Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 226: Thời gian quảng cáo là vô địch

Bởi vì tốc độ công kích quá nhanh, cho nên mọi người căn bản không nhìn thấy rõ quyền đó như thế nào.
Một tiếng hoduki vang lên, Hoàng Kim Cước đã ngã xuống lôi đài.
Khi trọng tài đếm thời gian, đạo diễn vội vàng quay chậm lại pha hồi nãy, giảm chậm tốc độ xuống mười lần "Mọi người đều thấy, Kungfu Panda trong nháy mắt, xoay người thấp xuống, kịp tránh thoát đòn tấn công kia, rồi sau đó bật cao lên, giống như nhảy cao, dựa thế đấm một quyền vào cằm của Hoàng Kim Cước, quyền kình làm cho cả người đối thủ văng đi!"Chuyên gia kích động vỗ bàn đứng dậy, Lặc ca và Tằng chưởng môn lắc đầu liên tục.
"Chuyên gia, ông có nhẩm không?"Lặc ca đứng lên, tức giận nói : "Ông xác định là tung người nhảy lên đánh?"
"Tôi xác định, tuyệt đối là tung người nhảy lên đánh, Kungfu Panda dùng rất tốt, dù sao cũng còn trẻ, biểu hiện cũng khác người, nếu sau khi thu chiêu, biến chiêu, rồi lấy sức tung quyền ra, vậy sẽ tốt hơn..."Chuyên gia thao thao bất tuyệt, nước miếng phun phèo phèo, nói như đúng rồi.
"Ông có chơi qua máy điện tử chưa? Có chơi qua trò Streetfighter chưa?"Tằng chưởng môn nhịn hết nổi rồi, nghe chuyên gia nói về Lục Minh mà phát điên lên. "Tôi cảm thấy trong trò chơi đó cải biến lại, hoàn toàn không thể biểu hiện được chổ tinh túy của nó, thanh niên bây giờ, chính là yêu thích chiêu thức đẹp, Kungfu Panda còn quá trẻ, biểu hiện còn quá mức, hoàn toàn không chút khiêm tốn..."Chuyên gia nghe xong, lại tiếp tục phun nước miếng.
"Đi chết đi!"Tằng chưởng môn cằm micor đập vào mặt của thằng chuyên gia, lại phẫn nộ đạp một cước.
"Chưởng môn nhân, sao ông lại như thế?"Lặc ca vội vàng giữ lấy Tằng chưởng môn.
"A Lặc, anh xem, người như vậy không đánh không được!"Tằng chưởng môn tức giận nói.
"Tôi không trách ông đánh hắn, tôi trách là trách ông đánh hắn mà sao không gọi tôi. Thằng ngốc cũng biết, đây là Thăng Long Quyền, vậy mà thằng ngu tự xưng chuyên gia này lại nói cái gì mà tung người nhảy lên đánh, quả thật lãng phí thời gian của chúng ta... Mày có biết một giây quảng cáo tốn bao nhiêu tiền không? Mày có biết mày đang lãng phí thời gian của người dân HongKong không? Lãng phí thời gian tương đương với lãng phí tiền tài cùng lãng phí sinh mệnh... Thằng này là ai mời? Thứ rác rưởi như vậy, mẹ kiếp, để lão tử bình luận còn hơn nó gấp trăm lần!"Lặc ca cũng điên cuồng lên, cuối cùng ra lệnh cho người lôi thằng chuyên gia xuống, chậm rãi đánh, không đánh chết mẹ hắn thì không được phép tha.
Hoàng Kim Cước đứng giữa sân vẫn chưa chịu thua, có lẽ hắn cảm thấy một quyền của Kungfu Panda vẫn chưa gây ảnh hưởng sinh mạng gì mấy, mặc dù trọng tài vẫn luôn hỏi mãi hắn, có tiếp tục hay không, hắn đều cố nén đau, gật đầu tỏ vẻ tiếp tục. Còn Lục Minh thì nhàm chán chơi đùa ngón tay để giết thời gian...
Trên màn hình chiếu trực tiếp cảnh hắn ngáp và chơi đùa ngón tay, làm cho ngươi ta cười ra nước mắt. Kungfu Panda này cũng rất quậy.
