Thế Hôn
Chương 234: Phát uy

Tống thị sắc mặt không thay đổi, đoan đoan chính chính
quỳ xuống: “Thỉnh công công dạy bảo.” Chuyện ngày hôm nay chứng cớ đều không
có, nàng nghĩ rằng Lục lão ông chỉ có thể suy đoán, mà không có chứng cớ! !
Không có chứng cớ sẽ không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Đây không
phải là điều hắn để ý nhất sao? Vô lý sao có thể khiến cho người ta phục đây?

Lục Kiến Trung vội đi theo quỳ xuống, dập đầu một cái,
khóc rống trào nước mắt: “Phụ thân, con đây là làm sai cái gì? Lão nhân gia
người không nói, con thực không rõ.”

Thấy hai người đều quỳ xuống, Lục Thiệu cùng Lã thị
sao có thể đứng yên? Không khỏi cũng quỳ xuống, nằm úp mặt dưới đất không dám
ngẩng đầu, Lã thị đã từng bị cảnh cáo, không chịu nổi trấn áp như vậy, cũng nhẹ
nhàng khóc nức nở theo.

Lục lão ông quan sát bốn người, khinh khẽ cười cười:
“Tốt, các ngươi mới là người một nhà!”

Lời này nói ra trầm trọng, cũng đâm vào tim của Lục
Kiến Trung, hắn lê đến trước mặt Lục lão ông, ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ
nói: “Phụ thân, người nói lời này khiến tâm tính thiện lương của con đau lòng,
hận không thể đi tìm cái chết để chứng tỏ trong sạch.”

Lục lão ông cúi lông mi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cứ
như vậy, ta chỉ sợ cũng hận không thể để ngươi đi chết cho trong sạch!”

Lục Kiến Trung nghe vậy, áp lực khóc rống lên, khóc
được vài tiếng, không thể thở nổi, đúng là muốn chết ngất vậy. Tống thị vội đi
đến bên cạnh hắn, đỡ lấy hắn, dùng sức xoa ngực, cũng đi theo khóc lóc: “Chàng
đừng làm ta sợ, nếu chàng có gì không hay xảy ra, bảo ta làm sao bây giờ? Ta
cũng sẽ chết theo chàng thôi.”

Lục lão ông tức giận đến cực điểm. Đây là tỏ vẻ cứng
rắn, lấy cái chết để bức bách. Cho rằng hắn không thể không buông tha Nhị phòng
sao? Đúng vậy, Đại phòng miệng cọp gan thỏ, Lục Giam chưa thành tài, Tam phòng
cái gì cũng đều không có, chỉ có Nhị phòng thịnh vượng có vẻ như là nhân vật
không thể thiếu trong cái nhà này. Nhưng hắn cường ngạnh cả đời, sao có thể để
người khác dễ dàng bức bách? Hắn hít một hơi, thập phần bình tĩnh nói: “Đi đi,
chết cũng tốt, đỡ phải mang tiếng thất đức, đánh mất thể diện hai nhà Lục,
Tống.”

“…” Trong phòng nhất thời yên lặng.

Tống thị hoảng sợ nới rộng miệng, kinh ngạc nhìn Lục
lão ông, dường như không nghe thấy lời hắn vừa nói. Lục lão ông quan sát nàng,
nhẹ nhàng phun ra một câu: “Rất nhiều chuyện, không cần chứng cớ, cũng không
cần lý do, ta muốn chỉnh lý, ai dám ngăn cản ta?!” Hắn chỉ vào Lục Kiến Trung:
“Ngươi dám ngăn cản ta hay không? Có dám ngỗ nghịch hay không?”

Lục Kiến Trung cũng không dám nằm ngay đơ giả chết, há
mồm không dám nói gì, chỉ càng không ngừng dập đầu. Bất hiếu ngỗ nghịch, đó là
bị đuổi ra ngoài, từ nay về sau, trong nhà này sẽ không còn liên quan gì với
hắn nữa, sống không liên quan, chết cũng không liên lụy, vất vả cả đời, cứ như
vậy sao?! Không thể được ! ! Hắn chỉ ngóng trông Lục lão ông đang hù dọa bọn họ
mà thôi.

