Thế Hôn
Chương 241: Mệnh tốt

Trường Thọ ở cạnh người gác cổng của Tri châu phủ vừa
chờ Lục Giam, vừa cười dài nói giỡn lấy lòng: “Nhị gia nhà ta trước khi đến
luôn dặn dò ta, cũng không thể coi thường người gác cửa ở đây. Có thể đứng đây
đảm nhận chức trách cũng không phải là người bình thường, nhãn lực không nói
tới, thông minh tài trí không thể thiếu. Ta khi đó nghĩ rằng không phải cũng
giống như người gác cổng trong nhà chúng ta hay sao? Chỉ so với người bình
thường thông minh trung thành hơn một chút thôi. Thấy đại ca rồi mới biết những
lời phân phó của Nhị gia nhà ta là đúng, Tri châu phủ sao có thể so sánh với
thế gia bình thường? Người bình thường làm sao làm được chuyện này?”

“Quả nhiên là người bên cạnh của Nhị gia, thật biết
cách ăn nói.” Kẻ sai vặt kia được hắn nịnh hót mi mắt cười nhăn tít thành một
đường, một bên đem chậu than đốt thêm, một bên lại rửa sạch ấm trà để pha: “Đây
chính là trà ngon Đại nhân thưởng cho chúng ta, người bình thường ta không cho
uống đâu.” Kỳ thật chỉ là trần trà trong phủ mà thôi. Trường Thọ đi theo Lục
Giam đã lâu, Lục Giam là người tính tình hiền hòa, cũng không khắt khe với hắn,
vì vậy tuy biết là loại trà gì nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ cười bảo: “Thật
sự có thể so sánh với cống trà năm đó ta đi theo lão gia nhà ta may mắn được
nếm thử kia.” Lục Giam tính tình trầm mặc, Lục lão ông sớm có phân phó, bảo hắn
xuất môn phải có tâm nhãn, lỗ tai cũng phải thính, tận lực quan hệ tốt với hạ
nhân nhà người ta. Kẻ sai vặt trong Tri châu phủ cũng không phải là người bình
thường có thể làm được, không khỏi cẩn thận nịnh hót một chút vẫn tốt hơn.

Gã sai vặt sớm biết Lục Kiến Tân nhậm chức Tri châu,
không khỏi lại chuyển qua nịnh hót, nói Tri châu lão gia khen ngợi Lục Giam là
thiếu niên đầy hứa hẹn, coi trọng thế nào vân vân. Hai người đang nói vui vẻ,
chỉ thấy bên trong có một gã sai vặt đi ra, hướng về phía Trường Thọ nói: “Tiểu
ca, Lục Nhị gia muốn rời đi, bảo ngươi dẫn ngựa tới.”

Trường Thọ vội đa tạ, ôn tồn cùng gã sai vặt kia nói
lời từ biệt, ngày khác sẽ thỉnh hắn tới uống trà, rồi mới dẫn người ra, ở ngoài
cửa rụt cổ đón gió lạnh chờ Lục Giam đi ra.

Một lát sau, Lục Giam cước bộ nhẹ nhàng ra ngoài,
Trường Thọ liền cầm ngọn đèn qua ngó, thấy hắn hai má có chút hồng, ánh mắt
cũng sáng hơn so với bình thường, dường như uống hơi nhiều, không khỏi lo lắng
hỏi: “Nhị gia có cưỡi ngựa được không?”

Lục Giam nói: “Chủ nhân khuyên quá nhiệt tình, uống
hơi nhiều so với bình thường. Nhưng cũng không có vấn đề gì, cưỡi ngựa thì đi
chậm một chút là được.” Lại hỏi: “Ngươi chưa ăn gì đúng không?”

Trường Thọ cười nói: “Trở về bảo phòng bếp hâm nóng
cơm canh là được rồi.”

Lục Giam tâm tình tốt, nhẹ nhàng chạm vào bụng ngựa,
điều khiển ngựa đi về hướng tây: “Đi, đi Trễ Thị, gia mua cơm ăn với ngươi.”

