Thượng Cung
Chương 47: Phiên ngoại một: Hạ Hầu Thần

Từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ ngói xanh này, bị một

đám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Ta thờ ơ lạnh nhạt với những kẻ khom

lưng uốn gối trước mặt ta, nhưng vừa xoay lưng lại, đã thay đổi vẻ mặt, hoặc

sau lưng ta thì ngấm ngầm đấu đá, nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơn

cả người thân. Mà ta, đã nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nó

với mẫu hậu. Hiển nhiên bà vô cùng hưởng thụ, cũng rất chiều chuộng ta, chưa

bao giờ nghĩ sẽ dùng những đứa bé do phi tần khác sinh ra thay thế ta.

Chỉ có một lần, suýt tý nữa ta đã bị thay thế, Vân quý

nhân —— đường muội bên họ ngoại của mẫu hậu có bầu, cũng sinh ra hoàng tử.

Lúc đó ta còn nhỏ, cho rằng chỉ cần ta nghe lời mẫu

hậu, dỗ bà như người ta dỗ ta, bà sẽ không vứt bỏ ta.

Bản lãnh hạng nhất mà ta học được trong hoàng cung, đó

là nhìn sắc mặt đám cung nhân. Từ sau khi đứa con của Vân quý nhân ra đời, ta

liền phát giác sắc mặt đám cung nhân dần dần thay đổi, cách đối xử với ta, cũng

lạnh nhạt hơn rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đã bắt đầu có

suy nghĩ gian dối.

Ta biết một khi người trong cung có suy nghĩ gian dối,

liền rất khó quay đầu, đám cung tỳ đã như vậy, mẫu hậu cũng thế.

Sống lâu trong cung, ta đặc biệt nhạy cảm với những

việc này, ta không thể không âm thầm suy nghĩ kế sách.

Ta là thái tử, phụ hoàng còn sống, chỉ là thân thể

không được tốt, triều chính bị Thượng Quan thái sư thâu tóm. Phụ hoàng đối xử

với ta rất tốt, thật lòng thương yêu ta, cho nên, ta vẫn có rất nhiều đặc

quyền. Ta liền từ từ xin phụ hoàng vài thứ, có lúc là một ít tiền bạc, có lúc

là xin được ra ngoài cung du ngoạn, có lúc lại một tòa nhà ở nơi nào đó ngoài

cung. Ta ở bên ngoài chơi đùa thật sự phóng đãng, dạo thanh lâu, uống rượu mạnh,

mỗi lần hồi cung đều say bí tỉ.

Điều này cũng làm cho mẫu hậu thay đổi cái nhìn, đưa

tới không ít rượu ngon do Tây Vực sản xuất, ta đều nhận lấy.

Địa vị của ta vì vậy mà được củng cố hơn một chút.

Tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng có thân phận thái tử, nên

cũng có không ít cung tỳ nghĩ hết cách muốn bò lên. Ta cũng đón nhận từng

người. Kỳ thật, tư vị chẳng hề hay ho gì, về sau cũng được một chút vui thú.

Nhưng ta lại sớm mất đi hứng thú với thân thể của các nàng.

Bệnh của phụ hoàng dần dần trầm trọng, làm thế nào

cũng không chuyển biến tốt đẹp được, Thượng quan thái sư cũng bắt đầu tùy tiện,

liều lĩnh hơn, mà ta, lại càng thêm phóng đãng hoang đường, cả ngày không phải

mỹ nữ thì là rượu ngon.

Người trong gia tộc Thượng Quan từ từ được thăng chức,

phi vị của Vân quý nhân cũng thăng lên theo. Mẫu hậu cũng không vội vã đổi thái

tử, đám người trong cung cũng bớt kỳ quái đi một chút.

Phụ hoàng thấy cứ như vậy không phải là cách hay, liền

phái Khang Đại Vi đi theo ta. Dường như phụ hoàng hiểu được nỗi khổ của ta, có

một ngày lúc ông tỉnh táo, liền nói: "Hoàng nhi, những người khác con

có thể không tin tưởng, nhưng có thể tin Khang Đại Vi, hắn sẽ thay ta bảo vệ

con."

Ta chú ý thấy lần nói chuyện này, phụ hoàng không dùng

chữ "Trẫm" vô dụng ngăn cách tình cảm cha con kia, mà giống như một

người phụ thân chân chính, ta liền tin tưởng ông ấy. Dần dần để Khang Đại Vi đi

làm một ít chuyện mà ta không tiện xử lý, ví dụ như quản lý việc kinh doanh của

mấy cửa hàng bên ngoài, kiểm kê tiền bạc, dùng danh nghĩa phú thương phương Bắc

mua hàng hóa ở phía Nam sau đó vận chuyển lên phương Bắc, lại vận chuyển hàng

hóa từ phương Bắc xuống phía Nam bán, còn mở không ít cửa hiệu. Ta ở trong

triều đình, những thứ ta biết chung quy luôn nhiều hơn người bên ngoài, cho

nên, dần dần cũng có chút thành tựu, ta liền sai người đúc một cái nhẫn, làm

thành hình dạng con dấu, ký kết hiệp định với các tiền trang, dùng nó để điều

động tiền bạc.

Đã có tiền bạc, ta liền bắt đầu thu mua người, từ các

nơi, thu thập những đứa trẻ nghèo khổ, mua chúng về, đào tạo chúng. Bọn họ chỉ

có mình ta là chủ tử, không còn lựa chọn nào khác, cho nên lòng trung của bọn

họ hơn xa đám cung tỳ trong cung.

