“Đúng như lời chuẩn tướng Tư Lôi Tạp, rất nguy hiểm, cậu có biết Thao Thiết

Tu Lôi luôn muốn giết cậu không?” Quan ngoại giao quân bộ cũng nhảy ra

khuyên can.

“Người cậu ta muốn giết là Kì Lân, không phải tôi.”

La Tố sửa lại lời quan ngoại giao, sau đó hơi hất đầu nói: “Đương nhiên

các người cứ nhận định tôi là Kì Lân thì cũng đành chịu, tóm lại tôi yêu cầu gặp mặt Tu Lôi, hay là….. các người nhiều người như vậy cũng không

bảo hộ được tôi?”

Tư thái cao ngạo, tầm mắt lạnh lùng, hết thảy

làm nhóm quân nhân xung quanh phẫn nộ, không ai bị xem thường mà không

tức giận, người này có ý gì? Chẳng lẽ nói bọn họ nhiều người như vậy

cũng không bằng Tu Lôi?

La Tố hơi nheo mắt, khích tướng vĩnh viễn là chiến lược hữu hiệu nhất đối với nam nhân, làm là nam nhân có chút

tâm huyết đều nóng lòng chứng minh chính mình, cho dù bọn họ có cảm thấy không thích hợp thì nó vốn đã là thói xấu ăn tận vào xương tủy bọn họ

rồi, biết rõ không được nhưng cứ cậy mạnh.

“Thưa cậu, phép kích

tướng vô ích đối với chúng ta.” Quan ngoại giao quân bộ tuy cũng cảm

thấy bị nghẹn nhưng có thể leo tới chức vị này, ít nhất cũng chứng minh

anh có suy nghĩ lãnh tĩnh hơn người khác.

“Không sao cả, cái tôi

có là thời gian.” La Tố ngụ ý cậu có thể kéo dài vô hạn, nhưng quân bộ

thì không, bọn họ hẳn đang rất nóng lòng muốn biết phân thận của cậu.

Quan ngoại giao có chút dao động, trong đầu anh thậm chí còn ý muốn để nam

nhân không biết tốt xấu này đi gặp Thao Thiết, sau đó để Thao Thiết hành hạ đau đớn một trận, cư nhiên dám đưa ra yêu cầu mất lí trí như vậy,

tên này thực sự là Kì Lân sao?

“Thưa cậu, là công dân của liên

minh hẳn cậu cũng hi vọng được cống hiến sức mình cho liên minh, Kì Lân

cũng không phải của riêng cậu mà quan trọng đối với cả liên minh này, vì thế làm ơn hãy bảo vệ tốt chính mình, đừng chui đầu vào nguy hiểm như

vậy.” Quan ngoại giao cố áp chế bất mãn trong lòng, cố dùng giọng điệu

cung kính nói.

La Tố chưa từng nghe qua lời nào thu vị như vậy,

cậu nhướng mi nói: “Ý anh nói….. tôi không thuộc về mình? Mà thuộc về

liên minh? Thật xin lỗi, tôi không có suy nghĩ vĩ đại như vậy.”

“Chẳng lẽ cậu không hi vọng Kì Lân sớm thức tỉnh?” Quan ngoại giao rốt cuộc nhịn không được kích động.

“……..” La Tố không trả lời, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, đó

là một con ngươi đen láy không mang theo chút cảm xúc gì, có chút lãnh

khốc, quan ngoại giao theo bản năng lui về sau vài bước, ánh mắt như vậy chỉ có thể nhìn thấy ở số bộ đội đặc chủng.

Quan ngoại giao đã

hoàn toàn hiểu được ý tứ của La Tố, nam nhân này từ đầu đã tính toán

không khoan nhượng, hiện tại anh có hai con đường để chọn, một là cưỡng

ép lấy máu, hai là tiếp tục đàm điều kiện với La tố, nếu lựa chọn hai

thì khó trách người khác nghi ngờ năng lực của anh, cư nhiên phải nhượng bộ 2 lần với một người ngoài nghề, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Nhưng nếu chọn một sẽ làm Kì Lân có ác cảm, hay là liên lạc cấp trên

nữa?

