Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 236: Khói mê thôi tình

"Cảnh Hàn chuẩn bị thừa dịp toàn bộ người HongKong đều đang chú ý đến cuộc thi, nên dẫn hắn đi trộm Thiên Tinh!"Trầm Khinh Vũ đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen của Giai Giai, mỉm cười nói : "Ở HongKong, chúng ta nên tách ra hành động, như vậy có thể giảm bớt sự chú ý của kẻ địch, chờ đến khi chúng ta về nhà, về đến Phong Đan Bạch Lộ, mọi người ở cùng với hắn cũng không muộn. Về phần đi bơi với hắn, trong nhà còn có một cái hồ bơi lên, còn sợ không có cơ hội sao?"
"Chúng ta xong việc ở HongKong thì trở về nhà đi, em vẫn thích ở nhà hơn"Niếp Thanh Lam than.
Tuy rằng HongKong là một thành phố rất phồn vinh, có rất nhiều chổ vui chơi. Nhưng cảm giác hiện tại lại không có sự ấm áp và vui vẻ như ở nhà. Bởi vì ở đây, không có nhà, không có phòng của mình, và quan trọng hơn là không có hắn. Ở Lam Hải, có nhà trong Phong Đan Bạch Lộ, lúc nào cũng có thể nghe được giọng nói và nụ cười của hắn, thời điểm nào cũng có thể chạy đến phòng hắn để tìm hắn nói chuyện... Căn nhà mà không có hắn, căn bản không phải là nhà.
Giống như bây giờ vậy, HongKong rất lớn, cũng rất nhiều thứ để chơi, nhưng không có hắn ở bên cạnh làm bạn, cuối cùng vẫn có cảm giác mất mác.
Trầm Khinh Vũ làm sao không có cảm giác này, nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói : "Nếu như đã chọn ở cùng hắn, nhưng vậy sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện, chúng ta không giúp hắn, thì ai có thể giúp hắn? Chia xa ngắn ngủi, ngẫu nhiên nhìn nhau, cũng là tất yếu, bởi vì những thứ này đều vì cuộc sống sau này!"
Nàng vừa nói xong, tâm tình của Niếp Thanh Lam và Giai Giai nhất thời tốt lên.
Niếp Thanh Lam cảm động quay đầu lại, nở nụ cười với Trầm Khinh Vũ : "Chị Trầm, bây giờ em đã có thể hiểu được chị vì hắn mà làm tất cả mọi chuyện, em cũng muốn giống như chị!"Giai Giai cũng gật đầu, nàng cũng cảm động, nhưng không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm lý của mình.
Khi Trầm Khinh Vũ, Niếp Thanh Lam và Giai Giai nói chuyện, thì chiếc mô tô do Cảnh Hàn lái đã quẹo qua một con đường khác.
Lục Minh hơi hơi kỳ quái, tại sao lại phải quẹo? Lãnh mỹ nhân muốn mang mình đi đâu?
Chẳng qua cũng không hỏi, chỉ thoải mái ôm eo nàng, đưa mặt dựa lên lưng của nàng, ngửi lấy mùi thơm trên cơ thể của nàng, lẳng lặng cảm ứng sự ngứa ngấy do sợi tóc của nàng cạ lên mặt. Hưởng thụ thời khác sung sướng khi ở cùng nàng... Không biết qua bao lâu, Cảnh Hàn quẹo xe vào một chổ đậu xe, mang Lục Minh đến chổ gửi đồ của một siêu thị, lấy ra hai bộ quần áo!
"Cảnh nữ hiệp, chúng ta đi đâu để hành hiệp trượng nghĩa?"Lục Minh thật cao hứng, thì ra Lãnh mỹ nhân muốn mang mình đi trộm đồ, hắn đã chờ ngày này rất lâu.
"Byrd Zha Lishi, nam tước Anh Quốc, làm gián điệp bí mật thường trú tại HongKong, thân phận bên ngoài là một cổ đông lớn của một công ty quốc tế. Thật ra là một thương nhân của chợ đêm. Thủ hạ có ba trăm người trộm mộ, nhiều năm trước đã trộm cổ mộ trong nước, mua rất nhiều quốc bảo quý hiếm. Hắn thường xuyên tham dự hội chợ ngầm trong nước. Hơn nữa thường cố ý khơi màu sự tình, tạo thành mâu thuẫn các đoàn thể trong nước, kết quả làm cho hắn nhân cơ hội này hốt hụi chót... Người này trời sinh đã gian xảo, lại rất độc ác, mấy lần trước em đã muốn ám sát hắn, nhưng không thành công. Lần này, nhờ anh!"
