Thương Thiên
Chương 349: Nhiễm huyết đích linh hồn

"Bàn Long trại" mặc dù cũng không nổi danh, nhưng cũng làm cho người ta đau đầu. Sơn trại nằm ở chỗ sâu trong vùng núi non, bốn phía đều là vách núi gập ghềnh, địa thế hiểm yếu, cơ quan trùng trùng, cạm bẫy vô số, cho nên dễ thủ khó công. Nguyên nhân chính là như thế, thế lực do đó từ từ lớn mạnh đã có cả ngàn người, có thể nói tung hoành một cõi, ngay cả quan binh triều đình cũng không thể làm gì.
Chỉ là, vào lúc này "Bàn Long trại" đã bao phủ trong một màn hắc ám, máu tươi như muốn nhiễm hồng cả đỉnh núi, uy phong từ từ tỏa ra, trong không khí phiêu đãng mùi máu tanh nồng nặc.
Một và một ngàn có sự chênh lệch gì? Là thực lực hay là số lượng? Có lẽ chỉ là một chút ảo giác mà thôi!
Ngoài cửa lớn Bàn long sơn trại, máu tanh bám đầy! Chỉ thấy vô số sơn tặc tụ thành một đám tiến lên… Một luồng đao phong hiện lên, sau đó một người rồi lại một người lăn ra trong vũng máu.
Trên đài cao sơn trại, thấy toàn bộ sự việc trước mắt làm cho Tề Hổ sắc mặt hoảng sợ! Hắn là đầu lĩnh "Bàn long trại", trà trộn trong giang hồ hơn mười năm, vô luận võ công, kiến thức, can đảm cùng kinh nghiệm cũng tính là siêu nhất lưu. Nhưng hôm nay, chính là bây giờ, Tề Hổ cho rằng bản thân cũng chỉ là một con cọp chỉ biết ăn thịt người, đối phương mới là mãnh thú hung ác. Nếu dùng một loại động vật để hình dung, Tề Hổ chỉ có thể nghĩ đến đó là hung lang!
"Đã là hơn chín trăm người… Hơn chín trăm người là bao nhiêu? Nếu một người chỉ cần *** một cái cxung đủ làm trôi cả một thôn trang! Nhưng chỉ khơi khơi một người một thú, tại sao, tại sao chúng ta không thể nào làm gì được hắn, độc dược mê hương không làm ngã được hắn, ngay cả mấy trăm cung nỏ cũng ngăn cản không được bước chân của hắn. Người kia là ai? Hắn là ai vậy?" Tề Hổ khổ sở không thôi, sao lại như vậy? Nghĩ không ra đáp án. Vì vậy, chỉ trong khỏang khắc ngắn ngủi ngẩn ra, một người rồi lại một sơn tặc đã ngã xuống dưới luồng đao phong nhiễm máu…
Mặt trời lặn hoàng hôn buông xuống, trời chiều đỏ hồng rực rỡ!
Thế giới chỉ là màu đỏ, mà thanh đao nọ cũng là màu đỏ, không biết là máu các huynh đệ bám vào hay là vốn nó đã có màu hồng, có lẽ đều có, chỉ vì máu tươi bám vào, càng thêm chói mắt!
Tề Hổ chưa bao giờ gặp qua người hung hãn, máu lạnh như vậy, chưa bao giờ gặp qua đao pháp giết người vô tình như thế, một đao là một đao, không có lực lượng dư thừa cùng chiêu thức xa hoa, phảng phất chỉ là dùng để giết người! Đối mặt với nhân vật như thế, đối mặt với đao pháp như thế, ai có thể không khiếp sợ?
Còn có, còn có một "con cọp" lông màu hồng, không biết một "con cọp" tại sao phát triển ra như vậy, hay là bởi vì nó vốn không phải cọp, hung hãn dữ tợn cũng không thua gì người nọ, hơn nữa đao tên bất nhập, nước lửa không phạm, độc dược không ảnh hưởng, quả thực hung hãn dũng mãnh vô cùng…
"A… là, là hắn! Là hắn!? Hắn lại tới đây!!" Bên cạnh Tề Hổ truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, mọi người nhìn lại, đúng là Ngũ đương gia sơn trại "Độc nhãn long".