“Thưa cậu, xin chờ một chút.” Quan ngoại giao liên lạc với

cấp trên xong thì lui bước nói: “Chúng tôi có thể cho cậu gặp Thao

Thiết, nhưng chúng tôi cần phái thêm người bảo vệ, hơn nữa lúc gặp Thao

Thiết cậu không nên làm ra hành vi nguy hiểm, thứ 2 đây là lần nhượng bộ cuối cùng của chúng tôi, gặp Thao Thiết xong cậu phải để chúng tôi lấy

máu, không được tăng thêm điều kiện gì nữa.”

“Tôi đồng ý.” La Tố

đáp ứng điều kiện của quân bộ, cậu cũng không để ý việc lấy máu, cảnh

tượng bán thức tỉnh đã bị quân bộ thấy được, nói cách khác dù kiểm tra

máu không thấy linh hồn vật chất quân bộ cũng cho là trong cơ thể cậu

thực sự có hồn thú tồn tại. Mặc khác khoa học kĩ thuật của thế giới này

chưa phát triển tới mức chỉ dựa vào linh hồn vật chất mà phán đoán được

hồn thú trong cơ thể, lần lấy máu này phỏng chừng chỉ muốn có bản báo

cáo xác định mà thôi.

Vì điều động quân lực trong căn cứ tiêu phí không ít thời gian, trong quá trình chờ đợi, La Tố có thể cảm nhận được áp lực truyền tới từ cơ thể Tư Lôi Tạp, tuy anh không nói gì nhưng La

Tố biết anh không tán thành mình gặp Tu Lôi.

Quân bộ phái một

trung tướng phụ trách chỉ huy, xung quanh La Tố đều là quân nhân, những

người này hình thành một bức tường vây kín, tư thế không hề có kẽ hở, cứ như ngay cả một con ruồi cũng không thể tiến vào, lần này xem như cậu

được thể nghiệm sự bảo vệ phô trương dành riêng cho quan chức quan trọng của chính phủ sao?

“………” Tư Lôi Tạp nhìn ra ý chí kiên định của

La Tố, anh tôn trọng lựa chọn của La Tố vì thế anh buông lỏng tay, kiên

nghị tựa bàn thạch nói: “Tôi sẽ bảo vệ em.”

La Tố hơi chấn động,

sau đó biểu tình có chút nhu hòa nói: “Cám ơn.” Tuy cậu rất muốn nói cậu không cần ai bảo vệ cả, bất quá thời điểm này có lẽ không cần cự tuyệt ý tốt của người khác thì tốt hơn. Nói ra thì nam nhân này dường như luôn

yên lặng canh giữ bên người cậu, bất luận là chuyện ngoài ý muốn vào

trận đấu ngày đó, hay bạo động gần rạp chiếu phim, có lẽ…… thực sự tới

giờ cậu đã xem nhẹ rất nhiều chuyện.

Tư Lôi Tạp hơi cứng đờ một

chút, tuy La Tố không hề mỉm cười nhưng anh thấy được vẻ mặt nhu hòa của La Tố, tựa như lúc làm bạn với nhóm khế ước thú ở rừng nhân tạo, ánh

mắt thuần khiết như vậy có lẽ đây là nguyên nhân làm anh không thể dời

mắt khỏi người em ấy.

“Khụ khụ, xin hỏi……. hai vị trao đổi xong

chưa?” Quan ngoại giao có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, không chỉ anh

mà nhóm quân nhân xung quanh cũng cảm thấy nóng mặt, không khí giữa Tư

Lôi Tạp chuẩn tướng và Kì Lân hơi ái muội đi? Quả nhiên hai người này có gian tình sao?

“Thật có lỗi.” Tư Lôi Tạp khôi phục biểu tình

nghiêm túc bình thường, ánh mắt sắc bén, anh biết tầm quan trọng của

nhiệm vụ lần này vì thế không hề mở miệng, nhưng hai vành tai đỏ ửng đã

làm lộ tâm tình thực sự của anh.

La Tố vì ở rất gần Tư Lôi Tạp

nên đương nhiên phát hiện, có lẽ vì ảo giác nên dường như cậu thấy hai

lổ tai lang đang run run, bất quá ngay sau đó tai lang đã biến thành tai người bình thường, La Tố vô lực đỡ trán, cậu bị gì vậy trời? Chẳng lẽ ở chung với cự lang quá lâu nên trước mắt cũng bắt đầu có ảo giác sao

trời?

