La Tố ngồi trong căn phòng quân bộ chuẩn bị, đối diện cậu là những nhân

vật rất có quyền lực của quân bộ, trừ bỏ gia gia Ước Sắt Tư đại tướng

của Tư Lôi Tạp, còn có nhân vật có thể xem là linh hồn của quân bộ–Quỳnh Đồ tổng đại tướng, có thể nói trong cả quân bộ liên minh, Quỳnh Đồ đại

biểu cho quyền lực cao nhất của quân bộ.

Bởi vì là hội đàm bí

mật, nên trừ bỏ vài vị đại tướng tâm phúc, còn lại tất cả nhân viên quân bộ đều ở ngoài phụ trách canh gác, đảm bảo hội nghị lần này có thể tiến hành một cách an toàn và bí mật.

Bởi vì trong phòng đều là quan

chức cao cấp, chức vị thấp nhất cũng là đại tướng nên không khí đặc biệt ngưng trọng, Quỳnh Đồ tổng đại tướng ngồi giữa, tuy tóc đã hoa râm,

khóe mắt cũng có nếp nhăn nhưng ánh mắt sắc bén cùng tấm lưng thẳng đứng làm ông tràn ngập lực uy hiếp, có hơi thở sắc bén của bảo đao chưa lão.

Gia gia Tư Lôi Tạp nhìn qua cũng sấp xỉ với Quỳnh Đồ tổng đại tướng, khí

thế cũng kinh người, nhưng so với cảm giác khí phách của Quỳnh Đồ tổng

đại tướng, Ước Sắt Tư có vẻ hướng nội hơn, gương mặt làm người ta có cảm giác rất nghiêm khắc, nói trắng ra chính là trang trọng ít nói. Điểm

này rất giống Tư Lôi Tạp, hơn nữa từ gương mặt già nua của ông có thể

nhận ra bộ mặt suất khí khi còn trẻ, hình dáng ngũ quan có vài phần

tương tự Tư Lôi Tạp, vì thế cho dù Tư Lôi Tạp không giới thiệu thì từ

ánh mắt đầu tiên La Tố cũng nhận ra đối phương là gia gia của anh, không thể không nói gen là một thứ rất mạnh mẽ.

“Ngải Tố Hoắc Khắc,

tôi tin cậu cũng biết mục đích chúng ta tới đây, tuy quân bộ không thể

can thiệp tự do cơ thể của công dân, nhưng Kì Lân đối với liên minh mà

nói rất quan trọng, chúng tôi đã biết biểu hiện của cậu khi chiến đấu

với Thao Thiết, bởi vậy có thể phán đoán cậu không muốn thức tỉnh Kì

Lân.” Âm thanh Quỳnh Đồ có chút già nua, bất quá nói chuyện lại khí thế

vô cùng.

“Đúng vậy, tôi cũng không có ý định thay đổi.” Ánh mắt

La Tố thực kiên định. Hội nghị này, Tư Lôi Tạp vốn cũng có tư cách tham

gia, bất quá La Tố biết cậu khó tránh khỏi việc xung đột với quân bộ, vì để Tư Lôi Tạp không rơi vào tình cảnh xấu hổ, cậu mới khéo léo từ chối

đối phương.

“Đừng kết luận vội, chúng ta không lợi dụng Kì Lân

làm gì cả, liên minh cần Kì Lân vì muốn nâng cao tỷ lệ sinh sản của

giống cái và vận thế của liên minh thôi, đây đối với liên minh là chuyện tốt, thân là công dân liên minh, chúng ta hi vọng cậu có thể suy nghĩ

kĩ một chút, chúng ta có thể hứa sẽ không hạn chế tự do của cậu.” Quỳnh

Đồ đan chéo hai tay đặt trước bàn, biểu tình có vẻ khá nghiêm túc.

“Thật có lỗi, tôi là người ích kỉ, nếu liên minh không có Kì Lân vẫn có thể

phát triển suốt một ngàn năm nay, tôi tin tưởng kế tiếp dù có Kì Lân hay không, liên minh cũng có thể tiếp tục phát triển.” La Tố bình tĩnh nói

ra suy nghĩ của mình.

