Tinh Ngự
Chương 427: Đẩu tinh vũ trảm

Trong hư không mịt mờ, hai con mắt Lăng Phong lóe sáng như thần, hắn khẽ thở dài, vươn người, toàn thân vang lên những âm thanh lạo xạo cường liệt như tiếng xát đậu.- Đây là dẫn linh tinh chương sao?Thân ảnh Thích Thiên Ách phù hiện ra từ Tinh Thiết Kiếm, nhìn miếng tinh chương đang huyền phù trên không trung không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Lăng Phong phẩy tay thu sáu miếng dẫn linh tinh chương vào trong tay áo. Thành quả luyện chế lần này hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Vốn dĩ cứ tưởng luyện hóa một miếng dẫn linh tinh chương sẽ mất thời gian một ngày ai ngờ niệm thức đại tiến, chỉ mất vẻn vẹn ba tiếng, lại còn trực tiếp tăng số lượng dẫn linh tinh chương luyện chế thành công cuối cùng nữa chứ.Từng luồng từng luồng vụ khí bốc lên từ bề mặt dẫn linh tinh chương, huyễn hóa ra các loại hình trạng huyền kì. So với ý nguyên chương còn có thêm vài phần xa hoa. Chỉ cần nhìn qua, tâm trí người ta sẽ bị thu hút hoàn toàn. Xuyên qua lớp quang vụ mềm mại có thể nhìn thấy một khối tinh vân hình xoắn ốc, kì diệu vô cùng.- Không sai, đây cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy.Bản thân Lăng Phong còn có chút si mê miếng tinh chương trước mắt. Trên thực tế, tinh chương do hắn đích thân luyện chế không nhiều, trước đấy hắn hầu như chỉ đóng vai trò chỉ đạo. Bây giờ sau khi được tự tay luyện chế dẫn linh tinh chương, cảm giác thỏa mãn cự đại đó khiến trong lòng Lăng Phong tràn ngập một cảm giác mãn nguyện dị thường.Có lẽ đây mới chính là sức hấp dẫn thực sự của nghề thuật luyện sư? Được người khác tôn trọng thậm chí sợ hãi cũng không bằng cảm giác muốn được kéo dài sự thỏa mãn trong lòng.- Thời gian không còn nhiều nữa, Lăng huynh đệ, chuẩn bị phá vỡ tiểu thế giới thôi!Lăng Phong gật đầu, triệu hồi Nguyên Thận.Nguyên Thận lập tức hiểu ngay ý Lăng Phong, không cần phải nói nhiều, ngưng thần trầm tức tung mạnh một quyền! Kim lưu cuồn cuộn bắn thẳng lên đỉnh hư không, mở ra một đường thông đạo như ngọc nứt, năng lượng bạo loạn không ngừng tán dật ra từ các nơi trong thông đạo.Ầm ầm!Mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn, run rẩy điên cuồng đến cuối cùng mới ổn định lại.Lăng Phong chau mày, xem ra tiểu thế giới mà Bùi Càn liều mạng gia cố quả nhiên bất phàm! Cùng là linh cấp cường giả, nguyên lực mà Nguyên Thận nắm bắt thậm chí còn vượt qua cả Bùi Càn nhưng trong một thời gian ngắn vẫn không thể phá được.Nguyên Thận lộ ra một tia thần sắc buồn bực, nín thở, xuất thêm một quyền nữa!Quang lưu tràn ngập khắp bầu trời như chiểu trạch, nhất kích này khiến kim quang dưới đáy "chiểu trạch" lại phát xuất. Như một tấm màn trướng được cuộn lại, đập vào chỗ mà quyền kình vừa rơi xuống, ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng vỏ trứng bên ngoài tiểu thế giới vẫn không hề suy chuyển.Lăng Phong nhíu mày, dù tiểu thế giới này có kiên cố đến mức nào thì cũng phải thế nào trước nhất kích vừa rồi chứ! Suy tính một hồi, thấy thời gian bắt đầu hội đấu giá chẳng còn nhiều, hắn không khỏi có chút lo lắng.- Không được! Mức độ kiên cố của thế giới này hơn hẳn tầm dự liệu của chúng ta. Xem ra trong một thời gian ngắn muốn phá vỡ được nó có chút khó khăn.Thích Thiên Ách cảm thấy có chút vướng bận, chán nản nói:- Trừ phi có người công kích từ bên ngoài, trong ứng ngoại hợp thì còn may ra.- Trong ứng ngoại hợp?Lăng Phong trong lòng nhất động, đột nhiên chỉ vào trán, quát:- Thất kiếm bảy màu, xuất!Vu vù vù, bảy thanh kiếm ảnh bay ra, lượn vòng xung quanh Lăng Phong. Trong lúc chiến đấu với Bùi Càn, Lăng Phong đã bất ngờ tiến nhập được vào kì diệu tinh thần cảnh giới, cảm ngộ thêm được một tầng kiếm điển từ đó có thể thi triển ra "thất đấu tinh vũ trảm, dồ hình". Bây giờ xem ra có cơ hội để dùng rồi!Niệm thức cuồng chuyển từng trận trên trán Lăng Phong, nhìn thoáng qua cảm giác như trán hắn đang thông với một thế giới nào khác và đang thu nạp tất cả tinh vân vào trong. Tâm thần hắn không ngừng mở rộng, mênh mông xa vời tựa hồ như có thể trực tiếp chạm vào tinh không, tự do du hành trong vũ trụ thôi xán!Ngộ!Một tia minh ngộ như lưu thủy chảy qua tim Lăng Phong. Lăng Phong nắm chặt lấy những thứ đó, bất ngờ giơ tay, quát:- ThấtBên ngoài, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, bạch vân lả lướt. Đột nhiên, màn trời rung động kịch liệt, mỗi một lần đẩu động quang mang trên trời lại mờ đi đôi chút. Hắc vụ trong nháy mắt phủ kín một khoảng gần một trăm trượng vuông. Trong bóng tối mịt mùng, bảy điểm điểm gần nhất vẫn đại trán, bắn ra những tia quang mang kì lạ!Bảy luồng quang trụ xuyên qua thiên địa, nhất tề hướng thẳng lên trời rồi dưới tác dụng của sức mạnh thần kì, bảy luồng quang trụ ngưng tụ lại thành một thanh quang kiếm cự đại, ầm ầm chém xuống!Kiếm mang rộng chừng vài trăm trượng vừa chém xuống đã lập tức biến mất như bị hút bởi một miếng bọt biển khổng lồ.Gần như đồng thời, tiểu thế giới bắt đầu run rẩy điên cuồng. Hai mắt Lăng Phong sáng rực, giọng nói truyền ra không hề có một chút ba động tình cảm:- Động thủ!Nguyên Thận bỗng dưng nhất chấn, rõ ràng tu vi của nó mạnh hơn Lăng Phong một bậc nhưng đối diện với trạng thái lúc này của Lăng Phong, nó không khỏi có chút sợ hãi! Không hề do dự, nó lại rống lên một tiếng, bắn ra một quyền vô cùng tàn bạo!Rắc rắc!Âm thanh rạn nứt bắt đầu vang lên. Chỉ thấy chiếc vỏ trứng bên ngoài tiểu thế giới xuất hiện một vết nứt dài! Lấy chỗ mà nhất kích vừa đánh trúng làm trung tâm, những vết nứt nhỏ như hình mai rùa bắt đầu lan ra, trong nháy mắt đã bao trùm cả tiểu thế giới.Cuối cùng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiểu thế giới vỡ tan thành vô số mảnh.Năng lượng cường liệt phát ra từ tiểu thế giới loạn lưu, nhọn hoắt như dao! Trong cảnh hỗn loạn, Lăng Phong nhìn thấy một điểm bạch quang lóe lên, hắn reo lên một tiếng, nắm chặt trong lòng bàn tay!- Mau, tiểu thế giới mà vỡ động tĩnh sẽ rất lớn, lát nữa sẽ có rất nhiều người đến đấy, chúng ta phải mau tránh đi!Lăng Phong khẽ gật đầu, thân thể tán biến vào trong không trung một cách quỷ bí.Ngay sau khi hai người Lăng Phong rời đi, Huyền Thái đã dẫn theo Bùi Khôn xuất hiện ở đó, cô ta nhíu chặt đôi lông mày lá liễu:- Hình như là động tĩnh của tiểu thế giới sụp đổ. Bùi Khôn, có phát hiện ra điều gì không?Một lúc lâu sau vẫn không thấy Bùi Khôn phản ứng, cô ta trợn mắt giận dữ: Nguồn tại http://Truyện FULL- Bùi Khôn!- A, vâng, thiếu chủ.Bùi Khôn lúc này mới tỉnh ra, khuôn mặt già nua xuất hiện một tia bi thương vô bỉ. Trong chốc lát, hắn như già thêm mười tuổi:- La gia huynh.- Cái gì? Là Bùi Càn!Huyền Thái lộ vẻ kinh ngạc cực độ, hoảng hốt quay đầu nói:- Ngươi chắc chứ?- Gia huynh và ta đã cùng nhau bao nhiêu năm nay, khí tức này đúng là của huynh ấy.Bùi Khôn tâm tình suy sụp, quên luôn cả thần thái cung kính thường ngày. Vì quá bất ngờ nên Huyền Thái cũng không so đo tính toán, nói với vẻ không tin:- Ba ngày trước không thấy Bùi Càn quay lại hồi báo ta đã thấy có chút kì lạ. Tên tiểu tử đang ghét đó chỉ là linh giả thôi, sao lại có sức mạnh cường đại đến vậy?- Hừ! Có lẽ hắn có linh khí cường đại gì đó mang theo bên mình!Nhắc đến kẻ thù, Bùi Khôn giận đến nghiến chặt răng:- Nếu để ta phát hiện ra tông tích của tên tiểu tử đó, ta nhất định phải bóp hắn thành tro bụi mới hả giận!- Ồ, có ý tứ linh khí sao?Khùng khục cười một lúc, Huyền Thái mới liếm môi nói:- Nếu như tên tiểu tử đó có thể giết chết Bùi Càn thì ngươi sao có thể đối phó được.Bị đả kích bởi một câu nói không chút khách khí, sắc mặt Bùi Khôn trở nên trắng bệch. Huyền Thái lại nói:- Chuyến đi này vốn dĩ đã phải dồn nén rất nhiều, bây giờ xem ra phải chơi cho đã rồi. Hừ, con trùng hôi đó dám đánh ta, không thể tha thứ cho hắn được!Một tia âm nộ vô bỉ lướt qua khuôn mặt cô ta.Thấy vị huynh trưởng trung thành tận tụy của mình chết đi mà không được nửa câu an ủi, Huyền Thái còn coi một cái tát quan trọng hơn tính mạng thuộc hạ, Bùi Khôn nhất thời có chút nản chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tinh Ngự Chương 427: Đẩu tinh vũ trảm

Có thể bạn thích