Thế Hôn
Chương 237: Chê cười

Chỉ một câu này, đã thành công khiến Lâm Ngọc Trân
cùng Lục Vân tâm nhảy nhót, mẫu tử hai người dù tức giận cũng không dám nhìn
Lục lão ông, chỉ sợ hắn tiếp theo sẽ nói gì đó khiến hai người bộc phát.

May mắn Lục lão ông chỉ nói là: “Ta chỉ có một tôn nữ
như con, cũng là đích tôn nữ, là hòn ngọc quý trên tay, ta vẫn mong con có thể
yên vui cả đời, mọi chuyện thuận ý. Nhưng thiên chức của nữ tử là phụng dưỡng
công công bà bà, giúp phu quân dạy con, để ý gia vụ, bắt đầu từ ngày mai, con
sẽ giúp đỡ hai vị tẩu tử, học quản gia, tương lai gả đi cũng sẽ thành thạo
hơn.”

Nếu Lục Vân có thể đi theo quản gia, không khỏi lại
càng có thêm hiền danh, Lâm Ngọc Trân vui mừng chi cực, lại còn giả ý chối từ:
“Công công, như vậy không tốt lắm?”

Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta nói tốt là được rồi.”
Lại ôn hòa phân phó Lục Vân: “Tương lai con gả ra ngoài, ca ca và tẩu tử của
con là xương sống của con, chính là chỗ dựa của con, nên tôn kính các tẩu tử,
học tập sở trường của các nàng.”

Lục Vân cẩn thận đáp ứng, biết đây là muốn nhắc nhở
nàng, trừ bỏ tôn kính Lâm Cẩn Dung ra, còn không được bất kính với Lã thị.

Lục lão ông lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
“Nhị thẩm nương của các con sẽ đến ở nhà cũ mấy ngày. Từ nay về sau, thê tử của
Nhị lang sẽ vất vả nhiều hơn. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, khố phòng bên
kia con làm rất tốt, việc mua sắm con cũng nên nhanh bắt tay vào làm, thời điểm
cần hỗ trợ, thì bảo A Vân giúp một tay. Không biết, thì tới hỏi tổ mẫu của
con.” Một câu này đã phân rõ thứ bậc chính và phụ, Lâm Cẩn Dung là chính, Lục
Vân cùng mấy người Lã thị chỉ là phụ.

Lâm Ngọc Trân càng thêm vui vẻ, này xem như địa vị của
đích tôn đã được xác định. Lục lão ông đem mọi việc đều an bài thỏa đáng, cuối
cùng có chút thả lỏng, chạm phải ánh mắt của Lục lão phu nhân, đều là mệt mỏi.

Gia yến hôm nay, im lặng mà nặng nề, Tống thị cùng Lã
thị giống như bị đánh mất hết sức lực, cũng không có nửa điểm tức giận. Lục
Kiến Trung thì còn đỡ, thế nhưng còn phải cố lên tinh thần nở nụ cười khô cằn,
Lục Tam lão gia là người hiền lành, cuối cùng cũng đi theo, được thưa thớt vài
tiếng cười hợp với tình hình.

Lâm Ngọc Trân ở bình phong phía sau nghe thấy, nở nụ
cười một tiếng, cố ý cùng Tống thị nói chuyện: “Nhị đệ muội, Nhị thúc thực biết
nói đùa. Ngay cả ta nghe xong đều buồn cười.”

Tống thị cúi mắt loan loan khóe môi: “Có thể khiến Đại
tẩu nở nụ cười, có thể thấy hắn thật sự biết nói đùa.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Cũng không phải là vậy sao? Thật
hiếm có.” Đem khăn tử tao nhã lau lau khóe môi: “Ta có rất nhiều năm chưa từng
thấy buồn cười như vậy. Ta nhớ rõ a, lúc còn rất nhỏ, nhũ mẫu kể lại một câu
truyện cười, là kể về một tên trộm, gắn đem gạo đi ăn trộm gà, kết quả gạo bị
gà ăn hết, bản thân hắn còn bị bắt, bị chém đứt một tay. Ha ha, sao ta lại nghĩ
đến truyện cười này đây? Cười chết người.”

