Quan Thanh
Chương 670: Lai Lịch HầÂu Dương Minh

Hội nghị diễn ra trong nửa giờ là hết thúc. Khi đó vẫn còn chưa đến 11h. Hội nghị như thế này vốn có thể kéo dài một chút, Dương Hoa là Chủ tịch thành phố tự mình nói chuyện động viên. Sau đó phân công các lãnh đạo quản lý thành phố cụ thể an bài một chút công tác, cuối cùng là An Tại Đào sẽ ra chỉ thị quan trọng.

Nhưng hội nghị hôm nay lại khác, có Chủ tịch tỉnh và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến, có lãnh đạo cao tầng ở đây, cho dù có muốn nói nhiều thì cả An Tại Đào và Dương Hoa cũng không thể, chỉ có thể đơn giản nói sơ lược rồi sau đó chấm dứt.

Tiếng vỗ tay lại như tiếng sấm vang lên. An Tại Đào và Dương Hoa cùng Hám Tân Dân, Hạ Hầu Danh bước ra khỏi hội trường bằng một lối nhỏ bên cạnh đài Chủ tịch. Sau khi ra khỏi hội trường, Hám Tân Dân lại hướng An Tại Đào vẫy tay nói:

- Đồng chí Tại Đào, chúng ta sẽ không đến phòng họp để nghe báo cáo gì cả. Tôi thấy thời gian còn sớm, cậu hãy lập tức sắp xếp, tôi và Trưởng ban Hạ Hầu muốn đến tham quan công trình xanh hóa của thành phố các người.

An Tại Đào cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Hám, chúng ta bây giờ dùng cơm trưa trước đã. Các lãnh đạo ngồi xe mệt rồi, phải nên nghỉ ngơi một chút.

An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì Hám Tân Dân đã cắt ngang lời hắn:

- Được rồi, không cần nghỉ ngơi. Chúng ta vừa đi vừa nghỉ, rồi ăn cơm. Còn ăn cơm thì cứ dựa theo tiêu chuẩn Phòng Sơn của các người, ăn cơm công tác.

An Tại Đào gật đầu:

- Vâng, Chủ tịch tỉnh Hám, tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Cô Dương, cô hãy theo tôi cùng với lãnh đạo tỉnh đi kiểm tra, chỉ đạo công tác. Đồng chí Hiểu Yến, cô lại đây một chút.

An Tại Đào hướng Mã Hiểu Yến vẫy tay, Mã Hiểu Yến liền khẩn trương bước đến. An Tại Đào không có bất luận một khách sáo nào, trực tiếp chỉ bảo:

- Hiểu Yến, cô hãy sắp xếp cơm trưa tiếp đãi lãnh đạo tỉnh. Sau khi cơm nước xong, sắp xếp một căn phòng để lãnh đạo nghỉ ngơi một chút.

Đám người Hám Tân Dân dùng cơm trưa tại khách sạn làng du lịch khu kinh tế mới Tư Hà. Đây là đáp ứng theo yêu cầu của thư ký Chủ tịch tỉnh Hám đã gọi điện thoại trước đó, nói là Chủ tịch tỉnh hy vọng có thể nếm thử món ăn thôn quê nổi tiếng xa gần của làng du lịch sinh thái khu kinh tế mới Tư Hà.

Mã Hiểu Yến gật đầu, lập tức quay đầu đi lo công việc. Tuy rằng mọi việc đã được chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là hai vị lãnh đạo trung tâm của tỉnh, địa điểm ăn cơm, thậm chí đồ ăn cũng phải do Mã Hiểu Yến tự mình định đoạt.

An Tại Đào vừa mở cửa cho Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh lên xe, vừa nói với Phó chủ tịch tỉnh Cổ Vân Lan:

- Vân Lan, nghi lễ chiều nay cử hành chậm lại một chút. Các người cứ làm tốt công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh của tôi. Khi tôi gọi điện thoại đến thì các người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị. Tôi nhấn mạnh lại, lễ mừng này nhất định phải ngắn gọn, không cần phô trương, trình tự nào có thể giản lược thì giản lược. Chủ tịch tỉnh Hám là một lãnh đạo có tác phong khiêm tốn, không thích phô trương. Cô hiểu ý tôi chứ?

- Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi sắp xếp ngay, xin Bí thư An cứ yên tâm.

Cổ Vân Lan liếc mắt nhìn An Tại Đào, ánh mắt nhu tình chợt lóe lên rồi biến mất.