Ngay cả Ôn Hinh phu nhân ngồi xem cuộc chiến trước TV cũng không nhịn được cười. Về phần nhóm lang và MM của Lam Hải lại điên cuồng hoan hô, khen ngợi Lục Minh. Những người của thập niên 80 và 90, cơ hồ không ai không biết tuyệt chiêu cường đại nhất của Streetfighter là Thăng Long Quyền, một tiếng Hoduki kia, không biết đã cùng vượt qua tuổi thơ của biết bao nhiêu người.
Hoàng Kim Cước Jin Zhi mặc dù biết bản thân đang bị người ta chê cười, nhưng hắn không cam lòng nhận thua như vậy.
Cho dù không phải là đối thủ của Kungfu Panda, cho dù phải thất bại, cũng phải làm cho Kungfu Panda trả giá, làm cho hắn thắng mà không được uy phong.
"Tôi có thể đánh được chưa? Nếu không, tôi về ngủ một giấc, chờ hắn chuẩn bị tốt lại tiếp tục?"Lục Minh chạy lại một người trọng tài hỏi, làm cho mọi người nghe xong, thiếu chút nữa cười đau hết cả bụng.
"Bắt đầu!"Trọng tài cảm thấy bây giờ Jin Zhi có được hỏi cũng không từ bỏ, cho nên cứ để mặc hắn bị Kungfu Panda đánh đi.
"Hoàng Kim Cước, ta đến đây, ta đến đây!"Lục Minh chạy lại, Jin Zhi nhanh chóng nghênh chiến, nhưng hắn không dám tấn công, chỉ giơ hai tay phòng ngư, nhưng Lục Minh bỗng nhiên thoáng hiện ra phía sau, nhảy lên, thân hình xoay tròn, xoay chân đá vào ngực của Hoàng Kim Cước, làm cho hắn muốn ngã xuống cũng không được, Lặc ca và Tằng chưởng môn cùng kích động kêu lên : "Đá xoáy chân, là đá xoáy chân!"

Lục Minh hạ xuống đất, lại nhảy lên, đá một cước thật mạnh vào Hoàng Kim Cước đang lảo đảo chuẩn bị ngã xuống.
Không đợi hắn ngã xuống, lại một chân tới ngực, làm cho Hoàng Kim Cước văng đi, rồi một tiếng hét, Hoduki, liên tục hai cái Thăng Long quyền đánh bay Hoàng Kim Cước Jin Zhi đi mấy mét, thân hình Lục Minh tiêu sát đáp xuống đất, còn Hoàng Kim Cước ngã nặng xuống đất, cả người đầy máu, không biết sống chết ra sao.
Nhóm trọng tài nhanh chóng chạy tới xem xét, nếu Lục Minh không đánh chết người, vậy có thể tuyên bố thắng lợi của hắn, nếu không, đoạt lấy thắng lợi của hắn.
"K.O! K.O!"Lặc ca và Tằng chưởng môn kích động hét to, vỗ tay hoan nghênh.
"Hoduki..."
Đám lang Lam Hải hò hét, tiếng vang Thăng Long Quyền tràn ngập khắp Hồng Quán, dần dần mọi người cũng gia nhập cùng hét.
Trong mắt Tà Dương hừng hực chiến ý, bây giờ hắn đã hiểu được, hành động của Lục Minh, hoàn toàn là khích lệ bản thân. Nếu Lục Minh muốn thắng, chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh bay đối thủ, nhưng Lục Minh lựa chọn trêu đùa đối thủ, không chỉ đánh bại đối thủ, còn làm cho bọn họ mất mặt, làm cho bọn họ xấu hổ. Tà Dương nắm chặt tay, nói với Lạc Vân : "Đối thủ thật sự không chịu được một kích, xem ra tôi đã lo lắng quá mức!"
Lạc Vân không đáp, khóe môi lộ ra một nụ cười ảm đạm, dường như là đồng tình thì phải. Chỉ huy của đối phương, lệnh cho người bên cạnh ra khiêu chiến Lục Minh.