"Không thành vấn đề!"Lục Minh vừa nghe, thầm nghĩ, người này chẳng lẽ là người đã làm Cảnh Hàn bị thương lần trước? Vậy không thể tha cho hắn!
"Trong nhà hắn hẳn là có đá di động, chính là Thiên Tinh mà anh nói"Cảnh Hàn lại lộ ra một bí mật vừa nghe được người này có Thiên Tinh, Lục Minh trở nên phấn chấn, Thiên Tinh chính là vật mà hắn ao ước.
Cảnh Hàn đeo kính đen, ôm lấy cánh tay của Lục Minh, cùng đi đến một khách sạn nhỏ để mướn phòng.
MM quản lý sảnh thấy Lục Minh đẹp trai quá, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hắn, khi đưa chìa khóa cho hắn, tay nhỏ còn chút luyến tiếc rời đi.
Lục Minh và Cảnh Hàn sau khi vào phòng, nhanh chóng thay quần áo màu đen, Lục Minh thấy Cảnh Hàn mặc đồ bó màu đen không phải là lần đầu tiên, nhưng vẫn không nhịn được lộ ra bản mặt heo, liên tục nuốt nước miếng, Cảnh Hàn liếc hắn một cái, asu đó vứt cho hắn một cái khăn trùm đầu màu đen, là cái thứ khăn trùm đầu chuyên dụng của đội phi hổ HongKong, sau đó mở cửa sổ ra, nhảy lên mái nhà, phóng qua mái nhà đối diện, quay lại đỡ Cảnh Hàn.

Mỹ nhân nhảy đến, ngã vào lòng ngực.
Lục Minh quả thật luyến tiếc buông tay, Cảnh Hàn biết rõ người nào cố tình sờ mó mình, bản thân căn bản không cần hắ đón, nhưng vẫn không giãy dụa, để cho hắn ôm một cái.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và lực lượng thâm hậu của hắn, trong lòng Cảnh Hàn cũng hiểu được, khi có người này bên cạnh, bản thân muốn làm gì đều rất an tâm, bởi vì hắn trời sinh đã có thể làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Tuy rằng hắn hư hỏng, là một đại sắc lang, nhưng khi hắn ôn nhu, vẫn là tốt nhất.
Bởi vì sợ ôm lâu làm cho lãnh mỹ nhân tức giận, Lục Minh thật sự không dám ôm nữa, ôm thêm vài giây đồng hồ rồi nhanh chóng buông tay ra, rồi nghiêm trang theo sát thân hình nàng, ngoan ngoãn làm tiểu đạo tặc! Nhìn thắt lưng của nàng, trong đêm, không ngừng bay vọt lên mái nhà, giống như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng, nhìn cặp mông căng tròn mềm mại được bộ quần áo bó sát vào người, hơi rung rung ngay trước mặt mình, trong lòng Lục Minh thở dài một hơi, đây quả thật là một đêm hương diễm!
Ngày mà mình chờ đợi đã đến, thật sự quá lâu rồi!
Đáng tiếc mình không phải là một thi nhân, nế không trở về nhất định sẽ làm thơ, dùng nó để nói lên sự cảm khái trong lòng.
Chạy hơn gần cả cây số, cuối cùng đã đến một cái đồi nhỏ, vòng qua khu kiến trúc bên dưới, ở trên đây toàn là biệt thự của đại phú ông.
Khu biệt thự nơi này không giống với biệt thự của Phong Đan Bạch Lộ, nơi này đều do tư nhân xây, tự đắp đất, tự thiết kết, các ngôi biệt thự cách nha rất xa, các góc nhà, hướng phòng đều không đồng nhất, tự thành phong trào, chung quanh đều có trồng một rừng cây, hình thành một không gian độc lập.
Cảnh Hàn ngừng lại ở một mảnh rừng nhỏ, đưa tay kéo khăn trùm đầu của Lục Minh xuống, nói : "Muốn nhìn thì trở về nhìn, bây giờ đứng đắn cho em"
"Anh toàn bộ đều nghe lời em!"Lục Minh không có kinh nghiệm "ngày đi ngàn nhà, đêm dạo tám trăm căn", bất quá hắn cũng tin tưởng lãnh mỹ nhân sẽ chỉ điểm cho mình một chút, mình làm kẻ trộm của rất có thiên phú mà!
