Tiên Hồng Lộ
Chương 431: Nguyên Anh ngã xuống! (thượng)

Trên mặt biển mênh mông vô cùng vô tận, hai luồng sáng một trước một sau, vừa đánh vừa chạy.

- Ha ha haĐể xem ngươi chạy đâu cho thoát?

Âm Hồn thượng nhân điều khiển một thanh đoản kiếm hắc ngọc, tia sáng màu đen chớp lóe gào thét trên mặt biển.

Mà Thạch Thiên Hàn thân mặc một kiện Pháp bảo phòng ngự trung phẩm, cầm trong tay Ma Hoàng Kiểm, rõ ràng bị rơi vào thế hạ phong, chạy trối chết.

Luận về thực lực, Thạch Thiên Hàn tu luyện Cửu u Ma Công, thực lực gần đạt tới Nguyên Anh Kỳ, nếu so với Âm Hồn thượng nhân cùng chỉ kém một hai phần.

Cho nên, ba ngày gần đây, tuy rằng hắn vẫn ở thế hạ phong, nhưng thực chất cùng không có bị thương tổn gì.

Âm Hồn thượng nhân lúc đầu trong lòng mừng thầm, nhưng trải qua ba ngày truy kích, hắn mơ hồ cảm thấy rõ ràng là Thạch Thiên Hàn đang kéo dài thời gian.

Trong khi vừa đánh vừa chạy, hai người đã phi hành xa mấy vạn dặm trong hải vực.

Rốt cục, ba ngày sau thoáng cái, thân hình Thạch Thiên Hàn ngưng một chút, Ma Hoàng Kiếm trong tay chém ngang ra, kiếm khí giống như một con rồng màu đen rít gào tạm thời đánh lui Âm Hồn thượng nhân.

Ngay sau đó, trên người hắn nổi lên một trận ma khí quỷ dị, ma khí quanh quẩn toàn thân hắn giống như từ trong vực sâu không đáy truyền tới.

- MaThầnPhụThể!

Vài cái thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Thạch Thiên Hàn thốt ra, vang vọng trên không trung, dường như là từ trong vực sâu Cửu u truyền tới.

"Ầm!"

Thân thể của Thạch Thiên Hàn trở nên tăng lớn cao tới hai trượng, giống như một ngươi khổng lồ, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ phủ xuống, khiến tâm thần Âm Hồn thượng nhân trấn động.

Bởi vì tại trong nháy mắt đó, thực lực của Thạch Thiên Hàn hoàn toàn tăng lên tới đẳng cấp Nguyên Anh Kỳ.

Chẳng những thế, chợt một uy áp càng thêm khủng bố, từ trên người Thạch Thiên Hàn dâng lên, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một vực sâu tối đen, dần dần hóa thành một cái bóng Ma Thần viễn cổ cao tới mười trượng.

- Cái gì! Ma Thần Phụ Thể

Âm Hồn thượng nhân theo bản năng thối lui lại mấy bước.

Thạch Thiên Hàn thi triển bí thuật Ma Thần Phụ Thể, thậm chí thực lực còn còn vượt cao hơn một bậc so với hắn một cường giả Nguyên Anh nhãn hiệu lâu đời như vậy.

"Ta không thể đánh bừa cùng hắn, bí thuật này khẳng định không thể duy trì thời gian được bao lâu, chỉ cần kẻo dài một lát, chờ hắn hư thoát rồi"

Âm Hồn thượng nhân hơi nheo hai mắt lại, hiện lên vẻ hung ác và trào phúng.

"Vù! Vèo!"

Thân hình Âm Hồn thượng nhân chợt nhoáng một cái, lập tức rời xa một khoảng cách với Thạch Thiên Hàn, trong lòng lại quyết định chủ ý, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thế nhưng, sau khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể xong, cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn hắn vẻ châm chọc.

"Vèo!"

Ngay sau đó, người khổng lồ hai trượng cao, cùng với bóng Ma Thần sau lưng này, đồng thời biến mất.

Dưới sóng biển nhấp nhô, bóng dáng Thạch Thiên Hàn lại toàn bộ biến mất.

"Như thế nào đột nhiên mất tích rồi" Âm Hồn thượng nhân có cảm giác không ổn, có một loại cực dự cảm không tốt.

Cảnh này từng xuất hiện trên Lưu Ly Hàn Tinh Xà.

- A! Không xong!

