Si Tướng Công
Chương 29: Tâm duy ngô quân

Phạm Trù không rõ chính mình vì sao còn nhẫn được, nữ nhân này dựa vào

cái gì đã lấy linh hồn thê tử hắn còn đối với hắn “Không thích” sao?

“Ngươi muốn làm cái gì? Muốn dùng pháp lực cưỡng lấy đi linh hồn người sống

sao?” Hắn đang định dời đi thì đã có “Người” chắn đường.

Phạm Trù cả gương mặt và ánh mắt đều lạnh lùng, “Đúng như vậy, có cái gì không được?”

“Đương nhiên là không thể.”

“Đó là thê tử của Phạm mỗ, người bên ngoài không có quyền chiếm cứ.”

“Ngươi sai lầm rồi, linh hồn kia không chỉ thuộc về thê tử của ngươi đâu. Ở

kiếp trước, nó là của thê tử ngươi. Sau khi đầu thai, tất nhiên là thuộc về một người khác.

Nếu ngươi dựa vào việc mình tu luyện có được pháp thuật, có được dương thọ vô biên liền muốn cố ý xoay chuyển vòng

Luân Hồi, mà cưỡng ép lấy đi linh hồn của người đang sống, thì đó là sát sinh. Kẻ sát sinh tội không thể tha, ngươi muốn bị Thiên Khiển (trời

trừng phạt) đến hồn phi phách tán sao?”

“Nếu Phạm mỗ thật muốn làm, ngươi cho là ngươi ngăn được sao?”

“Không hẳn, nếu tổ tôn ba người chúng ta liên thủ, kết quả cũng chưa biết được đâu. Hơn nữa, nếu ngươi quả thật dám nghịch thiên mà ngoan cố dùng pháp thuật lấy đi hồn phách người khác, phần hồn phách này cũng không thể

rót vào trong cơ thể của thê tử ngươi, ngược lại còn khiến cho hồn phách dương thọ chưa dứt bị giam cầm ở Uổng Tử Thành(*), không thể siêu

sinh.”

(*) Nhiều người sống có nghe nói đến Uổng Tử Thành, và chỉ nghe một chiều về nó. Còn Đại Đế Phong Đô nói :

“Uổng Tử Thành nằm về bên phải của Điện thứ mười. Thế gian hay lầm nghĩ rằng, những người bị tai nạn chết bất ngờ (bất đắc kỳ tử) đều phải vào trong

thành này. Nếu điều đó là thật, thì những người chết oan chết ức đều là

tốt hết cả sao ? Cho đến giờ vẫn còn thấy rất nhiều oan hồn chưa tiêu

hết phần hận, những kẻ tự tử, những kẻ bị hại… vẫn còn đang chịu sự hình phạt trong các điạ ngục, chưa biết ngày nào được đi đầu thai.

Vào trong Thành Uổng Tử này, chỉ có những người “Trung hiếu tiết nghĩa, xả

thân vì nước (tận trung báo quốc), hoặc tử tiết thành thần. Vì chết bất

ngờ nên chưa thẩm định kịp, phải tạm thời ở đây, chờ ngày để đầu thai

nơi phước địa hoặc được phong thần. Như vậy, đây là nơi dành riêng cho

những người tốt ở tạm chờ xét. Đó mới đúng là nghĩa của Uổng Tử (chết

oan, uổng mạng) vậy. (link tham khảo) — MTY

“Ngữ khí của các hạ, làm cho ta hiểu lầm các hạ là chủ quản sinh tử Diêm Vương không bằng.”

“Ta tuy không phải Diêm Vương, nhưng việc này còn có thể biết được một chút.”

Chi Tâm bỗng dưng ngửa đầu: Phong gia gia, hắn muốn làm cái gì?

“Lấy đi hồn phách phu nhân ngươi.”

……Hắn muốn giết nương tử sao?

“Đúng, đó là giết.”

Hắn… hắn… hắn… hắn… đáng ghét! Phong gia gia, ngươi phải bảo hộ nương tử, bằng không Chi Tâm rất tức giận ! Sẽ rất tức giận!

