Thế Hôn
Chương 262: Chưa từng

Lâm Cẩn Dung uống xong thuốc, lại ăn điểm tâm mà Đào
thị tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng rồi mới đến sân viện của Đào thị.

Đào thị lôi kéo tay nàng cao thấp đánh giá một phen,
cười nói: “Khí sắc tốt hơn nhiều.”

Nào có nhanh như vậy? Lời này vừa nói ra, trong phòng
mọi người đều nở nụ cười, Bình thị có bầu, có chút lo lắng, tính cách cũng sáng
sủa hơn chút, liền thanh thúy nói: “Trở về nhà mẹ đẻ, có thân mẫu đau lòng,
tiểu cô ăn ngon ngủ ngon, tâm tình cũng tốt, khí sắc không tốt mới là lạ.”

Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy cùng nàng hành lễ nói lời
cảm tạ: “Đa tạ tẩu tử thay ta bố trí phòng ở, thực thoải mái, không hề giống
với nơi đã lâu không có người ở. Vừa ấm áp lại khô ráo.”

“Không có gì.” Bình thị có chút thẹn thùng cười cười,
chuẩn bị hoàn lễ, Đào thị vội kêu bọn nha hoàn đỡ lấy nàng, oán trách nói: “Con
đang có bầu, lại là trưởng tẩu, thay nàng làm lụng vất vả, nàng cảm tạ con thì
con nên nhận. Nhanh ngồi đi.”

Lâm Cẩn Dung liền đỡ Bình thị ngồi bên cạnh Đào thị,
Bình thị liền thuận theo: “Ta nghe Ngũ gia nói, đêm qua cô gia tặng nhân sâm
cho lão thái gia cùng lão thái thái, bị lão thái gia giữ lại Thính Đào cư thảo
luận hồi lâu. Khi đi ra vừa vặn nghe thấy tiểu cô thổi sao, dù bên ngoài trời
lạnh, vẫn không nhúc nhích nghe xong hồi lâu.”

Đào thị còn có vài phần hứng thú: “Thật sự có chuyện
này sao? Sáng sớm Ngũ lang lại đây thỉnh an, cũng không nghe thấy hắn nói.”
Nghĩ đến Lục Giam như thế, chứng tỏ phu thê tình cảm sâu đậm, vì thế trong mắt
liền mang theo vài phần cười, hỏi Lâm Cẩn Dung: “Chẳng lẽ hắn ngày thường chưa
từng nghe con thổi sáo sao?”

“Cũng ít khi có hứng thú.” Lâm Cẩn Dung cười đùa trong
chốc lát, nói: “Ta muốn đến cửa hàng nhìn xem thế nào.”

Đào thị sẵng giọng: “Không phải con bị lao lực quá độ
sao? Vừa mới nghỉ ngơi nửa ngày, con đã muốn chạy đến cửa hàng sao? Đã có Tam
ca con để ý, con còn chỗ nào không thể yên tâm?”

Lâm Cẩn Dung cười mà không nói, chỉ hướng Lưu Nhi nháy
mắt, Lưu Nhi liền tiến lên ôm đùi Đào thị, khuôn mặt phấn nộn cọ qua cọ lại
trên người Đào thị: “Thẩm nương, Lưu Nhi muốn đi thăm ca ca.”

Đào thị đương nhiên biết đây là bị mê hoặc, bất đắc dĩ
vô cùng, đành phải nói: “Thôi ta an bài người chuẩn bị xe cho các con, đi sớm
về sớm, ngày mai còn phải đi Bình Tể tự, cần dậy sớm.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, đội đấu lạp, cầm tay Lưu Nhi
bước lên xe.

Lâm Thế Toàn cũng không ở cửa hàng mà người ra mặt
tiếp đãi Lâm Cẩn Dung là một quản sự trẻ tuổi Lâm Thế Toàn mới thuê về chừng
nửa năm, họ Mão tên Trọng, mới chỉ 22, 23 tuổi, mày rậm mắt to, tươi cười ngốc
ngốc, có vẻ thân thiết. Hắn nhiệt tình chu đáo dẫn Lâm Cẩn Dung cùng Lưu Nhi ra
nhã thất ở hậu viện, tự tay dâng trà nóng trái cây: “Tam gia không biết người
tới đây nên đã đến trà tứ rồi, hạ nhân sẽ sai người đi tìm hắn trở về.”

