Tiên Hồng Lộ
Chương 453: Quét ngang Ngũ Bàn Sơn (hạ)

Trên thân thể ba người mới tới tỏa ra uy áp cường đại tu vi đều đạt tới Kim Đan bậc cao. Ba người này phân biệt là lão đầu râu dê, trung niên mặt chữ điền mặc kim bào và một vị mỹ phụ quyến rũ mặc váy dài mang tử sa (mạng che mặt).

Dương Phàm nếu nghĩ cũng không thèm nghĩ cũng có thể đoán được bọn họ chính là ba đương gia gì đó của Ngũ Bàn Sơn. Nếu không có ba đại bậc cao này tọa trấn Ngũ Bàn Sơn sao có thể trở thành phường thị tu tiên lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm?

Vừa rồi lên tiếng quát mắng chính là tên trung niên mặc kim bào kia. Người này tên là Kim Hằng nhị đương gia của Ngũ Bàn Sơn, Dương Phàm cũng từng gặp hắn một lần. Lúc trước ở Quỷ Thi Sơn khi ma thi không đầu ngàn năm xuất thế với thân phận Thạch Thiên Hàn từng đánh với hắn một trận nhưng cũng phải tính bỏ chạy. Khi đó Dương Phàm vừa mới bước vào Trúc Cơ, ở trước mặt cường giả bậc cao không có sức phản kháng. Dương Phàm không nghĩ tới cách ba mươi năm sau còn có thể gặp lại Kim Hằng này chỉ là chêch lệch tu vi giữa hai người giờ đã đổi chiều.

- Tiền bối bớt giận!

Mỹ phụ quyến rũ mặc váy dài mang tử sa kia trong mắt thu ba lưu chuyển, giọng điệu dịu dàng mị hoặc. Nàng lại khom người thi lễ. cung kính nói:

- Ngài hẳn là Dương dược sư truyền kỳ uy chấn Ngư Dương Quốc ba mươi năm trước rồi

- Đúng vậy, chính là Dương mỗ!

Dương Phàm không chút khách khí nhưng quả thật có chút bất ngờ nhìn về phía ba người này:

- Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến với ta?

- Vãn bối không dám!

Mỹ phụ mặt mang tử sa vẻ sợ hãi nói:

- Trước đó là do những tiểu bối không biết trời cao đất rộng dám vô lễ với tiền bối ba chúng ta thay mặt Ngũ Bàn Sơn xin chịu nhận lỗi.

- Dương dược sư xin hãy dừng tay.

Lão già râu dê thở dài:

- Những tiểu bối kia đã bị ngài giết chết xem như đã đền tội. Chớ để bởi vì việc này liên lụy toàn bộ Ngũ Bàn Sơn.

Dương Phàm đưa mắt nhìn khuôn mặt Lão già râu dê một chút, người này thân phận là Kim Đan đại tu sĩ, khí thế trên người vượt xa Kim Đan cùng giai, không thể coi thường. Trong khi Dương Phàm giằng co cùng ba gã Kim Đan bậc cao rất nhiều tu sĩ lân cận Ngũ Bàn Sơn bỏ chạy đều lơ lửng ở những dãy núi, tầng mây hoặc trong không trung cách đó không xa quan sát ước chừng bốn năm trăm người. Những tu sĩ này có một số là tới Ngũ Bàn Sơn giao dịch hoài tâm hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt nên chưa có rời đi. Cũng có một số người có cửa hàng sản nghiệp ở Ngũ Bàn Sơn, gia nghiệp cũng không ít nên cũng không cam lòng bỏ đi như vậy.

- Ha ha! Ba vị đương gia. Nếu không có các ngươi phân phó thì đám tiểu bối kia có dám đứng trước mặt ta kiêu căng cuồng ngạo không?

Dương Phàm cười lạnh trào phúng nói.

- Hơn nữa. Dương mỗ theo huynh đệ cùng đi tới Ngũ Bàn Sơn. chẳng lẽ ba vị đương gia thực sự không hay biết gì sao?

Ánh mắt Dương Phàm hùng hổ dọa người, phóng thích ra uy áp tinh thần không thể chống cự. Dưới ánh mắt lăng lệ bức nhân ba gã đương gia đều cứng họng lại căn bản không có dũng khí nói xạo nói dối ở trước mặt Nguyên Anh bậc cao. Bọn họ thân là đầu sỏ khu vực lân cận đây, làm sao không biết Dương Phàm đã trở về Vụ Liễu Trấn, mới có thể làm cho Ngũ Bàn Sơn đứng lên.

