Người Hầu Hoàn Mỹ
Chương 54: Bạn thân

Edit: Tira

Lúc Mễ Lộ tỉnh lại, phi hành khí đã bay về tới lãnh thổ Đế Quốc.

Mễ Lộ theo bản năng xoa xoa đôi mắt thì nhìn thấy thiếu gia ngồi trên ghế điều khiển chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

Thiếu gia khẳng định là đã một đêm không ngủ. Trong lòng Mễ Lộ lập tức hiện lên một tia đau lòng, lại trách cứ mình tại sao lại ngủ day như thế. Cậu vội vàng lấy cái áo khoác trên người mình ra, đứng dậy đi về phía thiếu gia

Lôi Kha nghe tiếng động ngẩng đầu lên, đem phi hành khí điều chỉnh về hình thức tự động lái, sau đó mở hai tay ôm eo người yêu.

“Tỉnh?” Lôi Kha nhướng mày nhìn người trong lòng, duỗi tay tháo ra kính bảo vệ mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Omega, sau đó duỗi tay đi xuống vuốt ve bụng nhỏ hơi hơi nhô ra của cậu.

Mễ Lộ gật gật đầu, sau đó nâng đầu khỏi ngực thiếu gia nhìn về phía cửa sổ bên cạnh. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cậu có thể tinh tường nhìn thấy tầng tầng lớp lớp vật kiến trúc bên ngoài.

Cậu biết, bọn họ cuối cùng cũng về tới Thủ Đô Tinh.

“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Mễ Lộ hỏi ra lời này kỳ thật có chút do dự, bởi vì thiếu gia hiện tại còn ở trong phạm vi bị truy nã của Đế Quốc. Nghiêm túc mà nói, bọn họ hiện tại một bước cũng khó đi.

Nhưng bất luận thế nào, cậu đều sẽ đi theo thiếu gia.

Lôi Kha nghe vậy duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Mễ Lộ, làm như đang an ủi cậu, “Yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”

·

Khi Lôi Kha nắm tay Mễ Lộ đứng ở trước cửa chung cư học viện quân sự Chris, Mễ Lộ xác thật là hồi hộp đến đổ mồ hôi.

Rốt cuộc, ngay cả chung cư tư nhân của thiếu gia cũng đã bị Đế Quốc phong tỏa, có thể thấy được, hiện giờ chỉ cần thiếu gia lộ mặt ở Đế Quốc lập tức sẽ bị cảnh sát của Đế Quốc bắt đi.

—— thiếu gia, hiện tại là tù binh bị toàn bộ Đế Quốc truy nã.

Mễ Lộ gắt gao nắm chặt tay Lôi Kha, Lôi Kha tựa hồ cũng cảm giác được cậu khẩn trương, lập tức quay đầu lại hơi mỉm cười với cậu.

Khi cửa chung cư được mở ra, nháy mắt Mễ Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

—— hoá ra đây là chung cư của Quý Minh Tây chung cư.

“Lôi Kha!”

Alpha tiến đến mở cửa nhìn thấy Lôi Kha rõ ràng cũng là hết sức kinh ngạc, nhưng là lại không do dự chút nào lập tức mở cửa để hai người tiến vào trước.

“Cậu đã trở lại.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, cũng không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Không có bất luận tình cảm dư thừa nào, là một loại tín nhiệm trực tiếp nhất với bạn thân của mình.

Lôi Kha nhướng mày, rất tự nhiên kéo tay Mễ Lộ đi vào phòng khách, còn không đợi Quý Minh Tây lên tiếng, Lôi Kha liền đã thập phần tự giác mà mở miệng trước.

“Tôi cùng Mễ Lộ có lẽ cần ở nhờ chỗ cậu một đoạn thời gian.”

“Không thành vấn đề.” Quý Minh Tây trả lời tương đối dứt khoát.

“Có điều… cậu phải dọn ra ngoài ở.”

“……”

“Có vấn đề?” Lôi Kha nhướng mày.

“Có vợ quên bạn… ” Quý Minh Tây bất đắc dĩ lắc lắc đầu đưa ra kết luận.

“Đây không phải,” Lôi Kha xoay người nhìn vào mắt Quý Minh Tây. Hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, trực tiếp thuận tay cầm áo khoác của y ném qua, lại nhìn Mễ Lộ một chút, như thể đang suy tư điều gì, “Chẳng qua… bọn tôi muốn trải qua sinh hoạt ‘vợ chồng’ bình thường.”