Lâm Thế Toàn đến trà tứ, không phải của Lâm Cẩn Dung,
mà là trà tứ bên đường tụ tập khách nhân từ nam chí bắc, là nơi thích hợp nhất
để thăm dò tin tức.

Lâm Cẩn Dung liền ngăn cản Mão Trọng, cười nói: “Ta
chỉ tùy tiện nhìn xem, dạo này bận quá, chưa từng cùng Tam ca nói về sinh ý cửa
hàng. Ngươi đem những điều ngươi biết nói cho ta.”

Mão Trọng vội đáp ứng, cách mành thì đứng lại, đứng ở

bên ngoài đáp lời, mồm miệng rõ ràng, trật tự thật thà thỏa đáng. Lâm Cẩn Dung
âm thầm gật đầu, thân thiết hỏi tình huống gia đình hắn, nghe nói hắn còn chưa
thành thân, cả cười: “Có phải tiền công còn không đủ cho ngươi đón dâu hay
không?”

Mão Trọng lại có ý tứ, thản nhiên nói: “Cũng không
phải là người phát tiền công không cao, ở đây sinh sống, phàm là ra sức làm
việc, làm nhiều sẽ có nhiều. Chính là hạ nhân muốn tìm một nương tử có khả năng
phẩm hạnh đoan chính, bộ dạng khó coi chút cũng không sao.”

Nếu là Lâm Thế Toàn thì ánh mắt quả nhiên không sai,
người này vừa vặn xứng với Lệ Chi. Nàng thấy có thể dẫn Lệ Chi ngày khác tới
xem thế nào. Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, dẫn Lưu Nhi đứng dậy nói: “Ta đi đây.”

Mão Trọng chỉ đưa nàng đến trước cửa, cười nói: “Hạ
nhân vốn nên đưa người ra tận đường lớn, nhưng trong cửa hàng không có người
trông chừng, đành chậm trễ.”

Lâm Cẩn Dung cười cười: “Đây là chức trách của ngươi,
không trách được ngươi.” Cáo từ Mão Trọng, lại đi trà tứ của mình một chuyến,
nghe Tần quản sự hồi bẩm tình huống kinh doanh của trà tứ trong khoảng thời
gian này, dùng xong mấy món điểm tâm tinh xảo mà Tần quản sự đã chuẩn bị, sai
người đóng gói đưa về Lâm phủ cho mọi người nếm thử, rồi lại dẫn Lưu Nhi đi dạo
mấy cửa hàng son bột nước tơ lụa chung quanh, mãi cho đến gần chạng vạng, mới
cầm túi lớn túi nhỏ thắng lợi trở về. Mới đến nhị môn, ma ma trông cửa đã cười
tủm tỉm tiến lên mật báo với nàng: “Thiếu phu nhân, cô gia đến đây.”

Lâm Cẩn Dung liền sai người cầm các túi xuống, phân
phó Quế Viên: “Dựa theo phân phó của ta, đem mấy thứ này đưa đến các phòng các
viện, nói sau đó ta sẽ đến bái phỏng.”

“Tỷ tỷ, chúng ta đến hỗ trợ.” Vài ma ma kia liền mỉm
cười đi lên giúp đỡ, Lâm Cẩn Dung thấy các nàng ân cần, rộng rãi phân phó Đậu
Nhi: “Thưởng.” Lại thưởng riêng cho ma ma hộ viện, vì thế giai đại vui mừng.

Lưu Nhi ghé vào trong lòng nhũ mẫu, trong tay còn cầm
nửa xiên kẹo hồ lô, đang ngủ gà ngủ gật, Lâm Cẩn Dung liền phân phó nhũ mẫu
trước đưa nàng trở về, Liễu Khê cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Lưu Nhi, khiến Lưu
Nhi bừng tỉnh, tránh tay nàng nói: “Không được, trước khi xuất môn phải chào từ
biệt, về nhà phải tới thỉnh an, ta phải qua thỉnh an với thẩm nương mới được.”