Sau khi trở lại sơn trại, độc nhãn càng nghĩ càng uất ức, đường đường Ngũ đương gia "Bàn long trại", chẳng những kẻ dưới tay chết sạch, ngay cả bản thân cũng khốn khổ mà chạy trốn nếu không báo cừu này, làm sao hắn có thể đối mặt với mấy ngàn huynh đệ trong sơn trại?… Trong lòng oán hận thâm sâu, vốn đã vwotj qua e ngai ban đầu. Nếu không phải ba vị huynh đệ của hắn đã ra ngoài làm việc, người của Tề Hổ ngăn lại, độc nhãn này sợ rằng đã sớm dẫn người ra ngoài tìm giết.
"Lão Ngũ, ngươi biết người nầy?" Tề Hổ cố đè nén sự phẫn nộ cùng hồi hộp trong lòng, ánh mắt chuyển hướng độc nhãn. Cao thủ như thế thân phận không rõ, nếu có đắc tội cxung không nên đắc tội với người này, mặc dù bản thân chiếm núi làm vau, cuộc sống sau này sợ cũng sẽ không tốt đẹp gì… hoặc là, qua hôm nay cũng không có sau này nữa!
Độc nhãn tay phải run run, chỉ xuống phía dưới nói: "Hắn, hắn chính là cái tên đã động đến ta ở Thanh Sơn thôn!"
"Cái gì? Là hắn!" Thần sắc rúng động, hai mắt nhìn thẳng vào lão Ngũ. Người sau sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Lão, lão đại, người này không phải ta đưa tới, không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta!"
"Hừ! Ta biết…" Tề Hổ thu hồi ánh mắt, lập tức mặt lộ vẻ trầm tư, thầm nghĩ: "Người này thân phận không rõ, thủ đoạn quá tàn nhẫn độc ác, nhất quyết giết người, một chút đường sống cũng không cho, tuyệt đối là địch không là bạn… Trông bộ dáng, hắn là cố ý thả lão Ngũ đi sau đó theo dõi, đối phương hẳn là vì chúng ta mà đến đây. Nếu thật sự là như thế, mục đích của hắn là gì? Không phải là vì dân trừ hai chứ… Đối với người phía trước, người bình thường trong chốn giang hồ cũng sẽ không đụng đến chuyện này, quan sai thì cũng không cần phải nói, tất cả đều là một đám ăn bám! Làm sao bây giờ… không phải là, có người đang âm thầm thăm dò bí mật của chúng ta chứ!?"
Trong lòng do dự bất định, chỉ chốc lát sau, Tề Hổ nắm lấy vai độc nhãn nói: "Lão Ngũ, người nầy đến không có ý tốt, ngươi mau đi theo bí đạo rời khỏi đây đi tìm đại tiểu thư, đem chuyện phát sinh nơi này nói cho nàng biết! Tân Hóa sắp tới rồi, ngàn vạn lần cũng không thể để lộ ra điều gì".
Độc nhãn vội la lên: "Đại ca, chúng ta có mấy ngàn huynh đệ, chỉ có mình hắn, cần gì phải kinh động đến đại tiểu thư".
"Đừng có nói nhảm với lão tử nửa" Tề Hổ lạnh lùng nói: "Một người cho dù võ công mạnh đến thế nào cũng chỉ là rắm thối! Ta lo lắng là có thế lực nào khác đang âm thầm làm trò quỷ, còn không mau đi nhanh cho lão tử! Nếu để chậm trễ chính sự, lão tử sẽ lấy cái đầu của ngươi xuống" Nói xong, bước chân đi tới trước.
Đám người chung quanh dần dần giảm bớt, sau khi Nhạc Phàm diệt xong đợt tấn côgn thứ ba của sơn tặc, thì không còn người nào dám tiến lên trước nửa bước.
Một đường chém giết đến đây, Nhạc Phàm toàn thân đã thành màu hồng, thấm đẫm toàn thân! Mặc dù như thế, hắn vẫn như cũ không để ý đến… Bởi vì, trong mắt Nhạc Phàm, thế giới này không hề trong xanh như bầu trời. Sự dơ bẩn, phàm tục, khí tức thối nát này đã làm ô nhiễm cả thế giới, tựa hồ chỉ có máu tươi mới có thể rửa sách thế giới này.
