Thiếu Phu Bất Lương
Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc

Vị Xuân Bình tấm tắc khen ngợi: “Phiêu Phiêu thật khí phách, quả không phải nữ nhi tầm thường.”

Mộ Dung Phiêu Phiêu nghe kiểu khen này thì sướng lắm, mặt mùi phừng

phừng tự mãn, liền quay sang nói với Vị Thủy Liên: “Tẩu tử, nha hoàn tên Nhị Tâm kia rất đáng thương, tẩu để muội ấy đến chỗ ta đi, đừng để làm ở phòng bếp nữa.”

Vị Thủy Liên hơi nhíu mày: “Người đáng thương trong thiên hạ thì nhiều lắm, muội có thể giúp đỡ được mấy người?”

-Giúp được bao nhiêu người thì giúp!

Mộ Dung Phiêu Phiêu lại tiếp tục đá xoáy Hách Liên Dung: “Nếu thiên hạ

này bớt đi vài kẻ ác thì tốt rồi, những người đáng thương cũng giảm đi

một ít!”

Hách Liên Dung cũng chẳng buồn để tâm những lời châm chọc ác ý công khai của Mộ Dung Phiêu Phiêu, nàng đang tự hỏi không biết mình đã gây thù

chuốc oán gì với đại tiểu thư này, chẳng lẽ chỉ vì chuyện Nhị Tâm mà đã

bị liệt vào dạng tội ác trời không dung đất không tha hay sao? Có quy

định người đáng thương phạm lỗi không bị phạt hay sao? Haiz tí về giở

sách xem lại mới được!

-Nhị tẩu!

Thấy Hách Liên Dung đứng dậy, Vị Thiếu Dương cũng vội vàng đứng lên

theo: “Nhị ca đang ở Thính Vũ Hiên đúng không? Đệ tìm huynh ấy có chút

việc, hai chúng ta cùng đi.”

Hách Liên Dung gật đầu, sau khi cáo biệt mọi người trên bàn ăn thì cùng Vị Thiếu Dương rảo bước ra ngoài.

Trên đường đi nàng không nói lời nào, Vị Thiếu Dương ngắm nàng hồi lâu

mới lên tiếng: “Nhị tẩu vì cái người tên Mộ Dung Phiêu Phiêu kia mà

phiền lòng ư?”

Hách Liên Dung đối diện với Vị Thiếu Dương cũng không muốn giấu diếm gì, thở dài nói: “ Cũng không phải quá phiền lòng, chỉ có chút không vui

thôi.”

Vị Thiếu Dương mỉm cười: “Nếu lần này nhị ca quyết tâm làm nên chuyện lớn, chắc nhị tẩu sẽ không thấy buồn lòng như giờ nữa.”

Nói đến chuyện này, tâm tình Hách Liên Dung cũng khá hơn một chút: “Hi

vọng chàng có thể kiên trì, thực ra nếu chàng ấy đã quyết tâm làm việc

gì thì chắc cũng sẽ thành công, có điều…”

-Sao vậy?

-Ta chỉ hi vọng tương lai chàng ấy sẽ không hối hận.

Hối hận vì đã buông tay với thứ mình thích.

-Đúng rồi, Vệ Vô Hạ nói muốn tìm đệ và Thiếu Quân cùng thương lượng chút chuyện. Hắn đã đến tìm đệ chưa?

Vị Thiếu Dương gật gật đầu: “Đệ tìm nhị ca cũng vì việc này. Vệ Vô Hạ

khi lần đầu tới thành Vân Trữ có mua một cửa hàng, vốn cũng định mở rộng việc kinh doanh trà ở đây, sau đó hắn có việc gấp cần dùng đến tiền nên đã tiêu sạch vào chỗ dùng để trùng tu lại cửa hàng nên có mượn đệ một

ít. Sau đó nghe nói việc mở cửa hàng cũng không thành, lại đúng lúc nhị

ca muốn mở tửu lâu nên hắn định thương lượng nhượng lại cửa hàng đó,

đương nhiên đảm bảo giá cả hợp lý.”

- Hóa ra là vậy, có điều việc này chỉ cần nói với đệ là được rồi hắn còn tìm Thiếu Quân làm gì?

- Nói ra kể cũng khéo, Vệ Vô Hạ có quen biết một vị đầu bếp trong cung,

vừa hay ông ta cũng ở gần thành Vân Trữ. Vô Hạ tìm nhị ca là để thương

lượng chuyện vị đầu bếp này, nếu chuyện thanh đệ cũng nên giảm chút nợ

cho hắn nữa.

