Thế Hôn
Chương 113: Ánh đèn

Lục Giam dõi mắt nhìn chung quanh, lại chỉ thấy đèn
lồng đỏ tản mát ra hồng quang bị cành trúc phân tách thành vô số bóng dáng nhỏ
vụn loang lổ, ngoài ra, cũng không còn thứ gì khác. Cành trúc lá trúc rậm rạp ở
gió đêm phát ra thanh âm nhẹ nhàng, tiếng vang nhỏ vừa rồi kia, hình như là ảo
giác.

Đồ thị thật cẩn thận từ phía sau nhẹ tay nhẹ chân đi
lên, tránh phía sau hắn nhìn xung quanh, cực lực đè thấp thanh âm nói: “Thấy gì
không?”

Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Thẩm về trước
đi.”

“Ta……” Đồ thị còn muốn lôi kéo hắn nói vài câu, nhưng
nhìn thấy Lục Giam gắt gao nhíu mày, trái tim không khỏi máy động, vì thế đem
lời định nói nuốt trở vào, có chút mất hứng nói: “Vậy, ta đi về trước, con giữ
gìn sức khỏe.” Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới một sự việc trọng yếu hơn, liền nhỏ
giọng hỏi thêm một câu: “Con cảm thấy Lâm Lục của Nhị phòng Lâm gia thế nào?”

Lục Giam nhanh chóng giương mắt nhìn nàng, trong mắt
có nghi vấn.

Đồ thị thấp giọng nói: “Ta thấy gần đây Lâm gia Nhị
phu nhân cùng……” Gọi Lâm Ngọc Trân là mẫu thân của Lục Giam, nàng thật sự không
thể thốt ra, cắn chặt răng, sửa lời nói: “Cùng Đại phu nhân lui tới thực chặt
chẽ, cặp song sinh tỷ muội đó của Lâm gia cũng thường xuyên cùng A Vân ở chung
một chỗ. Ta đoán đại khái là có ý tứ kia, con phải chú ý.” Vừa nói, vừa cẩn
thận đánh giá biểu tình của Lục Giam, nhưng nàng chỉ nhìn thấy Lục Giam cúi hạ
ánh mắt, thần sắc nào khác cũng không thấy.

Đồ thị có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Hài tử, đây
là chuyện cả đời, con nên nghĩ kỹ! Lâm Nhị phu nhân là người gian trá, ta nghe
nói các mẫu tử các nàng giỏi nhất tính toán……” Lại nghe Lục Giam trầm giọng
nói: “Đêm đã khuya, thẩm vẫn nên về trước đi, việc này sẽ có các trưởng bối làm
chủ, tổ phụ mẫu tất sẽ không bạc đãi ta. Ta…… đi trước.”

Mắt thấy Lục Giam hướng mình nhẹ nhàng vái chào cũng
không quay đầu lại biến mất ở phía sâu trong rừng trúc, biết hắn vì muốn tốt
cho mình, Đồ thị cũng không khỏi trong lòng dâng lên thất vọng. Hài tử này,
trong trí nhớ của nàng, vẫn là bộ dáng kia bởi vì bị bắt làm con thừa tự của
Đại phòng mà ghé vào trong lòng nàng khóc thút thít, nàng mong nhớ hắn đã 7, 8 năm,
luôn thời thời khắc khắc lo lắng hắn, khó khăn lắm đợi được hắn trở về, hắn
cũng đã không còn là tiểu Nhị lang tâm can bảo bối trong lòng của nàng nữa rồi.

Hắn sẽ không còn lôi kéo tay nàng, nắm vạt áo nàng,
nói mình muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia làm nũng hoặc là mỉm cười ngọt ngào.
Hắn cũng không thể gọi nàng một tiếng mẫu thân hoặc là nương, hắn chỉ có thể
nho nhã lễ độ đối với nàng gọi thẩm, lại phải gọi Lâm Ngọc Trân là mẫu thân,
hắn cùng với bào đệ ngồi chung ngốc lăng không biết nói gì chưa được nửa canh
giờ, lại có thể cùng Lục Vân cùng nhau đọc sách viết chữ chơi nhạc cụ.