Nhưng bề ngoài, ta vẫn là một thái tử hoang đàng như

cũ. Trong cung cũng có không ít cung tỳ tham vọng, ta liền để cho các nàng như

nguyện, sau khi sủng hạnh, phong cho một cái danh hào bậc thấp rồi buông tay để

các nàng đấu đá. Trong cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm như thế,

sẽ dần dần bị cô lập, chỉ khi để các nàng đấu đá nhau, vì tranh giành sự sủng

ái của ta, các nàng sẽ không ngừng truyền các loại tin tức vào trong tai ta.

Kỳ thật, sống lâu trong cung, cũng rất tốt. Các nàng

giống như những con cờ, mặc ta chi phối xếp đặt, các nàng đã hãm sâu vào trong

đó, thì không có cách nào thoát ra được nữa.

Ta đem những bản lĩnh học được từ các nàng, sau khi

thêm thắt thay đổi, lại áp dụng với mẫu hậu, ta liền thành một thiếu niên chỉ

biết ăn nhậu chơi bời, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu.

Mà lúc này, đứa con của Vân quý nhân dần dần lớn lên,

xuất thân của Vân quý nhân cũng cao quý như mẫu hậu, đều xuất thân từ Thượng

Quan gia, liền bắt đầu vô lễ.

Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ cần có chút uy

phong, liền không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt.

Rất nhanh, trong cung liền chia thành hai phái, điều

khiến người ta buồn cười là, đội ngũ của hai phái này đều toàn là người của

Thượng Quan gia.

Ta có thể tìm cách sinh tồn trong chật vật.

Lúc thân thể phụ hoàng khá hơn, liền tấn phong cho Vân

quý nhân thành quý phi. Mẫu hậu không thể phản đối, bởi vì Vân quý nhân vốn là

đường muội của bà, đều là người một nhà. Hơn nữa, Vân quý nhân vốn là do mẫu

hậu yêu cầu cho tiến cung, Vân quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, tự nhiên phải được

tấn phong.

Đứa trẻ có mẹ ruột bảo vệ cũng khác, có chút ngạo

nghễ.

Không thể so sánh với ta, từ nhỏ đã biết xem sắc mặt

của người ta, thậm chí còn nhận biết sắc mặt của người bên cạnh, bằng không bọn

họ sẽ mang cơm thừa canh cặn cho ta.

Cho nên, tuy rằng đệ đệ tư chất thông minh, lại ỷ lại

vào mẫu thân của hắn nhiều hơn mẫu hậu, càng xa lánh mẫu hậu, không bằng ta, vô

cùng ỷ lại vào mẫu hậu, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.

Phụ hoàng thấy Nhị hoàng tử thông minh, mà ta thì

phóng đãng bừa bãi, liền vài lần đề nghị đổi thái tử với mẫu hậu, không ngờ lại

bị mẫu hậu phản đối mãnh liệt, thế là sống chết mặc bây.

Ta vô tình biết được, trái tim không khỏi cảm thấy

nguội lạnh, tạo thành khúc mắc trong lòng, bị Khang Đại Vi phát hiện, dẫn theo

ta đến trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói với ta: "Đứa trẻ đáng

thương, ta làm vậy là muốn bảo vệ con đó."

Lại nói, "Tất cả mọi chuyện về con, ta đều biết,

ta là một phụ hoàng vô dụng, không thể bảo vệ giang sơn này. Kế tiếp, chỉ có

thể trông cậy vào con, nhớ kỹ, đừng làm con rối của người ta, hãy thay phụ

hoàng trông coi giang sơn này."

Lúc này, bệnh của ông đã nguy kịch, chỉ tha thiết nhìn

ta.

Ta biết ông lên ngôi từ thưở thiếu niên, có đại thần

phụ tá, từng khai sáng một thời đại hưng thịnh, sau đó không khỏi mất cảnh

giác, trầm mê trong nữ sắc, vì muốn trường sinh bất lão, đã uống đan dược, lại

bị đan dược làm hại, đến nỗi dù có điều dưỡng ra sao, thân thể cũng không thể

khôi phục.

Ta còn biết, đan dược kia, là do Thượng Quan gia dâng

tặng.

Ta rưng rưng đáp ứng ông.

Thời gian của ông đã không còn nhiều.

Ta lại không thể biểu hiện quá đau buồn, chỉ có thể

nén nỗi thương tâm vào sâu trong đáy lòng, vẫn ăn chơi bừa bãi như cũ. Nhưng ta

không ngờ tới, tuy mẫu hậu che chở ta, nhưng một vị khác lại nhẫn nhịn không

được, quyết định ra tay, thừa dịp ta ở bên ngoài, phái người đến ám sát.

Từ nhỏ ta đã có linh cảm với nguy hiểm, đương nhiên

không thể để cho bọn họ thành công, thế là, ta trốn vào một chỗ mà người khác

tuyệt đối không nghĩ đến, phủ đệ của Ninh ngự sử. Trong mắt người ngoài, Ninh

ngự sử thuộc phe cánh của Thượng Quan thái sư, dùng ngòi bút làm vũ khí, toàn

tâm phục vụ cho gia tộc Thượng Quan.

Nhưng phụ hoàng từng nói với ta, khi ta gặp nguy hiểm

ở bên ngoài, lúc bất đắc dĩ, có thể tìm hắn nhờ trợ giúp, hắn sẽ giúp ta.

Ta liền hiểu ra, kỳ thật hắn chỉ trung thành với mình

phụ hoàng mà thôi. Lời những người khác nói ta có thể không tin, nhưng lời phụ

hoàng nói, ta luôn luôn tin tưởng.

Thế là, khi những người đi theo ta đều bị giết, ta

trốn vào trong phủ của hắn. Hắn quả nhiên giấu ta kín đáo không một kẽ hở, lúc

đó, đi theo ta, chỉ có một mình Khang Đại Vi.