Tống thị trên trán gân xanh nổi rõ, liều mạng nhịn
xuống, làm bộ như không nghe thấy, thật cẩn thận gắp thức ăn cho Lục lão phu
nhân: “Thịt này mềm, bà bà ăn nhiều một chút.”

Lâm Ngọc Trân không tính buông tha nàng: “Nhị đệ muội
không vội đến nhà cũ chứ? Qua mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, Ngũ chất nữ nhi nhà ta
cũng sẽ lấy chồng, vừa vặn muội tới giúp vui.”

Tống thị môi giật giật, Lục lão phu nhân cũng không
ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên phải qua tham dự đại sự này rồi”, cho dù Tống
thị cáo bệnh, cũng phải có quá trình.

Lâm Ngọc Trân nghe Lục lão phu nhân ngữ khí không tốt,
lại thấy bản thân đã chế ngạo đủ, vì vậy mới ngừng lại.


Dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị dẫn bọn nha
hoàn thu dọn bát đũa, đại nha hoàn Tố Tâm trong phòng lão thái thái vốn thông
minh, đã sớm bày đồ ăn cho hai người ở cách vách, thỉnh hai người nàng qua dùng
cơm.

Lã thị thử nhìn Lâm Cẩn Dung: “Trước khi ta đến đây,
điểm tâm ăn hơi nhiều, lúc này cảm thấy hơi ngấy.” Ý tư là không muốn cùng Lâm
Cẩn Dung dùng bữa.

Lâm Cẩn Dung đoán nàng quả nhiên là ăn không vô, liền cười nói: “Nếu đã như
thế, ta cũng không ăn. Tố Tâm nếu ngươi đau lòng chúng ta, thì sai người thu
dọn đồ ăn này về phòng của chúng ta được không, đợi đến khi chúng ta đói bụng
sẽ ăn.”

Tố Tâm liền cười: “Nhị thiếu phu nhân thật là, chẳng
lẽ còn thiếu đồ ăn sao?”

“Hương vị đồ ăn trong phòng lão thái thái rất ngon,
cái này gọi là lây tí hương a.” Lâm Cẩn Dung cười chỉ bốn món cá hầm đài sen,
cà tỉa hình hoa, canh tuyết hà, bánh thủy tinh ba màu: “Ta sẽ lấy mấy món này.”
Sau đó nhìn Lã thị: “Tẩu tử đừng khách khí, nếu không ăn thì thật đáng tiếc.”

Lã thị lại đa tâm, chỉ cho là Lâm Cẩn Dung ám chỉ cảnh
cáo nàng đừng ở phòng bếp giở trò gian lận, trong lòng khó chịu, nhưng cũng
không dám nhiều lời ở trước mặt Tố Tâm, chỉ nói: “Hóa ra Nhị đệ muội thích mấy
món này, muội cũng không nói sớm, chỉ cần muội nhắc tới, ở phòng bếp ai dám
chậm trễ?”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Nói đùa, hết thảy đều có
định chế, sao ta có thể khiến cho mọi người thêm phiền toái? Để cho người ta
biết, chẳng phải sẽ chê cười ta không có quy củ?”

Lã thị cảm thấy mất mặt, rầu rĩ rửa tay một lần rồi
lại một lần.

Bên trong Lục lão ông đang nói đầy nhịp điệu, leng
keng hữu lực răn dạy ba huynh đệ Lục Kinh phải biết vinh biết sỉ, chăm chỉ hiếu
học, đừng khiến người trong nhà mất mặt các thứ.

Lâm Cẩn Dung không muốn làm kẻ giả chết, liền ngồi vào
chỗ kia pha trà chậm rãi uống, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lúc này bóng đêm còn
chưa buông xuống hết, trên bầu trời màu lam đậm đám mây biến ảo, ở chân trời
lóe ra mấy ngôi sao, dưới hành lang hoa nhài tuyết trắng đáng yêu, u nhiên tỏa
hương, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy trong tiếng động lớn rầm rĩ có thêm
vài phần an bình tĩnh lặng.