Nàng mang thai 10 tháng, đầy cõi lòng vui sướng cùng
gian khổ sinh hạ hắn, nhìn hắn khỏe mạnh trưởng thành, thông minh lanh lợi,
càng lớn càng đẹp, càng lớn càng đáng yêu, hắn là hy vọng của nàng, nàng coi
hắn như đôi mắt mà nâng niu yêu thương. Nhưng nàng đột nhiên mất hắn, chịu đủ
đau đớn, hiện tại, về sau, tương lai, vinh quang của hắn cũng không phải là của
nàng, cùng nàng không có một chút quan hệ. Lâm Ngọc Trân luôn mồm nói hắn có
thành tựu hôm nay đều là nhờ Đại phòng, nhưng nàng biết, không phải như vậy,
bùn loãng có thể trát tường được sao? Không thể! Nếu Lục Giam không tốt, Lâm
Ngọc Trân sao có thể chọn hắn? Nếu hắn không khắc khổ không cần cù, dù cho lão
sư có năng lực thì có thể dạy dỗ thành tài được sao? Khí hậu Bình châu nuôi
dưỡng nên một Ngô Tương, chẳng lẽ không thể nuôi dưỡng nên Lục Giam sao? Ngô
gia thỉnh lão sư tốt, chẳng lẽ Lục gia mời không nổi mà phải đến tận Giang Nam?


Nghĩ đến ấu tử (ý chỉ bào đệ của Lục
Giam, Lục Thiện) thể nhược nhiều bệnh,
trầm mặc ít lời, Đồ thị trong lòng một trận quặn đau, lão thiên gia vì sao lại
đối đãi với nàng như vậy? Sao đều lấy đi thứ tốt của nàng? Đều là Lâm Ngọc
Trân, đều là Lâm Ngọc Trân! Chính bởi vì Lâm Ngọc Trân gả cho nam nhân có quyền
thế có bản lĩnh, chính bởi vì Lâm Ngọc Trân họ Lâm, chính bởi vì nhà mẹ đẻ của
Lâm Ngọc Trân so với nhà mẹ đẻ của nàng có tiền tài có quyền thế hơn! Cho nên
Lâm Ngọc Trân mới có thể khi nhục nàng, đoạt đi tâm can bảo bối của nàng, cho
nên đám người Lục lão ông mới có thể tổn hại gia đình nàng, nửa điểm không hỏi
đến ý tứ của nàng như vậy! Đồ thị dựa vào gốc cây trúc bên cạnh, hai tay gắt
gao nắm lấy sào trúc, khóc lóc hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Lục Giam trở lại phòng, còn cảm thấy trong lòng nôn
nóng bất an không hiểu vì sao. Hóa ra Lâm Ngọc Trân đã muốn chọn Lâm Lục. Lâm
Lục, tuy rằng gặp qua rất nhiều lần, nhưng hắn ngồi ở dưới đèn suy nghĩ hồi
lâu, trong đầu vẫn luôn hiện ra cảnh cặp song sinh kia bắt nạt tỷ đệ Lâm Cẩn
Dung, còn kẻ xướng người hoạ diễn vai dỗ Lâm Cẩn Dung, ai là Lâm Lục? Ai là Lâm
Thất? Hắn thật sự không thể phân biệt nổi.

Hắn càng nghĩ càng phiền chán, đơn giản không thèm
nghĩ nữa, đứng dậy lấy một quyển sách ngồi xuống xem, nhưng không như ngày
thường, hắn một chữ đều không đọc vào đầu, vì thế lại đơn giản buông sách, cũng
không gọi người, tự múc nước, nghiền mực, trải giấy, viết chữ, viết được vài
nét, thấy thế nào cũng không vừa lòng, vì thế tìm bảng chữ mẫu ra, dần dần cảm
thấy chữ này thân quen, mày của hắn lặng yên thả lỏng, bên môi cũng lộ ra một
tia mỉm cười.