Ninh ngự sử có hai vị phu nhân, vô số thê thiếp.

Chuyện ta đến, hắn cũng không nói với thê thiếp, ta được hắn giấu trong một căn

phòng tại hậu viện, bất kỳ người nào cũng không được tiếp cận. Nhưng hắn nhà

cao cửa rộng, chung quy luôn có chút lời đồn đãi lan truyền ra ngoài, đại phu

nhân của hắn biết được, cho rằng ta là con riêng của hắn, còn tới đây lạnh lùng

đánh giá ta một phen.

Ta ở Ninh gia một thời gian không ngắn, suốt ngày nhàm

chán, có một ngày liền trốn khỏi tầm mắt của Khang Đại Vi, lén lút chạy đến hoa

viên Ninh gia. Ta trốn sau núi giả, lại nhìn thấy một cô bé đang dạy bảo nô

tài. Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, lúc dạy bảo nô tài, gương mặt còn mỉm cười,

giống như tán gẫu một ít việc nhà, nhưng ngôn ngữ sắc bén lại khiến ma ma lươn

lẹo kia cúi đầu không dám lên tiếng, không thể tưởng tượng nổi là, lão ma ma

kia bị nàng dạy bảo, lại không có nửa câu oán hận, thành thành thật thật đi làm

việc. Những bà lão như vậy ta biết rất rõ, giống như đám nô tài trong cung,

thường sống ở nhà chủ tử nhiều năm, tư cách và sự từng trải đôi khi còn cao hơn

cả chủ tử, khó tránh quá coi trọng bản thân mình, nô tài khinh chủ cũng chỉ như

thế mà thôi.

Ta không khỏi có chút bội phục cô bé nho nhỏ này. Khi

nàng quay sang, ta lại ngẩn ra, trên gương mặt nàng không còn nụ cười mỉm, khóe

miệng chỉ nhếch lên trào phúng, biểu tình lạnh lùng như băng. Biểu tình này,

lúc ta soi gương, thường thấy rất rõ ràng, còn không phải là chính ta?

Ta chưa hề nghĩ một cô bé tuổi còn nhỏ như thế đã học

xong bản lãnh nhận biết lòng người giống ta, không khỏi cảm thấy rất hứng thú

với nàng, mỗi ngày đều len lén chạy ra ngoài nhìn nàng.

Giống như một màn hí kịch vô cùng thú vị, nội dung vở

kịch dồi dào, muôn màu muôn vẻ.

Cô bé kia ở trước mặt người khác có tới ba gương mặt,

trước mặt mẫu thân là một gương mặt, trước mặt đại nương lại là một gương mặt

khác, thậm chí trước mặt muội muội của nàng, nàng cũng sắm vai một người khác.

Khang Đại Vi không thấy ta vài lần, liền lưu ý trong

lòng. Giả vờ không chú ý, kỳ thật đã đi theo ta mấy ngày. Ngày đó, khi ta trốn

sau núi giả nhìn lén cô bé kia, hắn mới đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, nhẹ

giọng nói với ta: "Thái tử, ngài nhìn con nhóc kia ư? Không phải

giống như đang nhìn chính ngài à?"

Ta không trả lời.

Lúc này chung quanh nàng không có người, nàng liền

khôi phục bộ dáng lạnh nhạt vốn có. Một trận gió thổi tới, nàng lại đạp gió

nhảy múa, nổi bật giữa một vùng cúc vàng cỏ xanh, gương mặt mang theo biểu tình

lạnh lùng, lại phong tình tận xương, khiến ta muốn ôm nàng vào lòng... Tuy là

tuổi nàng vẫn còn nhỏ như vậy.

Mà ta, lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nổi lên hứng

thú với nữ nhân, nhất là một cô gái còn rất nhỏ.

Khang Đại Vi ở bên cạnh thấy thế, liền

nói: "Thái tử, sắc mặt ngài ửng hồng, chắc là cảm lạnh rồi, nên trở

về phòng nghỉ ngơi thôi."

Ta bối rối theo hắn trở về phòng, rất lâu sau tâm tình

mới bình ổn lại.

Từ sau lần đó Khang Đại Vi bắt đầu quản chặt hơn, luôn

lảm nhảm bên tai ta, lấy phụ hoàng ra áp chế ta, không cho ta đi lung tung nữa.

Vi muốn bình ổn tâm tình xúc động mỗi khi nhìn thấy nàng, ta liền nghe theo lời

hắn, mấy ngày không đi nhìn lén nàng.

Ta khắc chế bản thân không được chạy ra, không ngờ có

một ngày, bên ngoài căn nhà bằng trúc ta đang ở vang lên tiếng nói của của một

tiểu cô nương. Vừa nghe, ta còn tưởng rằng là nàng, liền vội vàng chạy ra. Nào

ngờ lại là một cô bé còn nhỏ hơn cả nàng, gương mặt hơi tương tự, lại mang theo

vẻ thơ ngây, không có thần thái lạnh lùng của nàng. Ta biết đây chính là muội

muội của nàng, trong nháy mắt, ta nhìn thấy trên gương mặt của muội muội nàng

xuất hiện ánh mắt của rất nhiều cung tỳ khi nhìn thấy ta, liền vô cùng chán

ghét, từ sự kinh ngạc vui sướng lúc ban đầu, chuyển thành thờ ơ lạnh nhạt, xoay

người đi vào phòng. Nhưng cô bé kia vẫn đứng ngoài phòng thật lâu, cho đến khi

có người kêu nàng đi.