Lục lão ông lại chỉ vào Lục Thiệu: “Ngươi dám hay
không?”

Lục Thiệu ngẩn ra, liều mạng dập đầu: “Thỉnh tổ phụ
thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Thỉnh tổ phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Mẫu thân
con nàng làm lụng vất vả cả đời, vất vả nuôi lớn ba huynh đệ chúng con, tận tâm
hết sức phụng dưỡng tổ phụ tổ mẫu, không nói có công lao cũng là khổ lao. Nếu
thật sự người muốn như thế, vậy đó là muốn mạng của nàng a! Van cầu người đáng
thương mấy tôn nhi đi! Tam Lang, Ngũ lang bọn họ còn phải khảo thí công danh,
sao có thể đuổi mẫu thân đi? Nàng chính là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ
thôi!”

Lã thị cũng vội khóc rống cầu xin tha thứ: “Cầu tổ phụ
nể mặt Nguyên Lang cùng Hạo Lang mà tha cho bà bà lần này.”

Tống thị cái gì cũng không dám nói, chỉ quỳ rạp trên
đất, dùng sức dập đầu, yên lặng rơi lệ.

Lục lão ông vuốt râu nhìn bọn họ giống như chế giễu,

nghe bọn họ khóc khàn cả giọng, mới nói: “Xem đi, các ngươi cũng không dám. Các
ngươi đều phải nhớ kỹ, nhà này là của ta! Cho các ngươi, đó là ta vui, không
cho, cũng là ta không nguyện ý! Từng ấy năm tới nay, ta hết sức xử lý sự việc
công bằng, nhưng mà tình hình hiện giờ, nước trong chén này vô luận thế nào
cũng không thể cân bằng! Ta giữ thăng bằng bên này, bên kia thấy ta nghiêng. Ta
giữ thăng bằng bên kia, bên này lại thấy ta nghiêng. Là ta không cố gắng sao?
Không phải, là lòng người không đủ, được voi đòi tiên!”

Mọi người càng khóc to hơn, tất cả đều quỳ rạp trên
mặt đất khóc rống trào lệ, chỉ cầu hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tiếng khóc
phập phồng, rất náo nhiệt.

Lục lão ông ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Ta thật
sự không nghĩ đi đến bước này. Nhưng các ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi.
Lão Nhị thấy cái nhà này là do ngươi tạo lập nên sao?”

Lục Kiến Trung nghẹn ngào nói: “Không phải… Con không
dám nghĩ như vậy.”

Lục lão ông nói: “Như vậy là tốt nhất. Ngươi nhớ kỹ,
ngươi là ta sinh dưỡng, bản lĩnh của ngươi đều là ta bắt tay dạy dỗ, ngươi dùng
là tiền vốn của ta, ăn cơm của ta, ta không cần ngươi, chọn một quản sự giúp ta
làm việc thì có khác gì nhau! Nhưng ngược lại, nếu ngươi không có ta, không có
Đại ca ngươi duy trì, ngươi chẳng là cái gì cả! Mấy năm nay, các ngươi phụ tử
làm lụng vất vả, nhưng được lợi không ít, các ngươi thực đã cho rằng ta mắt mờ
rồi hay sao? Các ngươi đến xem thử xem! Có muốn ta chỉ điểm cho các ngươi nghe
một chút hay không?”

Lục Kiến Trung gấp đến độ muốn giơ chân, vội nói: “Con
hồ đồ, con hồ đồ rồi!”

Lục lão ông lại nhìn Tống thị: “Nhà của ta không phải
không muốn tạo phúc, ta không muốn để nữ nhân không có đường để đi. Đồ cưới của
ngươi, nhà mẹ đẻ ngươi được lợi, ngươi cho là tự ngươi làm ra sao? Là nam nhân
và nhi tử của ngươi làm ra sao? Không phải, là ta thưởng cho các ngươi! Trời
làm bậy thì vẫn có thể sống, nhưng tự làm bậy lại không thể sống, ngươi phải
nhớ rõ những lời này!”