“Đó là đương nhiên, ngay cả không phải vì phu nhân của ngươi, chuyện ác này ta cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ được.”

Phạm Trù hừ lạnh một tiếng, phi thân bay đi. Hắn xác thực đã nghĩ muốn cưỡng ép lấy đi hồn phách của nữ tử kia, đem thả lại trong cơ thể thê tử.

Nhưng mà, hắn cũng hiểu được nàng là thê tử chuyển thế, lấy hồn nàng, đó là lấy mệnh của nàng. Nói theo cách khác thì cũng như hắn tự tay giết

chết thê tử…… Hắn làm không được! Nhưng, luôn luôn có biện pháp khác….

……

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu mạng, cứu mạng a….” La Khởi khuôn mặt thanh tú nhăn nhó

đau khổ, nhấc váy vội vàng chạy vào nội thất, đẩy Trân Châu đang tựa sát bên tỷ tỷ ra, cùng Trân Châu không sai biệt lắm đem thân thể kiều nhỏ

của mình nhét vào trong lòng tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, mau cứu cứu Khởi Nhi, Khởi

Nhi muốn chết!”

Có phải nên chúc mừng Khởi Nhi hoa đào nở rộ

nhiều đóa hay không nhỉ? La Chẩn khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp lộ ra lúm

đồng tiền, nhìn ra có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa, nhàn nhạt

nói: “Biểu đệ của Quốc hậu thật sự đáng ghét như vậy sao?”

“Tỷ tỷ, biểu tình của tỷ nói cho Khởi Nhi, tỷ thực không thương muội ruột của tỷ nha.”

“Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê(*). Tam tiểu thư nhà ta mị lực như vậy, tỷ có thể nói cái gì đây a?”

*Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê (thành ngữ): Nguyên ý: là cây đào không

nói được, không dẫn dụ người, nguyên do là cây đào ra hoa kết trái, mọi

người ở phía dưới đi tới đi lui, đi thành một cái đường nhỏ. Ngụ ý: con

người chỉ cần chân thành, có tấm lòng đẹp là có thể làm người cảm động. – MTY

(tham khảo thêm tại đây)

Quốc hậu cho cơ

hội buôn bán, La gia nữ nhân tất nhiên phải thật nắm chắc rồi. Sau ngày

hôm đó, La Khởi tiến cung bàn bạc, không ngờ, lại bị đưa đến bàn bạc với biểu đệ họ hàng xa của Quốc hậu là Triều Ninh, rồi được hắn “Phá lệ

thưởng thức”.

Nếu vị thân thích của Hoàng gia này là vị ỷ thế

hiếp người thì còn dễ dàng đối phó, nhưng khiến người bất đắc dĩ là, nam nhân họ Triều này cũng coi như là một nhân vật tuấn lãng, trừ bỏ lúc

theo đuổi quấy rối giai nhân để tranh thủ chút ưu ái, thì cũng có chút

khí thế bức người, cư xử cũng tính là khiêm nhường hữu lễ. Cho dù La

Chẩn có tâm thỉnh Ngọc Thiều tương trợ, cũng chỉ trích không ra vị quý

công tử này có chỗ nào không phải.

“Muội đã nhiều lần nói cho

hắn là muội không thích hắn, hắn lại nói muội có thích hay không là tự

do của muội, xin cứ tự nhiên, tương tự chứng tỏ rằng, muội cũng không

thể ngăn cản hắn thích muội. Muội thỉnh cầu hắn đừng theo muội nữa, hắn

lại nói đường ở dưới chân mỗi người, muội cứ việc đi đường của muội, hắn cũng cứ việc đi đường của hắn, sở dĩ đồng hành, là bởi vì đường chúng

ta phải đi trùng hợp là một con đường…… Người này, làm cho người ta rất

vô lực a, có đúng không? Ai da, ngươi tránh ra đi… tỷ tỷ là của ta.” La

Khởi đem Trân Châu công chúa vừa muốn dính đến đẩy ra, một mình độc

chiếm ôm ấp của tỷ tỷ, “Tỷ tỷ mau nghĩ cách giúp Khởi Nhi đi, người như

vậy, nên đuổi đi như thế nào?”