Lã thị rửa tay đến mức làn da trắng bệch nhăn mặt,
thật sự nhịn không nổi nữa, cũng chỉ đành đến ngồi xuống đối diện với nàng, pha
trà uống, hai người không nói gì với nhau. Hạo lang đi đến, lập tức liền hướng
tới Lâm Cẩn Dung, ghé vào trên đầu gối nàng, thưởng thức ngọc bội bên hông
nàng, tò mò nghiêng đầu ra ngó nàng: “Nhị thẩm thẩm, người đang nhìn cái gì
vậy?”

Lâm Cẩn Dung trước không đáp, cười nhìn Lã thị liếc
mắt một cái. Lã thị vò nhanh khăn tay, đang chuẩn bị kéo Hạo Lang qua, chỉ thấy
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạo Lang, thập phần ôn nhu nói: “Thẩm thẩm
đang ngắm đám mây cùng sao ở bên ngoài.”

Hạo Lang lại dụi dụi vào trong lòng nàng, đưa tay chỉ
mấy ngôi sao, ngây thơ cười hỏi: “Là ở kia sao?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười gật đầu: “Đúng, Hạo Lang có biết
đếm không? Đếm thử xem có mấy ngôi sao? Nếu đếm đúng sẽ có đường ăn nha.”

Hạo Lang quả thực ngồi đếm, Lã thị nhịn không được,
một tay kéo Hạo Lang qua, sầm mặt mắng: “Con làm phiền Nhị thẩm thẩm gì vậy?” Thấy
Hạo Lang muốn mếu miệng, lập tức đưa hắn cho nhũ mẫu, lời nói mau lẹ, thần sắc
nghiêm nghị nói: “Mang Nhị thiếu gia trở về, giáo dạy hắn quy củ!”


Nàng hành động rõ ràng, đừng nói đám người Lệ Chi cảm
thấy tức giận, ngay cả Tố Tâm cũng thấy không thuận mắt. Lâm Cẩn Dung không tức
giận, hơi hơi cười: “Đại tẩu dạy hài tử như vậy có chút không ổn.”

Lã thị giống như bị châm chọc, mang theo vài phần chua
ngoa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đây thật sự muốn chăm chú lắng
nghe xem Nhị đệ muội có cao kiến gì?”

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh tự nhiên nói: “Ta chưa từng có
hài tử, ở trước mặt Đại tẩu giống như múa rìu qua mắt thợ vậy, bất quá ta
thường nghe người ta nói, nói năng mềm mỏng có lý còn hơn côn bổng mắng chửi.”
Nói xong phiên nhiên đứng dậy đi vào.

Lã thị hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm mặt bàn vẫn không
nhúc nhích.

Lục lão ông có chút lao lực quá độ, rất nhanh liền bảo
mọi người tản đi. Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam muốn đưa Lâm Ngọc Trân trở về
phòng, Nhị phòng hiện giờ suy thoái, Lục Vân cũng được cất nhắc, Lâm Ngọc Trân
tâm tình tốt, nghe nói Lâm Cẩn Dung còn chưa ăn cơm, liền săn sóc bảo nàng trở
về.

Phu thê hai người thả bước trên con đường rải đá trong
vườn vừa đi vừa ngừng, Lục Giam cười nói: “Nghe nói hôm nay nàng cùng Ngũ đệ
đập tay thề sao?”

Lâm Cẩn Dung mẫn cảm quét Quế Viên liếc mắt một cái,
cười nói: “Đúng, sao chàng lại biết được?”

Lục Giam cười nói: “Sau đó hắn đến Thính Tuyết các tìm
ta, nghe hắn nói.” Vừa nói, vừa cầm tay Lâm Cẩn Dung điều tra hỏi: “Tương lai
nàng muốn hắn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nghe nói là Lục Luân tự nói, trong lòng
đang buộc chặt liền thả lỏng một nửa, liền cười nói: “Hắn ước chừng là biết
chuyện gì đó, tự động hướng ta hứa hẹn, nói là lúc nào cần đến hắn thì cứ việc
mở miệng. Ta nghĩ chuyện này cùng hắn thì có gì liên quan đâu? Vì muốn khiến
trong lòng hắn thoải mái chút, mới cố ý nói như thế thôi.”