Càng tiến cận trại tạm giam giam giữ Tu Lôi thì không khí

ngày càng ngưng trọng, La Tố cũng thu lại tâm tư, dùng lực tinh thần câu thông bốn con khế ước thú, ngoài ra cậu còn phát ra tin tức với nhóm

khế ước thú trong rừng rậm nhân tạo, nếu không phải thực cần thiết…..

thì cậu cũng không muốn làm tới bước cuối cùng.

Bởi vì nhà tù cỡ

nhỏ nên số quân nhân tiến vào không nhiều, ngoài La Tố cùng Tư Lôi Tạp

thì có hơn 20 quân nhân vào trong, số còn lại bố trí xung quanh, một khi phát sinh tính huống khẩn cấp bọn họ có thể lập tức cứu viện.

“Đúng là hiếm thấy, cư nhiên có nhiều người như vậy tới thăm địa bàn của ta,

chẳng lẽ các ngươi rốt cuộc cũng tìm được hung thủ?” Ánh mắt Tu Lôi đảo

qua mọi người, sau đó ngừng lại trên người Tư Lôi Tạp, bất quá tiếp đó

dường như cậu ta tìm ra một thứ càng thú vị hơn, bắt đầu nhìn chằm chằm

vào La Tố.

“Ha hả, cậu chính là tên học trò ở phòng thí nghiệm

ngày đó đúng không? Nói thực thì…… ta rất có hứng thú với cậu.” Tu Lôi

đi tới bên cạnh song sắt, nhàn nhã khoát tay lên tay vịn, bởi vì lồng

phòng hộ nên cậu ta không thể tiến thêm một bước hành động, bất quá nó

cũng không thể cản trở cậu ta dùng đôi ngươi đỏ như máu kia xâm lược La

Tố, nam nhân có thể làm Tư Lôi Tạp hứng thú, cậu ta vẫn luôn muốn có cơ

hội hảo hảo tâm sự a.

La Tố giống như không quan tâm tới tầm mắt

của Tu Lôi, biểu tình lạnh nhạt nói: “Tôi đến có 2 mục đích, một là muốn nói với cậu, hung thủ thực sự đã tìm được, là bằng hữu của tôi vì thế

vài ngày nữa có lẽ cậu sẽ được thả ra, đương nhiên có thể quân bộ sẽ có

an bài khác cho cậu; hai là tôi muốn giải quyết chuyện Kì Lân.”

Tu Lôi nghe vậy, đôi ngươi đỏ rực chợt lóe sáng, cậu ta nhếch khóe miệng,

lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm: “Giải quyết? Cậu dựa vào cái gì để nói

mình có thể giải quyết chuyện Kì Lân? Trừ phi cậu chính là……. Kì Lân.”

Tu Lôi lại đưa mặt sáp tới gần hơn, tựa hồ muốn nhìn rõ La Tố hơn.

“Sửa lại một chút, là nhóm quân nhân xung quanh tôi tự tiện nhận định hồn

thú trong cơ thể tôi là Kì Lân, đương nhiên bọn họ hoài nghi cũng không

phải không có căn cứ, vì thế hôm nay tôi muốn nói rõ một chút, bất luận

hồn thú trong cơ thể tôi có phải Kì Lân hay dã thú nào khác, tôi cũng

không có ý định thức tỉnh.”

“Cái gì? ! Cậu, cậu điên rồi sao?”

Trung tướng quân bộ cùng quan ngoại giao đồng thời gào lên, ngay cả Tư

Lôi Tạp cùng quay qua nhìn La Tố.

“Ha ha ha ha ha! Đây đúng là

chuyện buồn cười nhất ta từng nghe.” Tu Lôi nhịn không được cất tiếng

cười to: “Lần đầu tiên ta thấy người còn cuồng vọng hơn cả ta, cậu cho

mình là ai? Kì Lân không phải hồn thú mà loại á thú như cậu có thể phản

kháng, nó sẽ cắn nuốt ý chí, không ngừng sôi trào trong cơ thể, sau đó

sẽ bức bách cậu thức tỉnh!” Tu Lôi nói tới đây thì nhếch khóe miệng:

“Bất quá ta cũng không ghét tính cách cao ngạo này của cậu, so với tên

phế vật Tạp Kì Ân chỉ biết khóc sướt mướt kia thì khả năng Kì Lân ở trên người cậu có thể cao hơn một chút.”

“Cho nên…… cậu cũng bị Thao Thiết bức bách thức tỉnh như vậy?” La Tố nhìn thẳng Tu Lôi, hỏi ngược lại.

