Thiếu Phu Bất Lương
Chương 143: Công việc yêu thích (5)

“Cô câm mồm! Liên quan gì đến cô!” Giọng nói của Vị Thiếu Quân đầy tức tối, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Bích Liễu, đuổi cô ta đi!”

Mộ Dung Phiêu Phiêu mấp máy môi như còn muốn nói nữa nhưng cũng đành

nhẫn xuống: “Cô ta là vợ của huynh, bất kể nhân phẩm cô ta như thế nào,

huynh bảo vệ cô ta cũng là đúng, ta không nói nhiều với huynh nữa, ta đi đây!”

Hách Liên Dung lúc này vẫn đang sững sờ ngạc nhiên, không hơi sức đâu

chú ý đến mấy chuyện khác, nàng nói muốn Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu

Dương quản lý tốt Vị Tất Tri là bởi trong lòng nàng đã có ấn tượng sâu

sắc như vậy, Vị Thiếu Quân vấp ngã ở Vị Tất Tri đương nhiên cần phải

đứng dậy từ đó, cũng không ngờ hắn lại có dự định khác, có điều hiện tại xem ra là nàng sai rồi.

“Sao vậy? Chàng không hề muốn quay lại Vị Tất Tri hay sao? Muốn tự mình bắt đầu lại từ công việc khác ư?”

Vị Thiếu Quân khẽ gật đầu, chợt có chút xấu hổ cười cười: “Ta không ngờ ý của nàng là muốn ta quay về Vị Tất Tri.”

“Ta chỉ …” Hách Liên Dung cười gượng, cũng không muốn giấu diếm suy nghĩ trong lòng liền nói thẳng vấn đề với hắn: “Ta chỉ cảm thấy chàng nên

bắt đầu lại từ Vị Tất Tri, nên chứng minh cho mấy người kia thấy chàng

không phải khác biệt vì mang thân phận người thừa kế, mà chàng khác biệt bởi tài năng của mình.”

Vị Thiếu Quân cứ ngẩn ra nghe, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng,

Hách Liên Dung lại nói tiếp: “Hơn nữa Vị Tất Tri đã có quy mô vô cùng to lớn, chàng có tài năng, chỉ có điều nếu chàng muốn tạo dựng thương hiệu mới, mười năm, hai mươi năm…không biết phải qua bao nhiêu năm nữa chàng mới phát triển được ngang bằng với Vị Tất Tri.”

Vị Thiếu Quân gật đầu, cười gượng gạo: “Nàng nói cũng đúng. Ta thường

hay nôn nóng, xốc nổi, ta… ta sẽ nghĩ lại.” Nói rồi hắn hôn Hách Liên

Dung một hồi: “Muộn quá rồi, nàng mau ngủ sớm đi, tối nay ta sẽ không

làm phiền nàng nữa.”

Hắn tiếp nhận ý kiến của Hách Liên Dung, rồi lại tỏ ra ân cần quan tâm

không muốn làm phiền nàng nhưng như vậy lại khiến Hách Liên Dung càng

thêm bất an.

Có thật là hắn tiếp nhận được ý kiến của nàng không? Ý kiến của riêng

nàng liệu có thật sự thích hợp với hắn hay không? Trở về Vị Tất Tri lần

này không phải với thân phận của một người làm công mà là một quản lý

liệu có được người khác công nhận hay không? Có lẽ đây cũng là những

điều mà Vị Thiếu Quân lo lắng trong lòng.

Đêm đó Hách Liên Dung ngủ không yên giấc, trong đầu cứ quẩn quanh vì

chuyện đó, ngày tiếp theo thức dậy vốn định tìm Vị Thiếu Quân nói chuyện Bích Liễu lại báo hắn mới sáng sớm đã bị Vệ Vô Hạ đến tìm kéo đi rồi.

Vệ Vô Hạ. Gần đây cái tên này ngày càng thân thiết gần gũi với Vị Thiếu

Quân, hơn nữa Vị Thiếu Quân cũng bớt tỏ thái độ bài xích hơn so với

trước đây, càng lúc càng có xu thế tin cậy, không biết có phải nhờ

chuyện tửu lâu kia mà quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng tốt hơn

hay không?