Quỳnh Đồ hơi nheo mắt, điều này làm khí thế trên người ông càng khiếp đảm hơn: “Người trẻ tuổi, cậu có thể tin

tưởng liên minh như vậy tôi cảm thấy thực cao hứng, chính là phát triển

có hai loại, một là chậm rãi, hai là tăng vọt. Có Kì Lân, liên minh có

thể tiến vào thời kì phát triển phồng thịnh, nếu tôi không nhớ nhầm, bạn kí túc xá của cậu đều là khế thú giống đực, chẳng lẽ cậu không muốn

thấy bọn họ tìm được hạnh phúc? Nếu số lượng giống cái gia tăng, có lẽ

bọn họ sẽ tìm được một bạn lữ giống cái, chứ không phải lựa chọn một

giống đực để tạo gia đình.”

La Tố nhíu mày, chơi chiêu tình cảm

sao? Không hổ là tổng đại tướng liên minh, nếu là người trẻ tuổi chưa

trải sự đời có lẽ sẽ dao động, chỉ tiếc cậu không phải, cậu đối với liên minh căn bản không có lòng trung thành, nhất là sau khi xảy ra chuyện

Ôn Tư Đặc.

“Thật có lỗi, suy nghĩ của tôi sẽ không thay đổi,

huống chi chờ đến lúc Kì Lân có tác dụng, bằng hữu của tôi đã sớm già

rồi, cứ coi như tôi là một người ích kỉ đi.” La Tố không muốn tranh luận vấn đề này nữa, vì thế thái độ vô cùng kiên quyết.

Tướng lĩnh

xung quanh chỉ sợ chưa bao giờ thấy một người không biết tốt xấu như La

Tố, vì thế nhỏ giọng nghị luận, bất quá chỉ một ánh mắt lạnh thấu xương

của Quỳnh Đồ tổng đại tướng, các tướng lĩnh đã nhanh chóng ổn định.

“Tôi cho rằng nếu đàm phán thì song phương đều cần thành ý, chúng ta đã làm

nhượng bộ, cậu không phải cũng nên lùi một bước?” Quỳnh Đồ nhíu mày,

dùng khí thế kinh người đè ép La Tố, đây là thủ đoạn quen thuộc trong

đàm phán, lấy thế áp nhân.

La Tố cũng cảm nhận được, bất quá biểu tình trên mặt cậu cũng không biến hóa chút nào, vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Tôi cũng có thể nhượng bộ, bất quá các người cần đáp ứng 2

điều kiện của tôi.”

“Tổng đại tướng……..” Nhóm tướng lĩnh xung quanh muốn ngăn cản, nhưng Quỳnh Đồ lại sảng khoái mở miệng: “Nói đi!”

“Trừ bỏ điều khi nãy là không thể can thiệp tự do cơ thể tôi, thứ nhất là

không được phái người giám thị cùng theo dõi tôi, thứ hai là giữ bí mật

với bên ngoài chuyện tôi là Kì Lân.”

La Tố vừa nói xong, cả phòng họp đều ồn ào lên, có tướng lĩnh thậm chí còn không nhịn được hô lớn:

“Không có khả năng! Làm gì có chuyện bên người Kì Lân không có người bảo vệ? !”

Quỳnh Đồ lại dùng ánh mắt sắc bén lướt qua, đối phương

lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không hề lên tiếng. Quỳnh Đồ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía La Tố: “Điều thứ hai cho dù không đề cập tới thì chúng ta

cũng làm, điều đầu tiên tôi sẽ suy nghĩ, kết quả quyết định bởi hành vi

nhượng bộ của cậu.”

“Nhượng bộ của tôi chính là…… chỉ cần Kì Lân

có thể áp chết tôi, nó tự nhiên có thể thức tỉnh.” La Tố không nhanh

không chậm nói ra đáp án mình đã chuẩn bị sẵn.

“Xú tiểu tử, đừng nói đùa!” Không ít tướng lĩnh mất kiên nhẫn bật dậy.

“Im lặng hết cho tôi, các cậu còn thể thống gì không hả!” Quỳnh Đồ quát

lớn, thân là người cầm quyền lớn nhất trong quân bộ, uy tín của ông

đương nhiên không ai dám khiêu chiến, tuy mọi người trong lòng vẫn khó

chịu nhưng đều ngồi xuống.