Qua mấy ngày, mẫu hậu liền phái người âm thầm đón ta

vào cung, nào biết lần này ta gặp nạn, không mang tới vinh quang và phong

thưởng cho Ninh ngự sử, còn khiến cả nhà hắn gặp họa sát thân. Vân quý phi

không chấp nhận được có người làm hỏng chuyện tốt của bà ta, mà mẫu hậu, cũng

không chấp nhận được chuyện có người trợ giúp ta, đó là lần duy nhất hai người

ăn ý, liên thủ thêu dệt tội danh của Ninh ngự sử. Vì muốn chứng thực việc ta không

thay lòng đổi dạ, một lòng nương tựa vào mẫu hậu, bà ta thậm chí còn ám hiệu

muốn lấy danh nghĩa của ta để hạ ý chỉ, phán tội Ninh gia.

Cho nên, một lần cầm quyền duy nhất lúc ta còn làm

thái tử, đó là phán quyết xử trảm ân nhân cứu mạng ta, lưu đày cả nhà hắn.

Vào đêm ta tự tay viết ý chỉ kia, luôn nhìn thấy hình

bóng một cô gái nhỏ đạp ca nhảy múa, sau lưng là một vùng cúc vàng cỏ xanh, đẹp

không sao tả xiết.

Phụ hoàng nói với ta, vì giang sơn này, có những thứ

cần phải buông tha, lúc hi sinh nó, có lúc hơi đau, có lúc đau đớn mấy ngày, có

lúc lại đau đến mấy tháng, nhưng không cần khẩn trương, cơn đau kia sẽ chậm rãi

kết sẹo, không còn đau đớn nữa.

Ta chỉ có thể tin tưởng.

Ta hạ chỉ sung người nhà Ninh ngự sử làm cung tỳ, nghĩ

rằng có lẽ sẽ được nhìn thấy các nàng. Tuy rằng trong cung không tốt, nhưng ở

dưới mí mắt của ta, có lẽ các nàng sẽ được bình an.

Ta biết nàng đã vào cung, nhưng vẫn không dám đối mặt

với nàng, ta sợ nhìn thấy sự thù hận trong mắt nàng.

Giống như trước kia, chỉ dám núp trong bóng tối lén

lút quan sát.

Ta cũng không dám đi trợ giúp nàng, mẫu hậu sớm đã

phái người theo dõi ta, nghi ngờ ta có âm mưu riêng.

Vì phụ hoàng bệnh nặng, ta có chút phiền muộn, sau khi

đến chỗ mẫu hậu thỉnh an chỉ dẫn theo mình Khang Đại Vi đi lang thang trên hành

lang dài. Ngày đó tuyết rơi lả tả, trong mắt ta, cả cung đình đều bị phủ lên

một tầng tuyết trắng, chôn giấu hết thảy sự phồn vinh và phú quý kia, hết sức

sạch sẽ và mỹ lệ.

Ta thích tuyết, nếu có thể khiến mọi vật trong mắt ta

đều biến thành màu trắng thì thật tốt, không cần suy nghĩ nó vốn là màu gì,

lạnh băng mềm mại, chôn vùi tất cả dưới nền đất. Ta nghĩ, đây mới là màu sắc

thế gian nên có, tất cả những màu sắc rực rỡ tươi đẹp khác, đều là giả dối mà

thôi.

Không tự chủ được, ta lại đến chỗ nàng làm việc, lại

nhìn thấy nàng bị người ta trách phạt, quỳ ở trong sân giặt quần áo, dưới cơn

mưa tuyết mờ mịt, những bông tuyết rơi vào cổ áo, cần cổ của nàng, khiến thân

ảnh nho nhỏ của nàng dính đầy bông tuyết. Nàng chợt ngẩng đầu lên, làn môi đông

lạnh đến chuyển thành màu tím, hai mắt cũng đông lạnh giống như băng. Ta đứng

đằng xa, nhìn thấy nàng chịu khổ, không biết cơn xúc động từ nơi nào trào lên,

khiến ta muốn dùng đến quyền lực của mình. Nhưng ta mới chạy được hai bước,

liền bị người ta giữ chặt, là Khang Đại Vi. Hắn ra hiệu, bảo ta nhìn đến đầu

kia của hành lang dài, lại thấy mẫu hậu dịu dàng ấm áp nhìn ta.

Ta đành phải đi qua hành lễ với bà, giống như ngày

xưa, ở bên cạnh bà, dỗ bà cao hứng.

Nhưng tầm mắt ta lại không tự chủ được nhìn về hướng

mảnh sân phía sau cánh cửa kia.

Không biết nàng có chống đỡ nổi không?

Mẫu hậu nói trời giá lạnh mặt đất đóng băng, kêu người

chưng sâm để ta bồi bổ, bảo ta đến tẩm cung của bà. Tuy trong lòng ta rất lo

lắng cho nàng, nhưng vẫn phải đi theo mẫu hậu.

Đến buổi tối, ta mới có thời gian đến thăm nàng, nào

ngờ nàng đã sớm được người ta đưa đi. Qua thái độ hâm mộ không ngừng của những

cung tỳ khác, ta mới biết nàng đã được điều đi cục Thượng Cung, làm những công

việc nhẹ nhàng hơn.

Lại qua mấy ngày, trong khi nói chuyện phiếm, mẫu hậu

lơ đãng nhắc tới nàng, ta mới phát hiện, hóa ra mẫu hậu đã an bài tất cả. Nàng

đã thành con cờ để mẫu hậu khống chế ta.

Nàng trở thành con cờ, vì muốn nàng không bị lợi dụng,

ta đành phải tận lực xem nhẹ sự tồn tại của nàng. Cho nên, từ đó về sau, ta

không lén đi quan sát nàng, âm thầm nhìn lén nàng nữa.

Giống như trước kia, ngày ngày uống rượu mạnh, âm thầm

đi thanh lâu.

