Si Tướng Công
Chương 30: Tâm duy ngô quân

“Nói như vậy, người ban đầu cùng chúng ta ba hoa khoác lác kia chính là

ngươi, sau đó, người ủy thân cho Tấn Vương thúc đó chỉ là thế thân của

ngươi sao?”

Phạm Dĩnh bưng trà đến bên miệng, dung nhan diễm lệ ý cười nhợt nhạt, “Biết ngồi ở trước mặt ngươi là một ngoại tộc, Nhị

hoàng tử vốn không có nửa điểm kinh ngạc sao?”

“Có một chút.”

Ngọc Vô Thụ nói, “Chẳng qua, dung mạo của ngươi xinh đẹp siêu quần bạt

tụy như vậy, đáp án này cũng hợp tình hợp lý.”

“Chỉ là cái túi

da mà thôi. Tin tưởng rằng người sinh trưởng ở Hoàng gia như Nhị hoàng

tử sớm đã nhìn quen thế gian tuyệt sắc, cái chú trọng nhất sớm không

phải những thứ này a. Nhị hoàng tử thích La tam tiểu thư, là vì dung mạo Tam tiểu thư sao?”

“…. Khởi Nhi?” Ngọc Vô Thụ thoáng nhíu mày,

khuôn mặt tuấn tú thần sắc phức tạp khó phân biệt, “Aiz—, nàng có một

chút tính trẻ con, nếu có đối với ngươi thất lễ, ta lúc này thay nàng tạ lỗi vậy.”

“Nhị hoàng tử thay Tam tiểu thư tạ lỗi, điều này nói

rõ ở trong lòng Nhị hoàng tử vẫn xem Tam tiểu thư là người của mình

sao?” Phạm Dĩnh cười tươi, “Hy vọng Nhị hoàng tử có thể cùng Tam tiểu

thư sớm ngày ký kết lương duyên….”

Phanh ——

Cửa Thưởng

hiên, một đoạn cây khô héo sau bị trở thành hình ảnh là một cái cọc gỗ

bị người đá bay thẳng đến trên cửa, then chốt cửa cũng bởi vì vậy mà

lạch cạch mở rộng ra! “Cái gì lương duyên? Nữ nhân lẳng lơ như ngươi mà

cũng dám cùng người khác nói chuyện lương duyên gì?!”

“Ngươi….” Phạm Dĩnh đứng bật dậy, “Cổ hủ không đổi xú nam nhân, ngươi đang mắng ai?”

“Mắng ngươi! Mắng xú nữ nhân phóng đãng này, làm trò trước mặt nam nhân ngươi lại cùng nam nhân khác mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình, ngươi không

biết xấu hổ!” Hàng Niệm Nhạn say rượu mặt đỏ tới mang tai, thân hình

nghiêng ngả, tiếng mắng chửi người lại thẳng hướng trời cao.

“Xú nam nhân, ngươi có tư cách cái gì mắng bổn cô nương? Uống rượu vào

hướng nữ nhân mượn rượu làm càn, ngươi mới không biết xấu hổ!”

“Nếu không phải ngươi cố tình chọc tức ta, ta vì sao phải đi uống rượu giải

sầu hả? Ngươi xú nữ nhân này, đồ nữ nhân xấu xí vô tâm vô phế!”

“Lục Lục, uống rượu say mắng nữ nhân thật không tốt nha, Chi Tâm uống rượu

sẽ không mắng chửi nương tử nha.” Người nào đó khoác lên bả vai Lục

Vương gia, đỏ mặt say rượu, hảo tâm nhắc nhở.

“Xì!” Lục Vương

gia ngày thường ‘một bụng thi thư’ đầy lễ nghi quy củ lúc này lại rất là khinh thường nói, “Nương tử nhà ngươi đem ngươi làm bảo bối, ngươi

đương nhiên không nỡ mắng rồi! Nữ nhân này nếu đối xử với ta giống nương tử nhà ngươi, ta cũng đem nàng trở thành bảo bối yêu thương! Nhưng đó,

ngươi nhìn đi nhìn đi, nữ nhân này thời điểm nhìn thấy ta, ánh mắt đều

như muốn giết người, chẳng lẽ không nên mắng sao?”

“Không thể mắng nha. Chi Tâm nếu biết ngươi muốn mắng Phạm Dĩnh, sẽ không mang ngươi trở lại đâu.”

“Hừ!” Hàng Niệm Nhạn nhíu mày vung cánh tay, chân trước chân sau bước một cái lảo đảo xém chút nữa là ngã sấp xuống, “Ngươi thì ‘nói dễ hơn làm’(*)

rồi! Ngươi sao không thèm nghĩ xem nương tử nhà ngươi khi nhìn ngươi là

cái dạng ánh mắt gì, mềm mại đến băng còn muốn tan ra. Còn ngươi xem nữ

nhân kia đi, giống như luôn muốn cắn Bổn vương một ngụm, chẳng lẽ không

nên mắng?”

