Thế Hôn
Chương 67: Son đỏ 1

Lại nói Lâm Cẩn Dung trở về phòng của Đào thị, nhưng
cũng không lộ ra biểu tình phản cảm gì với Lục Giam, chỉ trả lời Đào thị: “Nhị
biểu ca nói hắn muốn ăn cá hoa đào.”

“Cá hoa đào?” Đào thị hiển nhiên cảm thấy có chút
không thể tưởng tượng, lập tức lắc đầu cười khẽ: “Ta còn lo lắng hắn được nuông
chiều, bị bệnh sẽ kén ăn, hoặc là có yêu thích đặc thù món gì đó. Nếu như thế,
sẽ bảo Thiết Hòe làm vài món ăn dân dã, cho hắn thay đổi khẩu vị.”

Nàng lo lắng không phải không có đạo lý, theo nàng
biết, Lâm Ngọc Trân bị chết non nhiều hài tử, cho nên về mặt ẩm thực đối với
Lục Giam cùng Lục Vân chu toàn đến cực hạn.

Cung ma ma đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cười nói:
“Phu nhân, nghe nói Cô phu nhân nuôi dưỡng hai huynh muội này cũng thật sự
không dễ dàng.”

Đào thị mấy ngày nay nhàn nhã, nghe vậy vội hỏi: “Như
thế nào?”

Cung ma ma nhỏ giọng nói: “Hoàng di nương không phải
quen thân với Phương ma ma bên người của Cô phu nhân sao? Phương ma ma lần
trước thời điểm năm mới đi theo đến chúc tết, cùng Hoàng di nương tâm sự. Liền
nhắc tới lần trước chuyện tiểu thư chúng ta đấu trà, thổi sáo, khiến tiểu nha
hoàn nghe thấy, liền lắm miệng nói cho ta nghe……”

Nói tới đây, bà dừng một chút, thanh âm thấp xuống:
“Kỳ thật cũng không trách được Cô phu nhân tức giận. Người cũng biết, Cô phu
nhân từ trước đến nay là người vô cùng kiêu ngạo, không thể dễ dàng tha thứ
người khác nói một câu không tốt hoặc là không bằng người ta. Mà nàng chỉ có
mình biểu tiểu thư là cốt nhục ruột thịt, tất nhiên hy vọng biểu tiểu thư có
tiền đồ. Phương ma ma nói, biểu tiểu thư còn chưa cầm được bút, cầm kim thêu
không xong, cũng đã bắt đầu học nữ hồng, mỗi lần Cô phu nhân xuất môn làm khách
đều phải mang theo bên người, nhất cử nhất động không được có gì không ổn. Lớn
thêm chút nữa, đã mời danh gia đến dạy, cầm kỳ thư họa, may vá nữ công, chuyện
nào cũng phải cầu toàn, cần phải nổi tiếng, so với người khác càng phải tài
giỏi hơn. Biểu tiểu thư cũng là người tâm cao khí ngạo, đông luyện tam cửu, hạ
luyện tam phục (nghĩa là lúc nào cũng siêng năng tập
luyện chăm chỉ, dù cho thời tiết khắc nghiệt tới đâu), thập
phần khắc khổ, vì vậy mới có tài nghệ như ngày nay, liền ngóng trông một khắc
kia hiển lộ tài danh, tương lai sẽ có mối nhân duyên tốt đẹp.”

Đào thị đối với phẩm tính của Lâm Ngọc Trân rất rõ
ràng, lúc trước hai người sở dĩ không hòa thuận, thứ nhất là vì dung mạo của
nàng đẹp hơn Lâm Ngọc Trân, tài nghệ cũng không thua kém Lâm Ngọc Trân; Thứ hai
là vì trong mắt nàng không chấp nhận được hạt cát, không giống Chu thị khéo đưa
đẩy, không học được cách nịnh nọt như La thị. Cho nên hai người đều không phục
lẫn nhau, thấy không thuận mắt, thường xuyên đối nghịch. So về dung mạo, so về
tài văn chương, so về trượng phu thắng thua cao thấp, có thể nói rằng, hai
người nàng thật sự là tám lạng nửa cân.