Tống thị vừa thẹn vừa sợ, vừa hận vừa giận, sắc mặt
trắng bệch, không dám biện bạch thêm, chỉ lo che miệng thấp giọng nức nở, đến
mức suýt nữa hôn mê.

Lục lão ông chỉ vào Lã thị: “Thượng bất chính hạ tắc
loạn(Bậc
trên ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể dạy bảo được ai), một
nữ tử tốt lành, lại bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng này.”

Lã thị hồn phi phách tán, quỳ rạp trên mặt đất rơi lệ
phát run.

Lục lão ông xoa xoa cái trán, thấp giọng nói: “Thôi.
Các ngươi đừng tưởng rằng kia chỉ là hạ nhân, tính mạng không đáng giá. Lần này
là các ngươi vận khí tốt, Lục Luân đem phúc khí đến cho các ngươi, không gây ra
tai nạn chết người, bằng không các ngươi cũng sẽ biết kết cục ra sao không?”
Hắn đứng dậy, “Ta già đi, không thể so với năm đó, rốt cuộc không chịu được mấy
thứ này.”

Lục Kiến Trung đẩy Tống thị, lại đá đá Lục Thiệu, mấy
người nhất tề nói: “Chúng con cũng không dám nữa, cầu lão nhân gia người tha
cho chúng con!”

Lục lão ông khép hờ mắt, hồi lâu không nói lời nào,
thật lâu sau, mới bình tĩnh nói: “Đi đi, tìm ra người, giết chết, ném ra chỗ
hoang vu cho dã cẩu ăn, lại lấy chút tiền bạc đi nha môn chuẩn bị cho tốt. Dám
làm việc ác thì phải làm chút trách nhiệm.”

Lục Thiệu trước hết đứng lên: “Để con đi làm.”

Lục lão ông lại nhìn Tống thị: “Đem bán Tiếu ma ma đi
xa cho ta!”

“A?” Tống thị vừa đứng lên, lại mềm nhũn người ngã
xuống. Vừa muốn cầu tình, chống lại biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Lục lão
ông, lại đem lời nói nuốt xuống, cúi đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Vâng.”


“Lui ra!” Lục lão ông nhìn Lục Kiến Trung: “Ngươi ở
lại.”

Tống thị cùng Lã thị lau nước mắt, nâng đỡ nhau đi ra
ngoài.

Lục Giam cùng Phạm Bao đứng ở bên ngoài Tụ Hiền các,
vẫn không nhúc nhích nhìn theo các nàng rời đi. Bọn họ cũng không nghe thấy Lục
lão ông cùng Lục Kiến Trung ở trong phòng nói cái gì, chính là sau đó nhìn thấy
Lục Kiến Trung chân tay mềm nhũn bước ra, đi tới cửa, lại đụng vào cánh cửa ngã
một cái, quỳ rạp trên mặt đất dường như không dậy nổi. Lục lão ông không gọi
người dìu hắn, Phạm Bao cùng Lục Giam cũng đứng đó bất động. Lục Kiến Trung
chậm rãi đứng lên, dựa theo tay vịn hành lang thở hổn hển hai lần, mới dùng tay
áo lau mồ hôi, rồi men theo chân tường chậm rãi rời đi.

Phạm Bao lúc này mới nói: “Nhị gia người có thể đi vào
rồi.”

Lục Giam hướng hắn chắp tay, không nhanh không chậm đi
tới trước cửa, thấy Lục lão ông đang đứng đưa lưng về phía hắn, liền nhẹ nhàng
đóng cửa lại, thấp giọng gọi: “Tổ phụ?”

Lục lão ông vẫn đưa lưng về phía hắn, giơ tay áo làm
động tác hư hư thực thực lau lệ, sau một lúc lâu mới quay đầu, hướng hắn hiền
lành cười: “Ngồi đi.”

Lục Giam cũng không ngồi vội, trước nhặt chặn giấy bị
ném rơi trên mặt đất, rồi rót chén trà ấm, hai tay đưa qua: “Tổ phụ uống trà.”

Lục lão ông tiếp nhận trà của hắn, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm, thấp giọng nói: “Đều đã nghe thấy rồi đúng không?”

Lục Giam nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lục lão ông nói: “A Dung như thế nào?”