Đuổi đi không tốt đâu.(mối làm ăn mà) “Muội quả thật chán ghét Triều công tử đến mức phải đuổi đi sao?”

“Chưa nói tới chán ghét, cũng không thể nói rõ là thích nha.”

“Không bằng, muội đổi biện pháp ứng đối đi. Muội xem hắn là một bằng hữu bình

thường mà đối đãi, đừng đi quản hắn đối với muội là lưu luyến hâm mộ hay là thưởng thức cái gì.

Nếu làm bằng hữu, với tính tình của muội thì, muội ngược lại càng có thể gây khó dễ bắt chẹt hắn từng li từng

tý. Tin chắc là một vị theo đuổi mỹ nhân lâu như vậy mà vẫn không thành

sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý trước tiên làm bằng hữu, Triều công tử sẽ

không cự tuyệt mới đúng. Bất quá, nếu muội cho rằng người kia không đủ

tư cách làm bằng hữu của muội, muội đã chán ghét hắn tới cực điểm, thì

tỷ tỷ ta sẽ nghĩ biện pháp thay muội tống cổ hắn……”

La Khởi

nghiềm ngẫm thật lâu sau, lắc đầu, “Tự xét lòng mình thì, hắn có tài

thức có tu dưỡng, nếu không phải hắn đang yên đang lành tự tiện chọc

giận muội, thì làm bằng hữu vẫn là có thể a.”

“Nếu như thế, vậy

cứ thử làm bằng hữu một chút đi!” La Chẩn khẽ vuốt tóc mây ấu muội,

“Cũng đỡ cho muội tránh cũng không thể tránh, lui không thể lui, ngược

lại chính mình phiền não.”

La Khởi suy nghĩ một lát, thở dài

nói: “Aizz, cẩn thận nghĩ lại thì tên Triều Ninh kia cũng không làm cho

người ta chán ghét quá. Chính là tâm trạng muội không tốt, mới dễ sinh

buồn bực, đem đổ lên người khác. Vậy cứ theo như tỷ tỷ nói đi, làm bằng

hữu trước, để việc buôn bán thảo luận xong đã. La gia nữ nhi mặc kệ là

lúc nào, đều không thể quên mục đích chính: không có lợi nhuận không

phải thương gia.”

La Chẩn mỉm cười nói: “Tốt lắm, Khởi Nhi của chúng ta đã trở lại.”

Kì thực là người làm tỷ tỷ này, nàng lại có một phen tâm cơ khác.

Tình hình giữa Khởi Nhi và Ngọc Vô Thụ, xem như đang ở trạng thái giằng co.

Tình huống ái muội không rõ ràng như vậy không có lợi cho tương lai của

Khởi Nhi. Mặc kệ là đoạn tuyệt hay nối lại, là hợp hay là phân, chung

quy phải có kết luận rõ ràng minh bạch thì Khởi Nhi mới có thể sắp xếp

tốt cho cuộc sống sau này chứ.

Nếu Triều Ninh kia xuất hiện có

thể làm cho hồ nước lặng này lại có thể lưu chảy thì cũng không phải là

xấu. Hay đến cuối cùng sự tình vẫn không thể khởi biến, thì ít nhất cũng để cho vị Triều công tử này phân tán tâm tư Khởi Nhi một chút cũng tốt, miễn cho tiểu nha đầu kia một mặt đắm chìm trong tình cảm tan vỡ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hao gầy, trong lòng sầu khổ còn muốn giả vờ kiên

cường trước mặt người khác.

Cuối thu, khí trời bắt đầu vào đông, khắp nơi cỏ cây hoa lá xơ xác, héo

rũ, nhưng trong hoa viên Lương gia, các loại cúc quý hiếm vẫn nở rộ như

cũ, ánh vàng rực rỡ thật khiến cho người cảm thấy sảng khoái. Chi Tâm

quấn trong tấm trường bào bằng gấm mà nương tử đã may cho hắn, cùng vị

bằng hữu mới ngồi trong hoa viên, trò chuyện rất náo nhiệt.

“Lục Lục, ngươi tới xem, Chi Tâm mới thêu được tấm lụa thêu câu đối này a.”