Nhưng vô luận thế nào, nàng tuy rằng nhận hết ủy
khuất, vẫn còn có hai nữ nhi cùng một nhi tử, ba hài tử đều một lòng đối với
nàng, nghe lời nhu thuận. Lâm Ngọc Trân cũng chỉ có một nữ nhi, Lục Giam nhân
làm dưỡng tử để chống đỡ môn hộ, chỉ tính là chung huyết thống còn đâu là do
tranh đoạt của người khác, ngày đêm đề phòng hắn sinh dị tâm, ngày đêm đề phòng
bị người ta đoạt lại; Vừa phải để ý nhóm tiểu thiếp nũng nịu của Lục Kiến Tân
khi nào thì không cẩn thận sinh ra một nhi tử, mẫu lấy tử quý (mẹ trở nên vinh hoa
nhờ con), mẫu tử đồng tâm tổn hại lợi ích của chính thất. Còn
phải đề phòng hai phòng khác của Lục gia tính kế mưu đồ tài sản của Đại phòng,
canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Cho nên, Lâm Ngọc Trân thật sự là khổ tâm.

Người tới tuổi này, so đo chính là nữ nhân, Đào thị
không giống Lâm Ngọc Trân, có chút đắc ý cười nói: “Kỳ thật là nàng khó xử bản
thân mình. Con cháu đều có phúc của con cháu, nhìn xem, ta cho tới bây giờ chưa
từng cứng rắn buộc bọn nhỏ làm cái gì, học cái gì. A Âm khéo léo có năng lực,

có một mối nhân duyên tốt, A Dung có tài văn chương muốn ngăn cản cũng không
được! Tiểu lão Thất ngoan ngoãn chăm chỉ được tổ phụ yêu thương, mọi thứ là ta
cứng rắn bức bách bọn nó hay sao?”

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy bộ dạng Đào thị đắc ý, thầm
nghĩ kiếp trước nàng thật đúng là không thể so sánh với Lâm Ngọc Trân. Ba hài
tử, chỉ thành công một người, một người uất ức tự tử, một người hư hỏng không
nên thân, nhưng cũng không nói gì, chỉ thuận thế khuyên nhủ: “Nếu mẫu thân có
thể nghĩ như vậy, vậy rất tốt, ngày sau sẽ tốt đẹp. Cần gì phải cứng rắn bức
bách người khác, cũng khiến bản thân khổ sở?”

Đào thị nghe vậy, thu liễm tươi cười, vỗ nhẹ đầu Lâm
Cẩn Dung, nói: “Nha đầu kia, sau khi tròn mười ba tuổi, càng ngày càng giống
lão vu phu tử, còn biết dạy dỗ ta. Đã biết, đã biết, thu xếp cơm chiều đi! Bảo
bọn họ mang bộ bát đũa màu phấn đào ra dùng.”

Lâm Cẩn Dung ra gian bên ngoài chỉ vào đàm người Lệ
Chi bài trí bàn, còn nghe thấy Cung ma ma ở bên trong nói chuyện: “Nhắc tới
biểu tiểu thư, thật đúng là có tính tình không chịu thua kia của Cô phu nhân.
Cả một mùa đông, đều khổ luyện trà nghệ, khổ luyện thổi sáo, các ma ma nha hoàn
trong phòng bà uống trà đến no cả bụng rồi……”

Đào thị đại tủm tỉm nói: “Theo ta thấy, nàng tự mình
khổ sở luyện tập mấy thứ chỉ nhìn mà không dùng được này để làm gì, không bằng
đến học hỏi khuê nữ của ta quản gia như thế nào, nàng vĩnh viễn cũng đừng muốn
vượt qua……”

Lâm Cẩn Dung nghe thấy thập phần buồn cười, cùng một
sự tình, rơi xuống trên người nàng chính là tài văn chương hơn người, rơi xuống
trên người khác chính là chỉ nhìn đẹp mắt mà không dùng được, mẫu thân nhà mình
thật sự bao che khuyết điểm, bảo hộ đến cực hạn rồi.

Lệ Chi nghe thấy rõ ràng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư,
xem biểu tiểu thư khổ luyện như vậy, chỉ sợ sẽ nhanh chóng muốn tìm người tỷ
thí.”

Dĩ nhiên đã đi bước đầu tiên, sẽ không sợ hãi bước
tiếp theo, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Ta tùy thời phụng bồi.”