Hiếm có là nàng còn nhỏ tuổi đã biết lễ như thế, Lâm
Cẩn Dung liền thuận theo ý nàng, cởi áo choàng của mình bảo nhũ mẫu phủ lên
người Lưu Nhi: “Ngủ một chút đi, đến khi vào phòng ta sẽ gọi muội dậy.” Lưu Nhi
không kịp nói gì, liền tựa vào trên vai nhũ mẫu mơ màng ngủ. Liễu Khê vội cùng
Lâm Cẩn Dung giải thích: “Bát tiểu thư dỗ tiểu thư nói là người cùng phu nhân
hôm nay sẽ đến Bình Tể tự, không mang theo nàng đi, tiểu thư ưu phiền, nháo đến
gần canh ba mới ngủ, sáng nay canh năm đã dậy. Nhóm nô tỳ đã nói với nàng, vậy
mà nàng vẫn không tin.”

Lâm Cẩn Dung nhớ tới Lâm Bát luôn tham ăn, gặp người
lại ủ rũ ba ba, tránh ở sau lưng nhũ mẫu, liền cười: “Bát tiểu thư cũng có thời
điểm nghịch ngợm như vậy?”

Liễu Khê cười nói: “Đúng vậy, Bát tiểu thư không có
bạn chơi, luôn thích tới tìm tiểu thư chơi đùa.”

Trong lúc nói cười, đã đến sân viện của Đào thị, Lâm
Tam lão gia đang cùng Lục Giam ở trong phòng nói chuyện. Lâm Tam lão gia đem
mấy món cổ đồng khéo léo gần đây hắn có được coi như vật quý bày ra bàn nhất
nhất kể cho Lục Giam nghe, ba hoa chích choè, mi phi sắc vũ, Lục Giam trên mặt
hàm chứa tươi cười, bộ dạng thập phần cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng chen vào
một câu, khiến Lâm Tam lão gia hứng thú càng thêm tăng vọt. Đào thị ngồi ở một
bên, thỉnh thoảng khinh thường bĩu môi. Lâm Diệc Chi ngồi bên cạnh Lục Giam,
chuyên tâm lật sách đọc.


Chờ Lưu Nhi chống đỡ cơn buồn ngủ thỉnh an lui xuống,
Lâm Tam lão gia thu liễm tươi cười, bày ra một bộ dạng giáo huấn của phụ thân
nghiêm khắc nói với Lâm Cẩn Dung: “Chạy đi đâu vậy? Lúc này mới trở về. Mẫu
thân ngươi chỉ biết phóng túng ngươi. Nhị lang chờ ngươi hồi lâu, may là hiền
tế tốt tính.”

Lục Giam nhanh cười với Lâm Cẩn Dung: “Ngày mai ta
phải quay lại thư viện, tới đưa hai quyển sách cho Ngũ ca, cũng chào từ biệt
nhạc phụ nhạc mẫu.”

“Nữ nhi còn nhớ mang theo điểm tâm về mà. Sai người
đưa đến chỗ tổ phụ mẫu, bọn họ đều nói rất ngon.” Đào thị thực phiền Lâm Tam
lão gia, lập tức cùng Lâm Tam lão gia cùng Lâm Diệc Chi nháy mắt, tìm cớ đi ra
ngoài để phu thê hai người nói chuyện.

Nhìn Lâm Cẩn Dung khí sắc và cảm xúc rõ ràng đều tốt
hơn rất nhiều so với ở Lục gia, bất quá chỉ qua một đêm, Lục Giam lại thấy
giống như mới lạ, có chút nói không nên lời, nghĩ nghĩ, mới lại cười nói: “Lưu
Nhi thật tinh quái đáng yêu. Ta thấy lúc muội ấy hành lễ thiếu chút nữa đã ngủ
gật.”

Lâm Cẩn Dung cười cười: “Nàng bị Bát muội lừa, sợ hôm
nay ta đi Bình Tể tự không mang theo nàng, đêm qua ngủ không ngon, sáng nay
canh năm liền rời khỏi giường, trông mong nhìn ta. Không buồn ngủ mới là lạ.”