Quảng trường Phòng Sơn thật xứng đáng với danh hiệu quảng trường hiện đại nhất Phòng Sơn, đồng thời cũng là một công viên. Sau khi An Tại Đào nhậm chức Chủ tịch thành phố đã cho cải tạo lại toàn bộ công viên lớn nhất thành phố này. Nghiêm khắc mà nói, quy mô của công viên này toàn bộ tỉnh chưa ai sánh bằng.

Trung tâm quảng trường Phòng Sơn có đường kính 280m2, có sức chứa hơn mười ngàn người trở lên trong những buổi mít tinh hay những buổi lễ cử hành long trọng. Cây cối và hoa cỏ được dựa theo bố cục đẹp mắt mà xây dựng. Quảng trường không có hàng rào, người dân có thể thoải mái vào bên trong. Bên trong công viên có hồ với suối phun, từ đó có thể nghe thấy hương vị hưởng thụ cuộc sống.

Mặc dù là buổi trưa nhưng trong quảng trường không khí rất mát mẻ. Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh cùng với một đám cán bộ đứng ở trung tâm quảng trường, nhìn cái hồ nhân tạo quy mô không nhỏ cách đó không xa, cao giọng cười:

- Đồng chí Tại Đào, thật là một khoản kinh phí lớn đấy. Đoạn đường phồn hoa giữa trung tâm thành phố, các người lại không khai thác, phát triển để tăng giá trị mà ngược lại lại làm ra một công viên và quảng trường lớn như vậy. Rất tinh mắt mà cũng rất quyết đoán.

- Nếu nhìn theo hiệu quả và lợi ích kinh tế, thì các người đang bị thất thế, nhưng từ lâu dài thì nó có ý nghĩa rất quan trọng trong việc đề cao phẩm chất và hình tượng nhân văn của Phòng Sơn.

Hạ Hầu Danh cũng đứng một bên phụ họa nói:

- Đúng rồi, đồng chí Tiểu An, đồng chí Dương Hoa, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đã có thời gian làm Cục trưởng Cục Lâm nghiệp, nên cái nhìn đối với vấn đề này rất tinh tế. Nếu các người về sau có muốn làm hạng mục xanh hóa thành thị thì không ngại cứ hướng Chủ tịch tỉnh Tân Dân để xin chỉ thị, ông ấy sẽ hiến kế cho các người.

An Tại Đào và Dương Hoa khẩn trương mỉm cười gật đầu. Hám Tân Dân cười ha hả, chỉ vào Hạ Hầu Danh nói:

- Hạ Hầu là nói quá sự thật. Tôi làm gì có cái nghiên cứu nào, chẳng qua là bảy năm làm Cục trưởng cục Lâm nghiệp, đối với công tác này thì quen thuộc một chút thôi.

An Tại Đào và Dương Hoa liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu được vì sao Hám Tân Dân lại cảm thấy hứng thú với công trình xanh hóa thành thị như vậy. Hóa ra là ông ta xuất thân là Cục trưởng cục Lâm nghiệp.

- Chủ tịch tỉnh Hám, Trưởng ban Hạ Hầu, trước mắt, toàn bộ thành phố chúng tôi tổng cộng đã mở ra được hai mươi mốt công viên, hạng mục xanh hóa là mười một cái, toàn bộ miễn phí cho người dân. Chúng tôi dự định trong năm nay, sẽ khiến cho diện tích xanh hóa của thành phố Phòng Sơn đạt đến 9.4m2.

- Trong tương lai năm năm tới, chúng tôi kiên trì nguyên tắc chuẩn nhập nguyên tắc xanh hóa thành phố, nhấn mạnh hiệu quả sinh thái. Xanh hóa và quy hoạch phải đi đôi với nhau. Tiếp tục khai thác những công viên sinh thái, công viên hòa bình, hoàn thành công trình sinh thái lưu vực sông Tư Hà.

Hám Tân Dân đến thị sát công trình xanh hóa rất đột ngột, trước đó An Tại Đào cũng chẳng chuẩn bị tài liệu báo cáo nào. Nhưng đối với các hạng mục công tác tại thành phố, hắn phần lớn đều có tham gia, nên rất hiểu biết về nó. Lấy trình độ lý luận và tài ăn nói của hắn, thì báo cáo công tác ngay tại chỗ cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Đám phóng viên truyền thông bên ngoài không ngừng chụp ảnh. Không chỉ có phóng viên ở tỉnh đến mà còn có phóng viên tại Phòng Sơn. Là Chủ tịch tỉnh, nếu Hám Tân Dân đã đến Phòng Sơn chỉ đạo công tác, giới truyền thông khẳng định là không thể thiếu.