“Người trẻ tuổi, tôi có thể xem đây là cậu đang khiêu khích quân bộ không?” Quỳnh Đồ nhìn chằm chằm La Tố nói, sát khí trong quân đội nhiều năm bất giác bộc phát.

“Tôi nghĩ

chúng ta đang nói chuyện một cách hòa bình, Kì Lân không phải được ghi

chép là hồn thú mạnh nhất sao? Vì sao các người không tin tưởng nó như

vậy?” Nếu nói La Tố không khẩn trương thì không có khả năng, từ đầu cậu

đã dự đoán tình huống xấu nhất, vì thế cậu đã dùng lực tinh thần không

ngừng kết nối với rừng rậm nhân tạo, nếu cậu cùng quân bộ không thể đạt

thành nhất trí, như vậy chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng, nếu có

thể….. thì cậu không muốn cuốn đám khế ước thú vào chuyện này, chính là

cậu không còn lựa chọn nào khác nữa.

“Thu~” Tiểu Hoàng cũng làm

tốt chuẩn bị, tính toán chỉ cần nhận được mệnh lệnh của La Tố nó sẽ biến thân thành khổng lồ, nó đã cảm nhận được Tiểu Bức Bức (phong bức) ở

xung quanh, vì thế Tiểu Hoàng vô cùng tin tưởng, thỉnh thoảng lại quơ

móng vuốt màu vàng bé xíu của mình, chỉ tiếc khiêu khích của nó không

được ai chú ý.

Phép khích tướng của La Tố làm nhóm tướng lĩnh

trong phòng tạm thời im lặng, quả thật….. Kì Lân được ghi lại là hồn thú mạnh nhất, theo lí thuyết thì Kì Lân không có lí do nào không áp chế

được kí chủ, nhưng biểu hiện của La Tố ban nãy lại làm họ hoài nghi, Kì

Lân có thực sự mạnh như vậy không? Nếu mạnh như vậy vì sao nó vẫn chưa

thức tỉnh?

Các tướng lĩnh tạm thời im lặng, Ước Sắt Tư từ đầu đã

không hề tham gia thảo luận, lão thủy chung quan sát đứa cháu dâu tương

lai này, tuy trên mặt không biểu hiện nhưng lão càng quan sát thì càng

vừa lòng, bình tĩnh kiên định như vậy, không hổ là người tôn tử lão

thích, rất có phong phạm dũng cảm của nhà lão.

Ước Sắt Tư ngồi

bên cạnh Quỳnh Đồ, Ước Sắt Tư cùng Quỳnh Đồ cũng là lão bằng hữu, có

giao tình vào sinh ra tử trên chiến trường, vì thế chuyện La Tố cùng Tư

Lôi Tạp lão cũng không dấu Quỳnh Đồ, phải nói là muốn dấu cũng không

được, biểu tình của hai đứa nhỏ này lúc giao chiến với Thao Thiết đã

biểu hiện quá rõ.

Ước Sắt Tư thấy không khí lâm vào cục diện bế

tắc, lão nhỏ giọng nói vài câu với Quỳnh Đồ, Quỳnh Đồ lúc đầu nhíu mày

nhưng cuối cùng lại gật gật đầu.

“Người trẻ tuổi, yêu cầu của cậu chúng ta đáp ứng, bất quá chúng ta tăng thêm vài điều kiện, một là

chúng ta không bắt buộc thức tỉnh, nhưng cậu phải phối hợp với cơ sở y

tế tiến hành một ít kiểm tra, hai là nếu Kì Lân thức tỉnh cậu phải phục

tòng tất cả an bài của quân bộ, cậu đã có lòng tin có thể áp chế Kì Lân

như vậy, thì điều kiện này cậu sẽ đáp ứng đi? Ba là bây giờ chúng ta

muốn kiểm tra lực tinh thần của cậu, thế nào?” Quỳnh Đồ suy nghĩ một lát nói.

Đúng là cáo già, gậy ông đập lưng ông sao? Bất quá cậu sẽ

vĩnh viễn không để Kì Lân thức tỉnh, vì thế điều kiện thứ 2 đối với cậu

mà nói không thành vấn đề, La Tố gật đầu đáp ứng điều kiện của Quỳnh Đồ.