Trường Thọ vài lần tiến vào, đều thấy thiếu gia gắt
gao cau mày, đứng dậy lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, cầm sách lại đổi
sang giấy bút, biết thiếu gia trong lòng có tâm sự, nhưng không đi hỏi, chỉ yên
lặng đốt thêm mấy ngọn nến, khiến trong phòng trở nên sáng rồi, rồi nhẹ tay nhẹ
chân đem nước trà đã nguội lạnh đổi sang trà nóng, sau đó đi đến dưới hành lang
ngồi trên lan can, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong. Thấy bên trong an tĩnh
lại, không còn thanh âm gì nữa, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia hẳn là đã
bình tĩnh trở lại.

Lại nghe một trận tiếng bước chân nhỏ vụn dọc theo
hành lang bên kia truyền đến, Trường Thọ giương mắt nhìn, đã thấy Lục Vân mặc
áo màu xanh lá cây váy dài màu hồng vạt áo bay bay đi tới, phía sau có nha hoàn
Giản Nhi đi theo. Vì thế nhanh đứng lên, tươi cười khoanh tay vấn an: “Tiểu thư
khỏe.”

“Đang tập viết theo mẫu chữ?” Lục Vân hòa khí mỉm
cười, chỉ chỉ thân ảnh đang vùi đầu viết chữ lộ ra trên cửa sổ giấy.

Trường Thọ gật đầu: “Vâng.” Thiếu gia có thói quen,
mỗi khi trong lòng không thoải mái hoặc là gặp phải việc khó xử, sẽ vùi đầu tập
viết theo mẫu chữ. Hắn không biết Đại phu nhân cùng tiểu thư có biết không,
nhưng hắn biết rất rõ điều này.

Lục Vân đứng lại, đem quạt lụa nhẹ nhàng cắn ở bên
miệng, thấp giọng nói: “Đi ra khỏi Tập Hiền các đã là như vậy?”

Trường Thọ lắc đầu: “Vừa đọc một ít sách.”

Lục Vân liền hướng hắn vẫy tay: “Ngươi đi xuống đi.”
Một bàn tay trắng nõn hướng Giản Nhi vươn ra, Giản Nhi cúi mắt đem một hộp gỗ
giao vào tay nàng, nhẹ tay nhẹ chân thối lui sang một bên.

Trường Thọ do dự nhìn thân ảnh Lục Giam liếc mắt một
cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người có muốn uống trà không?”


Lục Vân nhướn lông mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn
không nói, Trường Thọ không dám hỏi nữa, hướng Lục Vân thi lễ, thúc thủ lui
xuống.

Lục Vân thấy hắn đi xa, mới tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Lục Giam nhẹ giọng nói: “Vào đi.”

Thanh âm không nghe thấy sự tức giận, Lục Vân trầm mặc
đứng đó một lúc lâu, mỉm cười, đẩy cửa mà vào: “Ca ca.”

Lục Giam ngẩng đầu hướng nàng cười, tùy ý chỉ ghế
trước mặt: “Ngồi đi, ta viết xong sẽ qua. Để Trường Thọ pha trà cho muội,
Trường Thọ……”

Mới gọi một tiếng, Lục Vân liền ngăn cản hắn: “Không
cần, ta vừa rồi đã phái hắn lui xuống.” Rồi đặt hộp gỗ xuống vô cùng thân thiết
đi đến bên người hắn, thăm dò nhìn xem hắn viết cái gì: “Hóa ra là tập viết
theo mẫu, chữ của ca ca càng ngày càng đẹp.”

Lục Giam khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.

Lục Vân thay hắn mài mực, nhẹ giọng nói: “Lúc trước
nghe nói huynh bị tổ phụ gọi đi, vẫn thay huynh lo lắng, không thấy huynh trở
về, đã chờ trong rừng trúc……”

Lục Giam lông mi hơi hơi run rẩy, tay viết chữ “Bình”
kia hơi lệch nét, hắn đơn giản ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lục Vân, chờ nàng
nói xong.

