Phượng Kinh Thiên
Chương 297: THUẬT HUYỀN MỆNH (1)

“Cái gì?”

Chu Thanh Sắc kinh hãi biến sắc, hai tay hắn bám chặt lấy tay Ninh Thị, giọng nói sắc bén: “Thọ hai mươi năm sao? Thay đổi vận mệnh? Nương, rốt cuộc người đang nói cái gì vậy?”

Ninh Thị hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho rồi. Tại1sao lúc nhất thời xúc động, bà lại nói ra chuyện này cơ chứ?

“Nương, người... người bệnh tật ốm yếu mãi không khỏi, chính là vì người âm thầm thay đổi vận mệnh của con sao? Có đúng không?”

Ba chữ “có đúng không” đột nhiên cao vút lên. Khuôn mặt vẫn8luôn ung dung hờ hững của Chu Thanh Sắc bỗng nhiên trở nên giận dữ, một loại khí thế bức người toát ra từ bên trong hắn.

Đối mặt với áp lực đáng sợ tỏa ra từ người con trai, lòng Ninh Thị vô cùng bối rối. Bà yếu ớt nhắm mắt,2âm thầm than thở trong bụng sao bà lại không nghĩ đến điều này cơ chứ? Rốt cục thì người cũng không thể đánh thắng trời được. Đây chính là có cẩn thận đến thế nào cũng có sai sót, quả đúng là người tính không bằng trời tính mà.

“Nương... sao4nương chưa hỏi con mà đã quyết định làm như vậy rồi? Người quá bất công với con rồi.” Nhìn khuôn mặt yếu đuối trắng bệch của Ninh Thị, Chu Thanh Sắc đau khổ nói.

Ninh Thị cười khổ: “Ba mươi năm trước, nương không tin vào vận mệnh, nhưng nương lại gặp gỡ phụ hoàng con... Lúc ấy, phụ hoàng con vẫn còn là thái tử nước Chu, lòng mang đầy hoài bão, thề thốt muốn thống nhất thiên hạ. Ngài ấy đích thân dẫn quân chinh chiến với nước Sở. Để tấn công phá vỡ cửa khẩu nước Sở, phụ hoàng con quyết định tấn công bất ngờ, đánh úp núi Hiệp Cốc.”

Lông mày Chu Thanh Sắc nhíu chặt. Hắn đã từng nghe nương nhắc đến chuyện này rồi, nhưng lần nào bà cũng chỉ nói qua loa lấy lệ chứ không kể tỉ mỉ cho hắn, hôm nay lại...

“Trong Phiêu Miễu Hư Vô Môn có đủ loại tài liệu, thư tịch, sách quý mà tổ sư gia Thiên Lạc Tán Nhân đã từng học. Tất cả những cuốn sách này đều do vị tán tiên – người đã dạy dỗ Thiên Lạc Tán Nhân đích thân viết ra, đương nhiên vô cùng quý giá bất phàm, thậm chí có những thứ không thể truyền ra ngoài được.”

“Bởi vì thân thể yếu ớt, nương đã bị phụ mẫu bỏ rơi, là sư phụ đã nhặt được ta trong lúc xuống núi dạo chơi. Người đưa nương trở về nhà, nuôi dạy nương nên người.”

Mặc dù đã nghe qua vô số lần rồi, nhưng chỉ cần Ninh Thị nhắc lại chuyện cũ này, lần nào Chu Thanh Sắc cũng nghiêm túc chăm chú lắng nghe. Hôm nay, thật ra hắn rất nôn nóng muốn biết chuyện thay đổi vận mệnh mà nương đã nói tới, nhưng nhìn thấy nương đang vui vẻ và hoài niệm về quá khứ như thế, hắn lại không nhẫn tâm ngắt lời bà, chỉ đành kiên nhẫn tiếp tục lắng nghe.

“Cơ thể quá yếu ớt nên nương không thể học võ. Mặc dù bốn mùa trên núi đều ấm áp nở hoa, nhưng dã thú rất nhiều. Sư tôn của con đã dạy nương học y dược để phòng thân.”

Nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt Ninh Thị trở nên mơ màng, khóe môi bà nhoẻn cười: “Nương không thông minh lắm, chỉ có thể lĩnh hội được ba phần những thứ sư tôn con dạy mà thôi. Nương rất chán nản nhưng sư tôn của con lại nói rằng như thế này là được rồi. Nếu đầu óc thông minh vượt qua cả cái tâm thì con người sẽ không bao giờ biết đủ. Cứ như vậy, nương đã trở thành đại phu trong núi. Thỉnh thoảng, những động vật nhỏ bị thương sẽ trở thành bệnh nhân của nương... Mãi đến năm nương hai mươi tuổi, sư tôn con dắt nương vào trong động Thư Vân, bảo nương bái lạy dưới Phiêu Miễu Hư Vô Môn, trở thành truyền nhân tiếp theo của Phiêu Miễu Hư Vô, để ta tự do học những tri thức mà ta muốn.”

Ninh Thị nói đến đây thì ngừng một lát, dường như đang hồi tưởng, lại dường như đang hoài niệm.

“Cả cái hang động to lớn đều là tài liệu sách vở. Nương rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng khi vui vẻ qua đi lại cảm thấy rất thất vọng, bởi vì có rất nhiều sách mà nương đọc không hiểu. Sư tôn con nói, ta nhất định phải tự mình học hỏi lĩnh hội những cuốn sách trong đó. Học được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.”

Chu Thanh Sắc thở dài: “Con biết, nương chọn tới chọn lui, cuối cùng đã học lắp đặt cạm bẫy trận pháp và học huyền mệnh thuật.” Nương đã từng kể những chuyện này cho hắn nghe rồi.

Ninh Thị nhẹ nhàng vỗ tay hắn, gật đầu: “Học trận pháp cạm bẫy là vì nương không biết võ công, trận pháp cạm bẫy rất hữu dụng khi đối phó với một số loài động vật hung dữ. Bọn chúng sẽ không dám đến gần nhà của nương nữa. Còn huyền mệnh thuật này là do nương chọn đại một cuốn, sau khi đọc xong thì cảm thấy rất thú vị nên học. Lúc ấy, nương học hoàn toàn chỉ để giết thời gian mà thôi.” Bà thậm chí còn nhớ rõ ánh mắt phức tạp và thương xót của sư phụ lúc bà mới học huyền mệnh thuật.

“Sư tôn con nói, đã học thì phải học đến tinh thông tường tận. Trên núi, ngoại trừ sư tôn và nương ra thì cũng chỉ có động vật mà thôi. Người cho nương xuống núi, học cách nhìn người, học cách xem vận mệnh, bao giờ hoàn toàn lĩnh hội được rồi thì lại về núi.”

“Sau khi xuống núi, nương mới biết rằng, thì ra giữa trời đất không phải chỉ có mỗi núi Phiêu Miễu không thôi, thì ra đất trời lại rộng lớn mênh mông đến thế, mới phát hiện ra người và mệnh ở dưới núi đều thật nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy.”

“Thấy nhiều rồi, cũng học hỏi được nhiều rồi, nhưng điều lĩnh ngộ lại không còn như trước nữa. Cùng là người nhưng không cùng mệnh, mỗi người đều có vận mệnh khác nhau. Nguyên nhân từ tam sinh*, kết quả ở kiếp này, tất cả đều đã được sắp đặt. Nương đi chu du bên ngoài suốt ba năm, cảm thấy những gì mình học được đã đủ để về núi Phiêu Miễu rồi, nhưng trên đường quay về, nương lại gặp gỡ phụ hoàng con. Có lẽ, tất cả, lại không còn như trước nữa rồi.”

(*) Tam sinh: ba đời quá khứ, hiện tại và tương lai.