“Cái này quả thật là ngươi thêu sao?”

“Đúng a.”

“Vì ngươi biết thêu những cái này, cho nên nương tử nhà ngươi mới thích ngươi sao?”

“Chi Tâm lúc không biết thêu, nương tử đã thích Chi Tâm, sau Chi Tâm biết

thêu, nương tử càng thích Chi Tâm a.” Chi Tâm lắc đầu nguầy nguậy một

cách sung sướng, hận không thể sinh ra thêm một cái cái đuôi đến lắc

lắc, để khoe khoang tâm tình cực tốt của mình.

Thấy người khác

đường làm quan rộng mở như thế, Hàng Niệm Nhạn trong lòng dao động.

Lương Chi Tâm một người đơn thuần như thế, cũng cưới được một nương tử

khó chơi như vậy, sao chính mình lại không đối phó được nữ tử xảo quyệt

Phạm Dĩnh kia a?

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”

(Tử sinh hay xa cách, vẫn cùng người thề nguyện. Nguyện nắm chặt tay người, bên nhau đến già.)

Hàng Niệm Nhạn ngâm câu thơ trên tấm lụa kia, tình cảnh tốt đẹp kia với hắn

thật là vô hạn xa vời, càng cảm thấy buồn nản, “Lương Chi Tâm, ngươi nói Phạm Dĩnh nữ nhân kia rốt cuộc khó chịu cái gì a?”

“Nàng đang giận ngươi a.”

“Nhưng mà, Bổn vương đã dùng mọi cách lấy lòng nàng, nàng còn muốn như thế nào nữa?”

Chi Tâm lắc đầu, “Ngươi như vậy không được nha, Lục Lục, ngươi không thể

làm một chút đã thấy chán a. Ngươi đã từng đốt Phạm Dĩnh a, Phạm Dĩnh

đương nhiên rất rất tức giận, ngươi phải liều mạng cầu liều mạng theo

đuổi mới có thể đó nha. Ngươi nếu không liều mạng cầu, Phạm Dĩnh chắc là sẽ không gả cho ngươi rồi.”

“Aizz––” Hàng Niệm Nhạn mặt ủ mày

chau, chen tới ghế đá ngồi chung với Chi Tâm, “Bổn vương thật sự là bội

phục ngươi a, nương tử ngươi khó chơi như vậy, mà ngươi cũng cưới được,

đã vậy còn đối xử với ngươi thật tốt. Bổn vương không còn lời nào để

nói.”

“Việc này ngươi đã nói qua rồi a.” Lục Lục thật ngốc, có một câu mà nói hoài, khó trách Phạm Dĩnh không để ý tới hắn a.

“Lương Chi Tâm, ta hỏi ngươi một việc.”

“Nói a.”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng làm chuyện gì khiến cho nương tử nhà ngươi thương tâm sao?”

“Không có!” Chi Tâm kiêu ngạo hất hàm nói, “Chi Tâm chưa từng làm chuyện gì khiến cho nương tử thương tâm!”

“Làm sao có thể? Nàng chưa từng giận ngươi sao?”

“Chi Tâm đã từng làm cho nương tử tức giận nha, nhưng mà Chi Tâm sẽ không

làm cho nương tử thương tâm……” Chi Tâm đang ngẩng mặt nói, thì thấy

Phinh Nhi dẫn theo một cái bóng quen thuộc đi quang qua, “Lục Lục, người kia Chi Tâm có điểm chán ghét nha! Hắn từng đứng cách nương tử thật gần đó……”

Hở….

La Chẩn chớp chớp đôi mi thanh tú, bằng không, nàng nên

phản ứng như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ có ai quy định người nghe chuyện

xưa còn phải tan tình vào trong đó, động dung động tính sao?

“Phạm cư sĩ, ngài cùng tôn phu nhân tình cảm vợ chồng xác thực cảm động sâu

sắc vô cùng, La Chẩn cũng đa tạ các hạ đã thoải mái nói ra hết. Có điều, La Chẩn tự biết bản thân không phải là tri kỷ của ngài, cũng chưa nói

tới ‘nhất kiến như cố’ (mới gặp đã thân), nên ngài cũng không cần phải

đem phần tín nhiệm này giao cho La Chẩn đâu.”