Âm Hồn thượng nhân đột nhiên bừng tỉnh, mặt xám như tro tàn:

- Bị lừa rồi

Cùng lúc ấy, ở nơi nào đó ngoài mấy vạn dặm trong hải vực. Mặt biển gió êm sóng lặng.

Dương Phàm đang chạy trốn, đột nhiên dừng lại, giằng co cùng Cù Việt.

- Âm Hồn thượng nhân quả nhiên co cảnh giảo hoạt! Nếu như thế, nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi

Trong giọng nói của Dương Phàm lộ ra một tia sát ý và lạnh băng thấu vào xương tủy.

- Giết ta?

Cù Việt cười lạnh không thôi, hắn thừa nhận chính mình rất khó giết chết Dương Phàm, đối phương có được Tường Vân Ngõa có thể nói tiến thối thật thoải mái.


Nhưng với thực lực của Dương Phàm hơi kém hắn một bậc, muốn giết chết một Nguyên Anh bậc cao như hắn, không khác gì người si nói mộng.

"Vèo!"

Dương Phàm vừa dứt lời, sau lưng Cù Việt xuất hiện một cái bóng ma áp lực khó hiểu. Một cái bóng ma thật lớn, thậm chí che phủ toàn thân hắn bên trong một cảnh âm u.

"Bốp!"

Cùng một lúc, sau lung hắn Ma đầu cao tới hai trượng, giơ cao bàn tay hung hăng chụp xuống thiên linh cái của hẳn.

Khi một chưởng này chụp xuống, bóng Ma Thần mười trượng cao cũng cùng một lúc phất tay, mang theo uy áp cùng lực lượng thật lớn đè xuống.

- A

Cù Việt cả kinh la lên, sau lưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, ở thời khắc mấu chốt hắn vận lên vòng phòng ngự bảo hộ thân hình, đồng thời hạ xuống phía dưới.

"Bốp! Ầm!"

Thế nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tránh thoát một chưởng kia, vai trái bị đánh trúng, uy lực cường đại khiến vòng phòng ngự bảo hộ hắn trong nháy mắt vỡ tan, phát ra tiếng "Rắc rắc" giòn tan.

- Ha ha! Chạy đi đâu?

Cây xà tiên màu đen trong tay Dương Phàm, như bóng với hình theo sát, lập tức cuốn lấy thân mình Cù Việt.

- Không xong!

Thân thể Cù Việt tê rần, gần như cứng đờ.

Chẳng những thế, còn khiến hắn tuyệt vọng là trong tay trái Dương Phàm lộ ra một chiếc nhẫn nở rộ ánh sáng bảy màu, phóng xuất ra một lực lượng phong bế cả khu vực.

- Cấm phápCấm Pháp Giới Chỉ!

Thân thể chết lặng, pháp lực tại trong nháy mắt đó bị giam lại.

Tuy rằng, với tu vi của Dương Phàm, chỉ có thể giam pháp lực của hắn trong thời gian cực ngắn, nhưng như vậy là đủ rồi!

"Phù! Ầm!"

Đúng lúc này, Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, từ trên cao hung hăng chém xuống.

Tại thời khắc vạn phần nguy hiểm này, Cù Việt cắn chặt hàm răng, trong cơ thể bộc phát ra một luồng huyết quang chọc thủng, phá tan gông cùm xiềng xiếc của lĩnh vực cấm pháp, ma diễm cuồn cuộn rít gào, ầm ầm nổ tung, nhưng lại đánh cho Hấp Huyết Xà Tiên vừa mới cuốn lấy thân thể hắn bật văng ra.

Ngay sau đó, hắn cầm trong tay một tấm Mật Quyển màu đen, quanh thân ngưng kết thành một vầng hào quang màu đen như thực chất, chung quanh màn hào quang này còn vờn quanh từng đạo ký hiệu cùng ngọn lửa thần bí.

"Phù! Ầm!"

Gần như là cùng một lúc, Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn chém trúng màn hào quang màu đen thần bí do Mật Quyển hình thành.

Bị lợi bảo công kích này chém trúng, ký hiệu cùng ngọn lửa của màn hào quang màu đen đó kịch liệt chấn động, chẳng những ngăn chặn được công kích, còn hấp thu một bộ phận lực lượng ma đạo.

- Cái gì!

Dương Phàm chấn động, nhìn chằm chằm vào Mật Quyển màu đen trong tay Cù Việt.

Thạch Thiên Hàn đã Ma Thần Phụ Thể, cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, toàn lực một kích còn mạnh hơn Nguyên Anh sơ giai không chỉ một bậc, không ngờ bị đối phương tiếp được bình yên vô sự.