“Tốt lắm, đàm phán thành lập, sẽ có người dắt cậu đi kiểm tra lực tinh

thần.” Quỳnh Đồ nói xong liền tuyên bố tan họp, tướng lĩnh xung quanh

tuy không hiểu vì sao tổng đại tướng lại làm ra quyết định này, nhưng

bọn họ phải phục tòng mệnh lệnh.

La Tố cũng rời khỏi phòng, cậu

vừa mới ra ngoài hội hợp với Tư Lôi Tạp, Ước Sắt Tư đã mang bộ mặt

nghiêm túc nhìn cậu và anh: “Hai người, đi theo tôi!”

La Tố: “……..”

Tư Lôi Tạp: “………”

Chuyện gì tới cũng phải tới sao? So với chuyện đàm phán với Quỳnh Đồ, La Tố

càng cảm thấy đau đầu hơn vì phải nói chuyện với gia gia của Tư Lôi Tạp. Ước Sắt Tư chọn văn phòng riêng của mình ở đây, trừ bỏ tâm phúc Khải

Tư, Ước Sắt Tư cho tất cả mọi người lui ra ngoài.

“Chuyện các con ta đã suy nghĩ, tuy Ngải Tố còn nhỏ bất quá con là đứa nhỏ rất chín

chắn, vì thế ta đồng ý hôn sự này, ngày kết hôn ta cũng chọn rồi, 20

tháng sau là ngày thần thú, ta nghĩ ngày này không tồi, đương nhiên vẫn

phải để các con tham khảo lại.” Biểu tình Ước Sắt Tư tuy có vẻ rất

nghiêm trang, nhưng trong lòng lão đã sớm trở mình, lúc đầu lão còn

không hiểu vì sao tôn tử lại coi trọng một giống đực, nhưng bây giờ lão

đã hiểu! Ánh mắt của tôn tử do một tay ông bồi dưỡng, người thường đâu

dễ gì làm nó động tâm, chỉ có Kì Lân mới có thể câu hồn nó. Tóm lại

không hổ là tôn tử của lão, rất có phong phạm của lão năm xưa!

“Kì thật về chuyện này…….” La Tố thực sự đau đầu, vì sao gia gia của Tư Lôi Tạp cùng anh có chung một tính cách như vậy? Tuy trên mặt là người

nghiêm cẩn kiệm lời, nhưng hành động lại luôn làm người ta xấu hổ.

La Tố vừa định giải thích, Tư Lôi Tạp liền giành trước: “Thật xin lỗi, gia gia, đây chỉ là hiểu lầm.”

“Cái gì?” Ước Sắt Tư nheo mắt.

“Thực sự xin lỗi, gia gia, là con hiểu lầm, hi vọng gia gia đừng trách Ngải

Tố.” Tư Lôi Tạp chắn trước người La Tố, tựa hồ muốn thay La Tố gánh vác

tất cả trách nhiệm.

Nam nhân này….. từ đầu đã luôn như vậy, luôn

yên lặng bảo hộ cậu, không muốn cậu bị chút thương tổn nào, tuy trong

lòng thực cảm kích, nhưng….. cậu không phải người cần được bảo hộ. La Tố khẽ thở dài, cậu đi tới trước mặt Tư Lôi Tạp, đón nhận ánh mắt nghiêm

túc của Ước Sắt Tư nói: “Chuyện này người nhà tôi cũng có lỗi, bọn họ vì quá lo lắng cho tôi nên mới tạo thành hiểu lầm này.”

Ước Sắt Tư xụ mặt nói: “Thế nghĩa là chuyện kết hôn chỉ là hiểu lầm?”

“Đúng vậy.” La Tố cùng Tư Lôi Tạp trăm miệng một lời đáp.

“Các con nghĩ nói vậy có thể lừa ta?” Ước Sắt Tư âm trầm nói: “Tư Lôi Tạp,

đừng nghĩ ông không nhìn ra con thực thích người này, ông nuôi con từ

nhỏ tới lớn, con run mi một cái thôi ông đã biết con nghĩ cái gì! Có

phải người này đùa giỡn tình cảm của con không? Nói thiệt đi, gia gia sẽ làm chủ cho con!”

“Không phải như vậy, gia gia.” Tư Lôi Tạp vội

vàng chắn trước người La Tố, cùng kiềm cậu lại, bất luận La Tố đẩy thế

nào, anh cũng giống như một bức tường che chở cho cậu, không chịu dời

nửa bước.

