nhiên là Tam phu nhân. Tam phu nhân lưu nàng
ngồi thật lâu, ngay sau đó vài thuộc hạ của nàng ta liền tìm cớ đến phòng của
Tam phu nhân.”

Lệ Chi suy nghĩ một hồi vẫn không rõ: “Thiếu phu nhân,
vậy nàng đây là?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nghĩ đến bên kia sắp có hành động,
tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt. Ngươi bảo Anh Đào cầm một mâm anh đào đi
ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem hôm nay đã có ai được ăn anh đào rồi? Trước mắt

thời buổi rối loạn, các ngươi đều phải cẩn thận một chút.” Nàng đối với Mạnh ma
ma có ấn tượng sâu đậm, đây là người khăng khăng một mực đi theo Nhị phòng chạy
việc. Dù là há mồm nói lời cáo từ, ba hoa chích choè, nàng cũng sẽ không dễ
dàng bị mắc mưu.

Lệ Chi thận trọng đáp ứng, gọi Anh Đào tiến vào, dựa
theo phân phó an bài xong, lại đem anh đào đã rửa sạch bưng lên, ý bảo Lâm Cẩn
Dung đưa qua cho Lục Giam: “Khi Nhị gia đọc sách không thích chúng ta quấy rầy,
vẫn là thiếu phu nhân đưa qua sẽ tốt hơn.”

Lâm Cẩn Dung liền rửa tay, bưng mâm đựng trái cây sang
phòng cách vách. Đẩy ra cửa phòng, Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên nói:
“Người đi rồi sao?” Thế nhưng lại biết là nàng.

“Đi rồi.” Lâm Cẩn Dung đem mâm trái cây đặt lên bàn
trà bên cạnh, lấy khăn sạch nhúng nước trong bồn để hắn lau tay: “Nếu đều tranh
cãi ầm ĩ, cứ ăn trước nhìn xem thế nào.”

Lục Giam tiếp nhận khăn, nói: “Nàng ta tới làm cái gì?
Quang quác giống như quạ đen vậy!”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Ầm ỹ chàng chăng? Ta đoán
ngày sau chỉ sợ người tới nơi này sẽ càng nhiều, nếu không, về sau chàng nên
tới Thính Tuyết các đọc sách?”

Lục Giam từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn nàng một
cái, đem khăn tay đưa cho nàng, cầm một quả anh đào đưa vào miệng, lại hỏi:
“Nàng ta tới làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung đành phải đem chuyện vừa rồi nói với Lệ
Chi kể lại cho hắn: “Không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, ta vừa bảo Anh
Đào đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.”

Lục Giam nhíu mày, đem mâm đựng trái cây đẩy về trước
mặt nàng: “Đừng chỉ mải nói chuyện. Hương vị rất ngon.”

Hai người ngồi một lúc, đợi đến khi ăn sạch một mâm
anh đào, Anh Đào cũng đã trở lại, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy nói: “Ta đi nghe
một chút nàng nói như thế nào.”

Lục Giam nói: “Bảo nàng lại đây nói.”

Lâm Cẩn Dung không nghĩ đến hắn đối với việc vặt này
cảm thấy hứng thú, nhân tiện nói: “Không ảnh hưởng chàng đọc sách sao? Đã nhiều
ngày qua chàng vội vàng đốc thúc chế tạo máy cày, sợ là đã bỏ lỡ việc ôn tập?”

Lục Giam nói: “Trong lòng ta đều biết cân nhắc.”

Anh Đào tiến vào, nói: “Hôm nay chạng vạng tổng cộng
cầm bốn sọt anh đào vào các phòng viện, Nhị phu nhân có hai sọt, Đại phu nhân
một sọt, chúng ta một sọt. Ở trong phòng Nhị phu nhân ngồi lại ước chừng thời
gian uống một chén trà nhỏ, không biết nói cái gì, cũng không thấy cầm thứ gì
ra; Dập đầu thật mạnh trước Đại phu nhân, được thưởng một hộp kẹo.”

Nhìn như tất cả mọi người đều được quà, phi thường chu
đáo, nhưng đối với người Tam phòng, Đồ thị được đưa tới đầu tiên, hơn nữa sau
đó, thủ hạ của Mạnh ma ma cơ hồ đều chạy đến chỗ Đồ thị một chuyến. Hơn nữa đã
nhiều ngày nay trong hạ nhân có đồn đãi mơ hồ, Lâm Cẩn Dung đại khái đã có thể
suy đoán — nếu nói lúc trước Đồ thị mới chỉ hy vọng có thể được quản lý khố
phòng, trải qua hành động cùng ám chỉ của Mạnh ma ma, Đồ thị nhất định vô cùng
tin tưởng chức vị này sẽ thuộc về nàng, nếu đột nhiên xuất hiện biến cố, đó
chính là âm mưu quỷ kế không thể tha thứ.

Như vậy hôm nay Mạnh ma ma lại đi dạo một vòng này,
bên ngoài nhìn như để cân bằng, ai cũng không muốn đắc tội; ngầm coi như là lấy
lòng nàng cùng Lâm Ngọc Trân, vì tương lai nhân sự thay đổi mà chuẩn bị; Nhưng
trên thực tế là vì mục đích khiến hy vọng của Đồ thị bị tan biến, có thể mạnh
mẽ kích thích Đồ thị, làm cho Đồ thị thẹn quá hóa giận oán hận mình, đồng thời
cũng che giấu hành động thật sự của Mạnh ma ma. Không phải là đưa anh đào thôi
sao? Người người đều được tặng a, Tam phu nhân muốn hiểu lầm, hay trách cứ ai
đây? Về phần mấy thủ hạ kia, kết quả như thế nào cũng không được Tống thị cùng
Mạnh ma ma để ở trong lòng. Điều các nàng muốn, là nàng cùng Đồ thị vĩnh viễn
cũng không hóa giải được khúc mắc cùng cừu hận.

Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, bởi vì phản
ứng của nàng không giống với kiếp trước, có rất nhiều chuyện nhỏ đã hoàn toàn
khác biệt, mà ở kiếp trước rất nhiều việc nàng không thể nghiệm chứng, nhưng
giờ phút này nàng rành mạch nhìn thấu chuyện này. Nàng không biết Nhị phòng ở
kiếp trước của nàng sắm vai loại nhân vật nào, làm đến trình độ nào, nhưng
trước mắt các nàng có tâm chuẩn bị kỹ càng, ngồi xem náo nhiệt.

Nàng quay đầu nhìn Lục Giam, chuyện này đầu đuôi ra
sao hắn đều biết, giờ phút này hắn nghĩ như thế nào? Có thấy rõ ràng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 208: Suy nghĩ sâu xa

Có thể bạn thích