(* Nguyên văn: Trạm trước thuyết thoại bất yêu đông

[站着说话不腰疼]: chỉ đứng nói nên không đau thắt lưng, câu thành ngữ này có

liên quan đến điển tích. Ý chỉ người không ở trong trường hợp của người

khác nên không hiểu, chỉ biết nói, tương tự như ‘nói dễ hơn làm’ )

“Không….”

Một người khác luôn luôn tại phía sau canh chừng che đỡ hai nam tử lúc này

bất đắc dĩ mở miệng: “Chi Tâm huynh, Lục vương huynh say rồi, hay là dìu hắn đến phòng khách quý phủ nghỉ tạm đi đã, đỡ cho hắn làm chuyện hối

hận….”

Hàng Niệm Nhạn say rượu nhưng lỗ tai vẫn còn thính, nghe

xong lời này tất nhiên là thực mất hứng, “Không hối hận! Bổn vương làm

một chuyện gì cũng không hối hận! Bổn vương làm cho ngươi xem!” Nói

xong, đột nhiên đẩy hai người ra, loạng choạng rảo bước hướng đến nữ

nhân đang đứng cách đó vài chục bước.

Phạm Dĩnh đứng dậy nghênh

diện với Ngọc Vô Thụ, không lùi mà còn tiến tới, thong dong chờ hắn: Ta

muốn chờ xem, nam tử này muốn làm cái gì? Đánh ta? Đá ta? Hừ, xem ta

không đem gân cốt trên người ngươi từng cái từng cái rút ra đan giỏ

thì…… Ngô ngô ngô!

“Oa—!” Chi Tâm há mồm, con ngươi màu đen tinh khiết mở to, “Hóa ra Lục Lục ngươi lúc muốn hôn sẽ mắng chửi người nha. Chi Tâm sẽ không vậy đâu, Chi Tâm muốn hôn nhẹ, nương tử sẽ cho hôn

nhẹ……”

“Ngươi ——” Phạm Dĩnh đẩy xú nam nhân này ra, phi phi vài

hớp đầy mùi rượu bị nam nhân này thổi vào, “Ngươi muốn chết phải không?

Dám phi lễ bổn cô nương!”

Lục Vương gia thẳng lưng ‘cây ngay không sợ chết đứng’, hùng hồn nói, “Nữ nhân của ta, ta đương nhiên muốn hôn, ngươi quản ta!”

“Ai là nữ nhân của ngươi? Ngươi xú nam nhân này… nằm mơ!”

Hàng Niệm Nhạn chưa kịp rống lại, Chi Tâm đã nói: “Lục Lục, Phạm Dĩnh thực thích ngươi hôn nha, ngươi hôn lại đi.”

Phạm Dĩnh mặt phấn lập tức ửng hồng, “Ân công, ai thích hắn hôn a, ngươi….”

“Ngươi thích a… bằng không ngươi sẽ không nhìn Lục Lục như vậy. Nương tử mỗi

lần nhìn Chi Tâm như vậy, chính là muốn Chi Tâm đến hôn, Chi Tâm sẽ hôn

nhẹ…. A nha! Đau….” Người nào đó lỗ tai đột nhiên bị nhéo, ngũ quan tuấn mỹ nhăn nhó, giọng nói thanh thúy oa oa thảm thiết, “Nương tử, Chi Tâm

đau a!”

“Đau chết chàng!” La Chẩn nhỏ giọng mắng: Thối ngốc tử!

Ngón tay lại thêm ba phần khí lực, “Lại uống rượu có phải hay không?

Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, cũng không sợ xấu hổ hả?” Kì thực, nàng làm

sao không biết ngốc tử này cho dù không uống cũng đâu có thiếu mấy lời

kinh người này, chủ yếu là nàng tìm cho mình lý do để che dấu xấu hổ

thôi.

“Hắc hắc, nương tử nàng nhéo đi nhéo đi, Chi Tâm không đau nha.” Chi Tâm không quản bằng hữu Lục Lục hắn là hợp hay phân, ôm lấy

nương tử nhà mình, “Nương tử, Chi Tâm buồn ngủ quá nha, trở về được

không?”

“Mới vừa rồi còn nhao nhao náo nhiệt lắm mà, kinh động

đến cả Phinh Nhi phải tìm ta báo tin, sao bây giờ lại mệt rồi?” La Chẩn

không để ý tới ngốc tử đang làm nũng dính chặt lấy mình, “Lục Vương gia, ngài muốn làm việc đó, tốt nhất nên tìm một nơi kín đáo. Mặc kệ là say

hay tỉnh, có một số việc thật sự không thích hợplàm giữa ban ngày ban

mặt.”

“Ân công nương tử, sao ngài cũng hùa theo ân công hồ đồ

rồi!” Phạm Dĩnh mặt đỏ ửng như ráng chiều, dậm chân một cái, hung dữ

nói: “Xú nam nhân, cách xa bổn cô nương ngoài trăm thước!” rồi nhấc chân bước nhanh ra ngoài hiên.