Lục Giam khẽ nói: “Bị dọa, thực thương tâm. Nàng không
ngu ngốc…” Không phải không biết, không phải không giận, chỉ là vì đại cục
nguyện ý ủy khuất bản thân, trước hết nghe lão nhân an bài.

Lục lão ông tất nhiên cũng nhận ra ý tứ trong lời nói
của Lục Giam, chỉ nửa khép mắt tựa vào ghế dựa vẫn không nhúc nhích. Ngay thời
điểm Lục Giam nghĩ đến hắn đang ngủ, hắn đột nhiên nói năng rất có khí phách:
“Nhị lang, con phải nhớ, nếu tuyệt đối có thực lực, hết thảy âm mưu quỷ kế đều
không đáng giá!”

Lục Giam nhanh đứng thẳng: “Vâng, tôn nhi sẽ không để
người thất vọng.”

Lục lão ông có chút bi thương nói: “Ta cũng không biết
còn có thể sống thêm bao lâu, tổ mẫu con sức khỏe không tốt, áp chế không nổi.
Ta mà chết, cái nhà này sẽ tan rã mất. Ta chỉ hy vọng, con có thể thừa dịp
trước lúc đó mà nhanh chóng tự lập.”

Lục Giam nhịn không được trong lòng chua xót, đi đến
trước mặt hắn, thật tình thật ý nói: “Tổ phụ nhất định có thể sống thọ trăm
tuổi. Người nhất định phải sống lâu, chờ tôn nhi tên đề bảng vàng, làm rạng rỡ
tổ tông. Người…” Lục Giam thanh âm có chút nghẹn ngào, “Trên đời này, không còn
ai đau lòng con giống như người. Tôn nhi còn chưa kịp hiếu kính người mà.”

Lục lão ông cũng có chút động lòng, thấp giọng nói:
“Nhị lang, lại cố gắng thêm đi. Tương lai của Lục gia cần đến con. Ngày kia ta
sẽ tống xuất Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ đi. Bằng không ngày về lâu về dài, ta sợ
chút nhân tình cuối cùng đều không còn gì cả.”

Lục Giam không khỏi an ủi hắn: “Chỉ cần Nhị thẩm nương
lầm đường lạc lối biết quay đầu, nghĩ đến về sau loại chuyện này sẽ không phát
sinh nữa.”

“Ta tính để nàng đến ở thôn trang mấy ngày.” Lục lão
ông khe khẽ thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi: “Con và A Dung gần đây
như thế nào?”

Hắn mặc dù không nói rõ, nhưng Lục Giam cũng hiểu được
ý tứ của hắn, không khỏi trên mặt hơi hơi nóng lên, cúi mắt nói: “Rất tốt.”

Lục lão ông ý vị thâm trường nói: “Ta nhìn hành động
mấy ngày nay của nàng, thật rất khá. Con phải đối tốt với nàng, hết sức đối tốt
với nàng. Tương lai của con mới có thể vô lo vô nghĩ.” Lại thấp giọng nói: “Ta
tính, đưa một cửa hàng nhỏ cho con làm ăn thử, có muốn hay không?”

Lục Giam không nghĩ tới loại sự tình này, theo bản
năng định cự tuyệt, Lục lão ông thở dài: “Từ chối cái gì? Tổ phụ cho con thì
tiếp nhận đi. Chỉ có Phạm Bao và ta biết, quản sự của cửa hàng cũng là người
một nhà. Tuổi con đã lớn, chỉ dựa vào chút tiền chung phân phát là không đủ
dùng, rất nhiều việc cần đến tiền mà. Cũng không thể dùng đồ cưới của thê tử mà
chi tiêu chứ? Bản thân học kinh doanh một chút, chớ để giấy bút phủ kín hai
mắt.”

Lục Giam không hề cự tuyệt nữa, hướng tới Lục lão ông
cúi đầu thật sâu.

Lục lão ông hiền lành cười: “Đi đi, ngày sau chớ quên
các huynh đệ của con. Thời điểm có thể đoàn kết trăm ngàn lần đừng quá ghi nhớ
cừu oán.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 234: Phát uy

Có thể bạn thích