Giữa trưa, Thành ủy và UBND thành phố đã mở tiệc chiêu đãi Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Hầu Danh ở khách sạn làng du lịch khu kinh tế mới Tư Hà. Bữa tiệc diễn ra rất vui, mặc dù là rượu không uống nhiều lắm. Sau khi ăn cơm xong, Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh nghỉ ngơi một chút. Đến gần 2h30 chiều thì đến tham dự lễ mừng hoàn thành công trình cải tạo khu gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố.

Nghi thức lễ mừng rất ngắn gọn, lãnh đạo cắt băng, Chủ tịch thành phố Dương Hoa đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố phát biểu đôi lời, sau đó đốt pháo mừng là xem như đã chấm dứt. Thời gian tổng cộng không đến hai mươi phút. Sau nghi thức, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố bốn bộ máy thành viên vây quanh Hám Tân Dân và Hạ Hầu danh dạo qua một vòng khu nhà mới được xây dựng, lại còn thăm viếng một số hộ nghèo khó.

5h chiều, Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh ngồi xe rời khỏi Phòng Sơn. Tiễn bước lãnh đạo tỉnh, An Tại Đào thở phào một cái, khoát tay nói với Dương Hoa:

- Cô Dương, bộ máy điều chỉnh và chúng ta có thêm một đồng chí mới. Tôi nghĩ chúng ta nên mở một hội nghị thường vụ để cho mọi người làm quen với nhau.

Dương Hoa cười gật đầu:

- Vâng, hẳn là phải mở một hội nghị thường vụ để mọi người làm quen với nhau. Đúng rồi, Bí thư An, đồng chí HầÂu Dương Minh mới đến này dường như có chút….

Dương Hoa như muốn nói gì rồi lại thôi.

An Tại Đào thản nhiên cười, khoát tay nói:

- Đến hiện tại tôi vẫn còn chưa nói chuyện với vị đồng chí mới này. Đúng rồi, cô Dương, chiều nay chúng ta vội tiếp đãi lãnh đạo tỉnh và lễ mừng, cũng quên tiếp đón vị tân đồng chí này.

Dương Hoa nhìn thấy đám quan chức cấp dưới không có xúm lại thì liền nhẹ nhàng nói:

- Đó là một đồng chí khá có cá tính. Trước bữa cơm trưa, tôi có nói với Hiểu Yến, bảo Hiểu Yến khiến người của UBND tiếp đón anh ta, sắp xếp chỗ làm việc và chỗ ở.

An Tại Đào ồ lên một tiếng, bước về phía trước, Dương Hoa khẩn trương đuổi theo. Đi phía sau hai người là một đoàn cán bộ thành phố. Thấy hai vị lãnh đạo thành phố chủ yếu là đi bộ, khẳng định là đang bàn công việc, mọi người không ai dám quấy rầy.

- Cô Dương, đồng chí mới đến, bộ máy UBND điều chỉnh phân công công tác một chút.

An Tại Đào dừng bước chân, nhìn thấy mặt trời lặn ở phía tay thì cười nói.

An Tại Đào đột nhiên đề cập đến vấn đề này, Dương Hoa ngẩn ra, khẩn trương cười nói:

- Đúng vậy, Bí thư An, ở trên điều đến đồng chí mới, chúng ta ở thành phố lại đề bạt thêm ba đồng chí, bộ máy khẳng định là phải điều chỉnh lại. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bản báo cáo cho anh về vấn đề này, nên điều chỉnh như thế nào công tác của các Phó chủ tịch thành phố.

An Tại Đào liếc mắt nhìn Dương Hoa, thản nhiên cười:

- Công tác bên UBND cô hãy tự mình giải quyết đi, tôi không quản nhiều như vậy. Phân công chẳng phân biệt ai, phối hợp thật tốt là được. Tôi chỉ nhắc nhở cô, cô là Chủ tịch thành phố, cô hãy làm chất xúc tác để thúc giục bộ máy mới này phát triển hùng mạnh hẳn lên.

- Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An.