Đương nhiên, Nhạc Phàm không nghĩ mình là vĩ đại, hắn không phải anh hùng, càng không phải là chúa tể của tất cả, mặc dù địa vị và thực lực của hắn trên giang hồ hiện tại đứng ở hàng đầu, hắn vẫn cảm thấy khổ tâm và lạnh lẽo cô độc như trước đây. Một người ngay cả thân nhân cũng không có ai, một người ngay cả người mình yêu thương cũng không giữ lại được, một người cô độc tịch mịch, hắn còn có tư cách gì để kiêu ngạo, để tự hào?
Con người tâm tư rất phức tạp, có khi, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ là một lý do rất đơn giản cũng có thể làm thay đổi tất cả xung quanh, Nhạc Phàm giờ phút này là như thế. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải vì chứng minh bản thân, hắn chỉ bất quá phát tiết sát ý và cừu hận ẩn sâu trong lòng… Hoặc là, còn có mục đích của hắn, có lẽ là vì đứa nhỏ ở thôn trang kia, không hy vọng nó bị mất đi thân nhân của mình.
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt phía trước, Nhạc Phàm rốt cục tiến lên phía trước sơn trại, mãnh thú "Tiểu hỏa" bên cạnh cũng dừng lại… Nhạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt lạnh như băng nhìn Tề Hổ đang đứng trên đài cao, trong ánh mắt chỉ đơn giản hai chữ "sát ý".
Nhiệt huyết sôi trào, linh hồn tựa hồ bị nó cảm nhiễm, lửa giận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt. Nhạc Phàm quên hết tất cả, chỉ cần thống khoái phát tiết. Hôm nay, hắn chỉ muốn giết người!
"Ngươi là ai? Vì sao lại xông vào sơn trại giết đệ huynh của ta? Ngươi…"
Đang nói chợt nghẹn lại, chỉ thấy Nhạc Phàm phi lên cao, một thanh huyết đao quét ngang ra phía trước, trực tiếp đánh cho cánh cửa nát bấy!

Không có giao thiệp, không có vẻ mặt dư thừa, trong lúc sinh tử, Tề Hổ cũng bị kích nổi lên hung tính, cầm theo ngọn đao mà xông lên nghênh tiếp đối phương…
Thấy đầu lĩnh xông lên chém giết, sơn tặc còn lại cũng hào khí đại phát, mỗi người đều gầm thét lao ra khỏi sơn trại, muốn đem người xâm phạm phân thây muôn đoạn!
"Giết!!!"
"Giết…"
Tề Hổ đánh giá quá cao thế lực của mình, nói cách khác, hắn đã đánh giá quá thấp thế lực của Nhạc Phàm. Tề Hổ có thể đứng đầu sơn trại này cũng không phải là ngẫu nhiên, lúc này hắn không phải là không có suy nghĩ, cũng không phải là không đủ trấn tĩnh, chỉ là trước lực lượng tuyệt đối ở trước mặt, tất cả trí tuệ cùng phản ứng đều là vô nghĩa, vô lực!
Thiên địa bất nhân, nhân diệc sát nhân!
Vạn vật vô tình, sát diệc vi nhân!
Hữu tình vô tình, diệc vi sát nhân!
Lực phá huyết, nam nhi hận, thiên trường địa cửu vị hữu thì.
Lệ vô ngân, tâm hàn lãnh, thủ trung ác đao trảm bất đình.
(Thiên địa bất nhân, người cũng giết người!
Vạn vật vô tình, cũng là giết người!
Có tình vô tình, cũng là giết người!
Lực tung máu, nam nhi hận, có mấy khi thiên trường địa cửu.
Lệ khó tuôn, tâm lạnh lẽo, đao trong tay vẫn chém không ngừng.)