Hách Liên Dung cũng không để ý chuyện Vị Thiếu Quân và Vệ Vô Hạ qua lại, nàng chỉ vô cùng hiếu kì về thân phận thật sự của Vệ Vô Hạ, xem ra Vị

Thiếu Quân cũng biết được đôi chút nhưng không phải toàn bộ. Vệ Vô Hạ

tuy lúc nào cũng tỏ ra ôn hòa, thân thiện nhưng hắn không hề muốn tiết

lộ chuyện của mình, một chút cũng không lộ ra cho người khác biết, thậm

chí còn hào phóng nói rõ rằng ‘tôi có bí mật đó nhưng các người không

cần phải hỏi vì tôi sẽ không nói ra đâu.’

Kết bạn với một người đầy bụng bí mật, hiển nhiên là một việc vô cùng

cực nhọc, nhưng lúc này Hách Liên Dung cũng không còn hơi sức đâu mà suy xét đến chuyện này bởii đại tiểu thư nhiệt huyết chính nghĩa Mộ Dung

Phiêu Phiêu đột nhiên từ sau lần đòi đổi chăn với chậu thì yêu sách ngày một tăng vọt, liệt ra một danh sách dài dằng dặc cho Vị Quảng để ông ấy hiện tại đang đọc từng mục từng mục một cho nàng nghe. Nào là ấm Tử Sa

phải mua ở đâu, gối đầu được làm ở vùng nào, đũa bát phải làm từ chất

liệu gì, quả thật vô biên không giới hạn, ngay đến cái bô hay đệm ngồi

cũng phải có yêu cầu khe khắt rõ ràng, phải là tơ lụa cao cấp nhất của

Vân Tường Hiên, bên trong độn ba lớp bông mềm, phải làm hai cái để luân

phiên sử dụng. Cứ liệt kê chi tiết tường tận từng mục một đến mức kín

một trang giấy.

Vị Quảng sau khi đọc xong danh sách này liền nói thêm: “Tôi đã tính nhẩm qua, chỗ đồ này ít nhất cũng phải tốn đến hơn hai trăm lượng.”

Hách Liên Dung vươn tay ra ý bảo Vị Quảng đưa mình bản danh sách đó,

nhìn đến nửa ngày nhưng tâm trí không hề đặt lên tờ giấy, chỉ đến khi Vị Quảng khẽ đằng hắng gọi nàng một tiếng nàng mới gấp gọn rồi cất tờ giấy đó vào trong người, cũng không căn dặn gì thêm với Vị Quảng, bảo ông ta tiếp tục báo cáo.

Vị Quảng tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, sau khi

báo cáo hết mọi việc liền xin lui, Hách Liên Dung cũng không nhắc đến

chuyện bản danh sách kia cứ như thể chuyện đó chưa từng phát sinh.

Bữa cơm tối hôm đó, Vị Thiếu Quân, Vệ Vô Hạ cả Mộ Dung Phiêu Phiêu đều

vắng mặt, không khỏi khiến vài người nghĩ là cùng đi với nhau, Ngô thị

vừa khéo lại cung cấp thông tin tình báo nói thấy Vệ Vô Hạ mang theo Mộ

Dung Phiêu Phiêu cùng rời khỏi Vị phủ, còn Vị Thiếu Quân thì không thấy

đâu.

Vị Thủy Liên đối với tin tức này hiển nhiên tỏ vẻ không vui: “Thiếu Quân đưa về cái loại bạn gì vậy? Chỉ là tên buôn trà nay đây mai đó, cũng

không có chút tự trọng nào hết, Phiêu Phiêu là khuê nữ nhà quan, hắn sao xứng mà đòi với cao.”