“Ngươi——” Phạm Trù buồn bực lại không thể phát cáu, vừa nổi giận lại vừa uất ức. Hắn là

người trong Huyền môn (giới huyền huyễn), đương nhiên biết công dụng của bát canh Mạnh bà kia thần kỳ như thế nào, hơn nữa, ở trong Thông Thiên

kính, hắn nhìn thấy nàng uống từng chút không chừa lại một giọt……

“Ta chưa từng có thói quen tâm sự với người khác, sở dĩ lần đầu tiên gặp

ngươi liền kể với ngươi một ít chuyện cũ trước kia, thời điểm ta từng

rất hoang mang. Nếu không gặp Nguyệt lão, ta khả năng vĩnh viễn cũng

không cách nào hiểu được cái cảm giác xa lạ mà quen thuộc với ngươi kia

từ đâu mà đến. Bởi vì, trước kia ngươi chẳng những uống canh Mạnh bà,

còn ăn cả Thu Tiên thảo – tẩy đi tiên cốt, khiến ta không thể cảm nhận

được hơi thở của ngươi ở đâu, cũng khiến ta bỏ lỡ nhân sinh của ngươi……” (nói dài dòng dễ sợ)

“….Phạm cư sĩ à, có một điều ngài nên biết rõ, La Chẩn phàm là người trần tục, những việc huyền bí gì gì đó, hoàn

toàn vượt ngoài phạm vi hiểu biết của La Chẩn. Cho nên, ngài làm ơn có

thể nói rõ ràng dễ hiểu một chút không, chứ đừng có vòng vo nữa.”

“Rõ ràng dễ hiểu phải không?” Phạm Trù rốt cục mất đi mấy ngàn năm tu luyện duy trì bình tĩnh, oán giận nói, “Ngươi chính là Tàng Trân chuyển thế!

Như vậy, đã đủ rõ ràng dễ hiểu chưa?”

La Chẩn chớp chớp hàng mi thanh tú, trong mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc, thật lâu sau, vẫn chưa lên tiếng.

“Nếu không phải nàng nhất thời tùy hứng ăn Thu Tiên thảo, thì ta tại sao có

thể tìm thấy nàng chứ? Nàng muốn giận dỗi ta, cũng không nên làm cái

loại sự tình kia chứ! Một bát Mạnh bà thang, một cây Thu Tiên thảo, làm

cho chúng ta tuyên cách năm trăm năm, nàng đã hài lòng chưa?”

“……Khoan khoan!” La Chẩn khẽ giơ lên bàn tay trắng nõn, duyên dáng thướt tha bước đi, trước cười rồi nói, “Phạm cư sĩ.”

“Sao?”

“Ta có thể thông cảm ngài vì tưởng niệm quá độ mà ‘huyễn giác huyễn

ngôn’(*), nơi này nếu không có người thứ ba, ta có thể xem như chính

mình chưa từng nghe qua. Chính là, thỉnh ngài đừng ở trước mặt tướng

công nhà ta nói ra những lời này, ta thực cảm tạ ngài.”

(* huyễn giác huyễn ngôn: thấy ảo giác nói chuyện tưởng tượng)

“Nàng……!”

“La Chẩn còn có việc cần làm, thứ lỗi không phụng bồi.” La Chẩn đoan trang tao nhã từ lễ, xoay người rời đi.

“Nàng đứng lại!” Gương mặt tinh xảo của Phạm Trù bao trùm oán giận, “Nàng

biết rõ ta không phải huyễn giác huyễn ngôn, nàng biết rõ ta từng câu

từng chữ là thật! Nếu không, tại sao Lương Chi Tâm thấy ta, lại như thế

nào có phản ứng như vậy? Nàng……”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?

Bọn họ nói tỷ tỷ đi hướng bên này, Trân Châu tìm không thấy tỷ!” Từ đầu

con đường lát đá nhảy ra một thân cung y màu hồng nhỏ bé. Thấy La Chẩn,

tiểu nhân nhi chạy càng gấp hơn, khiến cung nữ thị vệ phía sau đuổi theo lại vất vả.