"Căn biệt thự màu trắng phía trước là của Byrd, chúng ta nhẹ nhàng đi vào, chú ý, trong nhà bọn chúng có mấy con bẹt ghê hung dữ, và bảo vệ còn có súng, số lượng cụ thể thì em không biết, bởi vì em chưa từng đến, chỉ nghe được từ miệng của công nhân vệ sinh, đám chó đã được huấn luyện, bình thường không ăn đồ ăn của người ngoài, dùng bánh bao thuốc độc chắc chắn không được, cho nên, nhờ anh!"Cảnh Hàn đưa cho Lục Minh một thanh chủy thủ sắc bén.
"Đi"Lục Minh cầm lấy chủy thủ, nhưng không nghĩ sẽ dùng nó. Mùi máu có lẽ sẽ làm cho đám bảo vệ cảnh giác, hắn cũng không muốn lần đầu tiên cùng Cảnh Hàn đi trộm mà bị bắt.
Hắn bảo Cảnh Hàn ở sau chờ mình, còn bản thân thì nhanh chóng tiếp cận căn biệt thự kia.
Cảm ứng trong lòng hơi hơi báo động, trong bóng đêm, có mấy cái bóng nhẹ nhàng vồ đến đây, mở ra một hàm răng trắng sáng và sắc bén.
Chó cắn là chó không sủa, những lời này thật đúng! ( láo, chó sủa là chó ko cắn mới đúng!)

Lục Minh thấy mấy con chó này phát hiện ra hắn nhưng lại không sủa lên, chỉ len lén tiến đến, muốn cắn chết mình, không khỏi thầm than, nếu đổi lại là người thường không cẩn thận tiến vào, xem ra cái mạng nhỏ sẽ khó giữ! Hắn vận dụng ám kình đánh về đầu mấy con chó, trong nháy mắt, cả năm con chó của Đức đều ngã xuống đất, và trở thành một bàn tiệc! Cái đầu bọn nó bị đánh trúng, óc vang tung tóe.
Cảnh Hàn theo phía sau, giơ ngón cái ra với Lục Minh, lại bảo trên tường có camera theo dõi, phải làm việc cẩn thận.
Chờ đến khi camera dời đi, hai người thừa dịp góc hình chết, nhẹ nhàng trèo vào tường.
Trên tường có một đường dây điện hở, đổi lại là người thường trèo vào, khẳng định sẽ bị điện giật, nhưng Cảnh Hàn đã sớm biết trò này, thân thủ của nàng và v, muốn leo vào bức tường này, còn dễ hơn là uống nước nữa là. Vượt qua hoa viên mặt cỏ, đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát tình huống bên trong, bên trong đại sảnh, bốn năm tên bảo vệ đang uống rượu chơi bài, trong TV phát tin Tà Dương Lạc Vân cùng chúng minh tinh biểu diễn chúc mừng, nhưng đám bảo vệ đều không có hứng thú để xem, chỉ chăm chú vào ván bài.
Cửa sổ đối diện, phát hiện ra hai bảo vệ đang ói ào ào, xem ra là uống quá nhiều.
Nhẹ nhàng trèo lên phòng chủ nhân, thông qua góc bức màn, Cảnh Hàn đưa tay vén màn lên, rồi lập tức quay đầu lại, không dám gây tiếng động.
Hay là có trò phấn khích? Lục Minh tò mò đưa tay lên vén thủ màn cửa, phát hiện ra bên trong... có một người đàn bà đang cùng với hai người đàn ông giao lưu văn hóa với tên gọi là ... cưỡi ngựa phương Tây, hai người đàn ông một đen một trắng, dùng hết khí lực toàn thân mà vẫn không thể thỏa mãn được nàng ta, phỏng chừng nếu không phải là ba người giao lưu văn hóa, mà đổi lại là một người, hẳn là đã sớm bại trận rồi.
Con đàn bà phương tây kia rên rĩ cái gì đó, nhưng bởi vì cách âm quá tốt, cho nên Lục Minh cũng không thể nghe thấy nàng ta rên cái chi chi.