Hách Liên Dung phì cười: “Tốn công không bẳng tốn tiền, hắn đúng là có tiềm chất buôn bán.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến Thính Vũ Hiên, đèn trong thư phòng vẫn sáng, Hách Liên Dung để Vị Thiếu Dương vào thư

phòng còn mình thì về phòng ngủ cũng không làm phiền bọn hắn.

Rửa mặt chải tóc nhanh gọn xong Hách Liên Dung không chờ đợi được nữa

nằm phịch xuống giường, bận rộn suốt một ngày trời chỉ đến lúc này mới

được nghỉ ngơi, lại lấy thư của Bạch Lan ra cẩn thận đọc lại một lần

nữa, sau đó băn khoăn không biết có nên viết thêm một bức thư nữa gửi

cho nàng hay không, cân nhắc qua lại chẳng mấy chốc dần chìm vào giấc

mộng.

Vị Thiếu Quân tiễn Vệ Vô Hạ và Vị Thiếu Dương về rồi liền bước vào phòng ngủ, đập ngay vào mắt là dáng vẻ ngủ say mê man của Hách Liên Dung, tay vẫn cầm lá thư, đầu giường còn một cuốn sách đang mở.

Vị Thiếu Quân nhìn vậy thì vô cùng đau lòng, đáng ra không nên để nàng

đi làm cái vị trí đương gia gì gì đó kia, mặc dù không phải việc gì cũng cần phải tự tay làm nhưng một đống việc linh tinh lặt vặt mỗi ngày cũng khiến người ta quay cuồng chóng mặt, đặc biệt là với người đã quen lười nhác như nàng, cơ bản cũng khó ngay lập tức thích ứng được.

- Liên Dung?

Hắn nhỏ tiếng gọi nàng hai câu, Hách Liên Dung vẫn không có dấu hiệu

tỉnh lại, Vị Thiếu Quân cẩn thận rút ra lá thư trong tay nàng, đặt lại

cuốn sách lên bàn, sau đó quay người nhẹ nhàng ôm nàng dậy giúp nàng cởi bớt áo ngoài để có thể ngủ cho thoải mái.

Ngắm nghía vẻ mặt lúc ngủ của nàng đến nửa ngày Vị Thiếu Quân thấy đã

đến lúc mình nên rời khỏi, sau vài lần cứng rắn hạ quyết tâm cả người

mới nhấc dậy nổi, lại cố gắng chỉ huy đại não bắt buộc mình rời đi, cuối cùng trước khi quay lưng vẫn là cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên

môi nàng.

Hách Liên Dung mê mê man man bỗng dưng bị tập kích bất ngờ vội hốt hoảng mở mắt liền bắt gặp ngay dung nhan thanh lệ tuấn tú của Vị Thiếu Quân

gần trong gang tấc, lúc bấy giờ mới thả lỏng, yên tâm tiếp tục nhắm hai

mắt lại, khẽ nhếch cằm lên chủ động quấn quýt thân mật với hắn.

Vị Thiếu Quân nhận được tín hiệu khích lệ liền bỏ giày lao ngay lên

giường dán lấy thân thể Hách Liên Dung, một tay giữ gáy nàng, tay kia ôm chặt vòng eo như muốn thân thể nàng càng dán chặt hơn vào người mình,

giữa hai người cơ hồ không còn khoảng cách nào. Hách Liên Dung chỉ cảm

thấy nhiệt độ nơi đôi môi càng lúc càng nóng, sóng nhiệt cứ thế từ môi

lan tỏa khắp toàn thân, chạy vào tận trong xương. Hai tay nàng vòng lên

ôm cổ Vị Thiếu Quân khiến nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, say đắm, hơi thở

của hai người quấn quýt giao thoa, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập,

gấp gáp. Hách Liên Dung hơi ngoảnh đầu sang một bên để hít thở, đồng

thời nụ hôn của Vị Thiếu Quân lại rơi xuống cần cổ tuyết trắng nõn nà

của nàng sau đó cứ thế tiện đường cắn mút chạy xuống dưới, giọng nói gấp gáp khẽ gọi tên nàng: “Liên Dung… nàng thơm quá…”

Đôi tay nóng rực vuốt ve nhẹ nhàng nơi mềm mại qua lớp vải mỏng, Hách

Liên Dung hơi giật mình thu người lại, mi mắt run rẩy, tựa như đang

tranh đấu có nên mở mắt ra hay không, lúc này Vị Thiếu Quân đã cởi trung y của nàng qua đầu vai, cách chiếc yếm mỏng manh vùi đầu vào nơi đỉnh

mềm mại.