Lục Vân không nhìn hắn, tiếp tục nghiêm túc mài mực,
thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Không khéo vừa vặn gặp Tam thẩm nương
đang nói chuyện với huynh, ta tuy chậm chạp, nhưng nghĩ đến sẽ có người thường
xuyên đến Tập Hiền các tìm tổ phụ, liền cố ý phát ra thanh âm…… Vốn không phải
cố ý tránh né huynh, nhưng ta lo lắng Tam thẩm nương nhìn thấy ta sẽ không được
tự nhiên, cho nên phát ra âm thanh xong liền nhanh né tránh.” Nàng nói đến đây
thì ngẩng đầu nhìn Lục Giam, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Ca ca, huynh sẽ không
trách ta chứ?”

Lục Giam trầm mặc nhìn nàng, đạm mạc nói: “Không
trách.”

Lục Vân như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, mang
theo thân thiết cùng trách cứ, nhỏ giọng nói: “Ta sợ huynh đa tâm, cố ý đến nói
một tiếng, người kia là ta.”

“Ta thực không trách muội.” Lục Giam lại cầm bút, tính
tiếp tục tập viết theo mẫu chữ, lại không biết nên hạ bút từ đâu.

“Không cần viết.” Lục Vân nhẹ nhàng đoạt lấy bút,
trách cứ nói: “Huynh không trách ta, ta lại trách huynh. Chuyện lớn như vậy huynh
không nên gạt ta, chúng ta là huynh muội, huynh có việc nên nói với ta.”

Lục Giam bất đắc dĩ cười: “Đa tạ muội muội thay ta
quan tâm, săn sóc ta. Nhưng đây là việc riêng của ta, không nên để muội gánh
thêm phiền toái.”

“Huynh là sợ mẫu thân đa tâm?” Lục Vân thiện tâm am
hiểu nhìn hắn, vẻ mặt đau lòng: “Ca ca, tuy rằng huynh không nói, nhưng sự khó
xử của huynh ta đều biết. Tuy nói tình hình như thế, nhưng ta nghĩ, tổn hại phụ
mẫu thân sinh, nhìn thấy phụ mẫu thân sinh không hỏi thăm đến, còn là con người
nữa hay không? Người như vậy, có năng lực trông cậy vào hắn có thể đối với
dưỡng phụ mẫu thật tình hay sao? Ta là người như thế nào, huynh là người ra
sao, chẳng lẽ vài năm qua còn không hiểu biết?” Nàng nhẹ nhàng đẩy hộp gỗ ra,
lộ ra vàng bạc óng ánh bên trong: “Đem mấy thứ này cho Tam thẩm nương đi. Tuy
rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của ta. Ta ngày ấy gặp Đồ gia cữu phu
nhân, sắc mặt nàng thật không tốt, nghe nói đồ trong nhà đã bán đi hơn phân
nửa.”

Lục Giam ngây người một lát, lập tức thực kiên quyết
đem hộp gỗ trả lại Lục Vân: “A Vân, cám ơn ý tốt của muội, nhưng tiền này ta
không thể lấy.”

Lục Vân ủy khuất chu miệng: “Vì sao? Ca ca là ghét bỏ
ta không phải thân muội tử của huynh sao? Huynh biết không, ta luôn nhịn không
được suy nghĩ, vì sao ca ca không phải là thân ca ca của ta chứ?”

Thật lâu sau, Lục Giam nhìn nàng tươi cười ấm áp sáng
ngời, làm một động tác mà sau khi bọn họ lớn lên đã lâu không thấy, nhẹ xoa xoa
đỉnh đầu của nàng, sau đó thân thiết, giống như hứa hẹn nói: “A Vân, muội từ
nhỏ đối với ta rất tốt, ta vẫn luôn coi muội là thân muội tử. Nhưng số tiền
này, ta không thể lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 113: Ánh đèn

Có thể bạn thích