- Dương dược sư! Với thân phận Nguyên Anh bậc cao hiện tại của ngài chẳng lẽ bởi vì chuyện nhỏ có mấy vãn bối vô lễ với ngài mà phải giận cá chém th۴ hủy đi toàn bộ Ngũ bàn Sơn sao, thậm chí ngay cả Phường thị tu tiên lớn nhất Ngũ Bàn Thiên Thai đứng sừng sững ngàn năm từ nay về sau phải xóa tên khỏi Tu Tiên Giới.

Kim Hằng giọng điệu khẩn thiết cung kính nói. Dưới tình huống như vậy, ba vị đương gia Ngũ Bàn Sơn chỉ có thể hết lời nói khóe với Dương Phàm hi vọng hắn có thể tạm thời bớt giận.

- Dương dược sư! Ngài đại nhân đại lượng, cho dù không nể mặt mũi ba người chúng ta cũng nên vì đông đảo tu sĩ kinh doanh nhiều năm trong phương viên Ngũ Bàn Sơn suy nghĩ một chút. Việc này quan hệ rộng rãi, ảnh hưởng tới hàng trăm người, mong rằng tiền bối nương tay.

MỸ phụ mang tử sa cũng hết lời cầu xin.

- Tiền bối. tiểu nhân đã kinh doanh ở Ngũ Bàn Sơn trăm năm gia nghiệp đều ở chỗ này, xin tiền bối hãy lưu cho chúng ta một con đường sống.

Đột nhiên, một lão già Trúc Cơ tóc trắng xóa lơ lửng giữa không trung cách đó không xa cúi đầu với Dương Phàm thỉnh cầu.

- Xin tiền bối bớt giận. Ngũ Bàn Sơn sừng sững ngàn năm kinh doanh cũng lớn nếu bị hủy hoại trong chốc lát quả thật đáng tiếc


Rất nhanh có hơn mười tu sĩ cố lấy dũng khí đứng từ xa xa lên tiếng cầu tình. Bọn họ phần lớn là tu sĩ có gia nghiệp tại Ngũ Bàn Sơn, ở chỗ này có cửa hàng hoặc là lầu các, cũng là kết quả kinh doanh nhiều năm qua.

Trên Thiên Hành Chu. Dương Lỗi mấp máy miệng muốn nói lại thôi dường như cũng có chút không đành lòng. Dưới ánh mắt chờ mong của đông đảo tu sĩ ở đây rốt cuộc Dương Phàm gật đầu lên tiếng:

- Tốt tốt tốt! Đã có nhiều người cầu tình như vậy. Vậy thì Dương mỗ có thể tạm thời không hủy hại toàn bộ Ngũ Bàn Sơn.

Nghe được lời này chúng tu sĩ liền mừng rỡ, ba vị đương gia cũng thở phào một hơi.

- Tuy nhiên

Dương Phàm đột nhiên lại lên tiếng:

- Từ hôm nay trở đi, Ngũ Bàn Sơn đổi chủ do Dương gia bảo quản lý!

- A!

Ba vị đương gia Kim Hằng thần sắc kịch biến nửa trái tim cũng trở nên lạnh buốt.

- Tiền bối. ngài không thể làm như vậy

Kinh Hằng kinh sợ giật nảy lên lại chỉ có thể cố nén không dám động thủ cùng biểu hiện quá mức. Nhớ ngày đó khi Dương Phàm vẫn là Trúc Cơ Kỳ, căn bản không đáng để hắn nhìn trong mắt.

Nhưng ba mươi năm sau. không ngờ mọi việc đảo lộn hết thảy. Hắn Kim Đan bậc cao ở trước mặt Dương Phàm không có sức phản kháng. Lúc này đây chúng tu sĩ ở chung quanh quan sát không dám hé răng, cũng không dám cầu tình. Bởi chỉ cần ích lợi của bọn họ không bị ảnh hưởng, Ngũ Bàn Sơn đổi một chủ nhân mới bọn họ cũng không thèm để ý. Thậm chí bọn họ càng thêm hy vọng có Nguyên Anh bậc cao thực lực cường đại đến bảo hộ cho Ngũ Bàn Sơn.