Im, lặng ngắt, cả trại giam im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, giọng điệu không nhanh không chậm, gương mặt lạnh lùng, nhóm quân nhân

không thể không bội phục La Tố, những lời này cũng quá sắc bén đi, nam

nhân này là ác ma sao?

“Ha hả…….” Tu Lôi cảm thấy máu toàn thân

mình đang sôi trào, cậu ta nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười điên cuồng,

đôi ngươi đỏ như máu so với bình thường càng làm người ta sợ hãi hơn:

“Chẳng lẽ đám người xung quanh không nói với cậu…. đừng chọc giận ta

sao?”

“Chỉ vậy đã tức giận? Không hổ là tên bị Thao Thiết nắm mũi.” La Tố sắc mặt bất biến lại bồi thêm một câu.

“Ha ha ha ha ha!Tốt thật! Cậu quả nhiên chính là Kì Lân, tính cách tự đại

này, phương thức làm ta tức giận này!” Tu Lôi cởi bao tay, vươn tay chạm vào chấn song nói: “Cậu không nên xuất hiện trước mặt ta, bởi vì……nó sẽ làm ta hưng phấn muốn giết chết cậu, Kì Lân!”

Tu Lôi vừa nói

xong thì lòng bàn tay xuất hiện hắc cầu thôn phệ, nhóm quân nhân chung

quanh lập tức đề phòng, Tư Lôi Tạp cũng nhanh chóng chắn trước mặt La

Tố.

“Vô dụng! Biết vì sao ta luôn ngoan ngoãn ở trong này không?

Bởi vì ta đang chờ cơ hội này!” Cùng với một tiếng nổ liên hoàn, cả trại giam vô cùng hỗn loạn, nhóm quân nhân đóng bên ngoài lập tức chạy vào

hỗ trợ để đảm bảo an toàn cho La Tố.

Sau một trận rối loạn, tiếng nổ cuối cùng cũng đình chỉ, sau khi khói tản đi bóng dáng Tu Lôi xuất

hiện trước mắt mọi người, tuy thoạt nhìn có chút chật vật, cả người bị

điện giật cháy đen, có nơi còn chảy máu nhưng Tu Lôi cứ như hoàn toàn

không quan tâm, đôi ngươi đỏ như máu tràn ngập hơi thở điên cuồng.

“Trại tạm giam cần trợ giúp, Tu Lôi vượt ngục, xin lập lại lần nữa, cần trợ

giúp……” Trung tướng lập tức mở màn hình ánh sáng liên lạc với tổng bộ.

“Vì sao không lên tiếng? Không phải vì lúc nãy ta bị nhốt trong phòng giam

nên cậu mới có dũng khí lớn lối như vậy đi?” Tu Lôi liếm vết máu trên

tay, đôi ngươi đỏ như máu có vẻ nguy hiểm cực điểm.

Tư Lôi Tạp

nhanh chóng chắn trước người La Tố, La Tố không tiện ngăn cản nên chỉ có thể dùng huyễn nhãn thú thay đổi vị trí, sau đó mới mở miệng nói: “Vì

sao lại muốn giết tôi?”

“Thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn lùi bước? Như vậy không tốt a, khó có dịp máu tôi sôi trào thế này, sẽ không dễ dàng

để cậu trốn thoát đâu…..” Tu Lôi quỳ gối bày ra tư thế tiến công: “Cậu

cũng giống như tôi đi? Máu trong cơ thể không ngừng sôi trào, kêu gào

muốn giết chết đối phương!”

“Phải không? Trong mắt tôi cậu chỉ là một con chó chết chủ bị Thao Thiết chi phối mà thôi.” La Tố quan sát

hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó bắt đầu tạo ra ảo ảnh trong đầu.

“Ta nên nói không hổ là Kì Lân sao? Đúng là chọc người ta tức giận, ta lập

tức cho cậu biết ai mới là cho chết chủ!” Tu Lôi nhanh chóng lao về phía La Tố, hắc cầu thôn phệ trong tay không ngừng khuếch tán, nhóm quân

nhân chung quanh kinh hãi, hình thú cùng bán hình thú đều chắn trước mặt La Tố, sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc nhóm quân nhân bị dư âm ảnh

hưởng, chờ bọn họ một lần nữa đứng lên thì cảnh tượng trước mắt làm trái tim họ suýt chút nữa ngừng đập.