“…. Ngươi muốn Bổn vương cách ngươi

ngoài trăm thước, Bổn vương lại càng muốn gần ngươi trong một thước!”

Hàng Niệm Nhạn mượn rượu giả điên, đuổi theo sau.

“Hi, nương tử, Lục Lục chơi thật vui a, có phải hay không?”

La Chẩn vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ gay của hắn, “Hắn chơi vui hay không không

liên can đến chàng, một lát nữa sẽ tìm chàng chậm rãi tính sổ.”

“Tính sổ? Chi Tâm sẽ a… nương tử đã dạy Chi Tâm, hì hì, Chi Tâm rất có khả năng….”

Không cùng hắn ‘ông nói gà bà nói vịt’ nữa, La Chẩn hướng một vị nam tử áo

bào viền sắc vàng nhạt khác hơi cúi chào, “Triều công tử, hoan nghênh

quang lâm tệ xá.”

Triều Ninh ôm quyền hoàn lễ, “Lương thiếu phu

nhân ở trong Vạn Uyển thành phương danh lan xa, hôm nay được gặp, quả

nhiên là phong thái điệu bộ thật tốt. Khó trách La Tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại có thể hiểu biết như vậy.”

La Chẩn nhoẻn miệng mỉm

cười, “Hiểu biết của Khởi Nhi rõ ràng cùng ta không có quan hệ gì. Người của La gia thì đã định trước là thương nhân rồi, ở trong bụng mẹ đã

biết gảy bàn tính, dệt thêu. Triều công tử nếu muốn tìm hiểu Khởi Nhi,

còn thỉnh trước nên hiểu biết về La gia.”

“Đa tạ Lương thiếu phu nhân chỉ điểm….”

“Ninh Ninh ngươi thích Khởi Nhi, ngươi mau đi tìm Khởi Nhi đi! Ngươi không

được cùng nương tử nhà ta nói nhiều!” Chi Tâm lên mặt, giơ bàn tay che

lại mặt phấn nương tử, “Ninh Ninh đi mau đi a.”

“Tướng công, bỏ tay ra.” Ngốc tử này, sao lại thần hồn nát thần tính như vậy, quả nhiên là bị Phạm Trù dọa sợ hãi có phải không?

“Không được, Chi Tâm không cho phép người khác nhìn nương tử! Cũng không cho nương tử nhìn người khác!”

“Chi Tâm huynh, tại hạ đi tiếp La tam tiểu thư, xin hỏi La tam tiểu thư hiện ở nơi nào?”

“Nương tử, Khởi Nhi ở nơi nào a?”

La Chẩn dựa vào trong lòng tướng công đầy mùi rượu, cũng không vội ép hắn

bỏ tay ra: Nếu như vậy có thể làm cho ngốc tử an tâm, thì tùy hắn đi. Về phần Triều Ninh…. “Khởi Nhi ở thư phòng tiền viện, đang hạch toán bảng

giá đơn đặt hàng của Triều công tử.”

Triều Ninh cảm ơn rời đi,

bên tai La Chẩn lại vang lên tiếng chất vấn: “Tỷ tỷ, tên kia là ai? Hắn

như thế nào lại quen biết Khởi Nhi? Các người lại vì sao giúp hắn? Chẳng lẽ hắn không biết Khởi Nhi đã có hôn ước trong người sao?”

Nhị hoàng tử thanh âm từng tiếng như quát người như vậy, La Chẩn há có thể không thành toàn cho hắn đây?

“Người kia, là biểu đệ của Quốc hậu Hàng Hạ Quốc, vì hắn có ý định cùng La gia thông thương nên mới cùng Khởi Nhi quen biết. Về phần hôn ước của Khởi

Nhi, theo ta được biết thì Hoàng gia cũng không có chính thức hướng La

gia cầu hôn, nên không tính nha!

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo

cầu! Khởi Nhi là tiểu cô nương sống một mình, được người thưởng thức đến yêu thích có gì không thể? Chúng ta không có cố ý giúp Triều công tử,

chẳng qua là Triều công tử từ nhân phẩm đến gia thế đều tốt cả, nếu có

thể thúc đẩy một đoạn giai thoại, cớ sao lại không làm chứ?”

La Chẩn kéo bàn tay tướng công xuống, giọng nói nhẹ nhàng, thần sắc nhã nhặn, nhất nhất đáp lại từng chất vấn của Nhị hoàng tử.

La gia đại tiểu thư thong dong bình tĩnh trước sau như một, khiến cho Nhị

hoàng tử xém thì mất sạch phong độ trầm ổn.“Tỷ tỷ, ngươi biết rõ ta cùng với Khởi Nhi đã….”

“Ngươi cùng Khởi Nhi cũng không có hôn ước.” La Chẩn mặt không chút biểu cảm, lần lượt nói.

“Ta từng nói qua, không phải Khởi Nhi thì không cưới!”