- Ha ha! Dương mỗ vì cái gì không thể làm như vậy?

Dương Phàm ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người:

- Chẳng lẽ trước đây ba vị đương gia chưa từng nghĩ tới thâu tóm Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang sao?

- Chuyện này

Ba người đuối lý căn bản không thể phản bác. Dương Phàm vừa hơn bọn họ phẩm hạnh đạo đức lại có được thực lực áp đảo bọn họ căn bản không thể giảo biện chối từ. Thấy ba vị Đại dương gia không nói gì Dương Phàm lại cười dài nói:

- Dương mỗ quả thật rất hiếu kỳ, với thực lực của ba người các ngươi làm sao có đảm lượng đi làm loại sự tình này.

Ba người Kim Hằng nghe vậy ánh mắt lập tức có chút lẩn tránh. Dương Phàm hít sâu một hơi bỗng nhiên nhắm mắt lại. Ba gã đương gia Ngũ Bàn Sơn trong lòng thấp thỏm lo âu đứng ở giữa không trung không dám vọng động.

- Cầu tiền bối thả cho chúng ta một đường.

Kim Đan đại tu sĩ Lão già râu dê khổ sở than.

- Không được!

Dương Phàm chém đinh chặt sắt nói.

Ba Kim Đan bậc cao lập tức mặt xám như tro tàn. Thực lực của Dương Phàm bọn họ cũng được kiến thức qua nếu toàn lực xuất thủ sợ rằng ba người khó có thể may mắn thoát khỏi. nhiều nhất chỉ có thể chạy thoát một người, nhưng lại phải dưới tình huống không tiếc trả giá thi triển bí thuật.

- Đối phó ba người các ngươi không cần Dương mỗ tự mình xuất thủ.

Dương Phàm đột nhiên mở mắt trong mắt dị quang lóe ra.


"ông"

Dương Phàm bỗng nhiên hóa thành một đạo quang ánh mông lung nhàn nhạt dung nhập vào trong đại địa dưới chân biến mất không thấy.

Đây là ý tứ gì?

Lưu lại ba gã Kim Đan bậc cao vẻ mặt khó tin đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ Dương Phàm buông tha cho bọn họ rồi

"Bá bá bá"

Đột nhiên Dương Phàm mới vừa biến mất trên mặt đất lóe ra từng đạo quang ảnh mơ hồ không rõ, mỗi lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Dưới quang mang tỏa ra chín tên nam tử khôi ngô cường tráng triển hiện trước mắt đều cầm trong tay Pháp Bảo giá trị xa xỉ. Khi ba người Kim Hằng thăm dò nhìn chín người trước mặt trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi chợt chuyển thành rung động hoảng sợ.

Kim Đan bậc cao.

Chín người này đều là Kim Đan bậc cao.

- Đánh chết ba người này.

Thanh âm Dương Phàm đã sớm vang lên trong đầu ba người này ngay tại một khắc trước khi thân thể tiến vào trong đại địa.

- Giết!

Đám chín tên Kim Đan bậc cao Dương Đại vẻ mặt hưng phấn kích động hóa thành từng đạo quang ảnh khiến cho không khí rung động đánh giết về phía ba đại Kim Đang đang lơ lửng giữa không trung. Đồng dạng là Kim Đan bậc cao nhưng cục diện lại là chín đánh ba. Hơn nữa Pháp Bảo trong tay đám người Kim Đan bậc cao Dương Đại cũng cao hơn ba người Kim Hằng một bậc.

- Chạy. chạy mau!

Lão già râu dê trong tay tế ra một thanh đoản nhận màu sắc rực rỡ, hóa hành ngàn vạn quang nhận màu sắc khác nhau đánh lui ba gã Kim Đan bậc cao đuổi theo mình.

"Hưu"

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cũng bất chấp đồng bạn phi độn về phía rất xa. Nhưng mà đuổi theo hắn lại là ba gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ, Pháp Bảo trong tay không tầm thường, vẫn luôn đuổi giết phía sau không tha, về phần Kim Hằng và mỹ phụ mang tử sa thì lâm vào cục diện bị sáu cường giả đại Kim Đan vây giết. Binh bại như núi đổ, Lão già râu dê bỏ chạy trối chết, Kim Hằng và mỹ phụ mang tử sa càng bị vây trong ranh giới sinh tử, bị đánh cho liên tiếp bại lui. Những tu sĩ chiếm giữ lân cận Ngũ Bàn Sơn chỉ đứng từ rất xa quan sát cũng không dám tiến lên viện thủ.