Nhưng trong lòng ta, ước mong có được nàng lại càng

ngày càng sâu đậm, chỉ có Khang Đại Vi biết, liền lặng lẽ nói tin tức về nàng

cho ta biết, nói từ khi nàng vào cục Thượng Cung, thông minh mà ẩn nhẫn, tuổi

còn nhỏ đã biết đạo lý đối nhân xử thế, khiến từ trên xuống dưới cục Thượng

Cung đều vui vẻ, nhanh chóng thăng lên chức Tư thiết.

Ta biết rõ, nàng có bản lãnh sinh tồn, chỉ cần cho

nàng chút cơ hội, nàng sẽ như cây non gặp mưa xuân, không ngừng vươn cao, huống

chi mẫu hậu cũng sẽ cho nàng cơ hội.

Mẫu hậu sẽ không lãng phí con cờ này, dù nó có hữu

dụng hay không.

Ta lại không nghĩ đến, nàng sẽ nương tựa vào mẫu hậu,

hơn nữa còn nương tựa triệt để như thế, đứng về phía đối lập với ta.

Vân quý phi bệnh chết, Nhị hoàng tử được mẫu hậu nhận

nuôi, hai phe phái lớn trong cung rốt cuộc cũng hợp thành một phái, đều là phái

của gia tộc Thượng quan, địa vị của ta lại lâm vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng lúc này, ta lại không sợ, trải qua nhiều năm ẩn

nhẫn, ta đã bố trí xong xuôi tất cả, chỉ chờ một ngày này đến.

Phụ hoàng từng nói, không muốn ta làm con rồi, ta đã

đáp ứng phụ hoàng, thì nhất định sẽ làm được, đã muốn làm được, thì chung quy

cũng sẽ có một ngày phát sinh xung đột với mẫu hậu.

Nhưng ta không ngờ một ngày này lại tới sớm như vậy,

phụ hoàng nằm trên giường bệnh nhiều năm, rốt cuộc đã vĩnh biệt cõi đời.

Việc này làm cho ta trở tay không kịp, đành phải tự

mình đến thăm Thời gia, hứa hẹn lấy Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, đổi lấy sự

trợ giúp của Thời gia. Lúc ấy Thời gia nắm giữ đại quyền trong quân đội, tuy ở

trong triều hơi yếu thế, nhưng chỉ khi Thời gia liên hợp với lực lượng bí mật

của ta, mới đủ đối kháng cùng Thượng Quan gia.

Ở Thời gia, biểu hiện của ta thật sự rất tốt. Thời gia

vốn có quan hệ bà con cô cậu với hoàng gia, Thời Phượng Cần gặp ta, liền gọi

một tiếng biểu ca, mà ta, cũng gọi nàng là biểu muội. Xem ra, từ nhỏ nàng đã

sống trong đại gia đình phức tạp như Thời gia, cũng học được không ít bản lãnh.

Tối thiểu nhất, nàng cũng có thể khiến cho các tỷ muội cạnh tranh với nàng

không còn lộ diện ở trước mặt ta, về điểm này nàng thật sự làm rất tốt, hơn

nữa, bất cứ lúc nào, bất luận làm cái gì, nàng luôn bày ra một gương mặt đoan

trang hiền thục. Điểm này ta rất cần, không phải hoàng đế đều muốn có một hoàng

hậu đoan trang hiền thục sao?

Tuy rằng từ đáy lòng, ta vẫn cảm thấy nàng không khác

gì những cung tỳ kia, đều khiến ta chán ghét đến tột cùng, nhưng diễn kịch

nhiều năm, ta làm sao có thể diễn không tốt? Muốn dỗ nàng vui vẻ, đơn giản là

một màn tài tử giai nhân, thâm tình khẩn thiết, ta vận dụng cực kỳ nhuần

nhuyễn.

Tuy nàng lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng bàn về

tình yêu trai gái, nàng làm sao so được với ta?

Ta rốt cuộc đã xếp đặt một cái lưới lớn, quăng một mẻ

bắt hết những thế lực quan trọng trong gia tộc Thượng Quan, mà quan trọng nhất

là, nàng cũng rơi vào trong lưới ta giăng ra. Tuy rằng nàng phản bội khiến ta

đau lòng thấu xương, lúc ta nhìn thấy nàng, chỉ muốn xé nàng thành trăm mảnh.

Ta thấy rõ ràng khi ta và nàng đối mặt, gương mặt nàng hiện lên vẻ thống khổ,

điều này càng làm cho ta thống khổ hơn gấp trăm nghìn lần.

Trong mắt nàng không có ta, hoàn toàn không có, dù cho

ta có thân phận vinh quang tối cao vô thượng.

Ánh mắt nàng nhìn ta, hoàn toàn không khác gì nhìn

những người khác. Gương mặt vô cùng ti tiện, đoán ý hầu hạ, trong mắt trong đầu

cũng chỉ có tính kế, tính xem dựa dẫm vào ta có thể lấy được bao nhiêu ích lợi,

vét được bao nhiêu ưu đãi!

Ta đột nhiên rất sợ, sợ nàng biết được sự mê luyến ta

dành cho nàng, sẽ lợi dụng nó để áp chế ta, khiến ta càng cảm thấy tuyệt vọng.

Thế là, ta cẩn thận dè dặt giao thiệp với nàng, nhưng bộ dáng trong mắt chỉ có

quyền thế và ích lợi của nàng lại càng làm cho ta cảm thấy đau lòng, nhất là

khi ta biết nàng đã đầu quân vào phe cánh của hoàng hậu.

Vì bợ đỡ hoàng hậu, nàng tốn rất nhiều thời gian, ra

hết bùa phép để được hoàng hậu thưởng thức, nhìn thấy nàng và hoàng hậu từ từ

thân cận, ta bỗng nhiên nghĩ, nếu như chỉ cần dùng lợi ích quyền thế, liền có

thể khiến nàng đối xử với mình như thế, vậy thì, cũng được thôi.