“Người ta từng nói, lúc đang nói thì đầy khí phách, nhưng không ngăn nổi mai

sau gió thổi vô hình. Câu ‘Không phải Khởi Nhi thì không cưới’ này, cũng không phải là ‘Không phải Khởi Nhi thì không yêu’. Điều Khởi Nhi muốn

hẳn không chỉ là một đoạn hôn nhân mà thôi.”

Ngọc Vô Thụ sắc mặt trầm xuống, “Lòng ta đối với Khởi Nhi như nào tự ta rõ ràng nhất. Điều

ta có thể cho Khởi Nhi, tuyệt đối không chỉ hôn nhân, mặc dù mối hôn sự

này rất nhiều nữ tử khát cầu cũng không được đấy!”

“La gia tuy

là thương gia, nhưng từng nữ nhi đều được xem như là công chúa mà nuôi

lớn, La gia chưa từng khiến ai ủy khuất càng không thể để người khác ủy

khuất mình, kể cả Hoàng gia.” La Chẩn cao ngạo cười một tiếng, “Mối hôn

sự rất nhiều nữ tử khát cầu mà cũng không được này, La gia cho tới bây

giờ cũng không lạ gì.”

“….Khởi Nhi rốt cuộc đã nói cái gì với tỷ?”

“Khởi Nhi đã nói, tức là Nhị hoàng tử đã làm.”

Danh tiếng nữ nhi La gia sở dĩ ở Ngọc Hạ Quốc nổi danh không thôi, hẳn là có liên quan đến miệng lưỡi nhạy bén này a? “Trong lòng ta yêu cho tới bây giờ đều là Khởi Nhi. Mặc kệ La đại tiểu thư ngươi nghĩ Bổn vương như

thế nào, nhưng mà, thỉnh La đại tiểu thư đừng trở thành vật cản giữa ta

cùng Khởi Nhi!”

“La Chẩn là người trưởng thành, tất nhiên sẽ

không phá hư nhân duyên của người khác.” Trước con mắt đang trừng lớn

đầy tức giận của Ngọc Vô Thụ, La Chẩn nắm tay Chi Tâm ung dung thẳng

bước nhấc chân đi ra, cách vài chục bước lại thản nhiên bỏ lại một lời:

“Điều kiện tiên quyết là, nếu là nhân duyên trong lời nói.”

“Nương tử.”

“Ừ.”

“Trân Nhi.”

“Ừ?”

“Nương tử.”

“….Thối ngốc tử, làm cái gì?”

“Chi Tâm thích nương tử, Chi Tâm thích Trân Nhi!”

“Chàng say rượu nói… ta không tin.”

“Nương tử tin tưởng đi… tin tưởng đi!” Chi Tâm dậm chân hét lớn, “Chi Tâm

không phải là đồ quỷ sứ đáng ghét kia, nương tử tin tưởng Chi Tâm a!”

“Đồ Quỷ sứ đáng ghét là ai?” Còn “kia”?

“Phạm Trù là ‘quỷ đáng ghét’ số một, cái cây(Thụ) kia là ‘quỷ đáng ghét’ số hai a!”

“Ngọc Vô Thụ làm gì trêu chọc chàng sao?”

“Nương tử trước kia cùng hắn làm Chi Tâm bực bội…. Hắn đáng ghét. Còn có, cái

Tấn Vương kia cũng thật đáng ghét! Chi Tâm ghét người giành nương tử với Chi Tâm, hừ!”

Ngốc tử này nha! La Chẩn giơ ngón tay gãi gãi cái cổ đang dương cao của hắn, “Ngốc tử, ít quản người khác đi. Chàng lại

uống đến người đầy mùi rượu nữa, ta liền đem chàng ném cho A Hắc A Hoàng ăn đó….”

Ngốc tử nào đó cười khanh khách, “Nương tử thương Chi Tâm, nương tử sẽ không a!”

“Thối ngốc tử!” La Chẩn cười mắng, nói xong lại nhón chân, ‘chụt’ một cái lên khóe miệng tướng công đang tràn đầy sung sướng.

Chi Tâm cổ họng ô ô, vội kéo eo nhỏ của nương tử, đem bốn cánh môi chặt chẽ kết hợp cũng một chỗ…….

“Ngươi thấy chưa?”

Phạm Trù con ngươi mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nói, “Thì tính sao?”

“Người ta hai vợ chồng ân ân ái ái, nàng đời này so với kiếp trước lúc cùng

ngươi ở chung một chỗ thì hạnh phúc hơn vạn lần. Nếu thật như lời ngươi

nói yêu nàng, thì không nên phá hư cuộc sống hạnh phúc trước mắt của

nàng mới đúng.” Phong Thần đong đưa nhàn nhã vuốt râu, khí định thần

nhàn nói.

Phạm Trù mi mắt rũ xuống, sẵng giọng, “Phong Thần,

ngươi là Phong Thần chứ không phải Nguyệt lão, đừng có bon chen vào

chuyện nhân duyên.”

