Tào Tặc
Chương 218: Ra oai phủ đầu

Sau khi Phan Chương rời đi, Chu Thương đứng cạnh Tào Bằng, nhẹ giọng hỏi: "A Phúc, có thể thoát khỏi rắc rối này chứ?"

Ngọn lửa trên cây đuốc nhảy múa, chiếu vào mặt Tào Bằng. Tuy nhìn qua, Tào Bằng rất bình tĩnh. Nhưng ẩn bên trong là sự lo lắng. Chu Thương đã tiếp xúc với Tào Bằng hơn một năm, hắn cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Tào Bằng.

Trong mắt Chu Thương, Tào Bằng không bao giờ để lộ tình cảm.

Mặc dù là gặp phải chuyện nguy hiểm, hắn cũng rất ít khi biểu lộ sự bối rối.

Bất luận là lúc trước tiêu diệt Lôi Tự, hay là sau này bình định hải tặc. Chu Thương chưa bao giờ nhìn thấy Tào Bằng bối rối. Mà vừa rồi, Tào Bằng cố gắng che giấu, nhưng vẫn hơi hoảng loạn một chút. Từ ánh mắt Tào Bằng, Chu Thương có thể cảm nhận được...

Nhìn xung quanh không có người, Tào Bằng liền gật đầu.

"Ta thật không ngờ, Trần Cung lại đến."

"Tên Trần Cung kia rất lợi hại sao?"

Chu Thương luôn ở Hải Tây, hơn nữa quá bận rộn với đồn điền và thuỷ quân, cho nên không hiểu lắm về chuyện của Trần Cung. Hắn nghe nói đến tên Trần Cung, nhưng cũng không biết chi tiết về hắn. Điều này cũng phù hợp với tác phong Chu Thương, chuyện không liên quan đến hắn, hắn không bao giờ quan tâm."Người này là mưu chủ của Lữ Bố."

Tào Bằng nắm chặt bàn tay, đập mạnh một tiếng ở lỗ châu mai.

"Lữ Bố sở dĩ có thể trấn giữ Từ Châu, toàn bộ đều do mưu kế của hắn ta.

Hắn vốn là mưu chủ dưới tay Tào Công, cũng là công thần đầu tiên nghênh đón Tào Công vào Duyện Châu. Tuy nhiên sau đó không biết vì sao lại phản bội Tào Công. Năm Hưng Bình Nguyên, Tào Công hưng binh báo thù cho Thái Công, chính tên Trần Đăng liên hợp với Lữ Bố làm loạn ở Duyện Châu, suýt nữa đuổi Tào Công ra khỏi nơi này."

Chu Thương hít một hơi, nét mặt nghiêm trọng.

"Bá Miêu trước định lấy chữ "kéo dài" làm đối sách, với tiền đề không tính đến việc Trần Cung sẽ tới. Nếu Trần Cung đến đây, ta thực lo lắng kế chia binh của Bá Miêu có thể thực hiện được hay không. Tên Trần Cung kia không phải kẻ mãng phu lại mưu lược hơn người. Bá Miêu sợ rằng còn non hơn so với hắn."

"Vậy chúng ta lập tức triệu hồi Bá Miêu?"

"Không còn kịp rồi!"

Tào Bằng dùng sức thở ra một luồng khí đục, gượng cười nói: "Tào Tính và Trần Cung đã tới cách Khúc Dương ba mươi dặm. Có lẽ nửa đêm hôm nay sẽ tiến sát tới thành. Ta không lo lắng chuyện khác, chỉ sợ Bá Miêu và Hưng Bá thấy kế sách không thành sẽ có hành vi lỗ mãng, dù Trần Cung mắc mưu hay không, hai người hắn ở lại ngoài thành vẫn sẽ tạo ra sự uy hiếp đối với Trần Cung, nhưng nếu bọn họ bị kích động...

Tào Bằng không nói gì, kết quả của việc bị kích động sẽ ra sao.

Nhưng tất cả đều không thể bao hàm trong lời nói..

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Tào Bằng trầm ngâm một lát, đột nhiên cao giọng quát: "Tam quân nghe lệnh, toàn thành giới nghiêm vào ban đêm, không được lộ ra nửa ngọn đèn dầu. Mọi người ẩn nấp sau thành, tất cả im lặng, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu có ai to gan dám gây tiếng động thì giết chết ngay tại chỗ, tuyệt không khoan dung!"