Càng kỳ quái chính là tấm Mật Quyển cổ quái màu đen kia, dường như là khắc tinh của tu sĩ ma đạo, có thể hấp thu lực lượng ma đạo.

"Ma Hoàng Kiếm tuy là lợi bảo công kích lực cấp, nhưng còn không có tiến vào hàng ngũ Pháp bảo đỉnh cấp, uy lực của nó cũng chỉ tương đương với Pháp bảo công kích đỉnh cao bình thường"

Tay trái Dương Phàm nắm chặt cấm Pháp Giới Chỉ run run, trong lòng suy nghĩ vút qua.

Cường giả Nguyên Anh dù sao cũng là cường giả đỉnh cao trên Tu Tiên giới này, rất khó chém chết.

Từng nghe Đại trưởng lão họ Diệp nói, muốn chém chết Nguyên Anh bậc cao cùng một cấp bậc, ít nhất cần ba bốn Nguyên Anh cùng giai vậy công, mới có nắm chắc thành công.

Bởi vì phàm là người nào có thể tấn chức đến Nguyên Anh bậc cao, đều không phải là lão quái vật sống mấy trăm năm, bất kỳ một cái cơ duyên gì đều không trải qua, đều có bí thuật bảo mệnh cùng con bài chưa lật của chính mình.

Ngay tại khoảnh khắc vừa rồi kia, Cù Việt liên tục thi triển bí thuật cường đại, cùng với tấm Mật Quyển màu đen bảo mệnh.

Hai đại bí thuật bảo mệnh đều xuất hiện, làm cho kế hoạch Dương Phàm tỉ mỉ tính kế bị thất bại trong gang tấc.

- Ngươi như thế nào xuất hiện tại đây?

Cù Việt sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu, hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm Thạch Thiên Hàn dưới Ma Thần Phụ Thể.


Theo hắn biết, lúc ấy Thạch Thiên Hàn cùng Dương Phàm bỏ chạy hai hướng khác nhau, người kia bị Âm Hồn thượng nhân truy đuổi, hiện tại ít nhất hắn là ở ngoài hải vực xa vạn dặm.

Hắn như thế nào lại bỗng dưng từ hư không xuất hiện tại nơi này?

Cù Việt lộ vẻ mặt kinh hãi, trong lòng lại toát mồ hôi lạnh, vừa rồi thật sự là vạn phần mạo hiểm, phản ứng của mình nếu chậm một chút, chỉ sợ cũng phải chôn xác ở nơi này.

- Ngươi chẳng khác gì một người chết, không cần nhiều lời vô nghĩa?

Thạch Thiên Hân cười lạnh một tiếng, Ma Hoàng Kiếm trong tay biến mất, lại thay bằng một cây Hắc sắc cổ Phiến.

- u Minh Pháp Phiếnmột trong tám đại bảo phiến!

Cù Việt kinh hô một tiếng, trong mắt thoáng lộ ra vẻ tham lam hưng phấn, lại có chút sợ hãi bất an.

So sánh với Ma Hoàng Kiếm cấp bậc Pháp bảo lục phẩm, sức uy hiếp của cổ bảo u Minh Pháp Phiến hiển nhiên phải lớn hơn một bậc.

Đồng thơi, trong lòng hắn cũng nổi lên lòng tham không đáy, tu sản trong tay Dương Phàm này cũng quá dồi dào đi!

Xà Tiên thần bí, u Minh Pháp Phiến, Ma Hoàng Kiếm, còn có kỳ bảo thượng cổ cấm Pháp Chỉ Hoàn kia

"Phù!"

Thạch Thiên Hàn cầm trong tay u Minh Pháp Phiến, vung mạnh một cái, cả khu vực lập tức rơi vào một lĩnh vực âm trầm kinh hồn, một bóng quạt màu xám trong suốt, trong thời gian ngắn quét trúng Cù Việt.

Ký hiệu và ngọn lửa trên màn hào quang màu đen quanh thân Cù Việt rung động kịch liệt, cũng cản trở và hấp thu một bộ phận uy lực.

Nhưng Cổ Phiến thuộc loại công kích linh hồn này, hiếm có pháp thuật pháp bảo nào có thể hoàn toàn ngăn cản.

Phù!

Thân hình Cù Việt run lên, phun ra một búng máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nếu không nhờ có Mật Quyển nơi tay, cộng thêm tu vi bản thân Nguyên Anh Kỳ, vừa rồi một quạt kia, gần như thổi tắt hồn phách của hắn.