“Nếu là người khác, bản tôn tất nhiên là sẽ

không để ý, nhưng sự tình liên quan đến Lương Chi Tâm, bản tôn liền

không thể không để ý!”

“Nếu ta lúc này ra tay, ngươi thật có thể bảo vệ được nàng sao?” Phạm Trù giọng nói và dáng điệu đều lạnh như

băng, “Ngươi nói ngươi có tổ tôn ba người, chẳng lẽ Phạm mỗ không có phụ tử ba người?”

Phong Thần cũng không vừa, không khách khí nói,

“Phụ tử ba người các ngươi thật có thể liên thủ sao? Phạm Dĩnh cùng La

Chẩn tình như tỷ muội, Lương Chi Tâm với Phạm Trình còn có ơn cứu mạng,

Hồ tộc các ngươi xem trọng có ân tất báo, làm vậy không phải lấy oán trả ơn sao?”

“Nếu bọn họ xác thực biết được kia là mẫu thân bọn họ chuyển thế, làm sao lại không thể?”

“Chậc! Chậc!” Phong Thần lắc đầu, hút môi thổi(nói) ra: “Năm đó thê tử ngươi ở trong điện Diêm Vương, Diêm Vương thương tiếc nàng tu hành hơn ngàn năm không dễ, từng nhiều lần hỏi nàng thật sự bỏ được hay không. Thê tử

ngươi gật đầu không chút do dự. Diêm Vương còn hỏi, cuộc đời nàng bất

hạnh lớn nhất có phải cùng ngươi quen biết hay không. Thê tử ngươi đáp,

cuộc đời nàng bất hạnh lớn nhất là yêu ngươi. Nàng còn thỉnh cầu Diêm

Vương, kiếp sau đừng cho nàng gặp lại ngươi.”

Phạm Trù đau thương khép chặt hai mắt, “……Thật tàn nhẫn – Trân Nhi!”

Phong Thần bật cười, “Nàng tàn nhẫn? Ngươi sẽ không quên ngươi đối xử với nàng như thế nào chứ?”

“Trước khi cùng nàng thành thân, ta đã nói với nàng, ta tuy không vì nàng dừng lại, nhưng nàng vĩnh viễn là người ta yêu nhất….”

“Cho nên, nàng không hận ngươi, chỉ hận chính mình. Cho nên, nàng tự biết

bất hạnh của mình không phải quen biết ngươi mà là yêu ngươi.” Phong

Thần không một chút ý tứ e ngại nào, đem từng lời nói ra thấu triệt minh bạch, mặc dù nói mấy từ buồn nôn kia khiến hắn muốn líu lưỡi a, “Nàng

uống cạn bát canh Mạnh bà, còn ăn cả Thu Tiên thảo, chính là muốn hoàn

toàn ngăn cách với kiếp trước, không lưu lại cho mình bất kỳ đường lui

nào. Hơn nữa, lúc nàng cứu nữ nhi ngươi, trong tay rõ ràng có Tị Hỏa

Châu (ngăn lửa), lại quăng đi không cần. Ngươi cho rằng, đây là vì sao?”

“Cái gì?!” Phạm Trù đôi mắt đẹp đột nhiên mở to đầy hung bạo, trên gương mặt hoàn mỹ: ngạc nhiên, chấn kinh đau đớn, sợ hãi, lần lượt xen kẽ nhau.

Không, không! Muốn hắn làm sao có thể tin là: Nàng vì thoát khỏi hắn, không

ngờ lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao? Dù nàng biết rõ sẽ khiến

cho nữ nhi nàng yêu thương nhất thương tâm cả đời, cũng vẫn không hối

tiếc sao? Nhưng mà, nàng từng nói là nàng yêu hắn cơ mà, vô luận long

trời lở đất, vô luận biển cạn núi mòn, vẫn sẽ ở bên hắn mà…..

“Ngươi hại nàng kiếp trước chưa đủ sao, còn muốn hại nốt kiếp này? Hơn nữa còn ngay tại lúc nàng đạt được hạnh phúc sao?” Phong Thần chậm rãi thổi

xong, ung dung đong đưa bám lên ngọn cây Thanh Tùng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trân Nhi, nàng dùng phương pháp ngọc nát đá tan, chỉ vì muốn rời bỏ ta mà đi sao? Phạm Trù thủy chung vẫn không thể tin chuyện này là thật. “Phong

Thần, nếu ta tra ra ngươi lừa Phạm mỗ, Phạm mỗ không ngại cùng ngươi

ngọc nát đá tan đâu!”

Phong Thần ‘hảo tâm’ còn chỉ cho hắn biện

pháp, “Ngươi cùng Nguyệt lão có giao tình, Kim cổ Nhân duyên kính của

hắn có thể chiếu soi nhân duyên trên đời từ quá khứ đến tương lai. Tộc

trưởng các ngươi cũng có Pháp kính, ngươi chi bằng có thể thử một lần.”