Thế là, muốn khiến nàng đến nương nhờ ta, quả

thực quá dễ dàng, chỉ cần khiến hoàng hậu cho rằng nàng là một mối uy hiếp là

được. Chỉ cần hoàng hậu gạt bỏ nàng để bảo vệ quyền lợi của mình, ta liền có

thể ép nàng tìm đến ta.

Nhưng ta đã xem thường trí tuệ của nàng, nàng lợi dụng

cơ hội này, trốn ra khỏi cung!

Ta cũng không biết mình đã làm sao để sống qua những

ngày nàng mất tích. Rốt cuộc ta đã sủng hạnh muội muội của nàng, chỉ vì gương

mặt của muội muội nàng có một chút tương tự với nàng.

Ta nghĩ hết tất cả biện pháp đi tìm nàng, cuối cùng

nghĩ đến việc nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình để sinh sống, truy ra mẫu thân

nàng có khả năng thêu thùa phi phàm, bằng cách này, cuối cùng ta đã tìm được

nàng.

Dưới bóng rừng âm u dày đặc, trong khoảng khắc ta nhìn

thấy nàng, ta cố gắng ức chế cảm giác vui mừng khôn xiết trong lòng. Ta dùng

quyền thế có sức hấp dẫn nhất, dẫn nàng về bên cạnh ta. Ta nói với nàng, nếu

như nàng giúp ta chế ngự thế lực của Thời gia tại hậu cung, ta sẽ cho nàng tất

cả những thứ nàng mong muốn.

Nàng là một nữ tử thông minh, cực kỳ thông minh, nhưng

vẫn bị ta thuyết phục. Có trời biết vào một khắc nàng động lòng kia, ta đã nín

nhịn tình cảm của mình như thế nào, không để biểu tình lộ ra một chút khát vọng

đối với nàng. Bởi vì ta biết rõ, nếu như nàng biết được suy nghĩ ẩn giấu trong

lòng ta, nàng sẽ lợi dụng nó, sẽ khiến ta đau lòng đến chết. Bởi vì, ta biết

một khi như thế, nàng sẽ thành thuốc độc của ta, sẽ khiến ta càng uống càng

nghiện, cuối cùng để mặc cho nàng khống chế.

Nàng đáp ứng ta, trong mắt phát ra hào quang, nhưng ta

biết rõ, ánh sáng này không phát ra vì ta, mà là vì dã tâm của nàng đã được

thực hiện.

Khang Đại Vi thấy ta như thế, thẳng thắn nói với ta:

"Hoàng thượng, phi tần của ngài ai ai cũng đều nóng mi đỏ mắt nhìn ngài

chằm chằm, ngài lại thấy phiền chán vô cùng, rốt cuộc xuất hiện một cô không

nóng mi đỏ mắt, chỉ nhìn chòng chọc ích lợi trong tay ngài, ngài lại đi nóng mi

đỏ mắt!"

Ông lão này ở bên cạnh ta lâu ngày, nói chuyện càng

lúc càng chẳng kiêng nể gì.

Ta đành phải nói: "Nếu nàng như thế, ta cầu còn

không được."

Đáng tiếc, nàng cũng không như thế. Nàng chỉ ngấm ngầm

mưu tính địa vị cùng quyền lực trong tay ta, không quan tâm tâm ý của ta dành

cho nàng. Trong mắt nàng, ta không nhìn thấy ánh sáng lấp lánh như khi các phi

tần khác nhìn ta. Khang Đại Vi nói đúng, tâm tình ta quả thật có một chút biến

hóa.

Chung sống lâu ngày, ta càng lúc càng hiểu rõ nàng

hơn, phía sau khuôn mặt tươi tắn mà nàng trưng ra mỗi ngày, là sự lạnh

nhạt xa cách và lạnh lùng khiến ta đau lòng. Bất kỳ ai cũng bị nàng ngăn cách

sau một bức từơng, lúc đối diện với ta, nàng càng tươi cười nhiều hơn, nhưng từ

trong mắt nàng ta lại không tìm thấy chút nhiệt tình nào. Ở trong mắt nàng, ta

chỉ là một thứ có thể mang đến cho nàng vinh quang và của cải mà thôi.

Điều này làm cho ta rất cáu giận, chỉ muốn hung hăng

đày đoạ nàng, nhưng mỗi lần làm như vậy, gương mặt đẫm nước mắt của nàng lại ẩn

hiện trước mắt ta. Cho nên, mỗi một lần đến chỗ nàng, ta đều khó chịu suốt mấy

ngày.

Ta nghĩ, nếu như ta để quan hệ giữa hai người phai

nhạt đi có lẽ sẽ tốt hơn một chút, vì vậy mà có vài ngày, ta lưu luyến bụi hoa,

ơn trạch trải rộng giống như trước kia. Ở trong mắt người khác, nàng vẫn là một

phi tử không quá được ưu ái, chỉ vì biết dùng thủ đoạn thích hợp, mới được tấn

phong phi vị cao, chính nàng cũng cho là như thế.

Chỉ có ta biết, nếu như không dùng quyền thế và ích

lợi để dụ dỗ nàng, nàng sẽ sinh ra tâm tư khác. Nàng không giống những phi tần

khác, tất cả vui mừng hạnh phúc của những phi tần kia đều phụ thuộc vào ta, mà

nàng, tất cả hứng thú đều tập trung vào quyền thế.

Lần duy nhất nàng chạy tới cầu xin ta, là vì muội muội

của nàng. Kết cục của muội muội nàng, ta sớm đã an bài tốt, tự nhiên sẽ không

vì nàng mà thay đổi. Mà càng làm cho quyết tâm của ta thêm kiên định là, vì sao

người nàng quan tâm, trước giờ đều không phải là ta?