Vị Xuân Bình lại hừ một tiếng, giọng điệu đầy “chân thành” đối đáp lại:

“Nhị muội, ta thấy Vệ công tử cũng tốt đó chứ, nếu người ta đã có ý như

vậy thì cần gì phải suy nghĩ nữa, nói trắng ra đến đời anh trai của Mộ

Dung Phiêu Phiêu mới được cái chức quan quèn, tổ tông cũng chẳng phải

hào môn hiển hách gì, gọi là khuê nữ nhà quan thì hơi cao sang quá đấy.”

Vị Thủy Liên giận dữ nhíu mày: “Tỷ nói chuyện từ trước đến nay đều không ra gì hết, nể mặt là người cùng nhà ta không so đo với tỷ nhưng đừng để người ngoài nghe được, tốt nhất bớt mở mồm nói linh tinh đi!” Nói rồi

liền quay ngoắt sang phía Hách Liên Dung: “A Dung, tối nay muội nói khéo với Thiếu Quân nên sớm đuổi cái tên Vệ Vô Hạ kia đi đi, đúng là phường

thấy người sang bắt quàng làm họ!”

Hách Liên Dung cũng chỉ “vâng” một tiếng đáp lời, cũng không nói thêm

gì, Vị Xuân Bình ngược lại vẫn kiên quyết không đồng ý: “Nhị muội, muội

cứ như vậy không phải là muốn làm khó em dâu hay sao? Vệ Vô Hạ là khách

Thiếu Quân mời về, muội lại bảo em dâu nhắc khéo chồng nó đuổi đi không

phải là muốn hai vợ chồng đứa nó xảy ra tranh cãi bất hòa hay sao? Muội

không muốn Phiêu Phiêu qua lại với Vệ Vô Hạ thì cứ nói thẳng với con bé

đó là xong chứ gì!”

Hách Liên Dung lúc này mới nhìn rõ, bề ngoài Vị Xuân Bình ngọt ngào,

thân mật chị em với Vị Thủy Liên nhưng bên trong lại vô cùng bất bình,

đối kháng, nếu không tại sao câu nào nói ra cũng ẩn chứa đầy châm biếm

chua cay? Nếu Vị Thủy Liên có thể quản được Mộ Dung Phiêu Phiêu thì cô

ta ngay đến cơ hội ra khỏi cửa nhà mình cũng không có chứ đừng nói bay

nhảy khắp nơi như hiện tại.

Vị Thủy Liên càng nhíu chặt mày, chỉ hừ nhẹ một tiếng biểu hiện mình

không thèm tranh cãi với Vị Xuân Bình, lão phu nhân phiền lòng xua xua

tay: “Mấy đứa không ăn cơm thì đi đi, không thì nói ít thôi!”

Vị Thủy Liên nghe vây thì càng tỏ ra cao ngạo, hoàn toàn không thèm để ý đến Vị Xuân Bình, Vị Xuân Bình cười cười thẽ thọt: “Bà nội, không phải

là cháu nghĩ cho em dâu hay sao? Bà thương nhất Thiếu Quân, chắc cũng

không muốn nhìn vợ chồng đệ ấy bất hòa!”

Hách Liên Dung quả thực vô cùng bội phục Vị Xuân Bình, chị ta có thể

thổi phồng một chuyện nhỏ tí ti thành chuyện lớn kinh thiên động địa,

công lực cao cường như thế không phải những người thường có thể đạt

được.

Lão phu nhân cũng chẳng để ý đến những lời chị ta nói, chỉ quay sang dặn dò Hách Liên Dung: “Sáng nay Thiếu Quân đến chỗ bà nói muốn quay về

giúp đỡ công việc ở Vị Tất Tri, vậy mới đúng, mở tửu lâu cũng chỉ là sở

thích nhất thời, gốc rễ của Vị gia chúng ta vẫn là chuyên về đồ cổ, lần

này cũng nhờ có cháu khuyên bảo nó.”