Trường Thọ mừng rỡ không tự kìm hãm được, vội đáp ứng,
chạy tiến lên cùng Lục Giam để ngựa chạy về phía thành tây bước vào phố Trễ
Thị. Tuy rằng gió lạnh thấu xương, nơi này vẫn náo nhiệt phi phàm, vô số cửa
hàng bán đồ ăn cùng vật dụng lần lượt bày ra, nóng hôi hổi, người đến người đi,
rất náo nhiệt.

Lục Giam đối với chỗ này không quen lắm, liền vung roi
ngựa nhẹ nhàng chỉ vào Trường Thọ: “Ngươi biết nhà nào ngon thì cứ vào, đừng sợ
tốn tiền.”

Chủ tử cho thể diện, Trường Thọ đương nhiên sẽ tận
hưởng, liền chọn nhà có cơm rang nổi tiếng, trước kêu chủ quán dọn dẹp bàn sạch
sẽ, tìm chỗ cản gió, đem tay áo lau ghế, dẫn Lục Giam ngồi xuống, rồi thỉnh chủ
quán thay hắn hầm bát canh giải rượu đến.

Lục Giam vừa mới ngồi xuống, đã bị người ở sau lưng

nhẹ chụp bả vai, quay đầu nhìn lại, chính là Lục Tích mặc miên bào sa tanh
thiển tử, trên đầu dùng kim trâm oản căn chói lọi, đứng ở phía sau hắn cười:
“Ta chỉ cho là nhìn lầm người, nghĩ rằng Nhị ca sao lại đến chỗ này, nhưng mà
thật sự thấy quá giống, kiên trì qua xem, quả nhiên là đúng.” Vừa nói, vừa giới
thiệu với ba nam tử mặc hoa phục ở phía sau hắn: “Đây là tộc huynh của ta, tên
Lục Giam.”

Mấy người kia đánh giá Lục Giam từ trên xuống dưới một
phen, trong đó một người mặc đồ thêu chỉ vàng chỉ bạc, dường như sợ người ta
không biết hắn có tiền người đầy mùi rượu tiến lên đây, mắt lé liếc Lục Giam
cũng không thi lễ nói: “Vị huynh đài này thật không tầm thường!”

Lục Giam thấy Lục Tích vừa uống nhiều rượu, vài bằng
hữu này cử chỉ lỗ mãng vô lễ, liền có vài phần không vui, có tâm không định để
ý tới, nhưng lại nhớ kỹ lần trước cùng Lục Tích huyên náo thập phần bất khoái,
nay hắn cười hì hì chào đón, mặt lạnh không để ý tới thật sự không ổn, liền
thản nhiên nghiêng người coi như thi lễ, chỉ làm như không nhìn thấy mấy vị
bằng hữu của hắn mà thôi. Lục Tích tiếp đón vài vị bằng hữu đứng chờ hắn một
chút, còn bản thân thì cùng Lục Giam ngồi một bàn, ân cần cùng Lục Giam rót
chén trà, cười nói: “Tiểu đệ lần trước nghe lời Nhị ca nói đã tìm một khách
thương từ bên ngoài chạy việc cho hắn, có ít tiền trợ cấp gia dụng, nay cũng
coi như xong. Bọn họ đều là khách thương từ bên ngoài vào đây buôn bán, vì vậy,
vừa đàm luận sinh ý, cảm thấy cao hứng nên ra ngoài đi dạo. Nhìn thấy ca ca lúc
này, cố ý tới đây chào.”

Kẻ có mắt cá vàng kia nghiêng người lại đây, cười tủm
tỉm nhìn Lục Giam: “Xem bộ dáng vị huynh đài này là người đọc sách đúng không?
Quả nhiên rất tuấn tú.”

Lục Giam thấy hắn thần sắc đáng khinh, mà một câu rồi
hai câu cứ khen ngợi tướng mạo của mình đẹp, không khỏi giận tím mặt. Lục Tích
thấy thế, vội vàng ngăn ở trước nghiêm mặt nói: “Vạn huynh, vị ca ca này của ta
đã đỗ thứ hai trên bảng vàng, tương lai sẽ thi tiến sĩ, Đại bá phụ của ta nay
đang ở Kiền châu nhậm chức Tri châu.”

Mắt cá vàng kia nhất thời thu liễm thần sắc lỗ mãng,
đứng lên một lần nữa cùng Lục Giam chào hỏi: “Ta có mắt như mù, có chút chậm
trễ, còn thỉnh huynh đài đừng trách.”