Dương Hoa kính cẩn nói:

- Bí thư An, Cổ Vân Lan, Cổ Trường Lăng, Trang Ninh, ba đồng chí này khi làm trợ lý Chủ tịch thành phố cũng đã tự mình gánh vác những sự việc trọng đại. Lúc này đây, tôi nghĩ cũng không cần điều chỉnh quá lớn. Đồng chí Cổ Trường Lăng, tôi sẽ cho anh ấy quản lý về mảng kinh tế mậu dịch và tài chính. Còn đồng chí HầÂu Dương Minh, anh ta dù sao cũng là do Tỉnh ủy bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, công tác phân công cũng khó.

Dương Hoa lời nói tuy rằng có chút ấp úng, không có nói rõ, nhưng An Tại Đào làm sao mà không hiểu ý tứ của cô chứ. Ý của cô ấy, HầÂu Dương Minh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, công tác phân công tương đối cao hơn so với những Phó chủ tịch thành phố bình thường. Nhưng nếu cứ như vậy, thì việc phân công này tất sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của Phó chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến.

An Tại Đào thản nhiên cười, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

- Không có gì là nhất định cả. Ủy viên thường vụ là chức vụ đảng nội, tuy rằng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng Phó chủ tịch thành phố là Phó chủ tịch thành phố. Hơn nữa anh ta vừa mới tới thành phố, cũng không quen thuộc tình huống, tạm thời không nên giao cho anh ta trọng trách quá lớn. Khi đồng chí HầÂu Dương Minh quen thuộc tình huống thì sẽ tái điều chỉnh lại.

Dương Hoa trong lòng cười khổ, thầm nghĩ cũng nên như thế. An Tại Đào quả nhiên là cũng không thích cái vẻ kiêu ngạo của vị Phó chủ tịch thành phố này, càng không cho phép anh ta uy hiếp đến địa vị của Mã Hiểu Yến.

- Vâng, Bí thư An, tôi hiểu rồi.

- Đúng rồi, cô Dương, đồng chí Triệu Kiến Quốc dưỡng bệnh như thế nào rồi? Có cần phái người đến thăm ông ấy hay không?

An Tại Đào đột nhiên dừng bước chân hỏi.

An Tại Đào đột nhiên nhắc đến Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc ở Phòng Sơn giống như con chó cụp đuôi, thông báo rời khỏi Phòng Sơn để dưỡng bệnh. Dương Hoa mặc dù có chút không ngờ, nhưng vẫn mỉm cười:

- Bí thư An, hôm kia Triệu Kiến Quốc gọi điện thoại cho tôi, bảo là thời gian gần đây sức khỏe có sự chuyển biến tốt đẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Ông ta hiện tại ở vùng ngoại thành dưỡng bệnh, các đồng chí UBND đã đến thăm hỏi. Sức khỏe thôi, hẳn là vấn đề không lớn.

An Tại Đào im lặng gật đầu, đột nhiên lên tiếng:

- Cô Dương, cô lập tức gọi điện thoại cho Triệu Kiến Quốc, bảo ông ta trở về làm. Hãy nói rằng gần đây công tác thành phố rất bề bộn, Thành ủy yêu cầu ông ta lập tức quay trở về công tác.

An Tại Đào giọng nói không có gì đáng ngờ. Dương Hoa ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu đồng ý.

- Được rồi, cô Dương, chúng ta quay trở về họp ngay.

An Tại Đào dừng bước, xoay người sang hướng khác, vẫy tay gọi đám cán bộ đứng cách đó không xa, gọi:

- Trưởng ban thư ký Đồng, anh qua đây một chút.

Xe của An Tại Đào và Dương Hoa lập tức dừng lại. Còn Đồng Hồng Cương thì chạy lại cười nói:

- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương.

- Lão Đồng, anh hãy lập tức thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ Thành ủy, một tiếng sau, mời dự họp hội nghị thường vụ Thành ủy lâm thời.

Nói xong, An Tại Đào xoay người chui đầu vào xe. Thư ký Lý Bình khẩn trương thay hắn đóng cửa xe lại, sau đó cũng lên xe.

An Tại Đào vững bước đi trước, phía sau, thư ký Lý Bình thay hắn cầm tách trà và biên bản ghi chép hội nghị chậm rãi đi theo. Hành lang cơ quan Thành ủy dài thăm thẳm. Đi được vài bước, An Tại Đào bỗng nhiênquay đầu lại nhìn Lý Bình nói:

- Lý Bình, các lãnh đạo khác đều đến rồi chứ?