Hách Liên Dung thở gấp một tiếng, cố hết sức mở nửa đôi mắt, hai tay đặt lên đầu vai hắn hơi đẩy nhẹ ra: “Hôm nay ta rất mệt.”

Động tác của Vị Thiếu Quân chợt ngừng lại những vẫn vùi đầu vào chốn

bồng lại tiên cảnh ngọt ngào của Hách Liên Dung, thất bại than nhẹ một

tiếng: “Đây có phải là cự tuyệt không? Ta biết nàng vẫn giận chuyện Tử

Yên, nàng muốn phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng cự tuyệt ta, người

trước mặt nàng bây giờ không phải là Vị Thiếu Quân trước đây nữa.”

Hách Liên Dung khép hờ đôi mắt lười biếng trêu đùa: “Chàng không phải là Vị Thiếu Quân thì là ai?”

-Là chồng nàng.

Mấy chữ ngắn ngủi này lại khiến trong tim Hách Liên Dung như có một dòng điện xẹt qua, chậm rãi mở mắt nhìn thẳng vào Vị Thiếu Quân từ trước đến nay chưa bao giờ có vẻ mặt thành thật đến như vậy, nhìn sâu vào đôi mắt hàm chứa đầy chờ mong lẫn nóng cháy, kích động lẫn bất an, Hách Liên

Dung hạnh phúc khẽ cười, tựa như bị hắn dùng tiên thuật níu chặt lại,

dần dần buông lơi. Lại một lần nữa khép hờ đôi mắt, hai tay vòng lên cổ

hắn kéo nhẹ xuống, hơi thở ấm nóng phả lên bên tai hắn thì thầm: “Hôm

nay ta thật sự rất mệt, ta không muốn…lần đầu tiên của chúng ta…cứ như

vậy mơ mơ hồ hồ…”

Nàng vừa nói vừa vươn lưỡi khẽ liếm tai hắn, thân mình Vị Thiếu Quân

ngay tức khắc căng cứng lại, Hách Liên Dung khẽ cười bên tai hắn: “Có

điều, ta cũng muốn lúc nào có thời gian…nghiên cứu chút huyền diệu trong cuốn bí tịch kia…”

Đây tuyệt đối là một loại trừng phạt nghiêm khắc, chí ít Vị Thiếu Quân cũng ngộ ra được như vậy.

Một đôi bàn tay to lớn hết nắm chặt lại mở ra, hết mở ra lại nắm chặt,

Vị Thiếu Quân hít sâu một hơi cố hết sức bình sinh mới dậy nổi người,

ngồi bên giường vò đầu bứt tóc đến nửa ngày mới quay đầu trừng mắt nhìn

Hách Liên Dung đang co một góc cười đến sung sướng run rẩy, hắn u oán

bước xuống giường: “Ta về phòng mình ngủ đây.”

-Thiếu Quân…

Vào lúc Vị Thiếu Quân đang uể oải đứng dậy, khóe miệng Hách Liên Dung hé cười, ngón tay níu lấy góc áo hắn: “Ta muốn chàng ở lại đây.”

Vị Thiếu Quân nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, đấu tranh tư tưởng đến nửa ngày cuối cùng đành nghiến răng nằm lại lên giường, không cam lòng cởi

xoẹt áo ngoài ném xuống đất, vươn tay ôm chặt Hách Liên Dung vào ngực

mình, hít ngửi hương thơm phảng phất trên người nàng sau đó hạ lệnh:

“Ngủ thôi!”

Thân thể Hách Liên Dung khẽ run rẩy, không cần nhìn cũng đoán được nàng

đang cười trộm, chậm chạp dán người sát bên cạnh Vị Thiếu Quân, vòng eo

mềm mại khẽ lắc nhẹ, làn da non mịn cách lớp áo mỏng mơn nhẹ lên lồng

ngực, không ngừng nỉ non: “Thiếu Quân…”

- Nàng ngoan ngoãn một chút cho ta!

Giọng nói của Vị Thiếu Quân khàn khàn khác thường, cưỡng chế thân mình

quay lưng về phía nàng: “Nếu tiếp tục nửa đêm gà gáy xâm hại ta, để tự

vệ ta cũng đành thỏa mãn khao khát của nàng.”

Hách Liên Dung từ trước đến nay chưa từng vui vẻ đắc thắng như lúc này

đây, nhắm mắt lại vẫn thấy đầy màu hồng ngọt ngào phảng phất, tựa

như…hương vị của tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thiếu Phu Bất Lương Chương 137: Sự trừng phạt mê hoặc

Có thể bạn thích