Thế Hôn
Chương 374: Không sợ

Lâm Ngọc Trân nghe Lâm Cẩn Dung nói muốn đem Nghị Lang
đưa đến chỗ Đào thị, lập tức trong lòng có khúc mắc: “Làm sao có loại đạo lý
này? Con không sợ người bên ngoài để ý sao?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nghị Lang từ lúc sinh hạ đến nay,
còn chưa từng về nhà ngoại mà, đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn ở một ít ngày, cũng
không thể gây nên đàm tiếu gì. Huống chi hiện nay, cô cô cũng nói, lòng người
khó dò, vì tốt cho hắn, đến nhà ngoại tổ mẫu mới là thỏa đáng nhất.” Giữa Lâm
Ngọc Trân và Đào thị, tất nhiên nàng càng tin tưởng Đào thị hơn.

Lâm Ngọc Trân nói: “Con nỡ sao? Hơn nữa, hắn vừa đi
đường xa, mới về đến trong nhà, chưa kịp thích ứng, con đã để hắn cách xa con,
con cũng không sợ hắn khóc nháo sao.”

Lâm Cẩn Dung không muốn nói nhiều với nàng về Nghị
Lang, chỉ đáp: “Cho nên ta nói là thời điểm bất đắc dĩ thì mới thế, bây giờ còn
chưa tới mức đó. Nếu cô cô lo lắng, có rảnh thì giúp ta trông chừng là được
rồi. Hiện nay vẫn là trước hết nghĩ xem sau đó nên an bài thế nào, đây mới là
đại sự quan trọng.”

Lâm Ngọc Trân nửa thật nửa giả nói: “A Dung, nếu lão
thái thái nghĩ giống như Nguyên Lang, Hạo Lang, đem Nghị Lang nuôi nấng bên
cạnh bà, con sẽ làm như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung gằn từng tiếng nói: “Ai cũng đừng nghĩ
cướp khỏi hắn từ ta, bằng không ta sẽ bất chấp. Cô cô đã nghe nói gì sao?”

Thời điểm Lâm Cẩn Dung nói câu này, trong mắt tất cả
đều là ánh sáng lạnh, vẻ mặt hung dữ, Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Nhìn xem bộ
dạng con như vậy, có tiền đồ gì đây? Không phải là có người tùy tiện nói thôi
sao?”

Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi, thản nhiên nói: “Ta đã nói
gì đâu, sức khỏe lão thái thái kém như vậy, dưỡng bệnh còn không kịp, sao còn
sinh ra ý niệm trong đầu này? Là ai ở bên trong phá rối? Cô cô cứ nói với ta,
ta tất nhiên sẽ không để yên!”

Lâm Ngọc Trân mị mắt: “Con nói cho ta nghe một chút,
sẽ thực hiện biện pháp không buông tha thế nào?”

Một giọt mưa rơi vào chiếc ô, còn chưa lăn xuống đất,
Lâm Cẩn Dung vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đón giọt nước kia, nhẹ giọng nói: “Sinh tử
không sợ.”

Sinh tử không sợ! Lâm Ngọc Trân đồng tử co rụt lại,
trầm mặc sau một lúc lâu, rồi bỗng lạnh lạnh cười: “Có quyết tâm như vậy là tốt
rồi.”

Lâm Cẩn Dung không muốn lúc này cùng nàng nháo không
thoải mái, nhanh chóng chuyển đề tài: “Vừa rồi Lục Kinh vụng trộm theo cửa nách
chạy ra ngoài là vì ta bức bách Tam thúc phụ nói bừa chăng, có thể khẳng định,
nhất định có người chuồn ra ngoài đưa thư.” Lúc này Lục Kiến Trung nói vậy đã
biết chân tướng, không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào.

Lâm Ngọc Trân suy nghĩ bị kéo trở về, nhíu mày nói:
“Như vậy…”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cho nên khả năng muốn nắm đuôi của
bọn họ không dễ dàng, nhưng chỉ cần có thể phá vỡ thế cục của bọn họ, không cho
bọn họ muốn làm gì thì làm là tốt rồi. Còn nhiều thời gian, cô cô đừng vội vì
điều này mà cùng tộc nhân không thoải mái.” Mặc kệ tộc lão và Nhị phòng có quan
hệ gì, đều phải đối đãi tốt, không thể đắc tội tất cả mọi người.