“Không nhọc ngươi lo lắng!” Phạm Trù lớn giọng quát, bạch y hóa thành mây, lập tức biết mất.

Phong Thần lắc cái đầu bạc trắng như tuyết, lẩm bẩm nói: “Ôi, nghĩ đến lão

nhân gia ta ‘dữ nhật đồng huy, dữ nguyệt đồng thọ’(*), như thế nào lại

bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu trút giận nửa ngày chứ? Lão nhân gia bị khi dễ a…. Mao đầu nha đầu, ngươi nếu đã nghe thấy được, còn không

ra đi?”

Nửa ngày ẩn nấp, Bạch y nhân nhi hiện ra thân hình nhỏ

bé, gương mặt trắng bệch hé ra má lúm đồng tiền diễm lệ, nước mắt như

mưa, khóc không thành tiếng, run run nhỏ giọng nói “…. Nói cho ta biết,

đây không phải sự thật….”

(* Dữ nhật đồng huy, dữ nguyệt đồng thọ: ý là thọ cũng ngang ngửa với mặt trăng, mặt trời)

Đúng là ‘Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa’ mà, người nhà Phạm gia sao ai cũng đều thích lừa mình dối người thế nhỉ? Nhưng

Phong Thần không phải vị thần lương thiện gì, sẽ không miễn cưỡng mình

đi an ủi lòng người.

“Thật sự, thiên chân vạn xác, già trẻ không gạt.”

“…. Nguyên lai….” Phạm Dĩnh ôm mặt quỳ xuống đất, “Hồn phách mẹ ta chưa bao giờ trở về vị trí cũ….”

“Không trở về vị trí cũ, là vì nàng không muốn trở về. Vả lại nay nàng đã đầu

thai làm người, sống được rất là khoái hoạt, ngươi tội gì phải để chính

mình lưng đeo tội lỗi chứ?” Thật là, tự nhiên muốn lão nhân gia hắn đảm

đương cái công việc niệm niệm như Bồ Tát này, thật mệt nha.

“Đầu thai làm người? Nói như vậy, ân công nương tử quả nhiên là… Nàng là…”

“Đúng vậy.”

Trời xanh a! Phạm Dĩnh thân thể mềm mại chấn động: Sự thật như thế, nàng nên buồn hay vui đây?

“Rõ thật là, không thể hiểu nổi một nhà các ngươi. Các ngươi đã nhìn quen

nhân thế vô thường, sớm đã nhìn thấu sinh tử. Sao đến bây giờ, vẫn còn

dây dưa cho một đoạn chuyện cũ từ mấy trăm năm trước?” Phong Thần hết

lắc đầu lại thở dài, thở dài xong lại lắc đầu, một bộ rất ‘thương xót’

ngẩng đầu rồi nằm ngửa trên ngọn cây Thanh Tùng — lăn ra ngủ.

Phạm Dĩnh lắc đầu ai oán: Phong Thần, ngươi vô tình vô dục, bản thân có thể

ung dung tự tại. Ngươi cũng biết, trên đời này có bao nhiêu sinh vật

không thể giống ngươi được tiêu sái như vậy….

“Dĩnh Nhi, ngươi…. quỳ trên mặt đất làm cái gì?”

Phạm Dĩnh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nam nhân này là, là… đúng là hắn!

“Đều là ngươi, đều là ngươi hại mẹ ta! Ngươi tên nam nhân lang tâm cẩu

phế này, ngươi xú nam nhân này từ trong ra ngoài từ da đến cốt đều đáng

giận tới cực điểm! Ta hận ngươi!”

“……” Nữ nhân này lại không khỏe chỗ nào chứ?

***

“Khởi Nhi!” Ngọc Vô Thụ một tay vén lên góc áo, chạy lên bát giác khoan đình

phía trên núi giả. Trong đình, nam tử kia ngồi bên cạnh giai nhân làm

hắn cực kỳ chướng mắt.

“Vô Thụ.” La Khởi nâng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi tạm thời chờ ta cùng với Triều công tử bàn xong công chuyện.”

Chờ? “Nàng….”

“Tam tiểu thư.” Triều Ninh nói, “Vải lụa của La gia tất nhiên là không thể

soi mói rồi, nhưng lụa sáng bóng hình như kém hơn một chút. Nhớ rõ một

lần Tam tiểu thư đưa cho Triều mỗ, còn có một loại gấm ở trong đêm có

thể phát kim quang, ban ngày lại ẩn hiện hào quang như mây ngũ sắc, lần

này vì sao không đem đến?”

“Hửm, không có sao?” La Khởi lật tìm

trong xấp tơ lụa mẫu kia, quả nhiên không thấy hàng mẫu mà đối phương

nhắc đến, ngưng mày nghĩ nghĩ, “Có lẽ là tối hôm qua khi ta hạch toán

bảng giá để quên ở thư phòng rồi. Thế nào, Triều công tử đối với loại

gấm Hà Quang (mây ngũ sắc) cũng có hứng thú sao?”