Lục Giam gật gật đầu: “Hắn tâm tư thuần thiện, giống
như ngọc thô, thực hiếm gặp.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đúng, không chỉ thế, hắn còn
có tính trẻ con, cùng hắn ở chung một chỗ bất tri bất giác sẽ thoải mái hơn rất
nhiều. Cho nên Lục Thiện cùng Thận Chi đều thích chơi với hắn, tổ phụ cũng
thiên vị hắn.”

Lục Giam nhìn nhìn nàng, cúi đầu đáp hưởng ứng, cầm
tay nàng thật chặt, một đêm này, hắn so với ngày xưa càng thêm nhiệt tình.

Sáng hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam dậy thật sớm,
chuẩn bị tiễn ba huynh đệ xuất môn. Vừa mới rửa mặt xong, Anh Đào liền tiến vào
nói: “Đêm hôm qua Ngũ gia cùng Nhị phu nhân náo loạn một hồi, bị Nhị lão gia
tát một bạt tai, nghe nói Nhị phu nhân bị chọc tức đến ngã bệnh, nửa đêm thỉnh
đại phu.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liếc nhìn nhau, đều biết
Lục Luân vì cái gì mà nháo loạn, lại vì cái gì mà bị đánh, nhưng biết thì chỉ
là biết, ngay cả thay Lục Giam giải quyết cũng không thể. Quả nhiên Tống thị
lấy cớ trên người không thoải mái không ra mặt, tiễn đưa chỉ có Lục Kiến Trung
cùng Lục Thiệu, Đồ thị khóc chết đi sống lại, giống như sinh ly tử biệt vậy,
Lục Tam lão gia khuyên cũng không được.

Lục Luân trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lệ khí, tính tình tất nhiên cũng
không tốt, thấy Đồ thị khóc lóc như thế, liền hơi trào phúng cười với Lục
Thiện: “Nam tử hán, đệ đã quên đêm qua tổ phụ nói gì với đệ rồi sao?”

Lục Thiện ửng đỏ mặt, mất hứng nói: “Ta đi ra ngoài
học kiến thức, học bản lĩnh, tương lai không chừng còn có thể khảo thí công
danh về nhà làm rạng rỡ tổ tông, nương hẳn nên cao hứng mới phải, không biết
nương khóc vì cái gì? Không biết rằng thế này rất xui xẻo sao?”

Đồ thị không khỏi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, Lục
Thiện đã bước lên xe ngựa, ngồi lui ở trong xe, không hề dây dưa ủy mị. Lục Vân
thì khuyên nhủ: “Tam thẩm nương, đừng khóc, đây là việc vui. Thái Minh phủ cách
nơi này cũng không tính là xa, khi nào người nhớ Lục đệ, đều có thể tới thăm
hắn, rất dễ dàng.”

Lúc này Đồ thị mới ngừng khóc lôi kéo Lục Vân không
ngớt khen nàng săn sóc chu đáo. Lâm Cẩn Dung lười xem vẻ ngoài đã già cỗi này
của Đồ thị nhưng lại luôn không biết mệt diễn tấu tiết mục, thấy Lục Giam rời
đi cũng đi theo làm việc.

Từ đó ngày, Tống thị cáo ốm, Lã thị như cũ vẫn quản
phòng bếp, việc mua sắm, nhân sự đều chuyển giao tới tay Lâm Cẩn Dung, lại được
Lục Vân hiệp trợ, thuận thuận lợi lợi qua tiết Đoan Ngọ. Năm ngày sau, Lục lão
ông tự mình đuổi đi một đám hạ nhân, mua về một đám nha hoàn ma ma mới khác,
sau nửa tháng, Lâm Ngũ gả đi, Tống thị ở tiệc cưới vội vàng lộ diện một chút,
trên đường cáo ốm ra khỏi phòng lễ, ngày thứ hai được Lục Thiệu đưa về nhà cũ
tĩnh dưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 237: Chê cười

Có thể bạn thích