La Tố nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, thở dài, loại

người có tính cách thích bảo hộ như Tư Lôi Tạp thực làm người ta đau

đầu, nếu dùng khế ước thú có thể giãy khỏi tay anh, nhưng mà quên đi,

không nên làm đến mức độ đó.

“Đủ rồi! Cư nhiên đến bây giờ còn

khăng khăng không chịu nhận, mau lăn đi cho ông!” Ước Sắt Tư phẫn nộ gào lên, bất quá lúc quay đầu nhìn Khải Tư, lão âm thầm nháy mắt, Khải Tư

hiểu ý lập tức chạy tới bên người Tư Lôi Tạp.

“Gia gia, xin đừng

trách em ấy, là do con hiểu lầm mà thôi.” Tư Lôi Tạp kiên định nhìn Ước

Sắt Tư, không hề có ý tứ nhượng bộ, hoàn toàn chiến đấu vì người mình

yêu, cho dù Khải Tư muốn kéo anh đi cũng không được, rơi vào đường cùng

Khải Tư chỉ có thể nhỏ giọng nói bên tai Tư Lôi Tạp: “Thiếu gia a, sao

cậu không hiểu ý lão gia tử gì hết vậy, cậu ra ngoài đi, lão gia tử tự

thân xuất mã, việc này nhất định sẽ thành.”

Trong nháy mắt Tư Lôi Tạp do dự, Khải Tư đã nhanh chóng kéo anh ra khỏi phòng, La Tố khẽ thở

dài, như vậy cũng tốt, nguyên nhân do người nhà cậu gây ra, vì thế người nên giải thích cùng xin lỗi nên là cậu chứ không phải Tư Lôi Tạp.

“Ngồi đi, bồi lão nhân này tâm sự một lát.” Ước Sắt Tư sau khi Tư Lôi Tạp rời đi, thái độ lập tức biến đổi 180º, La Tố tuy có chút nghi hoặc nhưng

chuyển biến như vậy đối với cậu không thể nghi ngờ là chuyện tốt, vì thế cậu ngồi xuống đối diện Ước Sắt Tư.

“Có thể kể lại chuyện con

quen biết cùng trải qua với Tư Lôi Tạp cho lão nhân này nghe được

không?” Lão nhân Ước Sắt Tư này khó có dịp lộ ra tươi cười với La Tố.

“Ân.” La Tố ít nhiều bị nụ cười này làm hoảng sợ, nếu thái độ đối phương tốt

như vậy cậu cũng không có ý cự tuyệt, huống chi đây cũng là cơ hội giải

thích rõ hiểu lầm.

La Tố bắt đầu kể lại lần đầu tiên mình gặp gỡ

Tư Lôi Tạp cùng những chuyện đã phát sinh, trí nhớ của cậu tốt lắm, suy

nghĩ cũng rõ ràng nên từng chuyện đều kể có trật tự, bất quá nói càng

nhiều cậu càng cảm thấy kinh ngạc……. hóa ra mình và Tư Lôi Tạp đã phát

sinh nhiều chuyện như vậy sao? Nếu không phải lần này nhớ lại, cậu thậm

chí đã quên mất việc cự lang tặng mình tấm huy chương kia, hóa ra từ

đầu……. người xem nhẹ tâm ý đối phương chính là cậu sao?

Nói xong hết mọi việc, La Tố thuận tiện giải thích chuyện hiểu lầm một chút, sau đó cậu chờ đợi phản ứng của Ước Sắt Tư.

“Biết không? Lúc con kể về những chuyện đã qua, tuy gương mặt không có nhiều

biến hóa nhưng ánh mắt con thực ôn nhu.” Ước Sắt Tư là người từng trải,

nếu La Tố không hề có chút tình cảm nào với Tư Lôi Tạp thì lão cũng

không làm được gì, nhưng lúc nãy nhìn thấy hành động muốn bảo vệ đối

phương của La Tố cùng Tư Lôi Tạp lão đã hiểu rõ, nam nhân trước mắt cũng không phải không có chút cảm giác nào.