La Chẩn chưa bao giờ hoan nghênh vị tiểu công chúa

dính người như bây giờ, cười khanh khách nghênh đón, “Trân Châu, lại

muốn ăn bánh trôi sao?”

“Bánh trôi nha…. Bánh trôi rất ngọt,

Trân Châu muốn ăn, Trân Châu muốn ăn!” Trân Châu cười lộ đôi má lúm đồng tiền giống như hoa nở rộ, bỗng nhiên héo xuống, “Nhưng mà, Chi Tâm… Chi Tâm nói, nếu hắn không có ở đây, tỷ tỷ một mình nấu bánh trôi cho Trân

Châu, hắn sẽ tức giận, hắn sẽ hung dữ với Trân Châu a……”

Khởi

Nhi luôn nói Chi Tâm sau khi trải qua chuyện nàng mất tích bỗng nhiên

trưởng thành, theo nàng thì, ngốc tử kia đích thực là mở rộng không ít

kiến thức nha, lại còn học được kỹ xảo uy hiếp người nữa chứ. “Không cần quản hắn, Trân Châu đáng yêu, tỷ tỷ thương ngươi.”

“Thật sao

thật sao? Tỷ tỷ đi mau, nấu bánh trôi ngọt ngào, Trân Châu muốn ăn, tỷ

tỷ thương Trân Châu, Trân Châu không sợ Chi Tâm!”

La Chẩn nắm tay tiểu công chúa đang ríu ra ríu rít không ngừng lập tức rời khỏi.

Trân Nhi, trước mặt ta rời đi, nàng lại quả quyết như thế sao? – Phạm Trù

trong mắt tràn đầy lẫn lộn: có buồn có oán có khổ có cay, cũng có lành

lạnh kiên định: Ta dù có liều mạng, cũng phải khiến nàng quay về trong

lòng ta!

Làm sao có thể?…. Không có khả năng!…. Đúng, tuyệt đối không thể.

La Chẩn nấu xong bánh trôi, đưa cho cung nhân kiểm tra xong, Trân Châu ăn

tất nhiên là vui vẻ thoải mái. La Chẩn ngồi bên cạnh, nhìn như là đang

nhàn hạ ngắm tướng ăn ngây thơ của tiểu công chúa, kì thực trong lòng

dậy sóng, kinh hoảng khó nén được bình tĩnh.

Kiếp trước? Kiếp

này? Kiếp trước là hồ? Chuyển thế làm người? Sao mà cuộc sống bình thản

của mình từ lúc gặp được tướng công đến giờ, liền càng lúc càng quỷ dị

a……

“Tỷ tỷ, Trân Châu ăn bánh trôi ngọt ngào xong rồi, Trân Châu còn muốn.”

La Chẩn mỉm cười, “Ta chỉ nấu một chén, sau rồi lại ăn.”

Trân Châu chu cái miệng nhỏ nhắn nhõng nhẽo, “Tỷ tỷ.”

“Đồ ngọt ăn nhiều sẽ ngấy, ăn ít mới có thể nếm được mỹ vị trong đó nha.”

La Chẩn cong ngón tay điểm điểm lên cái mũi nhỏ nhắn mềm mại của tiểu

công chúa, “Trân Châu phải làm tiểu công chúa ngọt ngào nhu thuận ……”

“Tỷ tỷ lại lừa tiểu hài tử rồi. Khi còn bé, tỷ cứ như vậy liên tục lừa rồi

hù dọa Khởi Nhi và Nhị tỷ.” La Khởi miệng cười tủm tỉm, sải bước thong

thả vào phòng, lên án tỷ tỷ bất lương. Trân Châu thấy nàng, lúc này kích động luồn vào trong áo La Chẩn, mở hai mắt to xoẹt xoẹt nhìn chằm chằm

nàng.

La Khởi cầm lọn tóc quét lên khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn

của tiểu công chúa đang trương ra, “Công chúa điện hạ, chẳng lẽ còn nghi ngờ ta cùng ngươi tranh giành hay sao? Tỷ tỷ ta đây đã trưởng thành,

không thèm chấp nhặt với ngươi.”