Lục Tích thấy hắn coi trọng Lục Giam như vậy, trong
lòng lộ ra vài phần đắc ý, cười nói: “Nhị ca, bọn họ cũng kinh doanh hương
liệu, tẩu tử của ta không phải có cửa hàng hương liệu sao? Vừa vặn có thể…” Lục
Giam còn chưa tiêu tan tức giận, lại nghe hắn tại đây trước mặt người khác nhắc
tới Lâm Cẩn Dung, không khỏi sinh ra phiền não, đánh gãy lời hắn nói: “Cửa hàng
kia đã có người lo liệu, ta cũng không nhúng tay vào.” Rồi muốn gọi Trường Thọ
tính tiền chạy lấy người.

Lục Tích sát ngôn biện sắc, nhìn ra hắn không khỏi hờn
giận, cả cười rồi vái chào: “Chúng ta còn có việc, sẽ không quấy rầy sự thanh
tịnh của Nhị ca.”

Không hài lòng thì cũng không nhiều lời nửa câu, Lục
Giam hư hư vái chào: “Đi chậm.”

Mấy người đi ra ngoài, mắt cá vàng dẫn Lục Tích đến
một bên, nhỏ giọng nói: “Nhân vật như vậy tương lai tất nhiên sẽ có tiền đồ, ta
có tâm muốn kết giao hắn, tiếc rằng sợ hắn phiền chán thấy ta không thuận mắt,
ngươi đi thay ta an bài, ta mời các ngươi tới Hạnh Hoa lâu uống rượu nghe nhạc,
lại thỉnh Kim Nô Nhi bồi rượu cho hắn.”

Lục Tích trên mặt lộ ra vài phần khó xử: “Hắn không
giống như ta, là tài tử nổi danh, trong nhà giàu có, quan lại người ta gia giáo
nghiêm cẩn, vô cùng thanh cao. Ta cũng không dám nói với hắn.” “Ta là thật tình
kết giao, không có nửa điểm bất kính.” Mắt cá vàng vươn tay hướng hắn đưa ra

năm ngón: “Danh sĩ phong lưu, có nam nhân nào không thích nữ tử xinh đẹp, không
thích chơi gái? Chỉ là hắn còn trẻ, da mặt mỏng mà thôi, khuyên nhủ dần dần sẽ
thành. Nếu ngươi hoàn thành việc này, ta sẽ trả tiền cho ngươi.” Lục Tích tâm
động, lại vẫn lắc đầu: “Bất thành. Ngươi vừa rồi nhìn hắn đã khiến hắn tức
giận.”

Mắt cá vàng trở nên nóng nảy: “Ta có thể nhận lỗi với
hắn a. Ta là người như thế nào, hắn là loại người ra sao, ta làm sao còn dám
đối với hắn có nửa phần bất kính chi tâm?”

Lục Tích đắn đo mãi rồi mới nói: “Thiên hạ thư hương
còn nhiều, huynh cớ gì phải làm như vậy? Càng muốn kết giao với hắn? Huynh
thành thật nói với ta, rốt cuộc là định làm gì?”

Mắt cá vàng thấy không nói rõ thì hắn sẽ không đồng ý,
đành phải nhỏ giọng nói: “Ta là người ở Kiền châu a. Lão đại nhân nhà hắn nhậm
chức ở đâu chứ, sẽ là chỗ dựa vững chắc, biết không?”

Lục Tích vươn tay đòi tiền: “Trước đưa tiền rồi nói
sau. Đỡ phải ta ra mặt bị hắn mắng, huynh lại không trả tiền.”

Mắt cá vàng liếc trắng mắt sờ soạng trong hà bao lấy
ra một nén bạc đưa cho hắn, rồi đẩy mạnh hắn một cái: “Nhanh đi! Thỉnh không
được ta sẽ đòi lại.”

Lục Tích thu liễm thần sắc, lại để ý xiêm y, đi tới
bên cạnh Lục Giam vái chào thật sâu: “Nhị ca.”

Lục Giam đang uống canh giải rượu, thấy hắn trở lại,
không khỏi nhíu mày: “Đệ còn có việc gì sao?”