“Mỗi dịp cuối

năm, vì có nhiều nghi thức lễ mừng, nên tần phi trong cung đều phung phí đặt lễ phục, tất cả đều do y phường Triều thị cắt may khâu thành. Trước đây đa phần là dùng loại vải gấm Ẩn Nghê (ẩn hiện sắc cầu vồng), nhưng

ngày đó ngẫu nhiên thấy được loại gấm Hà Quang này, từ màu sắc đến chất

liệu, cũng hơn Ẩn Nghê một bậc, Triều mỗ muốn lấy ra thử một lần.”

“Nếu là để may cung trang, gấm Hà Quang chỉ có thể xem như lựa chọn trên

trung bình thôi, La gia còn có một loại Yên La gấm, tuy là dùng để làm

trang phục mùa đông, nhưng cũng có thể phiêu dật linh mỹ. Trong thiên

hạ, cũng chỉ có La gia mới có thể dệt nhuộm nên, là độc môn tuyệt kỹ của Nhị tỷ nhà ta nha. Nếu thêm kỹ thuật thêu lụa ‘độc bộ thiên hạ’ của đại tỷ nữa, kia quả nhiên là xa hoa, tuyệt vời.”

“Thật sao? Yên La gấm này có thể cho Triều mỗ xem được không?”

“Năm đó tỷ tỷ xuất giá, Nhị tỷ gấp rút hai ngày hai đêm, dệt ra Yên La ba

màu: đỏ cam, vàng, tím để làm của hồi môn cho tỷ tỷ. Nếu Triều công tử

muốn xem, tỷ tỷ hẳn là sẽ không cự tuyệt.”

Hai người bàn bạc, vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên là phi thường hợp ý.

Ngọc Vô Thụ nổi giận đùng đùng, cảm thấy rõ ràng, giờ này khắc này, mình

thật giống như một gốc cây không người nào để ý. “Khởi Nhi, chuyện của

nàng khi nào mới nói xong?”

La Khởi kinh ngạc, “Vô Thụ ngươi còn ở đây sao? Cái này….” Nàng còn tưởng với tính tình của hắn chắc đã sớm

xoay người đi rồi chứ, “….Thật có lỗi, việc tư có thể nói sau không?”

“Tốt, việc tư ‘Chúng ta’ bàn lại sau.” Ngọc Vô Thụ đem hai chữ “Chúng ta”

nhấn mạnh rõ ràng, ôn nhu cười, “Nhìn nàng thảo luận mệt như thế, ta đi

chuẩn bị cho nàng chút điểm tâm bổ dưỡng nha.” Nói xong, lòng bàn tay

vuốt nhẹ trên gò má xinh đẹp của La Khởi một cái, rồi cất bước rời khỏi.

Triều Ninh nhìn kỹ thấy trên mặt La Khởi thoáng qua một chút ngơ ngẩn rồi

biến mất, đáy lòng tỉnh ngộ: Người này chắc chắn là ‘nhất phương cự

thạch’ ở đáy lòng giai nhân rồi, mình nếu muốn mở ra cánh cửa kia tiến

vào chiếm giữ trái tim người đẹp, thì tảng đá này phải được dời đi. Bất

quá, tảng đá này, hẳn là khối đá cứng rắn khó dời nha.

Mặt trời mọc lên ở phía đông, hơi ấm đầu đông thật là ấm áp dễ chịu.

Trong Lương gia nội viện, vang lên tiếng Chi Tâm đang oa oa cạc cạc.

“Nương tử, Chi Tâm không ăn thịt!”

“Nương tử, Chi Tâm không ăn cơm!”

“Nương tử, Chi Tâm không ăn đồ ăn!”

Đang chăm chú cúi đầu thêu, khuôn mặt xinh đẹp La Chẩn của nghiêm lại, nói,

“Chàng còn gọi tới gọi lui nữa, ta đem chàng chặt ra cho A Hắc ăn!”

Nương tử giả vờ tức giận, người nào đó tự nhiên ngoan ngoãn, vuốt vuốt hai lỗ tai giống như khối vàng, “Nương tử, Chi Tâm ngoan Chi Tâm ngoan, nương

tử thương nha.”

“Ăn cơm nhanh chút, ăn xong đến thử quần áo.”

Chi Tâm mừng rỡ, “Nương tử lại làm quần áo cho Chi Tâm sao?”

“Đúng vậy, không làm cho Đại cẩu này, còn làm cho ai chứ?”

“Hi hi.”

Phạm Dĩnh dừng chân ở cửa viện, nhìn vào bên trong viện tình cảnh bên dưới

mái hiên tất cả đều đập vào mắt, hình ảnh ân ái triền miên này trước đây làm nàng cực kỳ hâm mộ, cực kỳ tán thưởng, nhưng lúc này tâm tình lại

không biết xác định như thế nào. Ân công nương tử, là…. Mẹ sao? Nguyên

lai, Thiên niên Băng ngọc quan chỉ duy trì thân thể của mẹ, mà hồn phách của mẹ đã không hề lưu luyến mà rời đi….