Hách Liên Dung cũng không ngờ Vị Thiếu Quân đã ngay lập tức nói chuyện

này với lão phu nhân, rõ ràng tối qua hắn vẫn mang cái vẻ mặt không hào

hứng vui vẻ cho lắm. Lão phu nhân lại tán thưởng mình, nàng cũng chỉ

cười trừ: “Đây đều là do Thiếu Quân tự mình tiến bộ, việc quay lại với

đồ cổ là do chàng ấy tự muốn vậy.”

Lão phu nhân nghe thế càng hài lòng, Vị Thủy Liên lại có chút lưu tâm,

Hách Liên Dung vừa cắt bớt cơ sở ngầm của nàng ta, Vị Thiếu Quân đã

nhanh chóng quay lại, điều này rõ ràng là có vấn đề.

Vị Xuân Bình cười nói: “Vậy là tốt rồi, cháu đã nói Thiếu Quân sẽ không

lông bông mãi như vậy đâu, giờ đã yên bề gia thất cũng trưởng thành hơn

hẳn, quay về Vị Tất Tri cũng là việc sớm hay muộn mà thôi!”

“Chỉ hi vọng lần này nó không như lần trước, chẳng làm nên trò trống gì

hết, đến lúc đó lại gây phiền toái cho Thiếu Dương!” Đại phu nhân Nghiêm thị vẫn luôn im lặng đột nhiên lãnh đạm buông ra một câu như vậy, đoạn

thời gian này bà ta vừa làm đương gia vừa giả bệnh, như vậy cũng thật

mệt!

“Sao có thể thế được!” Vị Xuân Bình cười haha nói: “Mẹ, vốn dĩ Vị Tất

Tri là truyền lại cho Thiếu Quân, tuy rằng cuối cùng lại truyền cho

Thiếu Dương nhưng dù gì người ta cũng là hai anh em cùng một mẹ sinh ra, đệ ấy sao có thể không quan tâm đến.”

Hách Liên Dung ngồi im lặng một lúc rồi đứng lên cáo từ: “Bà nội, cháu

còn một số việc cần giải quyết xin được đi trước mọi người!”

Đùa kiểu gì vậy? Bà chị Vị Xuân Bình này đúng là cố ý đúng không? Chị ta nói như vậy, đại phu nhân không tức mới là lạ. Còn có Ngô thị nữa,

haiz, huynh đệ Vị Thiếu Quân cùng một mẹ sinh ra, cùng tạo nên tương lai tốt đẹp cho Vị Tất Tri, vậy Vị Thiếu Huyên thì sao?

Lúc Hách Liên Dung rời đi thì lại gặp được Mộ Dung Phiêu Phiêu, cô ta

đang dùng ánh mắt kiểu đấng tối cao nhìn nàng. Hách Liên Dung cũng không muốn vấp phải phiền phức nữa nên cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng

đi qua cho xong chuyện. Không ngờ Mộ Dung Phiêu Phiêu lại chủ động lên

tiếng, dùng giọng nói chỉ Hách Liên Dung mới nghe được: “Ta biết rõ mưu

đồ của cô, nếu cô cho rằng không ai phát hiện ra thì nhầm to rồi.”

Hách Liên Dung cũng chẳng buồn dừng lại, cứ thế bước khỏi sảnh ăn.

Mấy ngày này những chuyện rắc rối đột nhiên dồn đến đã đủ nhiều khiến

nàng mệt mỏi buồn phiền, nha đầu không biết ăn nhầm thuốc gì cứ nhìn

thấy nàng là lại nổi máu chính nghĩa, xin cô đó! Cô cho là mình đang

viết tiểu thuyết hay sao? Nữ chính hiệp nghĩa, nhiệt huyết, đáng yêu??

Làm ơn đừng thần kinh như vậy nữa, cuộc sống này vốn dĩ rất thực tế, để

kiếm sống không phải dễ dàng gì, mỗi ngày không cần âu sầu, khổ sở vì

miếng cơm manh áo đã phải biết ơn trời đất lắm rồi, ai có thừa thời gian mà chơi đùa trong cái giấc mộng nữ hiệp hão huyền của cô chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thiếu Phu Bất Lương Chương 143: Công việc yêu thích (5)

Có thể bạn thích