Lục Tích đành phải trơ mặt ra cười làm lành nói: “Mấy
vị bằng hữu kia của ta kính ngưỡng tài danh của Nhị ca, muốn kết giao với
huynh, nhờ vả ta tới cầu tình, thỉnh Nhị ca nể mặt ta, tới Hạnh Hoa lâu uống
rượu nghe nhạc. Lần trước Ngô Nhị gia không phải nói muốn thỉnh Kim Nô Nhi tới
bồi rượu sao? Hôm nay sẽ mời nàng đến tiếp khách.”

Lục Giam quay đầu, thấy mắt cá vàng đứng ở đó lấy lòng
tươi cười, trong lòng một trận chán ghét, không thèm giả bộ nói: “Ta xuất môn
đã lâu, sợ trong nhà trưởng bối nhớ thương, phải đi về.” Trường Thọ thấy thế,
cũng không ăn nữa, vội ném chút tiền ở trên bàn, tiếp đón chủ quán tới thu dọn,
đứng dậy đi dẫn ngựa ra. Vừa mới chạm vào cương ngựa, Lục Tích liền tiến tới
nắm chặt dây cương, đuổi hắn đi: “Đi đi, thằng nhóc con, ta còn có chuyện muốn
nói với Nhị gia nhà ngươi, ngươi náo nhiệt cái gì?”

Trường Thọ không phải loại nô tài ỷ thế hiếp người,
nhưng cũng nghe lời chủ nhân, không nói gì, sầm mặt đoạt dây cương trong tay
Lục Tích. Lục Tích dùng sức đẩy hắn một cái, nương theo cảm giác say mặt dày
mày dạn nhìn Lục Giam giương giọng nói: “Ca ca của ta, huynh chớ bất cận nhân
tình như vậy, ai xuất môn mà không kết giao vài bằng hữu? Huynh không cho người
khác thể diện như vậy, chẳng lẽ huynh còn có thể diện gì sao? Ta tuy rằng là
tiểu tử nghèo khổ, nhưng hiểu được nên khiến người khác phục mà tôn kính.”

Khách nhân ăn cơm chung quanh đều quay đầu nhìn Lục
Giam, Lục Giam rất phiền chán, cực kỳ chán ghét tộc đệ này, âm lãnh nghiêm mặt
tiến lên, đứng ở trước mặt Lục Tích âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Lục Tích không buông, còn tươi cười: “Nhị ca hay là
vẫn để bụng chuyện lần đó? Nói đến nói đi, tuyệt tình vẫn là huynh thôi.”

Lục Giam lạnh lùng thốt: “Ta tuyệt tình thì làm sao?
Ngươi không buông tha được sao?”

Trường Thọ mạnh mẽ tiến đến, dùng sức đoạt dây cương
trong tay Lục Tích. Lục Tích cũng giận, hung hăng đem dây kéo lại, nhìn Lục
Giam nói: “Thôi, ta đã biết rồi, Nhị ca là chính nhân quân tử, xem thường tiểu
nhân tầm thường vô vị như ta. Nếu ta có lỗi thì ta nhận lỗi với huynh!” Vừa
nói, vừa đối với Lục Giam vái chào. Lại đứng dậy mắng mọi người xung quanh:
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người khác nhận lỗi sao?”

Lục Giam trong lòng cáu giận vô cùng, không nói được
một lời, xoay người lên ngựa, giơ roi, Trường Thọ chạy nhanh đuổi kịp.

Mắt cá vàng đi tới, hướng Lục Tích vươn tay, Lục Tích
mắng hắn một tiếng: “Làm hại ta bị lăng nhục, huynh còn muốn lấy lại sao?”

Mắt cá vàng giận dữ, Lục Tích cười lạnh: “Thế nào,
huynh muốn chọc ta sao?”

Hai người kia vội kéo lấy mắt cá vàng: “Thôi, thôi,
hắn cũng mất hết mặt mũi rồi.”

Lục Tích nhìn theo bóng dáng của chủ tớ Lục Giam, hung
hăng nhổ một ngụm nước miếng: “Kiêu căng cái gì, bất quá chỉ là số mệnh tốt hơn
ta mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 241: Mệnh tốt

Có thể bạn thích