“Lão nhân ta cũng kể với

con một chút chuyện của Tư Lôi Tạp trước đây đi.” Ước Sắt Tư mở màn hình ánh sáng, chọn tập tin những hình ảnh cũ: “Đứa nhỏ này từ bé cha mẹ đã

mất đi, có thể nói là một tay ta nuôi nó lớn, ta lại không có thời gian

nên gửi nó vào quân đội.”

“Đứa nhỏ này rất xuất sắc, từ nhỏ đã

thức tỉnh hồn thú, có muốn xem ảnh chụp lúc đó không?” Ước Sắt Tư mở tập tin, một con lang màu xám vô cùng đáng yêu xuất hiện trên màn hình,

hoàn toàn là bộ dáng thu nhỏ của cự lang, bất quá bởi vì thể hình rất

nhỏ mà gương mặt lại cố làm ra bộ dáng nghiêm túc nên nhìn rất buồn

cười.

“……” La Tố hoàn toàn bị bức ảnh hấp dẫn, sao lại thế? Vì

sao cậu cảm thấy bức ảnh này thực đáng yêu, chẳng lẽ bệnh nghề nghiệp

của cậu lại tái phát……

Tấm hình kế tiếp là tiểu lang bị quân nhân ôm trong tay, tiếp nữa là quân nhân trêu đùa tiểu lang, nhưng tiểu lang cứ giữ bộ dáng nghiêm trang làm nhóm quân nhân xung quanh cười to không thôi.

“Thế nào? Có phải rất đáng yêu không? Nó trước đây ở quân

đội rất được hoan nghênh, lúc mới thức tỉnh hồn thú biến thành lang, bởi vì quá nhỏ nên không biết làm thế nào để biến trở về, sau đó phải mất

một đoạn thời gian học tập, vì thế xét về mức độ quen thuộc về chiến đấu hình thú, không ai so được tôn tử ta!”

Hóa ra Tư Lôi Tạp cũng có lúc xấu hổ như vậy a…… còn tưởng nam nhân kia từ nhỏ đã là tinh anh, La Tố bất tri bất giác chìm đắm vào thế giới miêu tả của Ước Sắt Tư.

“Còn có một lần, vì mùa hè quá nóng nên đứa nhỏ Tư Lôi Tạp muốn cắt tóc, kết quả không ngờ sau khi cắt thành đầu đinh thì lúc biến thành hình thú

lại không có lông mao, đoạn thời gian đó nó bị trêu chọc thiệt lâu.” Ước Sắt Tư thuộc lòng lòng nói.

La Tố nhìn hình tiểu lang không có

lông mao, nhịn không được che miệng cười khẽ……. này, này rốt cuộc là

sinh vật thú vị gì thế này, lang không có lông sao? Bất quá hình người

cắt tóc sẽ ảnh hưởng hình thú sao, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy

chuyện này, khó trách tóc Tư Lôi Tạp dài như vậy.

“Đều là những

chuyện rất lâu rồi, tuy Tư Lôi Tạp ở quân đội có không ít đồng bạn,

nhưng đều là trưởng bối lớn tuổi hơn nó rất nhiều, trước khi đến học

viện Thú Hoàng đi học, nó chưa từng có bằng hữu đồng tuổi, cũng chưa

từng cất tiếng cười to, có lẽ vì yêu cầu của ta quá nghiêm khắc nên ta

luôn lo lắng, lo nó có thể bình thường kết giao với người khác, rồi tìm

được người mình yêu, hiện tại thấy vầy thì ta an tâm rồi.” Ước Sắt Tư

nhìn thẳng ánh mắt La Tố nói: “Con là đứa nhỏ tốt, quan trọng nhất là….. con là người tôn tử ta thích.”

“Không nói gạt con, Tư Lôi Tạp

chưa từng yêu ai, nó không biết làm thế nào để theo đuổi một người,

không biết làm thế nào để đối phương vui vẻ, vì thế có nhiều lúc nó làm

ra rất nhiều chuyện kì lạ, nhưng chỉ có phần thiệt tình thì con không

cần hoài nghi.”

“……..” La Tố không biết nên nói gì, cậu cảm thấy

mình đã lọt vào bẩy rập của đối phương, nhưng đối với một người ông yêu

thương cháu mình, cậu không thể nói ra những lời lạnh lùng.

