Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 4 - Chương 87: Tiết 87

Editor: Toujifuu

***

Đi vào phía sau thạch động, nơi đây so với phía trước lớn hơn rất nhiều lần, là một thạch thính hình vuông. Thạch thính trước đây có lẽ là dùng để đãi khách, có thể thấy rất nhiều bàn ghế đá nghiêng ngả, phía trước chính giữa còn có một tấm đệm đá cực đại, bụi dày dày cũng không che đi được nguyên trạng tinh điêu tế khắc của nó.

Cái bàn ngã lật, màn vải rách nát, đây rõ ràng là một tràng diện bị phá hoại, cũng không biết năm đó nơi đây đã phát sinh chuyện gì, chí ít thính đường nguyên bản huy hoàng một thời một đêm thành trống không. Bất quá chuyện này tuyệt không liên quan đến chúng ta, điều chúng ta quan tâm chỉ có việc bản thân có thể thu được chỗ tốt dạng gì ở nơi đây. Đừng thấy địa phương này cũ nát, người có kinh nghiệm đều biết có khi từ trong đống đất cũng có thể tìm ra được bảo bối, huống hồ nơi đây còn là di chỉ của động phủ tu chân?

Chúng ta phân tán ra, mỗi người tìm kiếm thứ hữu dụng. Tới trước được trước là định luật lòng hiểu không nói, nhanh tay có chậm tay không, ai cũng không muốn đem tất cả thứ tốt đều lưu lại cho người khác.

Bỏ qua một bên mấy người vùi đầu thanh lý tạp vật trên mặt đất, ta ngẩng đầu nhìn lên trên, kinh nghiệm nói cho ta biết thứ tốt không nhất định sẽ đặt trên mặt đất. Tỷ như những màn sa (màn treo bằng vải sa, vải lưới trong suốt) rũ xuống kia, xám cũ kỹ không làm người khác chú ý, nhưng vào tay mềm mại lại cơ hồ nhẹ đến mức không có trọng lượng, xé xé, cư nhiên xé không rách. Ta để cho Tiểu Bạch nhảy lên bên trên, lấy xuống tất cả màn sa có thể lấy được, tổng cộng tám bức, sau khi vỗ sạch bụi hiện ra màu nguyên gốc phía dưới, là màu lục, kim, đỏ mỗi loại hai bức, màu lam, nâu mỗi loại một bức. Nhìn thì rất lớn, sau khi chân chính gấp lại mỗi một bức đều chỉ có một khối nho nhỏ, hệ thống gợi ý nói là “Vải vóc cao cấp không biết rõ”, tài liệu loại vải cần thiết giám định. Tài liệu có thuộc tính đều rất trân quý, nói không chừng lần này ta nhặt được bảo bối rồi.

Được thứ tốt, biểu tình trên mặt ta nhìn tốt hơn rất nhiều, đối với ai cũng đều là cười hì hì. Mọi người sau khi thanh lý xong thạch thính, lại tụ lại cùng nhau. Ai tìm được cái gì, ai có loại thu hoạch nào. Có lẽ người khác cũng có nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người không hỏi ra khỏi miệng, mỗi người ngộp trong lòng. Đây mới là đồng bọn hợp tác có tố chất, phong phạm cao thủ. ^^

“Kế tiếp đi như thế nào?”

Chúng ta đều nhìn Mê Lộ. Tiểu tử này ban nãy vẫn luôn xoay quanh đại sảnh, hẳn là có thu hoạch.


“Nơi này là cơ quan thiết trí dựa theo phương vị Cửu Cung, mở cửa chỉ cần chín người đồng thời đứng lên mấy điểm vị trí kia là được.”

“Thế nhưng chúng ta nơi đây chỉ có sáu người.”

“Không phải còn có tọa kỵ sao, tên nhóc bự con như vậy cũng hoàn toàn có thể tính là một người.”