“Cậu thắng.” Quý Minh Tây nghe vậy lập tức duỗi tay tiếp nhận áo khoác, khuôn mặt tang thương nhả ra những lời này. Mễ Lộ lại hoàn toàn bị một câu ‘sinh hoạt vợ chồng’ trong lời Lôi Kha làm cho mặt đỏ bừng. Cậu lập tức kéo góc áo Lôi Kha ấp úng nói: “Kỳ thật Quý thiếu gia ở chỗ này cũng không sao hết…”

“Không cần,” còn không đợi Quý Minh tây mở miệng Lôi Kha đã là cắt ngang lời cậu. Hắn ấn bả vai Mễ Lộ ngồi xuống sô pha, sau đó khóe miệng mang ý cười, như suy tư gì đó liếc nhìn Quý Minh Tây một cái, “Cậu ta còn đang ước gì tìm được lý do để giả đáng thương mà.”

Mễ Lộ cái hiểu cái không nhìn thiếu gia, lại nhìn nhìn Quý Minh Tây đứng chỗ huyền quan, cuối cùng lại thấy Quý Minh Tây có chút bất đắc dĩ nhún vai. Còn không nói thêm cái gì đã mở cửa rời đi.

Mà Mễ Lộ không biết chính là mười phút sau, Quý Minh Tây liền tới gõ cửa một căn chung cư khác.

Omega bên trong cánh cửa hiển nhiên vừa mới tắm xong, trên người mặc một cái áo tắm dài trắng tinh, tóc còn chưa kịp lau khô. Vừa thấy người tới mày Lôi Y hơi nhăn lại, đang định không nói một lời mà đóng cửa lại, lại bị Alpha duỗi tay ngăn cản.

“Lôi Kha đã trở lại, ở chỗ của tôi. Tôi chỉ kịp lấy cái áo khoác đã bị đuổi ra ngoài. Nhìn tôi đáng thương như vậy, cậu liền thu lưu tôi mấy hôm đi.”

Rõ ràng biết đối phương cố ý giả vờ đáng thương, nhưng Omega lại vẫn là nhịn không được mềm lòng, không kiên trì muốn đóng cửa nữa, chỉ xoay người tự mình đi tới phòng tắm.

Mà ngoài cửa, Quý Minh Tây nhìn bóng dáng gợi cảm của đối phương lại hơi gợi lên khóe miệng. Trước khi đối phương còn chưa đổi ý, mặt dày nhanh chóng nhảy vào chung cư.

·

Từ khi Mễ Lộ và Lôi Kha đến ở chung cứ của Quý Minh Tây, mấy ngày nay liền không ra khỏi cửa.

Rốt cuộc đây là ở học viện quân sự Chris, Lôi Kha coi như là một người nổi tiếng, cơ hồ mỗi học sinh trong trường đều biết tới hắn. Trong giai đoạn này, thật sự là không nên quá mạo hiểm, cho nên đồ ăn cung cấp mấy ngày gần đây, đều là do Quý Minh Tây tới làm.

Nói đến thật ra cũng kỳ quái, rõ ràng ngày đó là thiếu gia đuổi Quý thiếu gia đi, lại không nghĩ rằng mấy ngày nay Quý thiếu gia lại rất chịu thương chịu khó, quả thật khác thường.

Mễ Lộ nghĩ trăm lần cũng không ra, liền đành phải xin giúp đỡ nhìn Lôi Kha.

Lôi Kha thấy vẻ mặt Mễ Lộ nghi hoặc thật sự đáng yêu vô cùng, lập tức nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ thắm của cậu mấy cái cho đến khi thoả mãn mới thôi. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng chỉ điểm bên tai cậu. Mễ Lộ nghe xong lời giải thích của thiếu gia mới bừng tỉnh đại ngộ. Cậu “Ồ” một tiếng thật dài, “Hoá ra là như vậy, Quý thiếu gia đang theo đuổi Lôi Y nha…”

Lôi Kha có chút cạn lời với nhóc con này, trách không được cậu có thể “chính trực” làm người hầu bên cạnh mình suốt nhiều năm như vậy, còn không hề có những suy nghĩ quá phận nào khác. Lôi Kha lập tức bị dáng vẻ ngốc ngốc của Mễ Lộ làm cho tâm ngứa khó nhịn, đành phải ôm eo đối phương hôn vài cái cho đủ mới chịu buông tay.

·

Một tuần sau khi kết thúc chiến sự, quân đội Đế Quốc chính thức chuẩn bị khải hoàn về triều từ Tra Nhĩ Tinh.

Trong quá trình chuẩn bị trở về Thủ Đô Tinh, quan chỉ huy tối cao Đại vương tử Kiều Hạo hạ một hạ một mệnh lệnh cho toàn quân: Nộp lên tất cả thiết bị thông tin, cấm bất kỳ loại giao lưu cùng liên hệ nào với thế giới bên ngoài mãi cho đến khi toàn quân về đến Thủ Đô Tinh.

Mọi người tất nhiên không mệnh lệnh này của Đại vương tử là có ý gì, nhưng uy vọng của Kiều Hạo trong quân luôn luôn rất cao, tất nhiên cũng không ai có ý kiến. Mọi người đều vâng theo mệnh lệnh nộp thiết bị thông tin của mình lên. Nhưng vệ binh nhận trách nhiệm tịch thu thiết bị lại gặp phải chút phiền toái khi thu máy truyền tin của Đồ Đình tướng quân.