Ngay cả một số cường giả bình thường có quan hệ tốt với đám người Kim Hằng cũng không dám ra mặt thâm chí còn trốn ra xa.

Phải biết rằng trên Ngũ Bàn Sơn này còn có một vị cường giả Nguyên Anh thực lực sâu không lường được. Nếu người nào dám can thiệp vào trận chiến này, không khác gì khiêu chiến quyền uy Nguyên Anh bậc cao. Trên Thiên Hành Chu Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên nhìn đại chiến kinh tâm động phách phía dưới trong lòng rung động không thôi.

- Một lần lại có thể xuất hiện nhiều Kim Đan bậc cao như vậy, mà lại là đột nhiên xuất hiện.

Sở Thu Nhiên cảm thấy khó tin.

Chín đại Kim Đan bậc cao dường như vô cớ xuất hiện giống như từ trong tảng đá đi ra vậy.

- Tùy tiện một gã Kim Đan trong đó cùng có thể dễ dàng diệt chết ta.

Dương Lỗi trong lòng khiếp sợ. khó có lời nào có thể nói. Đồng thời hắn cùng tò mò: Chẳng lẽ chín tên Kim Đan bậc cao này đều là thủ hạ của đại ca sao?

Không nghi ngờ gì nữa. SUY đoán nàv rất thực tế, chín tên Kim Đan bậc cao khẳng định có liên quan đến Dương Phàm. Chúng cường giả xung quanh đang xem cuộc chiến cũng một trận chấn động kinh dị tiếng nghị luận nhao nhao vang lên.

- VỊ Dương dược sư truyền kỳ này thực lực thật đáng sợ không ngờ có chín Kim Đan bậc cao làm thủ hạ.

Có người ngạc nhiên thán phục hâm mộ nói.

Thử nghĩ mà xem đổi lại là bất cứ người nào có mặt ở đây có thể có chín Kim Đan bậc cao làm thủ hạ, vậy phong quang tới mức nào. hoàn toàn có thể đi ngang Tu Tiên Giới. Chín đại Kim Đan bậc cao liên thủ cho dù là đối mặt với lão quái Nguyên Anh bình thường cũng có thể chính diện chống cự.

- A!

Phía dưới rất nhanh vang lên một tiếng kêu thảm thiết, đầu tiên là mỹ phụ mang tử sa chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ rất nhanh đã bị giết chết. Kể từ đó. Kim Đan trung kỳ Kim Hằng phải đối mặt với sáu đại Kim Đan bậc cao liên thủ. Không hề nghi ngờ gì chỉ sau mấy lần hô hấp Kim Hằng mặc dù thi triển bí thuật cũng không thể phá vây, táng thân tại đương trường.

"Hưu"

Đồng thời với đó ở ngoài mười mấy dặm lão già râu dê vẫn liều mạng phi về phía trước. Phía sau hắn có ba đại Kim Đan đang truy kích không tha. Bỗng nhiên, một cỗ hàn ý phát ra bắn tới. Từ trên vai một gã Kim Đan trong đó xuất hiện một ngân giáp độc hạt tướng mạo dữ tợn hai tròng mắt màu lam lóe ra ngân quang.

"Hưu"

Độc hạt này nhanh như tia chớp lập tức tiếp cận trong mắt một đạo độc tiễn u lam trong suốt bắn ra. Một tiếng Thốc" vang lên xuyên qua tầng phòng ngự của lão già râu dê. Lão già râu dê thân thể cứng đờ sắc mặt tỏa ra hắc khí khóe miệng tràn đầy máu.

"Phù phù"

Hân quang chợt lóe phệ hồn hạt vương gắt gao tỏa ra, cắt đứt cổ họng hắn độc càng thêm độc. Hơn nữa kịch độc này còn ăn mòn linh hồn. Kim Đan đại tu sĩ râu dê biết vậy nên một trận mê muội vô lực thân thể lung lay sắp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tiên Hồng Lộ Chương 453: Quét ngang Ngũ Bàn Sơn (hạ)

Có thể bạn thích