Đạo có tình mới vô tình, đàn ông tự có quy tắc của đàn ông. Màn đêm phủ xuống, Thanh sơn tiểu thôn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, các thôn dân lưng đeo hành trang đã tề tụ lại, vẻ mặt đầy sự ly biệt bi thương. Bọn họ chỉ hy vọng có nàh cửa, bình an, vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ tất cả đều đã mất đi…
Đây đều là người già yếu, vốn chỉ dựa vào một mẫu ba phần đất để sinh sống, nếu rời đi, bọn họ có thể đi đâu? Sơn tặc hung ác, nếu lưu lại, khó tránh khỏi trở thành vong hồn dưới đao của sơn tặc. Ở một bên, ba nữ Đan Tử Anh vẫn chưa rời đi, yên lặng nhìn mọi chuyện phát sinh, cũng không thể giúp đỡ gì hơn, loại bi thương cùng bất đắc dĩ sâu sắc này, cũng chỉ có bản thân mới có thể rõ được.
"Được rồi, thừa lúc trời tối, mọi người đi mau đi, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể tìm được chỗ tốt" Lão nhân vô lực trấn an mọi người, hai mắt đã mờ lệ muốn rơi xuống. nếu có thể lưu lại, nào có ai nguyện ý rời khỏi nới mình đã sinh ra và lớn lên, nhất là những người cao tuổi tiếng khóc càng nhiều hơn!
"Thôn trưởng, chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Thôn trưởng, chúng ta không muốn đi!"
"Thôn trưởng, hu hu…""Ài!" Lão nhân than dài một tiếng: "Đi thôi đi thôi, không có gì phải luyến tiếc, vì những đứa nhỏ này, chúng ta phải rời đi. Kỳ thật chúng ta cũng nên đi, thế đạo bây giờ quá rối loạn".
Nhóm người đang định lên đường, ngay lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mọi người thất sắc kinh hãi, đều co rút lại, ngay cả ba nữ Đan Tử Anh cũng rút kiếm cảnh giác!
Bước chân dần dần gần lại, dưới ánh lửa chiếu rọi trong màn đêm, chỉ thấy ba bóng người đang chạy đến.
"Thôn trưởng… thôn trưởng, chúng ta đã về".
Người chưa đến tiếng đã tới trước, các thôn dân không khỏi ngạc nhiên, người đến không phải sơn tặc.
"Ồ? Đó là đám người Nhị Ngưu!"

"A! Đúng là mấy người Nhị, bọn họ không phải bị sơn tặc bắt đi rồi sao?"
"Có thể là đã trốn ra được".
"Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Sau này có nhiều người chăm sóc lẫn nhau" Thấy rõ mặt ba người, thôn dân nhìn qua liền nhận ra đối phương, vội vàng tiến lên vây quanh.
"Nhị Ngưu, Sơn Oa, Thổ Tử, các ngươi không sao chứ?"
"Đúng vậy, sơn tặc ra sao rồi?"
"Được rồi được rồi, trước tiên đừng nói gì, các ngươi mau trở về thu thập một chút, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này…"
Ba người đều là trung niên, thân thể tinh luyện, xem như là những người duy nhất khỏe mạnh trong thôn, mọi người thấy bọn họ trở về, vẻ mặt tự nhiên thư thái đi không ít.
Đan Tử Anh thấy là thôn dân, vì vậy thu hồi bảo kiếm đứng ở một bên, đợi xem chuyện phát triển ra sao.
"Rời đi!? Tại sao phải rời đi?" Nghe mọi người nói rời đi, ba người rất kinh ngạc.
Lão nhân giải thích: "Các ngươi mới trốn trở về, có một số việc còn không rõ, tóm lại chúng ta đắc tội với sơn tặc, không thể sống ở đây được nữa. Ài… thừa lúc bọn chúng còn chưa đánh tới, chính là phải mau trốn đi, nếu không chậm trễ thì sẽ mang họa sát thân".
Ba người nghe vậy nhìn nhau, sửng sờ ở tại chỗ không biết nên nói cái gì cho tốt. Lão nhân cùng thôn dân thấy thế, cho là ba người bọn họ bị sơn tặc dọa đến mất hồn, vội vàng an ủi vài câu vừa thúc giục.
"Không, không phải…" Nhị Ngưu liều mạng lắc đầu nói: "Đã chết rồi, sơn tặc đó đều đã chết hết rồi!"
"Đã chết!?" Mọi người đầu tiên là thét lên kinh hãi, sau lập tức thở dài nói: "Nhị Ngưu à, ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẻ là bị dọa đến choáng váng rồi sao?"
Thấy mọi người không tin, Sơn Oa, Thổ Tử ở bên cạnh cũng nói: "Nhị Ngưu nói là đúng đó, đều là sự thật!! Nếu không phải sơn tặc đều đã chết, chúng ta làm sao mà về lại được! Hơn nữa…"
Tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt ba người đột nhiên trở nên tái nhợt, mặc dù là dưới ánh lửa lờ mờ, mọi người cũng không khó nhìn ra bọn họ có sự khác thường.
"Hơn nữa cái gì?" Lão nhân nửa ngờ nửa tin nhìn ba người, trong mắt tựa hồ hiện lêm một tia hy vọng.
"Hơn nữa chúng ta nhìn thấy Đại đương gia sơn trại đã bị chém đầu xuống!"
"Cái gì?!" Mọi người kinh hãi, cả đám người dần dần náo động cả lên.
"Khi chúng ta đi ra, cũng không phát hiện một sơn tặc nào còn sống…" Nhị Ngưu sắc mặt sợ hãi nói: "Đã chết nhiều người như vậy, sơn tặc này đều đã chết, thi thể nằm trên đất hằng hà sa số, chỉ nhìn thấy quá nhiều máu, cả một vùng núi đều nhiễm hồng".
Lão nhân vẻ mặt kích động, run run nói: "Thật, là thật sao?"
"Đương nhiên là sự thật, không chỉ là chúng ta nhìn thấy, còn có mấy thôn nhân nữa cũng nhìn thấy".
"…" Mọi người đột nhiên trầm mặc, tin tức này làm cho bọn hắn chấn động thật sự quá lớn, bọn họ không biết làm thế nào tiếp nhận nổi. Là cao hứng, là kích động, còn có bi ai cùng bất đắc dĩ.
Mới đó không lâu, thi thể sơn tặc bị giết còn đặt ở chính giữa thôn, bây giờ thôn dân lại nghe hằng hà sa số sơn tặc đã bị giết! Sự óan cừu tích góp lâu ngày trong lòng bây giờ mới bộc phát ra!
"Ha ha ha… Đã chết, đều đã chết rồi!"
"Tốt, thật tốt quá, thật tốt quá!"
"Cả ngàn lưỡi đao, đều chết tốt, đều chết tốt!"
"Đã chết rồi đã chết rồi!" Vẻ mặt mọi người thật mừng rỡ, trên mặt từ từ hiển lộ ra nét cười. Đúng vậy! Sơn tặc đều đã chết, bọn họ tự nhiên không cần phải rời khỏi nơi này!
Đợi mọi người tĩnh táo lại, lão nhân lúc này mới dò hỏi: "Nhị Ngưu, chuyện này, là do người nào làm?"
"Ta cũng không biết, người nọ toàn thân đều là máu, bên người còn có một con dã thú rất hung hãn, chúng ta cũng không dám nói gì với hắn".
"Bất quá người nọ đem đầu của trại chủ đưa cho người của Tây thôn, để cho bọn họ cầm nó đi tìm quan sai, nói là để cho chúng ta từ nay không cần phải lo lắng nữa".
Mọi người không nói, đều nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu. Có lẽ, bọn họ đều cảm thấy nhu nhược và xấu hổ, hoặc là, cảm thấy hàm ơn người khác.
Ba người Đan Tử Anh lúc này mới tỉnh ngộ, hiểu được ý nghĩa của hai chữ "giết người"!
Giết người, cũng có thể cứu người. Ánh trăng chiếu rọi, Thanh sơn vẫn xanh biếc như cũ.
Chỉ là ở sâu trong núi rừng, một dòng suối ánh hồng vẫn chảy xuôi trong núi không thôi, nhiều năm sau, nơi này vẫn lưu truyền một sự tích truyền kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thương Thiên Chương 349: Nhiễm huyết đích linh hồn

Có thể bạn thích