Ta thừa nhận, lúc ấy ta đã ghen tị.

Vì muốn triệt để thay đổi hình tượng của Ninh Tích Văn

trong lòng nàng, ta ra hiệu cho Khang Đại Vi không được ra mặt khi Ninh Tích

Văn lôi kéo nàng, khiến nàng triệt để tắt hết mọi kỳ vọng về muội muội, sau khi

lôi kéo, lại bảo Khang Đại Vi ra mặt hòa giải, khiến nàng vì vậy mà bị đẩy lên

đầu sóng ngọn gió. Ta dùng việc lần này để nói cho nàng biết, cuối cùng chỉ có

ta mới có thể cứu nàng.

Sau khi nàng chứng kiến hành động của Ninh Tích Văn đã

thất vọng triệt để, gương mặt rốt cuộc đã lộ ra thần sắc cảm kích ta, tuy là

chỉ có cảm kích mà thôi, đã làm cho niềm vui sướng tự nhiên trào dâng trong

lòng ta. Ta ôm lấy nàng, không thể tự chủ nói ra hai chữ " người thân

".

Nàng giương mắt nhìn ta, giờ khắc này, nàng đã buông

xuống tất cả đề phòng và cảnh giác.

Ta biết, lời ta nói đã khiến nàng dành cho ta một chỗ

nhỏ nhoi trong lòng, tuy rằng chỉ là người thân mà thôi.

Nàng có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, rành rẽ thủ đoạn

tính kế. Ta biết ta không có chọn lầm người, hai người chúng ta liên thủ, không

cần nhiều lời, vẫn ăn ý, quả nhiên từng bước một kiềm chế thế lực của Thời gia

tại hậu cung, khiến hoàng hậu có miệng mà khó mở lời.

Ta lại không nghĩ đến thủ đoạn ta sử dụng, đều bị nàng

đoán ra. Biểu tình thỏ chết cáo buồn của nàng, khiến ta lại cảm thấy hận không

thể xé rách khuôn mặt của nàng một lần nữa. Trước giờ, nàng vẫn không cho rằng

vị trí của mình trong lòng ta khác những phi tần còn lại, đơn giản là, nàng

cũng có cùng một loại cảm giác như vậy đối với ta, trong lòng nàng, ta cũng

không khác gì những kẻ khác, quan hệ của chúng ta lại rơi vào vòng luẩn quẩn.

May mà giữa chúng ta vẫn còn một ràng buộc, đó là

quyền thế và ích lợi.

Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, ta và hoàng hậu

đã có thời chân thành thâm tình như thế, đến cuối cùng ta vẫn âm thầm bày kế,

muốn lấy tánh mạng hoàng hậu, trong suy nghĩ của nàng, nếu nàng không còn chỗ

hữu dụng, sẽ rơi vào cùng một dạng kết cục như hoàng hậu.

Nhưng làm sao nàng biết được, nàng và hoàng hậu không

giống nhau. Hoàng hậu không phải nữ nhân mà ta mong muốn, chỉ có nàng mới phải.

Nhưng nàng lại không hề hay biết điều đó, lúc ở bên

ta, càng thêm phần cẩn thận dè dặt và e ngại. Cái biểu tình tuy ở bên cạnh ta,

nhưng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn khiến người ta nhìn mà giận sôi.

Sau việc Ninh Tích Văn, nàng cũng thay đổi cách nhìn

về ta, nhưng ta nhìn thấy rõ ràng, sự sợ hãi trong lòng nàng vẫn chưa biến mất,

ta nghĩ nếu như không phải quyền thế hấp dẫn nàng, rất có thể nàng sẽ giống như

lần trước, biến mất không còn tung tích?

Ta và nàng càng phối hợp ăn ý tại phương diện nào đó,

sự mất mát trong lòng càng sâu thêm. Đến lúc nào nàng mới hiểu được lòng ta,

mới trao trái tim nàng cho ta đây?

Đến cuối cùng, ta lợi dụng địa vị chí cao vô thượng mà

nàng khao khát để dẫn dụ nàng, thông minh như nàng, một lần này lại không hiểu.

Có lẽ, nàng không muốn hiểu hoặc có lẽ, nàng quá hiểu, biết rõ những nguy hiểm

và tuyệt vọng mà vị trí kia mang tới.

Cho nên, nàng không cầu.

Nhưng thái độ này, lại làm cho ta không biết phải làm

sao, nếu như thế, ta còn có chỗ nào có thể hấp dẫn được sự chú ý và ánh mắt của

nàng nữa đây? Nếu như vinh quang ta ban cho nàng đã đạt đến đỉnh điểm, đôi mắt

nàng sẽ không còn lấp lánh vì ta nữa, tuy rằng, trên thực tế cũng chưa hề vì ta

mà tỏa sáng.

Ta rất sợ, đến lúc đó, ta sẽ lại trở thành cậu bé âm

thầm rình trộm tại Ninh phủ, chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám lại gần.

Tuy rằng ta có thể đụng chạm đến thân thể của nàng,

lại vĩnh viễn không thể chạm tới nội tâm nàng.

Khang Đại Vi biết hết tất cả mọi chuyện giữa ta và

nàng, khuyên ta: "Chỉ cần tận tâm tận lực, sẽ có một ngày nàng ấy hiểu

ngài."

Ta không biết phải làm thế nào để đánh vỡ cục diện bế

tắc giữa ta và nàng, mà lúc này, Thời gia rục rịch, ta đành phải buông việc này

xuống, chuyên tâm đối phó Thời gia. Lúc trước khi ta và Thời gia lập hiệp nghị,

ta đã biết, hành động của ta là đang cửa trước chống hổ, cửa sau dẫn sói, nhưng

không làm như thế, ta có thể làm thế nào đây?

