Thế Hôn
Chương 302: Suy nghĩ

“Nghe nói là chức Giáo thư lang, chúc mừng Nhị tẩu.”
Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung đi đến chỗ không người, thân thiết cầm tay nàng,
thấp giọng nói: “Nhị tẩu, ta đến nhà này thời gian mặc dù không lâu, nhưng cũng
biết tẩu là người khoan hồng độ lượng, tẩu đối đãi tốt, ta vẫn đều nhớ kỹ, là
thật tâm thật lòng thay tẩu cao hứng.” Nói đến chỗ này, liền cười cười: “Đương
nhiên, ta nói với tẩu lời này, cũng không phải bởi vì Nhị ca thi đỗ, mới cố ý
làm vậy, lời này đã sớm cất giấu trong lòng, hôm nay cơ duyên xảo hợp, có thể
nói ra với tẩu thôi.”

Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của
nàng, cười nói: “Ta đối tốt cũng vì chính bản thân người đó. Nhân phẩm tốt,
cách làm người tốt, mới có thể khiến ta đối tốt với bọn họ.”

Khang Thị nghe xong lời này, trong lòng cũng là thập
phần thoải mái, không khỏi thăm dò nói: “Nhị tẩu, nếu đã nói đến nước này, ta
không khỏi muốn nói với tẩu suy nghĩ trong lòng. Nếu tẩu nghe xong thấy được,
nhớ rõ là ý tốt của ta, nếu thấy không được, thì cứ quên đi.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Muội nói đi.”

Khang Thị nhìn thẳng mắt nàng, gằn từng tiếng nói:
“Con nối dõi quan trọng hơn, Nhị tẩu nếu có biện pháp, trăm ngàn lần phải thừa
dịp Nhị bá trở về nhà lần này, nói động các trưởng bối, tùy ý hắn, đừng phạm hồ
đồ, nói cái gì ở lại trong nhà hầu hạ trưởng bối, vài thứ kia đều là phù phiếm
thôi.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khang Thị vẫn
đáng yêu quang minh giống như kiếp trước. Lúc trước Lục Kinh độc chết Lục Luân,
phu thê vốn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại cùng tổn hại, Khang Thị cũng
dám tỏ vẻ hèn mọn phản đối, kể lại tình hình thực tế cho nàng biết, cũng không
sợ bởi vậy khiến Lục Kinh mất vui. Nay đích tôn cùng Nhị phòng ích lợi chi
tranh đến tình trạng này, đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ hoài nghi lời này là
dụng tâm kín đáo, muốn mượn việc nàng không có con nối dõi, nhân cơ hội gây
xích mích nàng, để nàng đi theo Lục Giam, giành lại quyền quản lý, mượn cơ hội
xuất đầu lộ diện.

Nhưng từ góc độ tự hỏi, lời này của Khang Thị thật sự
thay nàng lo lắng. Nếu không có con nối dõi, dù đối với trưởng bối hiếu kính,
nắm nhiều tiền trong tay thì thế nào? Đối với nữ nhân mà nói xác thực đều là
phù phiếm, lòng người biến chuyển, tình yêu của trượng phu quá mức hư vô mờ
mịt, không thể dựa vào cũng không đáng tin cậy, con nối dõi mới là quan trọng
nhất. Tuy Lâm Cẩn Dung hiện tại chưa nghĩ xa như vậy, cũng hiểu sự thật bên
trong lời nói này, kiếp trước nếu nàng không mất đi Ninh nhi, sao có thể rơi
vào tình cảnh này?

Khang Thị thấy Lâm Cẩn Dung chẳng những không đáp lời
của nàng, thần sắc còn có chút phức tạp, không khỏi có chút ngượng ngùng: “Nhị
tẩu sợ là cho rằng ta……”

Lâm Cẩn Dung ngừng lời Khang Thị, ôn nhu nói: “Tam đệ
muội không cần nhiều lời, ta vừa rồi nói, ta đối đãi với muội tốt, là vì tin
tưởng muội đáng được như thế, nay muội nói lời này với ta, ta tất nhiên cũng
tin tưởng muội có ý tốt. Sao có thể hoài nghi muội dụng tâm kín đáo?”

Khang Thị thấy lời mình muốn nói nàng đã nói thay rồi,
không khỏi mỉm cười: “Nhị tẩu quả nhiên là người đáng để tương giao, rộng rãi
như vậy, cũng không uổng ta cùng tẩu giao hảo duyên cớ, dù có bị người trách
cứ.”

Đây là lần đầu tiên Khang Thị ở trước mặt Lâm Cẩn Dung
đề cập đến Tống thị, Lã thị, ý chỉ tình nghĩa hai người càng gần từng bước. Lâm
Cẩn Dung không khỏi nhớ tới kiếp trước, Khang Thị mặc dù chưa từng đi theo

người bên ngoài giẫm đạp nàng, nhưng cũng xem thường tính tình của nàng, từng
nói nàng dù có bị người khác vác gậy đánh cũng không rên một tiếng, sống thật
uất ức. Lúc này lại khen ngợi nàng, nói nàng rộng rãi, vui vẻ nói lời trong
lòng, là muốn cùng nàng trở thành bằng hữu tương giao.

Có thể thấy được bằng hữu, cố nhiên là có hứng thú hợp
nhau, bất tri bất giác bước đi cùng một chỗ, ví dụ như nàng cùng Dương Mạt;
Cũng có loại điều kiện tương đương, cơ duyên xảo hợp, cố ý kết giao mà thành
bằng hữu, ví dụ là nàng cùng Khang Thị lúc này. Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy cả
đời này biến hóa thực tại không ít, rất nhiều khát cầu kiếp trước về cơ bản
kiếp này nàng đã chiếm được, chính là mấy việc mấu chốt thủy chung cũng không
thay đổi, khiến nàng thật sự khó có thể nắm bắt.

Nhưng mà, ngay cả có thể sống thêm bốn năm, nên hết
sức khiến bản thân sống vui vẻ thoải mái, không phải sao? Lâm Cẩn Dung cảm thán
một hồi, liền ném ra sau đầu.

Một ngày này của nàng có thể nói là phong cảnh vô hạn,
một đường bước vào, đều có người tiến lên chúc mừng, Khang Thị nhìn xem hâm mộ,
nói thẳng ra: “Tam lang nhà ta cả đời sợ là không có số mệnh này, chỉ cần hắn
có thể đỗ tầm tầm, không phải kẻ vô dụng, ngày sau lúc nộp thuế má, ta đây cũng
cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Lâm Cẩn Dung biết rõ Lục Kinh không có số mệnh kia,
nhưng cũng chỉ có thể khuyên giải an ủi Khang Thị: “Nhất định có thể đỗ mà.”

Khang Thị thẳng thắn, cũng không giống như người khác,
rất sợ nói ra chỗ thấp kém của bản thân, sợ sệt bị người khác coi thường, vì
vậy chỉ cười nói: “Ta sẽ nhớ cát ngôn của Nhị tẩu, chính là a, chúng ta nói xấu
sau lưng, hắn như vậy ta xem ra thật là khó khăn.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Công danh trên đường có thể đi được
bao xa? Chỉ cần hắn có thể quản gia là tốt rồi. Nếu không nữa thì, không phải
còn có hài tử trong bụng muội này sao? Tất nhiên là một tiểu tử, thông minh lại
cường tráng. Muội giáo dưỡng thật tốt, tương lai tiến sĩ cũng không khó a.” Lời
này cũng là thật tình thật lòng, thật sự là tiểu tử mũm mĩm, cũng thực thông
minh cường tráng, chính là tiến sĩ gì đó, là nàng bịa chuyện, nàng không thể
sống cho đến lúc đó mà.

Khang Thị nghe Lâm Cẩn Dung chúc phúc hài tử trong
bụng nàng như thế, so với khen Lục Kinh còn vừa lòng hơn, vỗ bụng cười nói:
“Tương lai Nhị tẩu cũng sẽ có nhi tử. Tương lai hai người sẽ được Nhị bá giáo
dạy hắn học vấn, huynh đệ bọn họ hòa thuận chung sống, ta liền cảm thấy mỹ
mãn.”

Lâm Cẩn Dung cười cho qua. Chỉ tính toán uống nước nhớ
nguồn, còn nên sai người báo tin tức Lục Giam thi đỗ cho Chư tiên sinh mới
phải, cũng tiện cho Lâm Thận Chi một tấm gương, khích lệ hắn một phen. Vì thế
bảo Phương Trúc lại đây, dặn nàng mang theo quà tặng, thừa dịp sắc trời còn
sớm, cưỡi ngựa đến thư viện báo tin vui. Lại phân phó người đi nhắc nhở Phạm
Bao, phải nhớ chuẩn bị lễ phái người tới cửa chúc mừng Ngô gia, không thể thất
lễ.

Lâm gia quả nhiên chậm rãi đến đây, ngay cả Lâm lão
thái gia ít khi xuất môn cũng tới, lúc chạng vạng, Tri châu Bình châu cùng Tri
huyện phụ cận cũng sai người tặng bái thiếp và quà tặng tới cửa, nhất thời Lục
gia nổi bật vô song.

Lâm Cẩn Dung chỉ tính toán, giữ người lại dùng cơm
phải dọn ra gần mười bàn, thật sự là hơi quá sức, cũng không khó xử phòng bếp,
trực tiếp sai người đi Ngũ Trượng lâu đặt tiệc, thế này mới xem như đem sự tình

an bài viên mãn.

Ngày này, Lục gia giăng đèn kết hoa, vui sướng, trước
cửa ngựa xe như nước, khách nhân ồ ạt ra vào. Lục lão ông như kỳ tích trở nên
khỏe mạnh, đầu cũng không đau nhức, ánh mắt cũng đỡ kém, ho khan cũng ngừng,
thanh âm như chuông, vững như thái sơn, đem những khách nhân tiếp đón chu đáo.
Lại bảo người lấy tiền ra, từ trên xuống dưới đi thưởng, đốt pháo, thật sự là
cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Đợi đến khi mọi việc an bài thỏa đáng, khách nhân cáo
từ, sắc trời dĩ nhiên đã tối đen, Lâm Cẩn Dung lúc này mới rảnh rỗi ngồi xuống
ăn nửa bát cơm, trong Lục gia, nàng dĩ nhiên là người mệt nhất, phải để tâm
nhiều nhất.

Đêm nay, Lâm Cẩn Dung tức cảnh sinh tình, chống má ở
dưới đèn ngồi hồi lâu. Năm ấy, tin tức Lục Giam thi đỗ trở về, quản gia là Tống
thị, đầu bếp là Lã thị, bận rộn là bà tức các nàng, phong quang là Lâm Ngọc
Trân, vui mừng là Đồ thị. Mà nàng, chỉ yên ắng đứng đó, có cũng được mà không
có cũng không sao, lặng yên không một tiếng động, mọi người bất quá chỉ theo
phép tắc đem tin vui nói cho nàng biết, sau đó cũng không để ý đến nàng, nàng
dường như ở một thế giới hoàn toàn khác biệt. Ninh nhi bị chết không chỉ là Lục
Giam trách nàng, những người khác cũng mắng nàng không bảo hộ chu toàn.

Lục Giam áo gấm về nhà, châu huyện ngày ngày đều mở
tiệc chiêu đãi, ai đến cũng không cự tuyệt, ngày ngày uống rượu, có thể nói là
mơ mơ màng màng. Cũng chính là thời điểm kia, Quế Viên thừa dịp lẻn vào giường,
sau đó hắn mang theo Trường Thọ rời nhà đi nhậm chức, bỏ nàng một mình ở nhà.
Tiếp theo, Lục Giam nhậm chức ngây người bất quá đã hơn một năm, Lục lão ông
qua đời, hắn báo có đại tang phải trở về. Phu thê gặp lại giống như không quen
biết, quả nhiên là ai cũng không có ngày lành.

Gió đêm khiến lá cây ngoài cửa sổ lao xao xào xạc, gió
lạnh theo cửa sổ chen vào, thổi trúng ánh nến nhảy nhót vài cái, trong phòng
nhất thời quang ảnh loang lổ, Lâm Cẩn Dung nhặt lên cây kéo bạc, cắt bớt đi lá
héo dư thừa trong chậu cảnh.

Lúc trước là Lục Giam muốn vội vàng dự thi, mỗi người
chỉ sợ phá hỏng đại sự, không ai dám để hắn gần nữ nhân, chuyện con nối dõi bị
hoãn lại một bước; Mà lần này Lục Giam dĩ nhiên phong quang vô hạn, đây là việc
đứng mũi chịu sào quan trọng nhất. Ít nhất trước khi Lục Giam hồi kinh đi nhậm
chức, nhất định phải được giải quyết.

Chỉ không biết người Lục gia là muốn để nàng an bài
người đi hầu hạ Lục Giam, hay là muốn dùng phương thức giống như kiếp trước,
ngầm an bài người lên giường, làm cho nàng không thể không chấp nhận sự thật
đây. Mà Quế Viên, có còn có lá gan dám làm việc đó sau lưng nàng nữa hay không?
Quế Viên trong lòng hướng về Lục Giam là khẳng định, bằng không mấy ngày nay,
thời điểm hai mẫu tử thân phận xấu hổ như thế đều chưa từng đề cập qua một câu
rời đi, hoặc là cầu nàng an bài làm việc khác gì đó.

Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìn
thoáng qua Quế Viên ngồi ở một bên cúi đầu, cần cù thật thà thay nàng làm hài.

Nhận thấy ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, Quế Viên mẫn cảm
ngẩng đầu lên, mang theo vài phần kinh hoảng nhìn nàng một cái, lại nhanh cúi
mắt, thả khung thêu trong tay xuống đứng dậy thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu
nhân. Người bận bịu một ngày, ngày mai chỉ sợ khách nhân còn tới nữa, phải sớm
đi nghỉ ngơi mới phải.”

Nàng kiếp này thay đổi tính tình, nếu không đâu dễ
dàng chịu thiệt nín thở, Quế Viên cũng đã hướng tới vẻ ôn lương kính cẩn, xem
bộ dáng này, sợ là thật sự không dám làm việc đó sau lưng nàng. Lâm Cẩn Dung
lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc làm việc trong tay, nàng phi thường rõ
ràng, đã đến thời điểm nàng phải đưa ra lựa chọn.

Không câu nệ nàng ngày sau sinh tử như thế nào, không
câu nệ Lục Giam có thể kiên trì ra sao, nếu nàng không muốn ở chung một chỗ với
hắn, nên thống thống khoái khoái theo ý tứ của trưởng bối Lục gia, thoải mái để
hắn nạp thiếp, đừng lầm lỡ con nối dõi của hắn. Như vậy, nàng mặc dù không cùng
Lục Giam lên kinh nhậm chức, mặc dù sẽ đắc tội hắn, nhưng dựa vào quan hệ quen
biết và tài sản hai năm nay của nàng, nàng ở lại Lục gia vượt qua vài năm ngắn
ngủi, cũng không có ai dám không để ý sắc mặt của nàng, đủ để có thể bình yên
qua ngày, chống đỡ đến cuối cùng.

“Thiếu phu nhân.” Quế ma ma đột nhiên vén mành đi vào,
không nói hai lời, liền hướng trước mặt nàng quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thiếu
phu nhân, thừa dịp hôm nay Nhị gia mừng rỡ, lão nô xin thiếu phu nhân ban ân
điển, còn thỉnh thiếu phu nhân thành toàn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 302: Suy nghĩ

Có thể bạn thích