“Lúc đang đánh núi Hiệp Cốc, phụ hoàng con và đội quân tinh nhuệ của người gặp phải lốc xoáy, cả đám người đều bị vòi rồng cuốn lên tận trời cao, thổi bay theo gió. Lúc gió ngừng, bọn họ đã không còn ở biên cương nước Sở nữa. Những người bị cuốn đi, kẻ thì ngã chết, kẻ thì chết đuối, duy chỉ có phụ hoàng con cao số, vẫn còn thoi thóp thở mà thôi.”

“Con biết nương cứu phụ hoàng, còn đưa người về đỉnh Phiêu Miễu nữa.” Chu Thanh Sắc nhẹ nhàng nói.

Ninh Thị đau khổ ủ ê, thấp giọng nói: “Về đến núi, sư tôn con không trách nương đã đưa người lạ lên núi. Ta chữa trị cho phụ hoàng con. Sớm tối gặp gỡ, chúng ta cũng nảy sinh tình cảm với nhau. Ta biết phụ hoàng con mạng lớn mệnh quý, nhưng trong số mệnh lại có hung thần. Theo như mệnh cách của người, người nhất định sẽ không thể lâm quân thiên hạ, trở thành đế vương thống nhất toàn thiên hạ được. Nếu ngài cứ khư khư cố chấp sát hại nhiều người tạo sát nghiệp, nhất định sẽ khiến tuổi thọ giảm sút. Chẳng những người không thể sống qua ba mươi tuổi, thậm chí con dân giang sơn của người cũng sẽ bị thôn tính nhanh chóng.”

Chu Thanh Sắc nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nương nói về việc vì sao phụ hoàng không cách nào thống nhất thiên hạ được.

“Phụ hoàng con không nghe lời khuyên của ta mà sốt ruột muốn xuống núi trở về nước Chu, nhưng người lại không nỡ rời bỏ ta nên người đã xin ta hãy xuống núi cùng người. Trước mặt sư tôn con, người chính thức cưới ta làm vợ, nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với ta. Ta cũng không nỡ rời xa người, càng không yên tâm về người. Ta không muốn người chết sớm, không muốn quê hương người bị nước mất nhà tan. Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, cuối cùng, ta quyết định theo phụ hoàng con xuống núi.”

Chu Thanh Sắc nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng. Lúc ấy, mặc dù vẫn chưa đăng cơ nhưng phụ hoàng đã lập thái tử phi từ lâu rồi, hơn nữa trắc phi thê thiếp cũng rất nhiều. Lúc ấy, hẳn là nương đã bị tình cảm che mờ lí trí.

Ninh Thị cười khổ: “Truyền nhân của Hư Vô Môn không được can thiệp thế sự, nhưng vì phụ hoàng con, ta đã phản bội sư môn mà xuống núi.”

Chu Thanh Sắc mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì, chỉ âm thầm thở dài một hơi.

“Ta ở bên phụ hoàng con, theo người ra chiến trận, dùng tất cả các phương pháp để dẫn dắt suốt mấy năm trời mới có thể thay đổi chấp niệm khăng khăng muốn chinh chiến thiên hạ của người. Phụ hoàng con đối xử với ta rất rất tốt, tình cảm của hai chúng ta vô cùng sâu nặng, sâu nặng đến mức, trong suốt năm, sáu năm sau khi xuống núi, ta chưa bao giờ hối hận về quyết định bỏ lại sư phụ theo người nhập thế.”

Mãi đến khi theo ông về đến Kinh thành rồi, bà mới ngỡ ngàng.

“Ta biết người có thái tử phi, có trắc phi thê thiếp. Ta tưởng rằng ta và phụ hoàng con thật lòng yêu thương nhau thì tất cả sẽ không còn là trở ngại nữa. Bởi vì người đã từng nói, gặp bọn họ là vì chưa gặp được ta. Ta đã tin người.” Nhưng, nực cười biết bao. Người nói trong lòng người chỉ yêu mỗi mình bà. Yêu mỗi mình bà, nhưng lại vì muốn có con nối dõi tông đường nên ôm ấp người khác, lần lượt sinh con nối dõi với những người phụ nữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Phượng Kinh Thiên Chương 297: THUẬT HUYỀN MỆNH (1)

Có thể bạn thích