"Tam quân đề phòng, toàn thành giới nghiêm vào ban đêm."

"Miệng ngậm tăm, tam quân chớ có lên tiếng..."

Sau khi những mệnh lệnh liên tiếp được truyền đi, đứng ở trên lầu thành nhìn vào bên trong thành, chỉ thấy cả Khúc Dương trong nháy mắt chìm trong bóng đêm đen kịt.


Bó đuốc và đèn lồng đầu thành cũng được gỡ xuống và dập tắt toàn bộ...

Cả Khúc Dương nháy mắt đã biến thành một tòa tử thành, lặng ngắt như tờ, luôn làm cho người ta cảm nhận được nỗi sợ hãi khó tả

Tào Bằng vẫn đứng ở lỗ châu mai như trước, Chu Thương đứng cạnh hắn.

Hắn chia Hà song đao thành hai phần, trường đao đưa cho Chu Thương giữ, bản thân mình thì cầm đoản đao tám thước. Tào Bằng hít thở đều đặn, nhắm mắt lại.

Thời gian dần trôi.

Một canh giờ đã trôi đi rất nhanh...

Trong bình nguyên tối đen rậm rạp đằng xa xuất hiện nhiều ánh lửa như những chấm nhỏ.

Ánh lửa đó càng ngày càng nhiều, dần dần hội tụ thành những con rồng lửa di chuyển trong bình nguyên rậm rạp. Nhìn từ xa trông thanh thế khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi...

Chu Thương liếc nhìn Tào Bằng ra hiệu.

Ý là nói với Tào Bằng: quân địch đã tới, bằng không, ra trận thế nào? Đánh bọn họ một trận trở tay không kịp.

Tào Bằng lắc đầu, đưa tay lật úp mu bàn tay ép ép xuống dưới: bình tĩnh một chút đừng nóng vội, quan sát biến động. Bảo với mọi người, ổn định, không được hoảng loạn.

Đánh lén?

Nếu đối thủ đổi một người, Tào Bằng không ngại thừa dịp đối phương chưa ổn định sẽ ra khỏi thành đánh lén.

Thế nhưng bên trong quân địch đó còn có một Trần Cung.

Mánh khóe này muốn dùng để đối phó với Trần Cung, chỉ sợ không có nhiều khả năng. Nếu đánh lén có thể giành thắng lợi, Tào Tháo cần gì phải giả vờ giả vịt với Trần Cung?

Nói đến đây cũng hơi kỳ quái.

Trước khi quân địch còn chưa xuất hiện, Tào Bằng cực kỳ căng thẳng. Thế nhưng khi quân địch hiện diện, thậm chí là gần tiến sát tới thành thì Tào Bằng ngược lại không hề sợ hãi. Thay vào đó là một sự bình tĩnh khác lạ. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu luồng không khí trong lành.

Nếu lần này ta chết trận ở huyện thành Khúc Dương, không hiểu được đời sau có lưu lại tên của ta không?

Ý nghĩ kỳ lạ này vừa xuất hiện trong đầu, nét mặt của Tào Bằng bất giác nở nụ cười: hẳn là có thể. Ít nhất ta đã thay đổi số mệnh của rất nhiều người! Điển Vi được ta cứu, Ngụy Diên được ta đưa tới doanh trại Tào Tháo, còn cả Nguyệt Anh... Cũng không biết, giờ Nguyệt Anh đang làm gì ở Hải Lăng? Nàng có thể đoán được tình thế nguy hiểm mà ta gặp phải lúc này không?

Đáng tiếc, lão tử đã chết mà vẫn là chàng trai trinh tiết!

Tâm trạng của hắn rơi vào sự vắng lạnh cực đoan, đứng trên tường thành, từ lỗ châu mai hắn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của kẻ địch.

Một con rồng lửa dừng lại trong khoảng năm dặm ngoài thành.

Chỉ thấy bọn họ cũng không lập tức cắm trại đóng quân, mà nhanh chóng bố trận. Text được lấy tại Truyện FULL

Trong ánh lửa, mô hình trận địa kia được xếp thành từng nhóm, tỏ ra rất hùng hồn. Quân tốt đứng trong gió lạnh vẫn vững chãi như núi.


Thỉnh thoảng có tiếng ngựa hí liên hồn.

Theo sát đó, chỉ thấy trận hình đột nhiên tản ra, một cỗ xe ngựa lao ra từ đám quân phía sau.

Quân tốt nhanh chóng hành động, hình như đã bố trí cái gì đó trước trận địa.

Điều này hình như không đúng với binh pháp!

Chu Thương và Tào Bằng nhìn nhau, có thể nhìn ra sự mênh mông trong ánh mắt kia.

Vốn định nhờ sự yên tĩnh này để uy hiếp quân của Lữ Bố, thế nhưng giờ xem ra, bọn chúng căn bản không để ý tới trò này.

Nên làm gì, còn phải làm gì.

Mánh lới của Tào Bằng không phát huy tác dụng, thế nhưng màn kịch của Trần Đăng quả thực khiến cho Tào Bằng nghi ngờ.

Bọn người kia muốn làm gì?

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe trong doanh trại quân địch truyền tới từng hồi trống giục giã.

Trong ánh lửa, quân Lữ Bố bắc mười chiếc phao thạch cơ trước trận địa. Có quân lính đặt viên đá tròn quấn bằng cỏ khô lên phao thạch cơ. Tiếp đó có tiếng hét lớn: "Phóng!"

Vù vù...

Cùng với tiếng quát, một quả cầu lửa được đốt lên, bay vèo về phía đầu thành của huyện Khúc Dương.

Chợt nghe thấy ù ù, liên tiếp những tiếng nổ vang lên, tường thành bị quả cầu lửa đập trúng, đứng trên đầu thành có thể cảm nhận được dưới chân rung rung.

Bọn họ muốn tấn công vào thành?

Tào Bằng vội vàng la lớn: "Toàn quân đề phòng, cẩn thận kẻ địch đánh lén."

Trong phút chốc, trên tường thành trở nên hỗn loạn. Còn dưới thành quân Lữ Bố sau khi bắn ra ba quả cầu lửa, lập tức có ba đội giương cung bắn. Mũi tên trên tay bọn chúng toàn bộ được quấn cỏ khô xung quanh, châm lửa xong, cùng với chuỗi hiệu lệnh, hỏa tiễn bay vù lên trời...

"Cẩn thận!"

Tào Bằng kêu to.

Một quả cầu lửa bay vù lên trên lầu thành, hung hãn đập mạnh làm cột cờ kia gãy thành từng đoạn.

Vài quân lính không cẩn thận đã bị ép dưới cột cời, thê thảm kêu la. Tào Bằng không khỏi nhớn nhác liền rút trường đao ra.

"Bắn tên!"

Cùng với hiệu lệnh của hắn, mũi tên trên lầu thành trút xuống như mưa.

"Dừng tay, tất cả đều dừng tay!"

Tào Bằng nhận thấy, quân Lữ Bố không hề phát động công kích, mà chỉnh tề sắp hàng ở dưới thành.

Bọn chúng rốt cuộc là có ý gì?

Trong lúc Tào Bằng đang băn khoăn thì một con chiến mã lao ra từ trong đội quân của Lữ Bố. Đại tướng đó mặc áo giáp đen, tay cầm một cây trường mâu.

Hắn ghìm ngựa dưới thành Khúc Dương, ngẩng đầu quát lớn: "quân Khúc Dương nghe đây, hạn cho các ngươi trước khi trời sáng hãy mở cửa thành đầu hàng. Nếu không, sau khi trời hừng đông, lúc thành bị phá hủy, chắc chắn các ngươi không còn một ai."

Nhờ ánh lửa, Tào Bằng đã nhận ra ngay, tên đại tướng đó đúng là Tào Tính.

Vẻ mặt Tào Bằng trang nghiêm, hắn mím chặt môi lại.

Tào Bằng nheo mắt nhìn Tào Tính đang huênh hoang khoác lác, trong lòng thầm nghĩ: Được lắm tên Trần Công Đài nhà ngươi, ra oai hay lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tào Tặc Chương 218: Ra oai phủ đầu

Có thể bạn thích