Tu Lôi với nụ cười hung ác, hung hăng bóp cổ La Tố, trung tướng hổn hển hét lớn: “Thao Thiết Tu Lôi, cậu phải xác định mình đang làm gì? Giết chết Kì Lân có kết quả gì trong

lòng cậu hẳn đã biết rõ.”

Tư Lôi Tạp trong nháy mắt này muốn lập

tức bảo vệ La Tố nhưng vì bên tai truyền tới âm thanh quen thuộc làm anh giật mình khựng lại, đó là tiếng nói của La Tố, Tư Lôi Tạp đời này cũng không nhận sai, nhưng vì sao trước và sau lại có tới hai La Tố? Chẳng

lẽ…….

“Đây chỉ là ảo ảnh tôi tạo ra, đừng lo lắng.” La Tố thừa dịp nổ mạnh, nhỏ giọng nói với Tư Lôi Tạp.

“……..” Tư Lôi Tạp trầm mặc gật đầu, đây là lần đầu tiên anh biết La Tố có sức

mạnh này, so với chẳng hay biết gì hay bất đắc dĩ, anh càng cảm thấy may mắn hơn, may mắn vì La Tố có thể tự bảo hộ mình.

Bên trong ảo

ảnh La Tố chế tạo ra, Tu Lôi cùng quân bộ vẫn tiếp tục giằng co, bọn họ

cũng không phát giác xung quanh có gì không thích hợp.

“Các ngươi uy hiếp ta?” Tu Lôi bóp cổ La Tố lại càng tăng thêm sức, gương mặt La

Tố lộ ra thần sắc thống khổ, trung tướng hô lớn: “Tu Lôi! Mau dừng tay,

nếu không tôi cam đoan hôm nay cậu tuyệt đối không thể rời khỏi nơi

này!”

“Chỉ cần giết Kì Lân, còn ai có thể giữ được ta?” Tu Lôi

nheo đôi ngươi đỏ ngầu, nụ cười bên môi lại thêm phần nguy hiểm, cậu ta

áp sát mặt vào La Tố, đây là Kì Lân? Vốn tưởng tên này thú vị hơn tên

Tạp Kì Ân kia, kết quả cũng chỉ như vậy, chỉ giỏi khua môi múa mép.

Ngay lúc Tu Lôi muốn bẻ gãy cổ La Tố, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên: “Tôi hỏi một vấn đề.”

“Cái gì? !” Tu Lôi cùng nhóm quân nhân chung quanh kinh ngạc, đây là âm

thanh của La Tố, hơn nữa không phải truyền tới từ trên tay Tu Lôi mà từ

bốn phương tám hướng.

Tu Lôi ném La Tố trên tay xuống, khó nén

hưng phấn mà nhếch môi: “Ảo ảnh sao? Nói vậy thì…. lúc trận đấu kia cũng là cậu, quả nhiên cậu chính là Kì Lân!”

“Cậu lấy thân phận Thao

Thiết hay thân phận Tu Lôi muốn giết tôi? Cậu cũng không phải Thao Thiết chân chính, cậu chỉ có sức mạnh của nó, nhưng không bản thân nó. Tựa

như lúc trước cậu từng nói, cậu không thể ngăn cản Thao Thiết thức tỉnh, nó cắn nuốt hết thảy của cậu, khống chế suy nghĩ cậu, làm cậu cảm thấy

phẫn nộ với Kì Lân, thậm chí muốn giết chết Kì Lân, nếu đây là suy nghĩ

của Thao Thiết vậy Tu Lôi thực sự nghĩ gì? Hay là Tu Lôi không thể kháng cự lại ý chí của Thao Thiết, trầm luân trong sức mạnh, trở thành một

con chó chết chủ thực sự?” Âm thanh của La Tố lại vang lên.

Biểu

tình Tu Lôi trong một khắc có chút hoảng hốt, bất quá rất nhanh lấy lại

tinh thần, nhếch khóe môi: “Định sao động suy nghĩ muốn giết cậu của ta

sao? Quá ngây thơ rồi, nếu Thao Thiết cho ta sức mạnh, thay nó hoàn

thành một tâm nguyện nho nhỏ thì có sao đâu? Ta và cậu không giống nhau, ta chính là…….” Tu Lôi nói tới đây thì liếm nhẹ vệt máu trên môi:

“Chính là…… báo ân.”

