Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 337: Mong ước chụp ảnh cưới

“ Ái chà, thì ra là An An à, An An, cậu thành vợ nhà giàu rồi sao? Sao mà lái chiếc xe đẹp thế chứ?” vừa nhìn thấy chủ nhân chiếc xe xa hoa đó là Trần An An, các bạn học không kìm được đều xôn xao cả lên, mấy bạn học nam thích nghiên cứu về xe thậm chí còn chạy đến trước xe của Trần An An, vừa dùng tay sờ vào xe, miệng vừa nói những lời xuýt xoa trầm trồ khen ngợi.

Đã là con trai, làm gì có ai mà không thích xe chứ? Hơn nữa là xe đẹp như thế này, tôi cũng thích xe, tôi nhìn thấy chiếc xe này, cũng hào hứng không kém bọn họ.

Mấy bạn học nữ nhìn thấy Trần An An, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Bọn họ không biết rốt cuộc bây giờ Trần An An gặp phải vận may gì, lần này lại còn hơn lần trước, cao sang hơn bao nhiêu.

“ Ha ha, chỉ là chiếc xe nhỏ mà, chỉ là công cụ thay cho đi bộ mà thôi, có gì mà lạ chứ?” Trần An An cười nói, đeo sau lưng chiếc balo Hermes màu vàng kim, cười nhìn chúng tôi nói: “ Ôi, để mình nhìn cô dâu mới của chúng ta nào, òa, thật là quá xinh đẹp. Đây, quà mừng cho cậu.”

Cậu ta cười vui vẻ lấy từ trong ba lô ra một chiếc phong bì dày, tôi không biết cụ thể cậu ta để bao nhiêu tiền, nhưng nhìn độ dày của chiếc phong bì đó, tôi có thể đoán ra, chắc chắn không thế ít.

Trần An An bây giờ ấy à, phong thái phu nhân nhà giàu vung tiền như nước rồi!

Triệu Linh hơi ngại ngùng, cậu ấy đưa tay nhận lấy chiếc phong bì đó, cười nói: “ Ai ya, An An, cậu phát tài rồi sao?”

Tôi biết, phong bì cầm nặng tay đó khiến Triệu Linh hơi run tay.


“ Phát tài gì chứ, chỉ là chút tấm lòng mà thôi.” Trần An An cười, ánh mắt lướt nhanh qua tôi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt cậu ta có chút gì đó khiêu khích, nhưng cậu ta rất nhanh thay đổi ánh mắt của mình, “ đi thôi, chúng ta lên đi, không thể ở đây đón gió lạnh được?”

Triệu Linh vội vàng nói: “ Đúng rồi, lên thôi, ở đây gió lạnh lắm, ở trên, mọi thứ đã bày sẵn rồi. Lạnh quá.”

Cậu ấy kéo tay Trần An An đi hướng lên trên, Châu Đình huých nhẹ tôi một cái: “ Lạ thế, Trần An An này mua số trúng thưởng lớn à?”

Tôi khẽ mỉm cười: “ Cậu cảm thấy có thể sao? Có điều, Trần An An bây giờ còn lợi hại hơn là trúng số ấy?”

“ A? Nhụy Tử, cậu nói cho mình biết có chuyện gì đi?” Châu Đình vội ghé sát vào tôi hỏi.

Tôi nhẹ thở dài. Lẽ nào muốn tôi nói Trần An An bây giờ là người tình của bố Lạc Mộ Thâm sao?

Tôi vẫn nên không nói ra làm gì, làm tôi lại giống như đứa nhiều chuyện vậy. Hơn nữa tôi cũng ghét nhắc đến con người này.


Châu Đình hơi bực tức, cậu ấy hậm hực nói: “ Có điều, nha đầu này đến giống như không nhìn thấy chúng mình vậy, thật là đáng ghét, nếu biết cậu ta đến, mình không đến cho xong, thật không biết lần trước bị anh Thiên Kỳ làm cho xấu hổ, cậu ta vẫn còn mặt mũi đến, mình còn cho rằng cậu ta không đến nữa.”

Trong lòng tôi thở dài một hơi, tôi cũng nghĩ cậu ta sẽ không đến, nhưng xem ra bây giờ, tại sao cậu ta lại không đến chứ? Cậu ta bây giờ là lật mặt, có lẽ là muốn thể hiện trước mặt mọi người rằng cậu ta chẳng có gì đáng xấu hổ cả.

Trần An An này, tôi luôn đánh giá thấp cậu ta.

“ Thôi, đều là bạn học, không nhất thiết phải làm giống như là kẻ địch vậy, cậu ta đến thì tại sao chúng ta không thể đến chứ? Cũng không phải là ép cậu ta đến, không phải là đến chúc mừng hôn lễ của Triệu linh sao?” Tôi kéo Châu Đình một cái, cậu ấy hơi có vẻ không can tâm tình nguyện đi lên bậc thêm.

Đoàn Hiểu Phi cũng nói bên cạnh cậu ấy: “ Đình Tử, đừng hẹp hòi như thế, các em đều là bạn học, bạn học sống tốt, các em nên thay cậu ta mà vui, đừng giống như chúng ta đang đố kị với cậu ta vậy. đi thôi, đi lên đi, mọi người đều lên trên rồi.”