“Phạm Dĩnh, ngươi ở

nơi này làm cái gì a?” Chi Tâm cảm giác được có người ngoài hiện diện,

ngẩng đôi mắt đẹp thuần khiết lên, thanh thúy hỏi.

La Chẩn nở

đôi má lúm đồng tiền khẽ ngẩng đầu, hai mắt bắt gặp ánh mắt phức tạp của Phạm Dĩnh, vẫn cười nói, “Phạm Dĩnh là bị Lục Vương gia truy đuổi quá

chặt, hay là chịu không nổi được Nhị hoàng tử thưởng thức, nên chạy đến

nơi thanh tĩnh này?”

Vẻ thản nhiên cười nói, thanh nhã xinh đẹp

tuyệt trần này, mặc dù không giống mẹ tuyệt sắc khuynh thành, nhưng phần ôn tồn này, từ lúc nàng đầu tiên nhìn thấy, đã có cảm giác thân cận.

“….Ân công ….Nương ….Nương….”

“Nương tử!” Chi Tâm lấy khăn lau miệng với tay xong, “Chi Tâm ăn xong rồi, thử quần áo mới nha!”

“Không được!” La Chẩn vươn tay đập một cái lên tay ngốc tử, “Rửa mặt đi đã!”

“Đau mà! Nương tử xấu!” Chi Tâm bĩu môi, nhưng lệnh vợ không dám cãi, chạy vào trong phòng rửa mặt rửa tay, rất nhu thuận.

La Chẩn nhìn Phạm Dĩnh, “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

“….Cha ta có tìm đến ngài hay không?”

“Có.”

“Như vậy, ngài cái gì đều đã biết rồi?”

“Ta cái gì cũng không biết.” La Chẩn đầu đẹp khẽ lắc, hai tay lên xuống đều đặn, khâu nốt khuy áo lên vạt áo tướng công, “Ta chẳng qua chỉ là một

người phàm tục, mọi chuyện chứng kiến hay suy nghĩ, đều là chuyện hồng

trần phàm tục. Không có việc gì ngoài giúp chồng dạy con, quản gia, xử

lý công việc, những cái khác cũng không phiền nhiễu quá nhiều đến cuộc

sống của chúng ta.

Đừng nói là không cách nào thẩm tra lời phụ

thân ngươi nói, ngay cả là sự thật, thì như thế nào? Ta cùng với tướng

công cũng giống như nút và khuy áo này, ai rời ai đi cũng sẽ không còn

đầy đủ. Bất kỳ chuyện gì hay là ai khác, cho dù là hoa mỹ hoa sắc, cũng

chỉ để tô điểm thêm cho cuộc sống của chúng ta mà thôi.”

“….

Người thật sự cái gì cũng không nhớ sao? Vì sao….” lại vứt đi không cần

Tị Hỏa Châu, lại cam nguyện chết chứ? Chẳng lẽ người không từng nghĩ

rằng, sẽ khiến cho nữ nhi người đau thương chịu tội ngàn đời sao?

“Không có vì sao cả.” La Chẩn thản nhiên cười nói, “Ta tuy là phàm nhân, nhưng ta nghĩ, nếu trời xanh đã an bài vòng Luân Hồi không ngừng nghỉ, khẳng

định là muốn cho từng linh hồn lần nữa có cơ hội làm lại từ đầu. Mặc kệ

là kiếp trước như thế nào, đường làm quan rộng mở hay là thất vọng nghèo túng, khi đầu thai sống lại, đó hoàn toàn là một người mới.”

“Nhưng mà, cha ta….”

“Cha ngươi đáng ghét, cha ngươi là tên ‘quỷ đáng ghét’ số một, hắn còn muốn

đến cướp nương tử, Chi Tâm ghét hắn!” Chi Tâm mặt dính đầy bọt nước, gấp đến không thể chờ cho lau khô, nhảy ra, “Phạm Dĩnh, nếu ngươi giúp phụ

thân của ngươi cướp nương tử, ngươi cũng là người Chi Tâm ghét nhất

luôn!”

Lời Chi Tâm đang nói… bị Phạm Trình, Hoàn Tố đang tiến

vào cửa viện nghe hết vài trong tai. Hoàn Tố còn đang ngờ vực, thì Phạm

Trình đã tiến lên nói: “Ân nhân, nhưng thân thể mẹ ta cũng đang chờ đợi

hồn phách trở về vị trí cũ, một nhà chúng ta chờ đợi một khắc kia đã năm trăm năm rồi.”

“Phạm Phạm!” Chi Tâm nắm tay trợn mắt, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết chết nương tử Chi Tâm, lấy đi hồn phách nương tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Si Tướng Công Chương 30: Tâm duy ngô quân

Có thể bạn thích