“Hóa ra là vậy? Cậu muốn trở thành Thao

Thiết nhưng không thể nào làm được, vì thế chỉ cần giết chết Kì Lân, cậu có thể trở thành Thao Thiết siêu việt trước kia, trở thành Thao Thiết

chân chính.”

“Câm miệng! Cho dù không giết Kì Lân ta cũng là Thao Thiết.” Tu Lôi có chút thiếu kiên nhẫn.

“Cho nên…… cậu phải phủ định mười mấy năm nhân sinh của Tu Lôi? Phủ định

chính mình, thừa nhận Thao Thiết, kì thực như vậy cũng không sai, ít

nhất Thao Thiết so với cậu mạnh hơn, đúng không?”

Mỗi câu nói của La Tố lại làm tinh thần Tu Lôi bất ổn, tất cả quân nhân đều khẩn trương tới ngừng thở, lúc bọn họ đàm phán với Tu Lôi chưa bao giờ thấy một Tu

Lôi như vậy, cư nhiên có thể bức Tu Lôi tới nước này……

“Tên khốn

khiếp này……” Tu Lôi không thể phản bác lời La Tố, bởi vì trước khi hồn

thú thức tỉnh cậu chỉ là á thú, quá khứ cậu suy nghĩ cái gì? Cậu đã sớm

quên hết rồi, cậu chỉ nhớ một khắc mình trở thành Thao Thiết máu huyết

trong người đã sôi trào, phẫn nộ cùng cừu hận không ngừng tăng lên cùng

một việc phải làm……. cậu là Thao Thiết, cậu chỉ có thể là Thao Thiết!

“Vậy cậu thì sao? Nói hay như vậy thì cậu có thể ngăn cản Kì Lân thức tỉnh

sao? Cậu có thể cự tuyệt sự hấp dẫn này? Thừa nhận đi, chúng ta giống

nhau!” Tu Lôi không muốn nói lời vô nghĩa với La Tố nữa, cậu ta dùng hắc cầu thôn phệ công kích bốn phương tám hướng, bất luận La Tố ở đâu cũng

bị công kích, đồng thời trong lúc bị công kích ảo ảnh nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Giống như Tu Lôi dự đoán, sau tiếng nổ ảo ảnh hoàn toàn

biến mất, bóng dáng La Tố cùng Tư Lôi Tạp xuất hiện trước mặt, Tư Lôi

Tạp cũng biết ảo ảnh mất đi hiệu lực nên lập tức chắn trước mặt La Tố.

“Ha hả, khó trách cậu không sợ hãi, hóa ra là có trợ giúp.” Tu Lôi dùng đôi ngươi đỏ rực quét về phía La Tố cùng Tư Lôi Tạp.

“Vấn đề vừa nãy của cậu, câu trả lời của tôi là có thể.” Biểu tình của La Tố trước sau vẫn bình tĩnh.

“Cậu cho rằng nói vậy tôi sẽ tin?” Tu Lôi nheo mắt, cậu ta căn bản không tin lời La Tố, thế giới này có ai cự tuyệt được Kì Lân? Phải nói là….. có

ai có thể chống cự Kì Lân thức tỉnh?

“Mặc kệ cậu có tin hay

không, đây là đáp án của tôi, tôi có thể vĩnh viễn áp chế Kì Lân.” Ngữ

khí bình thản, biểu tình bình tĩnh, chỉ có đôi ngươi đen láy cường liệt

như ngọc kia làm người ta không thể nhìn thẳng.

Im, im lặng cực

kì, không chỉ Tu Lôi, giờ phút này ngay cả người của quân bộ cũng yên

lặng, không khí yên lặng tới mức làm người ta thở không nổi, tinh thần

mỗi người đều căng cứng tới cực điểm.

Tu Lôi nhịn không được

nhếch khóe miệng, cất tiếng cười to: “Ta thật sự muốn biết lí do của sự

tự tin này tự đâu mà ra? Nhân tình của ngươi cho à?” Tu Lôi không nói

nên, nhưng lại dò xét liếc nhìn Tư Lôi Tạp.

La Tố không nhìn Tu

Lôi, cậu xoa xoa đầu Tiểu Hoàng trong túi tiền: “Nếu…… tôi so với Kì Lân càng mạnh hơn, thì vì sao tôi còn cần nó?”

Tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nổi chăm chú nhìn La Tố, giống như cậu phát điên

rồi vậy, so với Kì Lân còn mạnh hơn? Điều này sao có thể? Kì Lân cùng

Thao Thiết là hồn thú mạnh nhất trong lịch sử, không có ai lợi hại hơn

bọn nó!

Tu Lôi nghe vậy thì bịt miệng, tiếng cười hộc ra từ kẽ

tay, dần dần trở thành tiếng cười to càn rỡ: “Cậu so với Kì Lân càng

mạnh hơn? Đúng là câu nói thú vị!”

Tu Lôi vươn tay về phía La Tố, tuy bọn họ cách một khoảng cách nhất định nhưng quân nhân vẫn đề phòng, Tư Lôi Tạp cũng không ngoại lệ, ngay lúc bọn họ nghĩ Tu Lôi sẽ công

kích từ xa thì cậu ta chậm rãi buông tay. La Tố vẫn gương mặt đó, không

hề có tình tự kích động, hết thảy đều thực bình tĩnh, ngay cả con ngươi

đen láy cũng không chút biến hóa, nhưng Tu Lôi biết La Tố nghiêm túc,

còn nghiêm túc tới mức làm cậu cảm thấy buồn cười.

Này…. rốt cuộc là tình huống gì? Quân nhân đều quay mặt nhìn nhau, nghi binh à? Tính

làm bọn họ thả lỏng đề phòng à? Nhóm quân nhân không dám lơ là, ngược

lại La Tố mở miệng hỏi: “Không định giết tôi nữa à?”

“Hừ, đừng

nói đùa, cậu nghĩ những lời kia có thể làm ta dao động sao?” Tu Lôi cười nhạo một tiếng, sau đó quay người, tuy áo da đã rách nát không chịu nổi nhưng khí chất nguy hiểm không hề giảm sút chút nào.

“Ta không

thể giết cậu, chính vì cậu vẫn chưa phải là Kì Lân, nếu một ngày nào đó

cậu thức tỉnh, cho dù là chân trời góc biển tôi cũng không buông tha

cậu.” Tu Lôi nói xong liền li khai, nhóm quân nhân tuy định đuổi theo

nhưng an toàn của Kì Lân càng quan trọng hơn, lỡ như xảy ra chuyện gì

ngược lại lại mất nhiều hơn được, vì thế bọn họ chỉ có thể phái người

đến giám thị, đợi Tu Lôi rời xa nơi này một chút mới tiến hành bắt giữ.

Chuyện Tu Lôi đã chấm dứt rồi sao? La Tố khẽ thở dài, cậu có thể nói những lời đó mà không hề do dự, bởi vì….. cho dù không có Kì Lân, cậu cũng có

năng lực câu thông và thăng cấp khế ước thú, một khi đã vậy thì cậu còn

cần Kì Lân làm gì? Đối với cậu, chỉ cần có năng lực của kiếp trước là đủ rồi.

“Thưa cậu, bây giờ có thể lấy máu được chưa?” Quan ngoại

giao bất chấp vết trầy trụa trên người, lập tức hỏi. Còn không lấy được

máu của La Tố anh về quê làm ruộng đi là vừa.

“Ân.” La Tố tiếp

nhận kim tiêm, ngay lúc cậu rút máu, quan lớn sau khi nhận được tin tức

từ màn hình ánh sáng thì vỗ vỗ vai Tư Lôi Tạp: “Ước Sắt Tư đại tướng

cùng tổng đại tướng sắp tới đây.”

Tuy chỉ trong chớp mắt như La

Tố vẫn thấy đồng tử Tư Lôi Tạp có chút co rút, La Tố đưa kim tiêm đã rút máu cho quan ngoại giao, sau đó mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

“……..” Tư Lôi Tạp trầm mặc một lát nói: “Ước Sắt Tư đại tướng là gia gia tôi.”

Nếu là gia gia, Tư Lôi Tạp không nên có phản ứng như vậy mới đúng, La Tố có chút nghi hoặc bất quá một lát sau cậu liền hiểu ra, chẳng lẽ…….?

“Anh nói với gia gia chuyện kết hôn rồi à?” Nếu cậu không nhớ nhầm, lần trước quả thực Tư Lôi Tạp có nói chuyện này.

Tư Lôi Tạp gật gật đầu, giờ phút này La Tố cảm thấy đầu mình đau nhức, trừ bỏ vấn đề Kì Lân, còn phải giải thích chuyện hôn sự với Tư Lôi Tạp nữa

sao……

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích