Thế Hôn
Chương 129: Lưu ly

Lâm Ngọc Trân thực nóng nảy: “Nàng quá tham tiền!
Trong lần ấm lô hội nhi tức thưởng cho nàng châu sai bằng thủy tinh, nhưng nàng
lại lấy giá mười lượng vàng bán cho Lâm Lục! Quả thực không ra thể thống gì!”

Lục lão ông thản nhiên tiếp lời: “Ta biết. Còn có cái
gì nữa?” Đúng là ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều.

Thái độ của hắn càng ngày càng cứng rắn, càng ngày
càng khó chịu, cơ hồ đã không thể cứu vãn, Lâm Ngọc Trân tuyệt vọng nắm lấy tia
hy vọng cuối cùng: “Nàng bất kính với ta! Tính tình giống mẫu thân của nàng,
rất mạnh mẽ bạo liệt, cũng không biết nhìn tình thế, hiện tại mới chỉ là cô
chất cũng đã như vậy, tương lai là bà bà và nhi tức thì phải làm sao bây giờ?”

Lục lão ông vuốt râu không nói lời nào.

Rốt cục đã có cơ hội biến chuyển! Lâm Ngọc Trân thở
dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm trở nên ôn nhu nói: “Công công, tính tình của
nàng cũng nặng nề quái gở, không thích xuất môn, không thích cùng bọn tỷ muội
chơi đùa……” Còn chưa nói xong, chợt nghe Lục lão ông cất cao thanh âm nói: “Như
vậy mới tốt, đỡ phải lắm mồm, bàn lộng nhàn thoại, trêu chọc thị phi! Miệng chỉ
dùng để ăn cơm nói chuyện không phải sao, vậy thì phải biết các gì nên nói, cái
gì không nên nói!”

Lắm mồm, bàn lộng thị phi? Lời này giống như có ý gì
khác chăng? Chuyện ở Bình Tể tự, tuy rằng nàng đã nghiêm lệnh không được truyền
ra ngoài, nhưng Tống thị cùng Lục Kinh đều ở đó, nếu thật sự có lòng đi hỏi
thăm, cũng không thể giấu giếm. Lâm Ngọc Trân trong lòng nhất thời nhảy nhót,
nhịn không được giương mắt nhìn về phía Lục lão ông, đã thấy Lục lão ông nghiêm
túc nhìn nàng, mắt cũng không chớp.

Hai người đối diện một lát, Lâm Ngọc Trân cuối cùng
bại trận, cúi bả vai, gục đầu xuống, thanh âm xuống cực thấp nói: “Công công
định khi nào đề cập đến vấn đề này? Bà bà đã biết việc này chưa?”

“Thời điểm thích hợp ta tất nhiên sẽ đề cập. Ai ta
cũng chưa nói chỉ mới nói với con, chính là để con biết trước mà chuẩn bị, có
một số việc nên xử lý thì trước tiên xử lý thỏa đáng, đừng để đến lúc đó lại
thêm phiền hà!” Lục lão ông cứng rắn nói: “Bà bà ta sẽ nói với nàng, nàng luôn
hiền lương thục đức, chưa bao giờ nghịch ý ta. Hôn sự của đích tôn trưởng tôn
là đại sự, nữ nhân há có thể có xen vào quyết định của nam nhân? Có đôi khi con
cũng nên rộng lượng, đừng ôm trong lòng mấy việc nhỏ, kia đối với chính bản
thân con cũng không có lợi.”

Lâm Ngọc Trân nhất thời không còn lời nào để nói. Lão
thái thái thuận theo lão thái gia chính là hiền lương thục đức, nàng làm nhi
tức càng không thể lắm miệng. Nàng mà lắm miệng, chẳng những không hiền thục,
lại còn nhỏ nhen, ngỗ nghịch trưởng bối, không bỏ qua cho Lâm Tứ tiểu bối. Mà
lão thái gia trước đó nói với nàng, đó là cho nàng mặt mũi, nếu chống đối,
chính là tự mình tìm khó chịu. Lâm Ngọc Trân tuy rằng tức giận bất bình, lại
thật sự là không dám thương lượng tiếp với Lục lão ông, đành phải ủy ủy khuất
khuất hành lễ cáo từ lui ra.

Ra cửa, tức giận bão táp, dưới chân bước mạnh, thấy
tôi tớ lui tới hành lễ vấn an đều hung tợn liếc mắt. Phương ma ma bước nhanh đi
theo phía sau, khuyên cũng không dám khuyên, đến sân cửa mới ra hiệu cho nha
hoàn, để thỉnh Lục Vân lại đây.

Lâm Ngọc Trân vào cửa liền ném một bình hoa, mắng:
“Nhất định là Tống thị gian xảo kia cùng ta đối nghịch!” Trừ bỏ Lục Nhị phu
nhân Tống thị, ai còn có thể tìm trăm phương ngàn kế cùng nàng đối nghịch,
khiến nàng ngột ngạt, khiến nàng không thoải mái đây? Cũng chỉ có Nhị phòng mới
có thể có bổn sự này đả động lão thái gia. Nàng là trưởng tức, hậu viện vốn là
nàng hô phong hoán vũ mới đúng, nhưng nàng vì chuyện con thừa tự xa nhà 7, 8
năm, sau khi trở về rất nhiều người nhiều sự việc đều thay đổi, chính là Lục
Kiến Tân lại đắc ý, Lục Giam lại thành đạt, dù có không như ý, cũng không thể
duỗi tay nắm trọn. Người người đều nói Tống thị tốt, nói nàng hung dữ, nhưng ai
biết Tống thị hiểm ác thế nào?

Phương ma ma vội sai người đứng canh cửa, tiến lên đỡ
lấy Lâm Ngọc Trân thấp giọng khuyên bảo: “Phu nhân, phu nhân, đừng vội như vậy,
truyền ra ngoài thì có gì tốt?” Không ai cho rằng Lâm Ngọc Trân khó xử, người

ta chỉ biết hạ nhân bị các nàng khó xử.

Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Ta sợ nàng ta sao! Các
ngươi có ai muốn đi truyền lời thì cứ đi đi!” Trong phòng nha hoàn ma ma nhất
thời câm như hến, đều rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân, hận vì sao bản thân
đang đứng ở đây.

“Người trong phòng này đều là theo phu nhân trở về từ
Giang Nam, ai lại dám lắm miệng?” Phương ma ma vẫy tay ý bảo người còn lại chờ
đợi, khuyên nhủ: “Phu nhân, không phải sợ ai, mà rơi vào tai lão thái gia sẽ
không tốt. Lão thái gia tính tình thế nào người không phải không biết, trừ phi
chính hắn thay đổi chủ ý, nếu không nói một chính là một.”

Lâm Ngọc Trân ngồi xuống, im lặng suy nghĩ hồi lâu, hô
hấp dần dần bằng phẳng: “Nhị thiếu gia gần đây có động tĩnh gì khác lạ không?”

Phương ma ma kinh ngạc nói: “Chưa từng a. Mỗi ngày
đúng hạn đọc sách viết chữ, cửa cũng không bước ra, cũng không cùng người khác
quan hệ tiếp xúc.” Phu nhân từ trước đến nay luôn đa nghi, hoài nghi Tống thị,
lại bắt đầu hoài nghi Đồ thị cùng Lục Giam. Nếu không phải Đào thị cùng Lâm Cẩn
Dung từ trước đến nay không đem phu nhân để vào mắt, hai nhà quan hệ quá kém,
chỉ sợ phu nhân còn hoài nghi hai mẫu tử kia thiết kế âm mưu nữa đây.

Lâm Ngọc Trân trầm mặt nói: “Ngươi đi tìm hắn đến!”

Loại sự tình này tìm Lục Giam thì có ích gì? Chẳng lẽ
còn muốn Lục Giam tự mình đi nói với lão thái gia, hắn không cưới Lâm Tứ, muốn
cưới Lâm Lục hay sao? Hôn nhân đại sự, đều phải nghe theo ý của trưởng bối, cho
tới bây giờ cũng không được tự mình làm chủ. Phương ma ma tuy rằng nói thầm,
nhưng cũng không dám khuyên bảo Lâm Ngọc Trân, vội đi ra ngoài sai người thỉnh
Lục Giam tới.

Lục Giam còn chưa tới, Lục Vân liền vội vàng chạy đến,
nghe xong sự tình, ôn nhu khuyên nhủ: “Mẫu thân sốt ruột cái gì? Chuyện này còn
không phải chờ ngoại tổ phụ đồng ý sao?”

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Lâm Ngọc Trân cười
nói: “Đúng vậy, ta là hồ đồ a. Sai người chuẩn bị xe ngựa, ta lập tức đi qua
đó.”

Lục Vân rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Mẫu thân, người
lúc này xuất môn, sau đó tổ phụ đi nói chuyện thấy việc không thành, vậy……” Vậy
không phải rõ ràng chính là nàng đi trước một bước sao?

Lâm Ngọc Trân ảo não hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến về
sau thê tử của Lục Giam không phải là người như ý trong lòng nàng, nàng liền
chịu không nổi.

Lục Vân nói: “Tổ phụ bây giờ mới chỉ nói với người,
chưa từng thông báo cho tổ mẫu, nếu cùng ngoại tổ phụ mẫu thương lượng, dù thế
nào ít nhất cũng phải để đến ngày mai, cứ từ tốn, biện pháp còn nhiều mà. Hơn
nữa……” Nàng dài thanh âm, thấp giọng nói: “Nếu thành sự thật thì thế nào? Chẳng
lẽ nàng dám bất kính với mẫu thân sao? Dù sao vẫn là thân chất nữ, cũng có quan
hệ thân thích.”

“Nhưng mà……” Lâm Ngọc Trân vừa mới nói hai chữ, chợt
nghe Phương ma ma ở ngoài cửa hô gọi: “Nhị thiếu gia.”

Mẫu tử liếc nhau, đều cùng ngậm miệng, Lục Giam đi
vào, quy củ đối với Lâm Ngọc Trân hành lễ vấn an: “Không biết mẫu thân có gì
phân phó?”

“Vừa rồi tổ phụ nói với ta, tuổi con đã lớn, nên nghị
thân cho con.” Lâm Ngọc Trân gắt gao theo dõi gương mặt hắn, muốn nhận ra chút
biểu tình gì đó.

Lục Giam trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc cùng bối
rối, cũng không hỏi là ai, chỉ mang theo chút ngượng ngùng mỉm cười.

Lâm Ngọc Trân thử nói: “Con không hỏi là ai sao?”

Không phải đã sớm biết là ai rồi chứ?

Lục Giam đỏ mặt: “Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh,
các trưởng bối nói là ai thì chính là người đó.”

Lâm Ngọc Trân liền nở nụ cười: “Biết con luôn hiếu
thuận, hiện tại ta tới hỏi con, con cảm thấy ai hợp mắt nhất? Ta đi thay con
nói, dù sao, cũng phải vừa lòng đẹp ý mới tốt.”

Lục Giam kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Lục Vân ở bên
cạnh Lâm Ngọc Trân hướng hắn nháy mắt, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lập tức liền
cúi mi mắt, thấp giọng nói: “Chỉ cần nhân phẩm tốt là được, con tin ánh mắt của
mẫu thân cùng tổ phụ tổ mẫu.”

Nói tương đương với không nói, chẳng lẽ là thật sự không
biết? Lâm Ngọc Trân trầm mặc một lát, không thú vị vẫy tay bảo hắn đi xuống:
“Con đi đọc sách đi. Chuyện này con đừng quản.”

Lục Giam im lặng hành lễ lui ra.

Lâm Ngọc Trân nghiêng người nằm trên tháp, nhíu mày
không nói lời nào, vô hạn ưu sầu.

Lục Vân chống cằm suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói:
“Bằng không ngày mai con thay mẫu thân đi một chuyến. Mẫu thân an tâm đến làm
khách nhà người khác là tốt rồi.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Con định nói thế nào? Con là
một tiểu cô nương chưa đính ước, có thể làm cái gì?”

Lục Vân cười nói: “Nữ nhi làm việc đều có chừng mực.
Cũng có thể cùng các cữu mẫu nhàn thoại việc nhà.”

Lâm Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ, không khỏi lôi kéo Lục
Vân phân phó một hồi: “Chuyện này con còn phải đi tìm Nhị bá mẫu……” Như thế công
đạo một hồi, Lục Vân chính là không ngừng gật đầu.

Sắc trời tối mịt, Lục Vân bước chậm đi đến viện của
Lục Giam, nhẹ nhàng ra hiệu cho gã sai vặt hầu hạ bên ngoài, đi đến trước cửa
thì đứng lại, nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ nghe trong phòng lặng im một mảnh, ngẫu nhiên có
thanh âm sột soạt của giấy viết. Lục Vân liền nhẹ nhàng gõ cửa: “Ca ca.”

Mở cửa là Trường Thọ, Lục Giam quả nhiên đang tập viết
theo mẫu chữ.

Lục Vân tiến lên, tự nhiên thay Lục Giam ma mài mực:
“Ca ca, huynh có muốn biết ý của tổ phụ là ưng ai không?”

Lục Giam nhẹ nhàng buông bút: “Muội biết sao?”

Lục Vân mím môi cười: “Tóm lại là trong vài biểu tỷ
muội kia.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp: “Ca ca, huynh thấy ai tốt nhất?
Xem xem ta có thể giúp đỡ huynh được gì không?”

Lục Giam nhìn chằm chằm ngọn đèn một lát, thản nhiên
nói: “Chỉ cần nhân phẩm đoan chính là tốt rồi, giao cho các trưởng bối quyết
định đi.”

Lục Vân buông mặc đĩnh trong tay (vật mài mực), im
lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Tổ phụ ưng Tứ tỷ tỷ, mẫu thân lại vừa ý Lục tỷ
tỷ.”

Lục Giam quay đầu nhìn nàng: “Như vậy còn muội?”

Lục Vân ngẩn ra, lập tức nhỏ giọng nói: “Ở trong mắt
ta, các tỷ tỷ đều rất tốt, mặc kệ là ai làm tẩu tử, chỉ cần nàng tốt với ca ca,
tốt với mẫn thân, thì ta đều vui vẻ.”

Lục Giam gật gật đầu, tiếp tục cầm bút tập viết theo
mẫu chữ.

Lục Vân ở bên cạnh đứng hồi lâu, thấy hắn có lúc dừng
lại làm như muốn nói gì đó với nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói, mà là tiếp
tục càng không ngừng viết, càng không ngừng viết.

Xem ra cũng không thể hỏi được gì, Lục Vân cáo từ Lục
Giam, dọc theo hành lang dài chậm rãi đi trở về sân viện của mình, ra lệnh cho
Giản Nhi lấy hộp đựng trang sức trâm cài ra, chọn châu sai lưu ly mà Lâm Cẩn
Dung mang về từ Thanh châu soi dưới ngọn đèn nhìn kỹ.

Trên trâm cài có tạo hình đóa thược dược màu hồng, tay
nghề chạm trổ bình thường, nhưng màu sắc thật sự đẹp mắt, chỉnh thể cũng không
tệ lắm. Nàng nhìn chằm chằm châu sai kia hồi lâu, hỏi Giản Nhi: “Châu sai này
có phải cũng giống như châu sai mà Ngô gia Ngô Lăng tiểu thư mang trên đầu
không?”

Giản Nhi không tiện trả lời, ba phải nói: “Kỳ thật
trâm cài lưu ly ở Thanh châu cũng không đa dạng.”

Lục Vân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng buông châu sai
xuống, phân phó nói: “Chọn quần áo thích hợp cho ta, ngày mai ta xuất môn muốn
đeo châu sai này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 129: Lưu ly

Có thể bạn thích