- Chạy!

Vẻ sợ hãi trong mắt Cù Việt càng tăng lên, bát đại bảo phiến còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nếu chịu đựng tiếp một kích nữa, thi đúng thật là nguy hiểm.

"Vù! Xoạt!"

Dưới chân hắn huyết quang rất nhanh tỏa ra, thi triển bí thuật cấp tốc bỏ chạy.

"Bốp!"

Thạch Thiên Hàn biến mất, Dương Phàm chân đạp Tường Vân Ngõa truy đuổi theo phía sau.

Sau khi thi triển bí thuật, tốc độ của Cù Việt tương đương với Dương Phàm.

"Nguyên Anh bậc cao quá nhiên không tầm thường, bằng sức một mình ta, không trả một cái giá phải trả, đích xác có chút khó khăn" Dương Phàm thở dài một hơi.

Đồng thời hắn cũng hiểu rằng: trong hai người Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt, nếu không giết chết một người, chỉ sợ mình cũng khó có thể yên lòng.

Chỉ có giết chết một người, hắn mới có thể yên tâm tiềm tu, tấn công Diễn Căn Kỳ xưa nay chưa từng có kia.

"Phốc!"

Bỗng dưng, Dương Phàm ngừng lại, chậm rãi nâng lên một bàn tay.

Trong bàn tay trái đó, lộ ra một chiếc nhẫn màu xám bạc.

Xuyên thấu qua thần thức, Cù Việt cùng thấy rõ động tác của Dương Phàm.

Lúc trước trong chiến đấu, hắn cũng không có nhìn thấy chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn thần bí này, Dương Phàm dĩ nhiên là không phải cấm Pháp Chỉ Hoàn.

Chẳng lẽvật ấy so với cấm Pháp Chỉ Hoàn có được năng lực cấm pháp còn mạnh hơn.

Thần kinh Cù Việt căng thẳng, cảm thấy một áp lực khó có thể hình dung.

Giờ khắc này, trên Tiên Hồng Giới truyền đến từng đợt từng đợt dao động mơ hồ khó có thể bắt giữ.

Cù Việt mặc dù làm tốt khâu chuẩn bị, Mật Quyển màu đen trên tay hình thành vòng bảo hộ màu đen càng thêm ngưng thật vài phần, nhưng dường như hắn lại có một loại cảm giác, bất kể phòng ngự của mình mạnh đến mức nào, đều là thùng rồng kêu to.

Một cỗ khí tức tử vong truyền đền từ trong tay trái của Dương Phàm.

Tiên Hồng bí kỹ, chỉ có lúc hắn đeo Tiên Hồng Giới, cùng thân là bản tôn mới có thể sử dụng.

Đột nhiên, thân thể Cù Việt cứng đờ, cảm giác tâm thần có một loại ảo giác bị mất đi trong nháy mắt.

Trong lòng hắn vừa hoảng hốt, vừa điên cuồng rống giản, rốt cực tâm thần ổn định lại.

"Phù!"

Mà ở một bên, Dương Phàm ngầm thở dài một hơi: Thất bại rồi

"Muốn giết chết Nguyên Anh bậc caoxem ra thật phải tra một cái giá rồi!"

Bỗng nhiên Dương Phàm cắn răng một cái, trên Tiên Hồng Giới huyết quang bắt đầu khởi động, tinh nguyên cùng sinh cơ trong cơ thể bắt đầu khởi động điên cuồng, liên tục rót vào bên trong.

- Đi chết đi

Dương Phàm nâng tay hướng trong hư không bẻ một cái, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ Cù Việt bị vặn gãy.

Mà toàn thân Cù Việt dường như cứng ngắc dại ra, đột nhiên tiến vào một không gian xa lạ, chỉ cảm thấy bốn phía cấm chế trận pháp thật mạnh.

Thân thể bị Dương Phàm phá hủy, Nguyên Anh của hắn quyết đoán xuất khiếu, bay ra ngoài lục thổ địa, hướng về phía địa phương u tối xa lạ kia.

"Vù!"

Nguyên Anh xuất khiếu, nhanh như một tia chớp, khó lòng phòng bị. Đây là bản lĩnh của Nguyên Anh bậc cao mới có thể nắm giữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tiên Hồng Lộ Chương 431: Nguyên Anh ngã xuống! (thượng)

Có thể bạn thích