“Hứ!” Trân Châu hất đầu qua một bên, rất không cho là đúng.

La Chẩn liếc nhìn sắc mặt muội tử, “Muội mới trở về sao?”

La Khởi vuốt cằm, tự châm trà uống qua một ngụm, nhẹ thở dài nói: “Tên

Triều Ninh này cũng không phải chỉ là cái gối thêu hoa. Muội đem tơ lụa

trong đống đồ cưới tỷ tỷ làm hàng mẫu cho hắn xem, hắn không có một chút qua loa, từng chút từng chút hỏi thật là cẩn thận, hiển nhiên là người

trong nghề. Muội nói đến tận giờ ngọ… nói đến miệng đắng lưỡi khô a.”

“Thấy tâm tình của muội, tựa hồ cũng không tệ lắm nhỉ?”

La Khởi le lưỡi làm mặt quỷ với tiểu công chúa đang phòng bị nghiêm ngặt,

“Có thể a, nếu Triều Ninh không phải là một đối thủ thương trường ngang

sức ngang tài, Khởi Nhi sợ là không có phần tâm tình này.”

“Một

khi đã thưởng thức như vậy, vì sao không cho người ta cơ hội được mời

uống một chén trà? Chẳng lẽ là vị công tử Triều Ninh này keo kiệt thế?”

“Lần này bàn bạc ở Vân Lai cư, tất nhiên là có trà rồi. Nhưng lúc đầu không

rảnh để ý tới, đợi hoàn tất hết thảy chi tiết vừa vặn là buổi trưa, đang chuẩn bị dùng chung cơm trưa. Lúc này tỷ phu cùng Lục Vương gia lên

lầu. Bọn họ ba nam nhân nâng cốc vui vẻ, muội ở bên tất nhiên là không

ổn, liền thức thời hồi phủ.” La Khởi le lưỡi đắc ý với tỷ tỷ, “Muội tử

của tỷ thật sự là người chu đáo, trí tuệ lanh lợi a.”

Aizz—, hiếm khi thấy được Khởi Nhi tâm tình tốt, mình lại trở thành người không thức thời rồi, “Ngọc Vô Thụ đến đây.”

La Khởi má lúm đồng tiền đang cười bỗng ngưng lại, “….Ở nơi nào?”

“Ở……” Aiz—, Nhị hoàng tử à, không phải La Chẩn không ‘bánh ít đi, bánh quy

lại’, thật sự là, Khởi Nhi là muội muội của ta, ta không thể để cho nàng tiếp nhận ủy khuất, “Ở Thưởng hiên. Hắn vào phủ, nha đầu dẫn hắn tới

gặp ta, vừa vặn gặp Phạm Dĩnh đang ngồi……” Việc sau đó, không nói cũng

hiểu đi?

Đôi mắt đen của La Khởi nổi lên tầng sương mù, môi đỏ

mọng cùng nếp nhăn trên mặt khi cười cũng trở nên lạnh cứng, “Muội đã

biết.”

La Chẩn kéo tay nhỏ của ấu muội, “Khởi Nhi, muội cùng

Ngọc Vô Thụ nói chuyện cho xong đi. Mặc kệ muội dự định trong lòng như

thế nào, cứ nói ra hết, mới có thể không để lại tiếc nuối a.”

“Được!” La Khởi gật đầu, trên mặt xinh đẹp lộ ra hàn ý rét lạnh, “La gia nữ nhi không sợ nhất chính là cùng người đàm phán, thảo luận thông suốt, cũng

tốt vừa tránh bồi thường cho người mua, miễn cho lúc giao hàng, hai bên

bất lợi.”

Chuyện này…. La Chẩn bị tiểu nha đầu này làm cho đau

thắt tâm can, “Mặc dù trải qua tổn thương, mới có thể chân chính trưởng

thành. Nhưng tỷ càng muốn muội vĩnh viễn là Khởi Nhi xinh đẹp động lòng

người, trí tuệ hơn người, không cần phải chân chính tiếp nhận phần đau

xót này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Si Tướng Công Chương 29: Tâm duy ngô quân

Có thể bạn thích