Lục Giam liền cười: “Hôm nay đã đi đâu vậy? Có vui
không?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ở trên đường đi dạo một vòng.
Đến cửa hàng thuốc bắc thay Lệ Chi xem tướng, lại đi trà tứ nếm thử điểm tâm
bọn họ mới làm, còn mua một đống son bột nước cùng tơ lụa vải vóc tặng người,
tiêu tiền thật sự vui vẻ.”

Lục Giam ngạc nhiên hỏi: “Thay Lệ Chi xem tướng?”

Lâm Cẩn Dung lên tiếng: “Tuổi nàng không còn nhỏ, nên
thả ra ngoài thôi. Ta muốn tìm một người tốt cho nàng, nhưng không định tìm một
hạ nhân trong phủ.”

Đương gia thiếu phu nhân muốn củng cố địa vị của mình,
bình thường đều đem nha hoàn đắc lực bên người hôn phối với quản sự đắc lực của
phu gia, nếu Lâm Cẩn Dung nói không định tìm hạ nhân trong phủ, vậy đúng là
không có ý tìm trong Lục gia. Việc này về lâu về dài, đối với nàng cũng không
có chỗ tốt gì, nhưng Lệ Chi là nha đầu nàng tín nhiệm sủng ái nhất, nàng cưng
yêu một chút cũng không có gì kỳ quái. Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Nàng đã
an bài là được rồi.”

Lâm Cẩn Dung cũng thấy hắn có chút khác thường, liền
cười nói: “Ngày mai chàng sẽ đến thư viện, nhớ rõ đem mấy thứ đi. Ta sớm đã thu
dọn cho chàng, lại phân phó Lệ Chi, lễ vật mang tặng Chư tiên sinh cùng sư
nương chàng trăm ngàn lần chớ quên.”

“Ta sẽ để ý. Chuyện của Tôn quả phụ còn chưa có kết
luận, ta đại khái đi khoảng mấy ngày sẽ trở về.” Lục Giam trên mặt lộ ra tươi
cười vài phần thật tình thật lòng, hướng tới gần mặt nàng: “Hôm qua về nhà, tổ
phụ để ta gặp một quản sự, gọi là Hàn Căn, chính là người hôm qua trước khi
xuất môn gặp qua. Tổ phụ nói, ngày sau sẽ để hắn đi theo ta làm việc. Tương lai
nàng chuẩn bị lễ vật cho mọi người dịp lễ tết, chớ quên chuẩn bị cho hắn một
phần.”

Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Nói như vậy, tổ phụ tính để
chàng quản lý cửa hàng?”

Lục Giam gật gật đầu: “Nghe ý tứ của tổ phụ, đại khái
năm sau, sẽ phân công một lần nữa. Có Hàn Căn giúp đỡ để ý, ta không cần tùy
thời tới tới lui lui, chỉ để ý đại sự, vốn sẽ không ảnh hưởng thời gian đọc
sách.”

Lâm Cẩn Dung theo trực giác biết Nhị phòng tất nhiên
sẽ không ngồi chờ chết, lại không biết kế tiếp Nhị phòng sẽ có chiêu gì, nên
ứng đối thế nào, liền thấp giọng nói: “Như vậy, chỉ sợ về sau chàng sẽ càng khó
khăn.”

Lục Giam trong mắt hàm chưa tươi cười, cúi mắt nhìn
nàng, đột nhiên nâng tay nàng lên, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “Khổ cho
nàng.”

Lâm Cẩn Dung cứng đờ, rũ mắt xuống đất, thấp giọng
nói: “Tại sao đột nhiên nói vậy?”

Lục Giam cũng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tối hôm
qua ta nghe thấy nàng thổi sáo, thổi rất hay. Ta vốn đã đáp ứng khi nào nhàn
rỗi sẽ dẫn nàng đi chơi, nhưng chưa từng làm được… Chờ ta thi đỗ, nhất định sẽ
cầu tổ phụ để nàng theo ta, nàng cố gắng nhịn một chút.”

Kiếp
trước hắn chưa từng nói với nàng điều này! Lâm Cẩn Dung mắt đột nhiên chua xót,
mạnh đứng lên, đưa lưng về phía Lục Giam nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 262: Chưa từng

Có thể bạn thích