Mê Lộ chỉ vào Tiểu Hắc, mọi người gật đầu đồng nhận thức. Chi Ảnh cùng Lão Đạo lần lượt gọi ra tọa kỵ của bản thân, chúng ta dựa theo chỉ thị của Mê Lộ, lần lượt đi đến trên một khối phiến đá nho nhỏ đứng. Tiểu Hắc đứng ở bên trái ta, ngồi thẳng tắp, đuôi thỉnh thoảng lay động hai cái, nhìn như thế ta mới phát hiện nó gần dây hình như lại trưởng thành hơn không ít, địa phương phiến đá nho nhỏ kia đều sắp không chứa được nó. Xem bộ dáng linh động kia của nó, hai con tọa kỵ khác mặc dù cũng là bất phàm, nhưng độ linh tính này vẫn là kém một mảng lớn a! Tên nhóc này tiến hóa thêm một lần nữa sẽ biến thành dạng gì đây? Thực sự là chờ mong.

“Mê Lộ đại ca. Hình như không có động tĩnh a.”

Thanh âm nhão nhẹt của Tâm Khúc vang lên, ta mới hậu tri hậu giác nhớ tới toàn bộ chúng ta đều đã đứng định, thế nhưng cơ quan theo như lời Mê Lộ không có nửa điểm dấu hiệu sắp xuất hiện. Thế này là có chuyện gì? Chúng ta nhìn về phía Mê Lộ. Hắn gãi gãi tóc, mặt nhăn giống như cái bánh bao.

“Vấn đề xuất hiện ở trên người tọa kỵ. Tôi nguyên tưởng rằng có thể dùng chúng nó thay thế người. Hiện tại xem ra không được, chúng nó không có linh khí của người. Không cách nào kích hoạt trận thế trên phiến đá. Mọi người xem, phiến đá dưới chân chúng ta đều nổi lên trên một chút, thế nhưng của chúng nó lại không thay đổi.”

“Của con kia thay đổi.”


Cằm Yamaga giương lên, chỉ hướng Tiểu Hắc. Quả nhiên, trong ba con tọa kỵ, chỉ có phiến đá chỗ Tiểu Hắc có biến hóa. Chẳng lẽ không phải bởi vì nguyên nhân là tọa kỵ hay người?

“Chủ nhân, Tiểu Hắc có linh khí.”

Tiểu Bạch kề tai nói nhỏ với ta. Đúng vậy, ta thế nào đã quên, Tiểu Hắc không phải tọa kỵ, mà là linh thú có huyết thống thần thú, đương nhiên sẽ có linh khí bàng thể.

“Tiểu Bạch, nhóc đi thử xem.”

Tiểu Bạch sưu một cái lủi lên vị trí của con trâu xanh đối diện ta. (Đó là tọa kỵ của Lão Đạo, hắn thực sự cho rằng bản thân là Thái Thượng Lão Quân?)

Phiến đá sau khi Tiểu Bạch thêm vào nâng nâng lên trên, có phản ứng. Quả nhiên, Truy Tùy Giả của ta chính là không giống người thường a. Mấy người Chi Ảnh nhìn lại nhìn Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc, như là muốn nhìn ra chúng nó có chỗ nào bất đồng. Ta không nhìn đến ánh mắt cổ quái kia của bọn họ, suy nghĩ còn có một vị trí làm sao bây giờ đây? Mê Lộ cũng rơi vào vấn đề đồng dạng, bây giờ còn kém một người, thế nhưng tất cả mọi người không quá muốn chạy về gọi người đến, trời biết một chuyến đường đi này vất vả bao nhiêu, để cho những người lười đã quen qua lại truyền tống trận như chúng ta đây đều nhấc không nổi nửa điểm ý muốn đi lại một lần nữa. Bất đồng với Mê Lộ, ta suy nghĩ lại là có nên thả Tiểu Bích ra hay không. Hiện tại Tiểu Bích chính là chiến lực trọng yếu nhất của ta, nếu như nó rời khỏi bên người ta, thực lực của ta sợ là sẽ bị chiết khấu rất lớn. Trời biết tiếp sau còn có thể gặp phải cái gì, ta không muốn mạo hiểm như vậy. Lại nói, Tiểu Bích không giống với Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, nó rời ta cơ hồ liền hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình, vạn nhất chạy ra xảy ra chuyện gì, ta khóc cũng không có chỗ mà khóc. Quyết định, nhất định không thể thả Tiểu Bích rời khỏi bên cạnh ta. Khối phiến đá sau cùng kia làm sao bây giờ đây? Nghĩ nghĩ, ta nói:

“Mọi người chờ tôi một chút.”