Vừa bày trí xong bát đũa, đồ ăn đã đưa đến. Thiết Hòe
quả nhiên chuẩn bị các món ăn dân dã, cá hoa đào rán khô ròn vàng rụm, cây
hương thung ăn kèm xanh mướt, hai món xào, trứng vịt muối tẩm, đậu lướt ván,
trang trí thêm bộ bát đũa màu phấn đào, kiều mỵ tươi mát, làm cho người ta ngón
trỏ động đậy.

Lâm Cẩn Dung sai Miêu Nha: “Ngươi đi thỉnh Tam thiếu
gia cùng biểu thiếu gia tới đây ăn cơm.”

Miêu Nha nhanh chóng lui ra, dùng sức lắc đầu: “Ta
không muốn gặp Trường Thọ. Hắn vừa thấy ta liền chọc ta, ta mà lắm miệng nương
lại kéo lỗ tai của ta.”

Quế Viên vội nói: “Tiểu thư, để nô tỳ đi.” Lập tức
bước nhanh ra cửa, đi đến chỗ rẽ không người thì đứng lại, thật cẩn thận để ý
châu sai trên tóc, lại vuốt váy, từ trong lòng lấy ra một hộp son, dùng ngón
tay giữa bôi một ít lên môi, rồi sau đó tiếp tục bước đi.

Tây viện, gió lạnh chạng vạng đem trang sách trên bàn
đá loạt soạt lật giở, Lâm Thế Toàn nhìn con dấu nho nhỏ trên trang sách cười
nói: “Là sách của Chư tiên sinh đúng không? Lúc trước ta đã ở chỗ Chư tiên sinh
đọc sách trong hai năm.”

“Đúng, Chư tiên sinh cho ta mượn xem.” Lục Giam trầm
mặc một lát, nhịn không được hỏi: “Sao không tiếp tục đọc sách? Có tiên sinh
chỉ điểm, không lo không có công danh. Nếu có chút khó xử……”


Lâm Thế Toàn thấy hắn đồng tình mình, không khỏi ha ha
cười đánh gãy lời của hắn nói: “Cũng không phải, không phải ta không muốn đọc
mà không thể đọc. Tiên sinh đã sớm nói qua ta tuy bền lòng, lại không có tuệ
căn. Một khi đã như vậy, cần gì phải cưỡng cầu? Ta hiện tại muốn nuôi muội muội
lớn lên, vì nàng chuẩn bị đồ cưới.”

Lục Giam trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, cười
nói: “Nếu có chí nhất định sẽ thành, đệ nhất định có thể thành công!”

“Nhất định.” Lâm Thế Toàn chuyển câu chuyện: “Lục Nhị
ca từ bên ngoài đến, có từng nghe qua việc khai hoang đất thành ruộng không?”

Lục Giam đáp: “Đã từng nghe qua, mùa xuân năm trước,
phía đông kinh thành có đề cử trưng dụng dân công, tùy chỗ hình đắp bờ, mượn nước
sông khai hoang vạn khoảnh, biến thành nơi màu mỡ, dân chúng được lợi lớn.”

Lâm Thế Toàn trong lòng vừa động, trầm ngâm nói: “Đất
ở Bình Châu ta bị nhiễm phèn không ít, phía bắc còn có mấy chục khoảnh, phía
tây còn có hơn một ngàn khoảnh, vì sao không có ai làm như thế?”

Lục Giam nghe hắn nhắc tới vấn đề này, thần sắc cũng
trở nên nghiêm túc nói: “Bình Châu cách sông Chử giang quá xa, muốn đem nước
sông đưa tới không dễ dàng, một thế lực nhỏ bé không thể thành. Trừ phi bên
trên động tâm ra lệnh làm.”

Lâm Thế Toàn vội hỏi: “Thế nào cũng phải dùng đến nước
sông Chử giang sao? Chẳng lẽ nước sông khác không được, giống như khi huynh đi
trên đường nhìn thấy con sông kia vậy?”

“Sông kia vẫn còn quá nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể làm
hoa tiêu dẫn nước mà thôi.” Lục Giam thấy Lâm Thế Toàn vẻ mặt đáng tiếc, thuận
miệng nói: “Như thế nào, có người muốn khai hoang sao? Lúc ta tới thấy bờ sông
vừa vặn có một khối đất lớn bị nhiễm phèn.”

Lâm Thế Toàn thay Lâm Cẩn Dung cảm thấy đáng tiếc, vốn
định nói cho hắn biết là Lâm Cẩn Dung, nhưng lời tới bên miệng, lại thấy không
ổn, ngược lại cười nói: “Ta chính là nghe người ta nói đến việc khai hoang này,
thấy đất bị nhiễm phèn không làm gì thật sự rất đáng tiếc . Nếu bên trên ra
mệnh lệnh trưng dụng dân phu làm đường dẫn nước thì tốt rồi.”

Không trực tiếp trả lời, thì hẳn là có. Lục Giam cười
nhẹ: “Đúng là rất đáng tiếc, nhưng quan nhậm đề cử đã già nua, lại cực kỳ cổ
hủ, chỉ chờ nhiệm kỳ vừa hết sẽ lui về hưởng phúc, chỉ sợ trong đợt nhiệm kỳ
của hắn, hai ba năm này cũng sẽ không có hành động gì. Cũng phải xem tân nhậm
đề cử về sau có ham thích việc đồng áng, thật muốn vì dân chúng lo nghĩ hay
không.”

Nói cách khác, khối đất này của Lâm Cẩn Dung còn phải
chờ thời gian khá lâu mới có thể thành ruộng tốt? Lâm Thế Toàn không khỏi âm
thầm thở dài một tiếng, miễn cưỡng lên tinh thần hướng Lục Giam vái chào, khen
ngợi: “Lục Nhị ca thật sự là kiến thức rộng rãi, thụ giáo.”

“Lâm Tam đệ tán thưởng. Ta có một vị sư huynh ham
thích việc đồng áng, nói với ta không ít việc, vừa mới biết thôi.” Lục Giam
đứng dậy đáp lễ: “Không biết đệ là nghe người nào đến việc khai hoang này? Ta
từ lúc trở lại Bình Châu, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói đến chuyện
này.”

Nghe hắn nói rất nhiều, không thể ngay cả vấn đề này
cũng không trả lời, Lâm Thế Toàn bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nghe Tứ muội muội
thuận miệng nhắc tới. Ta liền ghi tạc trong lòng.”

“Nga.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Giam nhẹ
nhàng đánh hai nhịp trên bàn đá, thản nhiên nói: “Nàng biết đến điều này cũng
thật không ít.”

“Đó là, nàng cái gì cũng tò mò, nhận thức rau dại cỏ
dại chỉ sợ so với ta còn hiểu biết hơn.” Lâm Thế Toàn khẽ cười một tiếng, khóe
mắt liếc thấy một thân ảnh mặc quần áo sắc đỏ tươi ở sân cửa nhoáng lên một
cái, nhớ kỹ đã đến giờ cơm chiều, đoán là bọn nha đầu đến thỉnh qua dùng cơm,
nhìn thấy hai người nói chuyện không dám tùy tiện quấy rầy, nhân tiện nói: “Là
ai ở đó?”

Người nọ đi vào, trên mặt tươi cười cúi hạ hành lễ:
“Nô tỳ Quế Viên thỉnh an biểu thiếu gia, Tam thiếu gia. Cơm chiều đã chuẩn bị
xong, phu nhân thỉnh nhị vị qua dùng cơm.”

Lâm Thế Toàn cũng mời Lục Giam: “Lục Nhị ca thỉnh,
Thiết ma ma làm việc nhà đồ ăn phong vị dân dã, chắc hẳn ngày thường huynh cũng
không được nếm qua.”

Lục Giam cầm sách, Quế Viên đi qua, cười nói: “Biểu
thiếu gia đi thôi, nơi này để nô tỳ thu dọn là được rồi.”

Nha hoàn gã sai vặt thu dọn là chuyện rất bình thường,
Lục Giam vốn không thấy có gì, ai ngờ liếc mắt thấy đầu ngón tay của Quế Viên
có màu son đỏ, vô duyên vô cớ dính vào trên trang sách, không khỏi giận tím
mặt, trách mắng: “Đi xuống! Ai cho ngươi chạm vào sách của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 67: Son đỏ 1

Có thể bạn thích