Trong mười đại cao thủ, vào người đã nổi giận, nhưng cao thủ không thủ đạo và hợp khí đạo lại rất thờ ơ, ngay cả cao thủ quyền thái cũng hừ lạnh một tiếng, trình độ đối thủ như vậy, hắn tin tưởng bản thân có thể tùy tiện trêu đùa.
Chỉ có Bá Vương Norton và Samson là hoàn toàn không xem trận đấu, chỉ ngồi ăn thịt như điên.
Bây giờ chỉ là lúc khởi động, trận đấu chính thức còn chưa bắt đầu.
Trò hay, còn ở phía sau!
Cao thủ không thủ đạo Thuyền Việt Chu Sơn trong lòng âm thầm cười lạnh, vô luận Kungfu Panda có bao nhiêu lợi hại, có thể đánh bao nhiêu, có thể hạ bao nhiêu người, thì nhất định cũng sẽ thảm bại, bởi vì hắn chỉ có một mình, mà bên ta, ngoài mười cao thủ của tám nước, còn có võ giả bí mật cực mạnh đến, âm thầm ủng hộ cuộc khiêu chiến. Chỉ cần hắn ra tay, thì Kungfu Panda kiêu ngạo kia, chắc chắn sẽ thảm bại. Nguyện vọng lớn nhất của Thuyền Việt Chu Sơn chính là hy vọng võ giả bí mật kia trước khi ra tay giết chết Kungfu Panda, bản thân phải đánh bại hắn trước.
Hắn muốn chứng minh bản thân, giết gà không cần dao mổ trâu.
Lại có hai tuyển thủ không chính thức khiêu chiến, thỉnh cầu trọng tài và bình luận viên, hy vọng có thể khiêu chiến Kungfu Panda.
Bọn họ tỏ vẻ, nếu Kungfu Panda không đồng ý, bọn họ có thể lên từng người. Lặc ca chạy nhanh lên lôi đài, phỏng vấn : "Kungfu Panda, anh thật sự có thể lấy một đánh hai sao?"
"Một đánh ba cho lẹ, tôi thấy một đánh hai lãng phí thời gian qua, tôi muốn về nhà sớm một chút, vì hồi nãy trong nhà đang nấu nước, mà tôi lại quên tắt bếp, nên muốn về sớm để xem sao"Lục Minh vừa nói xong, mọi người không nhịn được vỗ tay khen ngợi hắn, cái gì gọi là siêu nhân? Người ta một đánh hai, hắn một đánh ba kìa.
"Anh đang nấu nước? Đánh xong có thể mời tôi uống một ly hay không?"Lặc ca cười ha hả, nói : "Theo quy định, anh có ba phút để nghỉ ngơi, Kungfu Panda, anh có cần nghỉ ngơi không? Tôi biết anh không cần nghỉ ngơi, nhưng anh không nghỉ ngơi, chúng tôi không thể nào bán quảng cáo được!"

"Đánh xong bọn họ tôi sẽ nghỉ ngơi"Lục Minh mỉm cười.
"Cùng lên đi!"
Ba người khiêu chiến nhảy lên đài, chậm rãi vây lại ba hướng.
Bởi vì một đánh một và một đánh ba hoàn toàn khác biệt, trong lòng mọi người có chút lo lắng. Chỉ có Trầm nha đầu là thoải mái ngồi ăn vặt, mà bên cạnh, Giai Giai thiếu chút nữa đã nhét khoai tây chiên vào mũi rồi, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn không lo lắng, nhưng có chút khẩn trương, các nàng hết sức tập trung nhìn Lục Minh, nhìn xem hắn có thể đồng thời đối phó ba người thế nào.
Lục Minh không nhìn ba người kia, lại gục đầu xuống, nhàm chán chơi đùa ngón tay.
Chờ ba người rống to một tiếng, đồng thời tấn công, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện sau lưng một người, đưa tay chụp lấy, mọi người có thể thấy máu văng khắp sân, người đó còn chưa kịp hét lên, Lục Minh đã chuyển đến trước mặt hắn, làm ra một tư thế tấn công kỳ quái, tay trái chân trái đồng thời đánh về phía trước, rồi tay phải chân phải đồng thời theo vào, cuối cùng hai tay hai chân hợp lực đánh một kích thật mạnh lên người đối phương.
"Quỳ hoa tam thức!"
"Bát Thần ( Iori Yagami – Một nhân vật trong King Of Fighter)... là chiêu thức của Bát Thần!"
Nhóm lang của đại học Lam Hải phản ứng nhanh nhất, chiêu thức này bọn họ đã chơi rất nhiều lần, Lục Minh vừa ra, bọn họ liền có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, chờ khi hai tay hai chân đánh ra một kích cuối cùng, toàn bộ lang đều đứng lên, đồng loạt hoan hô.
Nhưng tiếng hoan hô của họ đã chậm, không đuổi kịp động tác của Lục Minh.
Lục Minh đã sớm biến mất, hắn không một tiếng động xuất hiện phía sau người khác.
Người nọ kinh hãi, vội lui.
Lục Minh hét lớn một tiếng, quăng thân hình của người kia lên giữa không trung, tay phải đánh lên một kích, lại dùng hai chân đạp tới, cuối cùng bật toàn thân lên, đá bay đối thủ giữa không trung. Còn tên kia sợ đến mức quên đầu hàng, nhanh chân bỏ chạy, Lục Minh đuổi theo như điên, nắm lấy sau lưng hắn, ném lên giữa không trung, trước khi trọng tài kịp ngăn lại, đã mạnh mẽ ném xuống đất, thậm chí còn thưởng bonus thêm một cái cùi chỏ xuống.
Cách tấn công tiêu sái như vậy, làm cho đám lang và nhóm MM của Lam Hải điên cuồng lên.
"Terry, là chiêu thức của anh Terry đẹp trai!"Giang Tiểu Lệ kích động hét to lên. "Cuối cùng là Clark, ném lên trời rồi quăng xuống đất, cho thêm một cái cùi chỏ nữa... A, thật không thể tưởng tượng được, cách đánh này có thật, chẳng lẽ đây là hiện trường của KoF sao? Mình có nằm mơ hay không?"Một ku sói của Lam Hải hét lớn.
"Mẹ nó, để tao tát cho một cái là mày biết có nằm mơ hay không! Có kích động thì cũng đừng ôm tao, muốn ôm thì ôm MM kia, mẹ nó, người đó là bạn gái tao, đi chết đi! Tao phải giết mày, ai da, mày còn dám phản kháng? Xem tao... ai đánh tao? Bà xã, là em? Không sao, em đánh đi, đánh tiếp đi, đánh là thân mắng là yêu, em có thể dùng sức một chút, anh chịu được mà!"Đây là lời nói của tiện nam Trần Tranh.
"Ọe...."Mọi người nghe xong, không chịu nổi sự vô sỉ của tên Trần Tranh này, toàn thể ói ra.
"Kungfu Panda, một mình đấu vua!"Lặc ca kích động đến đỏ mặt, nghẹn nửa ngày cũng không biết nói gì, cuối cùng vỗ bàn một cái, hô lên một câu như thế.
"A Lặc, trên đời này không thiếu từ ngữ để diễn tả đâu, chẳng qua đêm nay rốt cục anh nói một câu rất đúng. Đúng vậy, Kungfu Panda, hắn chính là một mình đấu vua! Các vị khán gải, bây giờ các vị có cảm thấy Kungfu Panda có thể đánh thắng mười đại cao thủ của tám nước không? Còn lo hắn sẽ thất bại sao? Các bằng hữu, chúng ta cùng hoan hô, hoan hô vì một mình đấu vua!"Tằng chưởng môn kích động đứng dậy hô hào.
"Này này, hai vị chủ trì, nên cắt quảng cáo đi..."Đạo diễn sắp chết rồi, bây giờ mà không làm, chắc chắn bản thân sẽ bị mắng chết!
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, không ai được phép khiêu chiến, bây giờ là thời gian quảng cáo!"Đạo diện sốt ruột, nhanh chóng ngăn trận đấu kế tiếp lại.
Được rồi, thời gian quảng cáo là vô địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Sống Cùng Vạn Tuế Chương 226: Thời gian quảng cáo là vô địch

Có thể bạn thích