Xoay người ra khỏi thạch thính trở lại trong thạch thất lúc trước. Tiểu Bích cùng ta tâm ý tương thông, lập tức gọi ra phân thân kích cỡ nhỏ nhất của ta. “Du Nhiên nho nhỏ” bị ta chứa ở trong một cái túi, mang trở về thạch thính. Một đám người nhìn chằm chằm cái túi không ngừng nhích tới nhích lui trên tay ta, tất cả đều là thần sắc hiếu kỳ vô cùng. Ta nhìn biểu tình muốn hỏi lại không thể hỏi của bọn họ, trong lòng cười thầm, mấy người cứ đoán đi, dù sao tôi sẽ không nói. Chờ thời gian đến, nhóc con sẽ tự biến mất, đến lúc đó ai cũng đừng hòng biết bên trong đó là cái gì.

Du Nhiên nho nhỏ bị ta đặt lên khối phiến đá sau cùng, phiến đá nâng lên. Cái túi xoay đến xoay đi kia hơn phân nửa sẽ trở thành bí ẩn lớn nhất trong lòng mọi người ở lần nhiệm vụ này, ta thập phần ác liệt suy đoán.

Nhân số tập hợp đủ, rốt cục tất cả phiến đá đều động. Ta sau khi đứng trên vị trí của mình, phiến đá phần phật bay lên, một khối, hai khối, ba khối... chín khối, đầu đuôi nối tiếp thành một xâu dài. Mê Lộ đứng chính là khối thứ nhất, ta đứng ở khối thứ sáu, trước người là vị kiếm sĩ khối băng kia, phía sau là tiểu tiểu Du Nhiên. Ha, tên nhóc đó vẫn còn không ngừng nhúc nhích, nhớ tới bộ dáng tay nhỏ chân nhỏ của nó, như một con búp bê sống, rất thú vị. Nếu như ta có con, chỉ sợ cũng giống vậy đi, đáng tiếc đời này hơn phân nửa ta không có cơ hội đó. Trong đầu trong nháy mắt hiện lên hai thân ảnh, lại bị ta nhanh chóng chôn trở lại, hiện tại không phải thời điểm nghĩ những chuyện đó.

Ta còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây, bọn Chi Ảnh lại xui xẻo. Thời điểm phiến đá bay lên quán tính cũng không nhỏ, người không có kinh nghiệm đều sẽ không khỏi ngã trái ngã phải. Chi Ảnh cùng Mê Lộ thì còn tốt, bọn họ một người là cung tiễn thủ linh mẫn một người là thám hiểm gia thân thủ rất cao tính cân đối siêu quần, rất nhanh liền nắm giữ bí quyết ổn định lại. Tiểu Hắc Tiểu Bạch cũng không tồi, sự cân đối của loài thú vốn xuất sắc hơn nhiều so với người. Chỉ là Tâm Khúc, Lão Đạo tính ra khá mạo hiểm, Lão Đạo hiểm hiểm bắt lấy ven phiến đá, mới không bị quăng đi. Yamaga phản ứng nhanh, vừa phát hiện không đúng lập tức nằm sấp trên phiến đá không nhúc nhích, so với Tâm Khúc cùng Lão Đạo tốt hơn rất nhiều. Không tồi, biết tùy cơ ứng biến, cũng sẽ không vì cái gọi là “thể diện” mà phải đứng, không phải người chết sĩ diện chết khổ thân, điểm ấy lại không quá giống với người Nhật Bản mà ta nghe nói. Tên này không phải người vô lại thì là một cao thủ đỉnh cấp, ánh mắt chọn người của Chi Ảnh không tồi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Võng Du Chi Thần Ngữ Giả Quyển 4 - Chương 87: Tiết 87

Có thể bạn thích