Chẳng qua cũng có thể đoán được, trong phim AV, mấy con nhỏ ở trỏng đều vô cùng chuyên nghiệp, nhất là những diễn viên của Nhật, đem những từ ngữ vô nghĩa kết hợp với ngữ cảnh mà rên rĩ một điệu nghệ, rất là phong phú, đương nhiên cái này cũng có liên quan đến văn hóa của Nhật, tính văn hóa của nước này đã được đẩy lên đến đỉnh, cho nên "chiến pháp"của diễn viên cũng được chia ra rất nhiều cấp bậc, những cái này không có gì kỳ quái.
"Làm sao bây giờ? Xem ra ba người này giao lưu văn hóa còn rất lâu, hay là chúng ta lên nóc nhà ngắm trăng một chút?"Lục Minh thấy trên bàn có vài viên thuốc, đoán được hai người đàn ông kia vì muốn thỏa mãn người đàn bà này, cho nên đã dùng không ít.
"Dùng khói mê là được!"Cảnh Hàn từ bên trong túi nhỏ bên hông móc ra một cái ống nhỏ, đưa cho Lục Minh.
Vừa thấy biểu tình của hắn khác thường, liền dặn : "Thứ này có tác dụng mãnh liệt, đừng hút, tìm một chổ mà thổi nhẹ nhàng vào, có thể làm cho ba người kia gục ngã! Anh sao vậy?"
Lục Minh cầm cái ống nhỏ trong tay, tâm linh cảm ứng đã dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Tri thức trong đầu giống như một bông hoa nở rộ, khói mê thôi tình, nếu trong tiểu thuyết võ hiệp hoặc phim truyền hình, thì là thứ mà dâm tặc hái hoa dùng để đối phó với mỹ nữ, nhất là, có thể làm cho trinh nữ thành dâm phụ, không thể không dùng thân thể đàn ông để giải. Lục Minh bắt đầu chỉ có chút tò mò, dùng tiên thiên chân khí để tìm tòi, không ngờ nó lại có chuyện như vậy!
Khói mê thôi tình, căn bản không phải là dùng để gây mê người khác, mà chính là thuốc tráng dương của hoàng đế cổ đại!
Bởi vì hoàng đế rất thích được sủng hạnh với phi tần, nhưng lực bất tòng tâm, lại rất sĩ diện, mà rất nhiều hoàng đế trẻ tuổi không thích uống thuốc, không muốn để cho người khác biết bản thân vô dụng, cho nên, nhóm phi tầng mới nghĩ ra một biện pháp, khi hoàng đế đến, thì đốt hương khói này để thúc dục chuyện đó, làm cho hoàng đến hùng phong đại chấn, làm cho hắn không cần dùng thuốc mà vẫn có được sự cứng cáp hiên ngang... Về phần vì sao loại thuốc này lại bị truyền ra ngoài, trở thành công cụ của dâm tặc hái hoa, thì Lục Minh không biết.
"Cái này... là thứ tốt!"Lục Minh vừa mới mở miệng trả lời, Cảnh Hàn liền hiểu lầm, oán trách đánh hắn một cái.
"Không phải ý đó, ý của anh là, cái khói mê thôi tình này, nếu phân giải ra, trừ bã đi, thêm vào một ít dược liệu, có thể biến thành hai dược vật khác, một là thuốc tráng dương khôi phục công năng của đàn ông, một là phúc âm dành cho người mất ngủ, nó có thể giúp cho con người thoải mái đi vào giấc ngủ, có thể biến thành thuốc ngủ tốt nhất!"Lục Minh nhanh chóng giải thích, thấy Cảnh Hàn ngơ ngác, lại nhẹ giọng nói : "Đây là thứ mà các phi tần cổ đại dành để chuẩn bị cho hoàng đế, không phải là thứ tốt sao? Chẳng qua, nó có quá nhiều thành phần hỗn tạp, và không giống với quá khứ, anh trở về đưa ra hai phương thuốc, tin tưởng rằng Lý lão và Trần lão sẽ cao hứng lắm đây! Cái này không khó làm như không khó làm như cửu chuyển dưỡng nhan dịch, tương đối đơn giản hơn nhiều, xem ra có thể bán ra thị trường..."
"Cái khói mê này là em trộm, còn có một chút, trước hết anh để cho ba người giao lưu văn hóa bên trong hôn mê đi!"Cảnh Hàn thấy chuyện khói mê thôi tình này đối với Lục Minh có tác dụng mạnh mẽ, trong lòng rất vui mừng.
"Không cần khói mê thôi tình, anh có biện pháp tốt hơn, xem anh!"Lục Minh cười thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Sống Cùng Vạn Tuế Chương 236: Khói mê thôi tình

Có thể bạn thích