“Tin

tưởng con cũng có hảo cảm với tôn tử ta, ta không bắt các con lập tức

kết hôn, đính hôn trước thì sao? Nếu con cảm thấy thực sự không hợp với

Tư Lôi Tạp, thì hôn ước bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ, ta đã già

rồi, không còn tâm nguyện gì nữa…. chỉ hi vọng nhìn thấy đám tôn tử được hạnh phúc.” Ước Sắt Tư có chút cảm khái nói.

“……..” La Tố khẽ

nhíu mày, nói không nên lời, cậu không thể nói cự tuyệt, thật không ngờ

gia gia của Tư Lôi Tạp khó giải quyết như vậy, cậu quá sơ ý, bất quá……

cậu thực sự muốn cự tuyệt sao? Nếu chỉ đính hôn thôi thì….. La Tố cảm

thấy đầu óc mình thực hỗn loạn, cậu căn bản không biết được suy nghĩ

thực sự của mình.

“Không cự tuyệt thì lão nhân coi như con đồng

ý.” Ước Sắt Tư nói tới đây, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, lão

chăm chú nhìn La Tố, trịnh trọng giao phó: “Tư Lôi Tạp nhờ con.”

La Tố giật mình, cậu cảm thấy trọng lượng nặng nề ẩn trong câu nói này, từ từ, không phải chỉ là đính hôn thôi sao? Sao lại trịnh trọng như vậy?

Không đúng, cậu vừa nãy có đáp ứng sẽ đính hôn sao? Suy nghĩ của cậu lại càng loạn, bất quá sau đó cậu cũng hiểu ra mình bị lão gia tử này tính

kế, có thể giống như Ôn Tư Đặc đã nói, cậu không rõ tâm tình của mình vì thế mới bị gia gia Tư Lôi Tạp nắm mũi.

La Tố nhận mệnh thở dài:

“Tôi không cam đoan được gì, nếu có một ngày tôi và Tư Lôi Tạp không thể đi tới cuối cùng, tôi sẽ tận lực giảm thương tổn tới nhỏ nhất, dù sao

cũng chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn.”

Ước Sắt Tư nghe vậy,

nhẹ nhàng ho khan nói: “Đương nhiên, sẽ không bắt buộc các con.” Không

hoàn toàn trúng kế sao? Thực sự là tiểu quỷ khó chơi, bất quá như vậy

mới xứng đôi với tôn tử lão!

“Ngày đính hôn cứ để nhóm người trẻ

quyết định đi, chọn xong thì báo cho ta biết là được, đương nhiên không

được chọn vài năm sau, phải là mấy tháng này.” Ước Sắt Tư bổ sung nói.

“Ân…….” La Tố cảm thấy hôm nay mình quá thất sách, cư nhiên lòng vòng một hồi

lại tự nhảy xuống hố, không biết Tư Lôi Tạp nghe tin này sẽ có phản ứng

gì? Vì sao cậu bắt đầu có chút chờ mong…… quả nhiên không phải cậu không có chút cảm giác nào với Tư Lôi Tạp sao?

“Đúng rồi, có muốn lấy hình của Tư Lôi Tạp lúc nhỏ không?” Ước Sắt Tư hỏi lúc La Tố chuẩn bị rời khỏi phòng.

“…….” La Tố tạm dừng một lát, sau đó lập tức xoay người nói: “Làm ơn gửi qua cho tôi.”

“Đương nhiên, đương nhiên, đều là người nhà cả!” Ước Sắt Tư vui vẻ nói.

La Tố vừa ra ngoài, Tư Lôi Tạp liền tiến tới hỏi: “Gia gia có làm khó dễ em không?”

“Ông bảo chúng ta đính hôn trước.” La Tố bình tĩnh đáp.

Tư Lôi Tạp nghe vậy thì nhíu mày thật sâu, tuy anh cũng rất muốn đính hôn

với La Tố nhưng anh càng tôn trọng ý nguyện của cậu hơn, vì thế Tư Lôi

Tạp trầm giọng nói: “Tôi đi giải thích chuyện này với gia gia, em không

cần lo lắng.”

Ngay lúc Tư Lôi Tạp xoay người, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào thì La Tố mở miệng nói: “Tôi đáp ứng rồi.”

Trong nháy mắt này, La Tố thề cậu xác định mình nhìn thấy cơ thể Tư Lôi Tạp đột nhiên cứng ngắc……

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích