Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 234: Anh là hàng giả

Đạo diễn chiếu pha quay chậm ấy lại, ông ta cố ý làm giảm ba mươi lần tốc độ công kích của Lục Minh, để cho mọi người nhìn rõ.
Chiêu thức Bát Trĩ Nữ của Bát Thần điên cuồng trong King Of Fighters không làm mọi người thích bằng chiêu thức của Kungfu Panda. Chiêu này rất vừa hoa lệ, vừa đủ uy lực và hiệu quả sát thương, làm cho Norton trong nháy mắt bị trảo của Kungfu Panda cấu xé thân thể, toàn thân đầy máu tươi.
Kỳ thật công kích làm cho Norton mất đi sức chiến đấu không phải là lúc cấu xé của trảo, mà chính là lúc nắm tay đập điên cuồng vào đầu hắn.
Người tinh mắt, hoặc là những người có nghiên cứu võ học, thì mới có thể phát hiện ra.
Kỳ thật trước khi Kungfu Panda đập đầu của Norton, thời gian mà hắn túm lấy Norton, Norton đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, lúc ấy trên mặt của hắn ta, lộ ra vẻ khủng khiếp đến cực độ, ánh mắt như vô hồn, linh hồn giống như bị cái gì đó cắn nuốt vậy.
Lúc đầu hai tay hắn còn có sức, chuẩn bị dùng tay siết chặt Kungfu Panda, nhưng sau khi bị trảo ấy túm được, hai tay hắn liền rủ xuống.
Giống như Thiên Cẩu Nhẫn, hoàn toàn bị đánh, không thể đánh trả lại.
Sức chịu đựng của hắn so với Thiên Cẩu Nhẫn còn kém xa, bị đập đầu một hồi đã gục không dậy nổi... Về phần Samson cũng không khá hơn là mấy, khi hắn bị ném đi xuống, rồi lại bị Kungfu Panda bắt được, rồi cũng mất đi sức chiến đấu. Biểu tình y chang như Norton, sợ hãi vô cùng, cuối cùng bị Kungfu Panda ném xuống đất, hoàn toàn giống như một bao cát thịt, nằm một đống, không thề đánh trả. Người bình thường khi xem, cho dù là quay chậm lại, thì cũng hoàn toàn nhìn ra, sự hoa lệ trong sự công kích của Kungfu Panda, chỉ liều mạng vỗ tay, liều mạng hoan hô.
Chỉ có vài người là có vẻ thất vọng đau khổ, nhìn đến nổi tim đập nhanh lên.
"Đây là võ công gì?"Thạch Trung Kiếm hỏi Mục Chi Hiển, giọng của hắn có chút khẩn trương.
"Không, tôi cũng không biết, tôi lần đầu tiên nhìn thấy..."Trong lòng Mục Chi Hiên thầm hừ một tiếng, nói mình không biết thứ võ công này thật sự là nhảm nhí. Nhưng chắc chắn mình sẽ không nói, thằng quỷ Anh quốc này luôn luôn xem thường công phu Trung Quốc. Bây giờ không hù dọa hắn, hắn còn coi ai ra gì!
Mọi người toàn trường vỗ tay cho Kungfu Panda thật lâu, đến khi hắn được nhân viên công tác dìu vào phòng nghỉ ngơi, tiếng hoan hô vẫn không dứt.
Về phía mười đại cao thủ, hai cao thủ cực mạnh của không thủ đạo và hợp khí đạo cùng Thiên Cẩu Nhẫn rời đi, bọn họ đã rất mất mặt rồi, không muốn ở lại nữa.
Đám bổng tử cũng rời đi, người mạnh nhất của bọn họ, Hoàng Kim Cước Thôi Thái Vũ đã bị Kungfu Panda hạ K.O. Đã không còn mặt mũi rồi, thấy Thiên Cẩu Nhẫn bại trận, vội vàng rời đi. Còn Norton và Samson lại bị Kungfu Panda một chiêu là gục. Đám tuyển thủ còn lại, bao gồm tuyển thủ quyền anh, tuyển thủ Tây Ban Nha Tư Đặc Tá Phu Khắc, tuyển thủ Indonesia Li Molun đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải... chống lại Kungfu Panda, vậy khẳng định chỉ có thảm bại. Nhưng đấu với Lạc Vân và Tà Dương kia, miễn cưỡng vẫn còn có hy vọng.
Tư Đặc Tá Phu Khắc trước đó đã đánh qua với Tà Dương, ngoài mặt là ngang tay, nhưng trên thực tế thì Tà Dương đã chiếm phần thắng nhiều hơn, nhưng do quy tắc hạn chế, nên làm cho hắn không thể phát huy toàn lực.
Còn Ảnh với tốc độ cực nhanh kia, xem ra cũng không phải dễ chọc, mấy quỷ nhẫn còn không đụng được vào sợi lông của nàng.
Đánh với nàng, chỉ sợ cũng như vậy. Cuối cùng, chỉ còn lại một người trẻ tuổi luôn luôn nhắm mắt, Lạc Vân, thực lực của hắn thế nào, tất cả đều không biết, càng không muốn lập tức khiêu chiến, nếu lỡ như đụng phải thứ dữ, vậy thì toi rồi.

Ba người nhìn nhau, ý bảo vị tuyển thủ quyền anh đi khiêu chiến.
Dù sao ba người bọn họ khẳng định sẽ không lập tức xuất chiến, bởi vì danh dự của bọn họ tạm thời không bị hao tổn, mà hai tuyển thủ quyền anh bị Thiên Cẩu Nhẫn đá bay đi, bọn họ vẫn không có gì, trong lòng cũng không để ý, nhưng thầm nghĩ, tiểu tử áo trắng đối diện kia, thân thể còn không thô bằng cánh tay của mình, chỉ cần mình đánh trúng hắn một quyền, vậy thì có thể thắng rồi.
Bọn họ không cam lòng bị mất mặt, cho nên chạy đến chổ bình thẩm đưa ra lời khiêu chiến.
"Hai ngươi đồng loạt lên đi, tuy rằng ta không lợi hại như Kungfu Panda, nhưng đối phó với hai tên phế vật thì vẫn dư dả!"Lạc Vân lên tiếng, hắn biết nếu bản thân không lộ ra công phu, thì sẽ bị người ta coi thường.
"Tại sao mình trước đó không khiêu chiến bọn họ..."Tà Dương trong lòng có chút hối hận.
Dựa theo thực lực, thì đối phó với hai tên tuyển thủ này, căn bản là không có vấn đề. Trước đó trong lòng tràn đầy ý nghĩ muốn khiêu chiến cường giả, bây giờ nhìn thấy có thể cho hai tên phế vật này một cái giáo huấn, cảm giác cũng không tệ! Hắc Báo dường như đã nhìn ra tâm tư của hắn, cho nên vỗ vài hắn, cười to nói : "Nếu chú muốn đánh, thì cứ đi khiêu chiến con khỉ In Đô kia đi, tăng sĩ khí lên, cam đoan sẽ làm cho chú phấn khích!"
Giữa sân, Lạc Vân tiêu sái tránh né công kích của hai tuyển thủ quyền anh, thỉnh thoảng đáp trả vài cái, làm cho bọn họ vất vả một phen.
Chờ khi hai đối thủ đã bắt đầu thấm mệt, tốc động công kích giảm bớt, hắn mới bắt đầu phản kích, động tác như gió, làm cho mặt mũi hai người bầm dập, trước khi thời gian năm phút tạm dừng, đã đạp liên tục mười tám cước, làm cho hai tên kia văng ra khỏi lôi đài.
Trọng tài chạy tới, thấy hai tên này đã bị ngất, vẫn chưa chết, lập tức tuyên bố Lạc Vân đã hạ K.O.
Mọi người bởi vì ủng hộ cho Kungfu Panda, mà có câu yêu ai yêu cả lối về, thấy Lạc Vân đánh rất tiêu sái, cho nên cũng nhiệt liệt vỗ tay cho hắn, thậm chí còn có tiểu MM chạy lên tặng hoa cho hắn.
Đám người còn lại của cao thủ tám ước, tháy Lạc Vân cũng không phải là đối thủ dễ chọc, lập tức tuyên bố dừng cuộc thi, dù sao tổng điểm cũng đã thua rồi, có đánh tiếp cũng không giúp ích gì cho đời, nhận thua để đỡ bị mất mặt vậy. Về phần đám tuyển thủ dự khuyết, lập tức được giải tán. Cuối cùng, ngoài kết quả hòa của tuyển thủ Tà Dương và tuyển thủ Tư Đặc Tá Phu Khắc ra, thì còn lại là toàn thắng... Lúc đầu còn chuẩn bị đánh ba ngày, nhưng chỉ trong một buổi tối đã xong rồi. Chẳng qua, mọi người không hề thất vọng, ngược lại còn vô cùng hả hê. Đặc biệt là người HongKong xem tại nơi, vô cùng kích động.
Bởi vì Kungfu Panda đại biểu cho HongKong tham gia thi đấu, vinh dự của anh ấy, cũng là vinh dự của người HongKong.
Vốn mọi người còn muốn mời Kungfu Panda ra nói vài câu, nhưng Tằng chưởng môn và Lặc ca sau khi chạy vào, chạy ra nói : "Kungfu Panda đã quá mệt, trở về phòng nghỉ liền ngủ, chúng ta không nên đánh thức anh ấy! Không bằng chúng ta mời tuyển thủ Tà Dương và tuyển thủ Lạc Vân nói vài câu. Mọi người hoan nghênh!"
Nếu đã như vậy, mọi người sao có thể ép buộc Kungfu Panda ra nói chuyện, nhanh chóng vỗ tay, hoan nghênh Tà Dương và Lạc Vân lên đài...
Lục Minh mệt thì có mệt, nhưng không ngủ.
Hắn gọi điện cho Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Trầm Khinh Vũ các nàng, đặc biệt là an ủi tiểu tức phụ Giai Giai, phải cam đoan mãi rằng chỉ bị thương ngoài da, thân thể không bị chút gì, mới miễn cưỡng trấn an nàng được, Sau đó là đến chị Trang, Hoắc yêu nữ, Cam Điền, Tiểu Hoa, cũng gọi báo một tiếng,. Lại còn có Giang Tiểu Lệ và nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần, an ủi một phen. Đối với Giang Tiểu Lệ vừa hôn mê xong, Lục Minh còn làm ra vẻ đại thúc lạnh lùng mắng cho vài câu, còn nói rãnh rỗi sẽ mang nàng đi công viên hải dương chơi, mới làm cho tiểu nha đầu này nín khóc mỉm cười.

Cuối cùng là đám minh tinh gọi điện đến, nói nửa ngày, rồi sau đó là tiểu quả phụ Trương Vân và Cốc Linh Linh gọi đến.
Nói vài câu bâng quơ, sau đó gọi điện cho Lâm Vũ Hàm, Nhan Mộng Ly, Lâm Vũ Hàm nói nàng đã khóc, bắt Lục Minh bồi thường nước mắt cho nàng, còn nói Mộng Ly mm cũng đã khóc, và cũng muốn bồi thường...
Lục Minh choáng váng : "Muốn anh bồi thường cái gì? Hay là để bữa nào biến hình thành siêu nhân Gao giúp em thông cống thoát nước được không?"
Câu nói đầu tiên đã làm cho hai nàng nở nụ cười, cuối cùng các nàng cũng không nhắc đến việc bồi thường nữa, nhưng lại làm nũng, muốn trở về phải được dạy võ công. Lục Minh rất muốn biết thành siêu nhân Gao đi đánh tiểu quái thú, chứ không muốn dạy võ công cho các nàng. Đương nhiên, lời này không thể nói ra, chỉ đáp ứng "được"một tiếng, vừa cúp máy đã có một dãy số khác hiện lên, là chị Hoa, bà chị này gọi đến mắng Lục Minh.
Nàng ta là người duy nhất mắng Lục Minh, nói cái gì mà sợ đến mức xém động thai nhi, còn nói nếu Lục Minh mà xuất hiện trước mặt nàng, sẽ bị bóp chết tươi ngay lập tức.
Lục Minh đành phải cười cầu tài, đồng thời thầm mắng thằng anh chết tiệt, tại sao lại để chị Hoa xem TV chứ?
Lỡ như mà là sự thật, thì phải làm sao bây giờ?
Sau các cuộc điện thoại gọi đến nửa ngày, vẫn chưa thấy có điện thoại của Ôn Hinh phu nhẫn, Lục Minh rất muốn chia xẻ với nàng một chút vui sướng, đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn coi như không có gì, nhưng bản thân tu luyện được tầng thứ nhất của Thập Bát khổ địa ngục, đây mới là điều đắc ý nhất, nếu không nói cho nàng biết, thì trong lòng vẫn còn thấy thiếu cái gì đó!
"Đánh không tồi, cô đã xem rồi, có một con khỉ nhỏ nhảy qua nhảy lại! Được rồi, trở về rồi nói sau!"
Ôn Hinh phu nhẫn chỉ nói hai câu, liền cúp điện thoại, Lục Minh trong lòng buồn bực, bản thân còn có nhiều chuyện muốn nói với nàng, sao chỉ có hai câu vậy? Chẳng qua không dám gọi lại, chỉ nhắn tin cho Trầm Khinh Vũ các nàng, sau đó chuẩn bị rời đi. Lúc này, Vương Đổng và Lại mập mạp mang cặp mắt đỏ ke bước vào, không nói cái gì, chỉ nói ở ngoài chờ Lục Minh.
Hai ông mập này cũng có chút hiểu người, biết Lục Minh khẳng định sẽ không tham gia cái gì mà chúc mừng thắng lợi cả, nên quyết định tự mình lái xe đưa hắn về.
Lúc này, nữ cảnh sát kia nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra không có ai, mới nói nhỏ : "Anh là giả mạo, đúng không?"
"Hả?"Lục Minh vừa nghe, xém tí bật ngửa, chính mình giả mạo bản thân?
"Tôi biết mà, tôi đoán không sai!"Nữ cảnh sát thấy Lục Minh ngơ ngác, còn tưởng rằng nàng đã đoán đúng, đắc ý nói : "Kungfu Panda tuyệt đối không thể nào là La Bạt ngày đó, anh giả mạo hắn, là hàng giả, đúng không?"
"Tôi đương nhiên không phải là La bạt, đúng, cô đoán không sai, cô thật thông minh!"Lục Minh cười ha hả.
"Anh... có phải anh đã giết hắn rồi lợi dụng thân phận của hắn để che dấu tai mắt của mọi người không? Đừng sợ, người thường tôi khẳng định sẽ bắt, nhưng anh là anh hùng của HongKong, tôi sẽ không bắt anh! Hơn nữa, tên La Bạt kia cũng không phải loại tốt lành gì, hắn có quan hệ với xã hội đen, lại rất háo sắc, căn bản là không được đứng đắn giống như anh, hắn chết cũng tốt, tránh lãng phí cơm nước tài nguyên của địa cầu... Anh lột mặt nạ da người ra đi, tôi muốn nhìn rõ mặt của anh!"Nữ cảnh sát càng nói càng hưng phấn, suy đoán của nàng càng lúc càng ... hoang tưởng, xem ra nàng ta bị bệnh tâm thần, hay là do say mê tiểu thuyết võ học nhiều quá, cái gì mà mặt nạ da người, kỹ thuật hóa trang bây giờ ghê như vậy, ai còn chơi cái trò kia?
Nghe nói có những người dùng da mông của người khác để làm mặt nạ, cả ngày mang mặt nạ da mông, thật sự là tởm!
Lục Minh rất muốn nói với nàng rằng : Em gái à, xem nhiều tiểu thuyết YY cũng không sao cả, nhưng không cần đưa ra sự thật, đừng tưởng rằng trên trái đất này thật sự có siêu nhân Gao và quái thú nhé!
Chẳng qua, hắn lại giả bộ thần bí nói : "Tôi và Tà Dương, Lạc Vân đều là thành viên Long Tổ trong nước, thân phận không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, nếu không muốn giết người diệt khẩu... Cô muốn xem cũng được, chẳng qua, xem xong thì tôi sẽ móc mắt cô, như vậy cô còn muốn xem hay không?"
"Muốn..."Nữ cảnh sát do dự nửa ngày, cuối cùng kiên định trả lời một chữ, làm cho Lục Minh nghe xong té cái rầm xuống đất ngay tại chổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Sống Cùng Vạn Tuế Chương 234: Anh là hàng giả

Có thể bạn thích