“Tôi là tướng quân, cậu một tên lính nho nhỏ dựa vào cái gì dám tịch thu máy truyền tin của tội?!”

Sắc mặt Đồ Đình rõ ràng rất kém, gã cơ hồ tức giận đến sắp dậm chân, nhưng vệ binh bị gã quát lớn lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà đứng ở bên cạnh. Dù sao cũng là người do Kiều Hạo đưa tới, vẫn có vài phần can đảm.

“Xin lỗi, Đồ Đình tướng quân, tôi cũng chỉ phụng lệnh Đại vương tử tới lấy máy truyền tin của các vị tướng quân. Những tướng quân khác đều đã nộp lên, nếu ngài có dị nghị gì, xin mời tự mình tìm Đại vương tử giải trình.”

“Cậu!”

Sắc mặt Đồ Đình nháy mắt càng trở nên khó coi, gã chỉ thẳng tắp vào vệ binh nho nhỏ trước mặt, tay gắt gao nắm chặt máy truyền tin. Người khác có giao hay không gã quản không được, nhưng máy truyền tin của gã bất kể nói như thế nào cũng không thể nộp lên.

Không chỉ bởi vì gã còn phải dựa vào cái này liên hệ với Đồ gia ở Thủ Đô Tinh. Càng quan trọng hơn, máy truyền tin của gã có cất giấu bí mật giao dịch cùng người Sạ Hưng. Nếu mấy thứ này rơi vào tay Kiều Hạo, như vậy… mình liền xong đời!

Nghĩ đến đây, mặt Đồ Đình trắng bệch. Nháy mắt, gã căm tức nhìn vệ binh trước mặt, sau đó đưa mắt ra hiệu cho hai cảnh vệ bên cạnh mình. Hai cảnh vệ hiểu được ý Đồ Đình, đồng loạt tiến lên muốn chế phục vệ binh kia.

Nhờ ưu thế về nhân số, rất nhanh vệ binh của Kiều Hạo đã bị hai cảnh vệ chế phục, nhưng cậu ta vẫn dùng sức tránh thoát, ngẩng đầu lên nhìn Alpha trước mặt, “Đồ Đình tướng quân, ngài đây là có ý gì? Ngài như vậy là vi phạm quân quy!”

“A! Vi phạm quân quy? Thời điểm Đồ gia chúng ta lập công vì Đế Quốc cha cậu còn đang bú sữa kìa! Ta không tin thằng ranh Kiều Hạo kia dám bởi vì chuyện này trở ta mặt với ta!”

Trên mặt Đồ Đình hiện lên một tia khinh miệt, tiếp theo sự khinh miệt lại nhanh chóng bị biểu cảm hung ác thay thế.

Vệ binh cắn răng không nói gì, Đồ Đình làm một thủ thế, ý bảo cảnh vệ dẫn người đi. Chính là còn không đợi cảnh vệ kịp có động tác, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Đồ Đình hoảng sợ ngẩng đầu, thấy Kiều Hạo nghiêm mặt đi đến đầu tiên.

“Chỉ sợ Đồ Đình tướng quân nói sai rồi.” Khoé miệng Kiều Hạo mang theo một nụ cười nhạt như có như không, nhưng nụ cười này bây giờ rơi vào trong mắt Đồ Đình xem ra không khác gì đao kiếm.

“Đại vương tử ngài…”

“Vương tử phạm pháp chịu tội như thứ dân.” Kiều Hạo lại một lần nở nụ cười, anh vẫy vẫy tay. Đội quân vẫn luôn chờ mệnh ngoài cửa một người nối tiếp một người tiến vào phòng.

Đồ Đình bị khung cảnh này làm sợ tới mức lui nửa bước, trên mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc.

“Đồ Đình có hiềm nghi phản quốc, cách chức tướng quân của gã, lập tức áp giải trở về thủ đô chuẩn bị tiếp nhận điều tra.”

Thanh âm lạnh lùng của Kiều Hạo vang lên trong phòng. Đồ Đình cuối cùng lại lùi nửa bước, không còn sức lực giãy giụa.

……

Ba ngày lúc sau, toàn bộ quân đội của Đế Quốc trở về Thủ Đô Tinh. Ngày hôm sau khi cả nước chúc mừng chiến công thắng lợi, vương tử Kiều Hạo được người hầu bên cạnh giúp mặc vào quốc phục chính thống của đại biểu Đế Quốc, mang theo ghi chép và chứng cứ nặng trĩu đi vào phòng nghị sự hội nghị hoàng thất Đế Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Người Hầu Hoàn Mỹ Chương 54: Bạn thân

Có thể bạn thích