Châu Đình hừ một tiếng: “ Em đố kị cậu ta sao? Hừ, muốn cho miếng bánh đậu úp vào mặt cậu ta, ai đố kị cậu ta chứ? Nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cậu ta mình càng ghét.”

Tôi vội vàng nói: “ coi như chưa nhìn thấy cậu ta, đi thôi, bọn mình lên trên.”


Thế là, chúng tôi đều đi lên tầng trên.

Phòng dự tiệc trên tầng ba, ngoài cửa có để bức ảnh cưới của vợ chồng Triệu Linh trên giá, trên bức ảnh, nét mặt đôi nam nữ nở nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện, tôi nhìn bức ảnh cưới đó hồi lâu, trong lòng nghĩ, khi tôi và Lạc Mộ Thâm chụp ảnh cưới, tôi nhát định cũng sẽ cười thật đẹp, thật hạnh phúc?

Bức ảnh cưới của chúng tôi sẽ như thế nào nhỉ?

Tim tôi như đang chìm đắm trong mong ước ngọt ngào đó.

Châu Đình chắc chắn nhìn ra ý nghĩ của tôi. Cậu ấy cười nói: “ Nhụy Tử, nếu như cậu và Lạc Mộ Thâm chụp ảnh cưới, chắc chắn sẽ đẹp hơn Triệu Linh, tại vì hai người cậu đều là trai xinh gái đẹp, không chừng còn được mời làm người mẫu ấy, ui chà, thật sự ngưỡng mộ chết mất, không chừng Lạc Mộ Thâm còn dẫn cậu đi Châu Âu chụp đấy.”

Mặt tôi đỏ bừng lên. Tôi biết, người như Lạc Mộ Thâm, dẫn tôi đi Châu Âu chắc chắn là đơn giản, kể cả tôi nói muốn đi lên hỏa tinh, không khéo anh ấy cũng nghĩ cách để làm giấy thông hành lên hỏa tinh cho hai chúng tôi ấy chứ, đến lúc đó mặc quần áo vũ trụ để chụp ảnh cưới, thế có gọi là chụp ảnh cưới không?

Vừa nghĩ đến đây, tôi không kìm được bụm miệng cười hì hì.

“ Đình Tử, lúc nào thì chúng ta đi chụp ảnh cưới thế?” Đoàn Hiểu Phi cười nói.


Châu Đình cốc vào đầu anh ấy một cái: “ Chụp ảnh cưới gì chứ? Chụp cái đó tốn bao nhiêu tiền? cũng phải bảy, tám nghìn tệ, em nghe nhiều người nói chụp ảnh cưới cũng chẳng có tác dụng gì, mệt cả ngày trời để chụp, sau khi kết hôn nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đều nhét xuống đáy hòm, em còn lâu mới chụp, tiền đó còn phải mua nhà nữa!”

Đoàn Hiểu Phi đỏ mặt lắc lắc đầu.

Tôi khẽ thở dài, Châu Đình, thật sự là một người còn gái tốt, cậu ấy là người không quá nặng vật chất, cậu ấy chọn đàn ông, không xem trọng điều kiện vật chất của anh ấy, mà là chọn lựa cùng anh ấy phấn đấu, giống như một đôi kiến chăm chỉ cần cù vậy, tự cần cù xây tổ cho bọn họ, thực ra người con gái như Châu Đình xinh đẹp đáng yêu, muốn gả cho người đàn ông có điều kiện tốt không khó, ít nhất không cần phải vì mua nhà mà lo lắng, nhưng bây giờ, cậu ấy và Đoàn Hiểu Phi cùng nhau tích cóp tiền để mua nhà.

Đột nhiên tôi nhớ ra, trước đây khi Châu Đình bị ông chủ của cậu ấy quấy rối, Lạc Mộ Thâm còn giúp Châu Đình bắt ông chủ đó bồi thường hơn 100 vạn, nhưng Châu Đình đem số tiền đó quyên góp cho cô nhi viện không chớp mắt. Châu Đình, thật sự là một người con gái tốt, có một trái tim lương thiện.

Thực ra, tình trạng của bọn họ là tình trạng của số đông bộ phận thanh niên, bọn họ giống như chú chim nhỏ vậy, từng chút từng chút để tha đất về xây tổ, tôi tin rằng trong quá trình này, tình cảm của bọn họ nhất định sẽ sâu đậm hơn.

Tôi đang nghĩ, nếu như Lạc Mộ Thâm cho phép, tôi thật sự raát muốn giúp Châu Đình, đến lúc đó, tôi sẽ cố hết sức để cuộc sống của cậu ấy không phải khổ như thế.

Đợi tôi kiếm được nhiều tiền một chút, nhất định sẽ cho cậu ấy mượn. bây giờ cầm tiền của Lạc Mộ Thâm, tôi vẫn hơi ngại, cho nên, phụ nữ nhất định phải độc lập!

Tôi đang nghĩ thì Triệu Linh cười bước đến: “ Nhụy Tử, Đình Tử, bạn trai của Đình Tử, mọi người mau vào đi, đứng ở đây làm gì? Mọi người đang đợi các cậu đấy, muốn xem ảnh cưới của mình, sau này thiếu gì cơ hội, buổi tối mình sẽ gửi qua mail cho các cậu xem, rất nhiều, cả bộ, chỉ sợ các cậu không thích xem ấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính Chương 337: Mong ước chụp ảnh cưới

Có thể bạn thích