Thời gia và Thượng Quan gia là cùng một loại, đều là

gia tộc hung ác tàn bạo, những thứ ta trả giá không thể thỏa mãn bọn họ, kết

quả cuối cùng, cũng giống Thượng Quan gia, cá chết lưới rách.

Nhưng đây cũng là kết cục ta mong đợi, chỉ có thừa dịp

thế lực nó chưa lớn mạnh giải quyết triệt để trước, mới không khiến triều đình

thương gân động cốt.

Nhưng ta không ngờ, mục đích của Thời gia lại không

phải là ta, mà là nàng. Chờ ta hiểu ra, nàng đã rơi vào hiểm cảnh, khi ta dẫn

người nhảy vào trong sân, tìm khắp chung quanh mà không thấy nàng, nỗi tuyệt

vọng trong lòng khiến ta nổi cơn điên. Rốt cuộc nghe được tiếng gọi mỏng manh

của nàng trong chính sảnh, ta liều lĩnh chạy vào, mà lúc đó đám người Khang Đại

Vi lại bị một nhóm cao thủ bao vây.

Lúc ta xông vào, nhìn rõ tình hình trong phòng, nàng

bị người ta trói trên giường, mà bốn đường dẫn lửa xèo xèo chạy tới bốn cây

cột, điều này làm cho ta không tự chủ được lạnh cả người, tựa hồ thấy nàng tiêu

tán như mây khói. Nàng nhìn ta, lần đầu tiên trong mắt chứa đầy sự ỷ lại, không

có tạp chất gì khác.

Ta cũng không suy nghĩ được gì nữa, vội vàng cầm đao

nhỏ, chặt đứt hai đường dẫn lửa, vừa mới chặt đứt kíp nổ nối với đống thuốc nổ

dưới đáy giường nàng, ầm một tiếng, một đường khác đã nổ tung, một góc nóc nhà

sụp xuống, ta nhìn rõ có một mảng tường không chống đỡ nổi nữa, nếu như nó sập

xuống, sẽ vừa vặn đè lên trên giường nàng, ta vội vàng chạy qua dùng lưng chống

đỡ, chỉ hi vọng Khang Đại Vi có thể tới giải vây mau một chút.

Nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn bảo vệ nàng, cố được

đầu này liền không cố được đầu kia. Ta tận mắt nhìn thấy một cây trụ nhà bằng

gỗ nện lên ngang hông nàng, đau đến nàng thở nhẹ một tiếng.

Nàng vẫn im lặng chịu đựng, dù vậy, nguyện vọng cuối

cùng chỉ là xin ta ôm nàng một cái. Có trời biết lúc ta nghe nàng nói như thế,

trong lòng ta vui sướng biết bao nhiêu, cuối cùng nàng đã xếp ta ở vị trí đầu

tiên.

Nhưng ta có thể cảm giác được mảng tường sau lưng lại

chậm rãi rung chuyển, nếu ta động đậy, bức tường này sẽ sập xuống, vừa vặn đè

lên giường nàng.

Ta cảm giác được ngữ khí nàng dần suy yếu, không còn ý

chí muốn sống, ta biết vết thương của nàng thật sự quá nặng, sợ là không cố

được. Giờ khắc này, trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, ta biết, nếu như ta bỏ qua

thời điểm này, sẽ đau khổ hối hận cả cuộc đời.

Chung sống với nàng lâu ngày, ta cũng phần nào hiểu

được tính cách của nàng, liền dùng lời nói để kích thích nàng, thổi bùng sự tức

giận và ý chí chiến đấu của nàng. Quả nhiên nàng đã trúng kế, nhờ vậy miễn

cưỡng chống đỡ, không chìm vào hôn mê.

Lúc này, cuối cùng Khang Đại Vi cũng dẫn người đuổi

tới đây, khi ta nói mấy chữ " Cứu nương nương trước..."

ra, ta nghe thấy sự ngạc nhiên và bất ngờ trong giọng nói của nàng.

Nhưng ta cũng không còn tâm tình thưởng thức sự quan

tâm khó khăn lắm mới có được này, ta cảm nhận được mảng tường đang chậm rãi đổ

xuống, ta vội vàng hạ lệnh kêu Khang Đại Vi cho người mang nàng ra.

Ta biết Khang Đại Vi sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta,

hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng trở vào cứu ta, nhưng nếu như đảo ngược lại, thì

chưa chắc.

Khang Đại Vi chưa nhìn ra chỗ không ổn, cho rằng ta

không có trở ngại gì, quả nhiên đã phái người tới mang nàng ra. Ta thở nhẹ ra

một hơi, nghe thấy nàng ở bên ngoài kêu to: "Hoàng thượng, mau đi cứu

hoàng thượng."

Ta nghĩ thầm: cuối cùng nàng đã đặt ta ở trong lòng,

nếu như thế, dù muốn ta chết vì nàng, cũng rất đáng phải không?

Ta và nàng, nhìn như phong quang chói mắt, kỳ thật chỉ

là hai động vật dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau trong đêm đông giá rét mà

thôi.

Khi ta được Khang Đại Vi cứu ra ngoài, nhìn thấy vẻ

vui mừng khôn xiết trên gương mặt nàng, đôi mắt nàng tỏa ra hào quang lóa mắt,

ta bỗng nhiên cảm thấy bầu trời cũng xanh hơn.

Hóa ra điều ta mong ước, chỉ là như vậy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thượng Cung Chương 47: Phiên ngoại một: Hạ Hầu Thần

Có thể bạn thích