Lâm Ngọc Trân bất mãn nói: “Ta ăn muối so với con ăn
gạo còn nhiều hơn, không cần con nhắc nhở.” Trong lòng lại nghĩ ngày sau có cơ
hội, nhất định phải khiến mấy lão già đó ăn chút đau khổ mới được.

Đi tới Vinh Cảnh cư, ở sân bên ngoài chợt nghe thấy

tiếng khóc của Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung bỏ Lâm Ngọc Trân lại đó bước nhanh vào
trong, chỉ thấy Nghị Lang ghé vào trong lòng Phan thị tay nắm thành quyền khóc
lóc thương tâm, Đào thị, Bình thị, Đậu Nhi cầm đồ chơi ở một bên liều mạng dỗ
hắn, hắn lại không thèm quan tâm đến.

Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, Song Phúc hô một tiếng: “Nhị
thiếu phu nhân đến. Tứ thiếu gia tỉnh lại không thấy người liền vẫn khóc nháo.”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Nghị Lang sao lại không
ngoan như thế a?”

Nghị Lang nghe thấy thanh âm của nàng, tiếng khóc nhất
thời yếu đi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, vươn tay muốn nàng bế, Lâm Cẩn Dung
trên người có hàn khí, lại chưa rửa tay, vì vậy trì hoãn một chút, hắn liền cất
cao thanh âm, dùng sức khóc òa. Lâm Cẩn Dung “Ai nha” một tiếng, vội vàng dùng
khăn nóng lau tay, đón hắn qua, nhìn Đào thị và Bình thị cười: “Mẫu thân, Ngũ
tẩu, tiểu tử này tính tình không tốt lắm.”

Bình thị nở nụ cười, Đào thị yêu thương nhìn mẫu tử
Lâm Cẩn Dung, muốn nói gì đó, lại chỉ vươn tay xoa xoa gương mặt Lâm Cẩn Dung.
Hơi thở ấm áp thơm hương từ lòng bàn tay Đào thị rơi vào trên mặt Lâm Cẩn Dung,
ấm đến tận trong lòng, Lâm Cẩn Dung quyến luyến đem mặt dán vào tay Đào thị,
cúi đầu gọi một tiếng: “Nương.”

Đào thị ánh mắt đỏ lên, thiếu chút nữa không khỏi ứa
lệ, nhưng vẫn cố nhịn lại, nhéo mặt Lâm Cẩn Dung nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tại sao gầy thành cái dạng này? Nhìn xem bộ dạng của con, quầng mắt thâm đen,
con không sợ lúc này có nhiều việc ép buộc sao?”

Lâm Cẩn Dung bị nàng nhéo sinh đau, nước mắt đều chảy
ra, vẫn là luyến tiếc giãy khỏi lòng nàng, tựa đầu trên vai nàng, thấp giọng
nói: “Là bị nương nhéo gầy a.”

Đào thị liền buông tay, mở rộng hai tay vòng ôm Lâm
Cẩn Dung: “A Dung.”

Nghị Lang thấy một người xa lạ không quen biết tự dưng
ôm lấy Lâm Cẩn Dung, coi như cùng hắn tranh đoạt Lâm Cẩn Dung vậy, không khỏi
giận dữ, trừng mắt nhìn Đào thị khóc lớn.

“Thật sự là xấu tính mà.” Đào thị vốn định trêu hắn,
lo lắng Lục lão phu nhân còn đang bị bệnh, không thể chịu nổi ầm ĩ, liền buông
lỏng Lâm Cẩn Dung ra: “Tổ mẫu con cũng đến đây, lúc này đang nói chuyện với lão
thái thái, con đi qua dập đầu đi. Nghị Lang không cần đưa qua đó, bên kia nhiều
người, không thể kinh động.”

Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Dù thế nào cũng phải dỗ hắn
ngoan mới được.” Vì thế một bên dỗ Nghị Lang, một bên hỏi Đào thị tình huống
mọi người trong nhà. Biết được trừ bỏ Lâm Thận Chi còn chưa gấp trở về ra, Lâm
gia có năm nam tử tới đây, Lâm Thế Toàn đều ở bên ngoài hỗ trợ, Lâm lão thái
gia thì phải chờ tới buổi chiều mới đến.

Đào thị nói xong tình huống, nhíu mày nói: “Các con
hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao giương cung bạt kiếm như thế? Bọn họ thừa dịp
công công con và Nhị lang không ở nhà, bắt nạt các con sao?”

Lâm Cẩn Dung cũng không gạt nàng: “Là phân tranh cao
thấp, Nhị phòng muốn thay đích tôn cùng Tam phòng làm chủ, cô cô và con không chịu,
Tam phòng cũng không nguyện ý, cho nên buổi chiều tộc lão trong dòng họ sẽ tới
đây. Nói đến bắt nạt, cũng không phải là dễ bắt nạt đâu. Cô cô cũng không phải
là người hay đắn đo người khác.”

Đào thị nói: “Nàng từ trước đến nay đều để ý không
buông tha. Vốn cũng chỉ có tằng tổ phụ của Nghị Lang mới có thể áp chế được
nàng. Có điều…” Đào thị chỉ chỉ đầu: “Nơi này là một cây cân (ý chỉ lý trí).” Lại
chỉ chỉ ngực trái: “Nơi này thì mười khiếu chỉ thông chín khiếu (một khiếu không
thông: ý chỉ dốt đặc cán mai).”


Lâm Cẩn Dung có chút muốn cười, Đào thị từ trước làm
sao không phải như thế? Vì thế nói mấy lời nhàn thoại: “Mang theo mấy thứ cho
các con, không rảnh thu thập, qua thêm mấy ngày mới có thể thu dọn xong.” Khi
nói chuyện, Nghị Lang an tĩnh lại, nhu thuận tựa vào trước ngực Lâm Cẩn Dung
ngậm ngón tay tò mò đánh giá Đào thị và Bình thị, Phan thị tiếp nhận hắn đi
uống sữa, hắn tuy có chút không muốn, nhưng cũng chỉ rầm rì hai tiếng liền
thuận theo.

Lâm Cẩn Dung thừa dịp hắn uống sữa, theo chân tường
vụng trộm đi ra ngoài, cùng Đào thị và Bình thị đi đến phòng của Lục lão phu
nhân.

Lâm lão thái thái ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Lục
lão phu nhân, hai người cầm tay nhau, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói một câu,
lại là cúi đầu khóc nức nở. Lâm gia nữ quyến vây quanh ở một bên, tất cả đều
nín thở tĩnh khí, Lâm Ngọc Trân cầm khăn tay ngồi bên người Chu thị, đôi mắt
hồng hồng, thỉnh thoảng cầm lấy khăn tay lau một chút khóe mắt.

Một mình Khang Thị việc trong việc ngoài tiếp đón mọi
người, thấy Lâm Cẩn Dung bồi Đào thị và Bình thị tiến vào, liền hướng mọi người
vén áo thi lễ, lại sai người sắp đặt chỗ ngồi cho Đào thị và Bình thị.

Lâm Cẩn Dung thấy hai lão thái thái đang nói chuyện
thương tâm, không tiện xen lời, liền lặng lẽ hành lễ vấn an đám người Chu thị
trước, sau đó đi tìm Khang Thị: “Muội vất vả rồi, mắt thấy người càng đến càng
nhiều, về sau sự tình bận rộn, nếu không, muội đi bồi Lực Lang nghỉ một chút,
nơi này đã có ta.”

Khang Thị khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Đều là bổn
phận của mọi người, không phải của một mình ai, Nhị tẩu không cần khách khí.”
Dừng một chút, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Nhị tẩu, Tam Lang không hề mặc tang
phục liền trộm đi ra ngoài.”

Khang Thị vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này, có lẽ nàng đã
không thể quen nổi với hành vi của Nhị phòng, vẫn đang trong vòng ước thúc,
nhưng nàng còn không biết rõ một số việc, cho nên nguyện ý che chở cho Lục
Kinh. Thê tử che chở trượng phu, đây là nhân chi thường tình, dùng phương thức
đề xuất thế này, cũng không có gì sai. Lâm Cẩn Dung nhìn Khang Thị nói: “Hắn
đương nhiên không có ở đây, hắn chính là phái người đi ra ngoài. Tam đệ muội
không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, ta chỉ nguyện muội không cần giống
như ta, vĩnh viễn cũng không cần trải qua sự tình như thế.”

Khang Thị nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen,
trầm mặc đối với Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thi lễ, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung nghĩ, có phải nàng đã mất đi quan hệ thân
tình với Khang Thị hay không?

Lâm gia nữ quyến cũng không ở trong phòng Lục lão phu
nhân lâu, thấy hết mưa liền đi theo Lâm Ngọc Trân đi đến phòng khách lúc trước
ngồi chơi. Lâm Cẩn Dung đưa các nàng trở về, rồi đi sang sương phòng bên trái
xem qua Nghị Lang đã ngủ say, lại trở về trong phòng đi xem Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân nằm đưa lưng ra ngoài. Tố Tâm hướng
Lâm Cẩn Dung khoát tay, cầm một cái gối thêu chỉ bạc đưa cho nàng, lại chỉ chỉ
ghế ở một góc, ý bảo nàng đi nghỉ ngơi.

Lâm Cẩn Dung đi đến ghế liền ngồi xuống, mắt mới khép
lại, chợt nghe trong góc “Xoát xoát xoát” một trận vang nhỏ, nghiêng đầu nhìn,
chỉ thấy có một lồng sắt phủ tấm vải đen, thanh âm vọng ra từ đó. Lâm Cẩn Dung
vạch miếng vải đen ra, một con sóc mập mạp đuôi to sâu kín cùng nàng nhìn nhau
một lát, lông xù, dúm hai móng vuốt từ trên xuống dưới nhảy bật lên, lộ ra thần
sắc cầu xin.

Lâm Cẩn Dung nhớ tới Lục Luân, trong lòng nhất thời
mềm nhũn, ngoắc gọi tiểu nha hoàn Sai Nhi phụng bồi ở một bên: “Phủ vải đen lâu
rồi đúng không? Vẫn là không cho nó ăn sao? Lấy ra đây, bỏ vải ra để cho nó hít
thở không khí, lại cho nó ăn ngon một chút.”

“Vâng, Nhị thiếu phu nhân.” Sai nhi hành lễ, xoay
người cầm lồng sắt, chợt nghe Lục lão phu nhân nói: “Thả nó đi.”

Tố Tâm lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Lão thái
thái, bình thường không phải người thích nhất là nhìn nó pha trò sao?”

Lục lão phu nhân trầm mặc không nói, ngay lúc Lâm Cẩn
Dung và Tố Tâm đều nghĩ rằng bà đã ngủ rồi, bà mới sâu kín nói: “Ta không muốn
lại nhìn thấy nó. Một đám người đều không cần cái nhà này.”

Tố Tâm liền không tiếng động chảy lệ, Lâm Cẩn Dung nhỏ
giọng phân phó Sai Nhi: “Lấy ra đi, lặng lẽ nuôi ở một chỗ khác.” Nói xong đi
đến bên người Lục lão phu nhân, cầm tay bà thấp giọng nói: “Ngũ đệ sẽ trở về
thăm người.”

Lục lão phu nhân hồi lâu mới nói: “Nếu hắn trở lại,
con nói với hắn, bảo hắn không cần sung quân, hắn muốn khảo thí võ cử, muốn làm
cái gì, ta đều chấp thuận.”

Lâm Cẩn Dung cảm xúc mênh mông, thật sự nghiêm túc
đáp: “Vâng, người yên tâm, con nhất định sẽ khiến hắn tốt lành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 374: Không sợ

Có thể bạn thích