Lý Bình vâng một tiếng:

- Bí thư An, các lãnh đạo khác đều đã đến rồi. Chủ tịch thành phố Dương bảo tôi rằng hôm qua anh đã quá mệt mỏi, bảo tôi không cần thúc giục, cứ để anh nghỉ ngơi thêm một chút.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, quay đầu tiếp tục bước về phía trước, mãi cho đến trước cửa phòng họp thì mới dừng bước chân, chậm rãi đẩy cửa ra.

Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ đang châu đầu ghé tai thảo luận điều gì đó. Mã Đức Thắng và Trịnh Phương hai người đang ngồi hút thuốc, sương khói bay lượn lờ. Còn Dương Hoa và Mã Hiểu Yến thì âm thầm cau mày. Khi An Tại Đào đi vào, nhìn lướt qua, rất nhanh phát hiện, Ủy viên thường vụ kiêm Phó chủ tịch thành phố mới đến HầÂu Dương Minh thần sắc lạnh lùng, cao ngạo ngồi một mình, im lặng không nói.

- Bí thư An!

Dương Hoa hơi hạ thấp người xuống, cười nói. Còn các Ủy viên thường vụ khác cũng đều đứng dậy, mỉm cười chào hỏi An Tại Đào.

Sau khi ngồi xuống vị trí chính giữa, thư ký Lý Bình đặt cái tách trà và quyển sách xuống trước mặt, An Tại Đào mới lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:

- Các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Hôm nay nội dung rất đơn giản, chủ yếu là hoan nghênh đồng chí mới đến, sau đó cho mọi người làm quen với nhau.

- Tôi xin đại diện cho Thành ủy Phòng Sơn, hoan nghênh đồng chí HầÂu Dương Minh đến gia nhập vào bộ máy của chúng tôi. Được rồi, mọi người hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh. Xin mời đồng chí HầÂu Dương Minh phát biểu.

An Tại Đào khoát tay nói, mọi người thần sắc không đồng nhất, nhìn HầÂu Dương Minh, rồi sau đó mới rụt rè vỗ tay, tiếng vỗ tay rất thưa thớt. Tuy rằng HầÂu Dương Minh nhìn qua dường như lai lịch không tầm thường, nhưng bộ dạng của y rất cao ngạo, khiến cho đại đa số Ủy viên thường vụ không thích.

HầÂu Dương Minh chậm rãi đứng dậy, nét mặt khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn Bí thư An, cảm ơn các đồng chí.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Mời đồng chí Dương Minh ngồi, sau này chúng ta chính là người một nhà. Được rồi, anh là đồng chí mới đến, trước hãy tự giới thiệu. Hôm nay là hội nghị không chính thức, chỉ nói những chuyện bên lề thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

HầÂu Dương Minh gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua người An Tại Đào. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng An Tại Đào lại từ đó đọc ra được điều gì. Một sự khinh thường nhưng cũng là một sự mãn nguyện.

- Cám ơn Bí thư An, cảm ơn mọi người. Tôi tên là HầÂu Dương Minh, nguyên quá thành phố Nam Dương tỉnh Nam Hà, sinh ở Yên Kinh, năm nay 32 tuổi. Tôi tốt nghiệp thạc sĩ ở trường đại học Havard Mỹ, sau khi về nước thì công tác tại bộ Thương mại. Tháng mười năm ngoái thì đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh Đông Sơn tạm giữ chức. Dựa theo tổ chức an bài, tôi đến Phòng Sơn công tác, đảm nhận vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố. Trước khi đến đây, tôi đã nghe nói thành phố Phòng Sơn là một thành phố phát triển với tốc độ rất nhanh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã từ một vị trí một thành phố lạc hậu trở thành một trong năm thành phố kinh tế lớn của tỉnh. Hôm nay đến đây, quả thật còn tốt hơn so với những gì mà tôi đã nghĩ.

- Có thể đến Phòng Sơn công tác, tôi cảm thấy có áp lực rất lớn, trách nhiệm nặng nề.

HầÂu Dương Minh chậm rãi nói, đừng nhìn hắn thần sắc cao ngạo, nhưng giọng quan rõ ràng là cũng không kém.

"Nguyên quán tỉnh Nam Hà, sinh ở Yên Kinh, hơi thở quý tộc mười phần" An Tại Đào đột nhiên trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ là con cháu cách mạng đời thứ ba?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Quan Thanh Chương 670: Lai Lịch HầÂu Dương Minh

Có thể bạn thích