Ngôn Tu Linh khẽ híp mắt, trong mắt hiện lên một tia ngoan tuyệt, bây giờ Tư Đồ Cảnh Diễn đang trên đường trở về, hắn phải lập tức đánh bại đô thành của Thiên Mạc nếu không tất cả sẽ hỏng hết.

“Nếu các ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì đừng trách trẫm không khách khí!” Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên một tia khắc nghiệt: “Trẫm…”

Ngôn Tu Linh còn chưa nói hết thì một giọng nói từ tính tràn đầy khí phách đế vương truyền tới: “Tu Linh muốn làm gì vậy?!”

Mọi người nghe được câu nói này đều không tự giác dời tầm mắt về nam tử vừa nói chuyện. Nam tử kia toàn thân hồng y, đỏ tươi chói mắt khiến người khác không thể di dời tầm mắt.

Trên gương mặt hoàn mỹ là ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt đen như mực mang theo một cỗ sức mạnh vô hình, khi ánh mắt ấy phóng tới, tất cả mọi người đều bị đôi mắt ẩn chứa khí phách đế vương kia chấn nhiếp.

Khoé miệng nam tử hồng y là nụ cười tuỳ ý, phóng ngựa chạy về phía trước. Động tác ưu nhã cao quý không nói thành lời, dường như trong lúc phất tay cũng tràn đầy quý khí và khí phách tự nhiên thiên thành.

Phía sau hắn là một thiếu nữ toàn thân áo đỏ tuyệt diễm. Thiếu nữ kia có làn da tinh xảo như ngọc, ngũ quan tuyệt mỹ, khoé miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, dường như linh khí của đất trời đều ngưng tụ lại, đẹp như vậy, xinh như vậy giống như không có thật.

Hai người một trước một sau phóng ngựa tiến đến, giống như tiên trên trời giáng xuống nhân gian. Nếu nói hai người kia như ảo mộng mỹ lệ thì quân đội thiết giáp phía sau bọn họ chính là sự bức bách trắng trợn.

Trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một chút kinh ngạc. Nhanh vậy sao, Tư Đồ Cảnh Diễn trở về nhanh như vậy, trước đó vài ngày rõ ràng hắn còn ở Nam Cương, coi như hắn đuổi ngược trở lại, lại thêm đội quân đông như vậy, sao có thể trở về đây nhanh như vậy??!

“Chẳng lẽ Cảnh Diễn không thấy sao?! Ta đang công thành.” Ngôn Tu Linh nhướng mày, trong đôi mắt sáng màu hiện lên một tia quyết tuyệt, khoé miệng hiện ý cười, thản nhiên nói.

Hỏi như gió nhẹ nước chảy, đáp bình tĩnh thong dong. Đây chính là sự cạnh tranh giữa hai cường giả, hoặc là một cuộc tranh đấu giữa hai bằng hữu tri kỉ.

Không âm mưu quỷ kế, không cạm bẫy. Chỉ có đàm phán đối đáp, chỉ có đối đầu quang minh lỗi lạc.

Ngôn Tu Linh nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn hiểu, Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối không có khả năng mang toàn bộ hơn một triệu quân lính về. Tối đa cũng chỉ có thể mang theo mười vạn binh mã mà thôi. Cộng thêm mười vạn binh mã thủ thành, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi vạn binh mã. Mà hắn có một trăm vạn binh mã, muốn đánh bại quốc đô Thiên Mạc cũng không phải là việc gì khó.

Khi đó, binh mã của hắn sẽ tăng lên nhiều. Cho dù là quân đội trung thành tinh nhuệ đi nữa ắt cũng sẽ có người đầu hàng. Trước lựa chọn giữa sự sống và cái chết, có thể khẳng khái chọn cái chết cũng chỉ có một số ít người. Về điểm này, hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn đều hiểu rõ.

Chỉ cần bây giờ hắn có thể đánh bại đô thành của Thiên Mạc, lực lượng của hắn sẽ tăng vọt, mà Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ mất đi hai mươi vạn binh lực, còn dư lại cũng chỉ có một trăm bốn* mươi vạn binh lực. Hắn lấy một trăm hai mươi vạn chống lại một trăm bốn mươi vạn, cho dù có vẻ khó khăn nhưng cũng không phải không có cơ hội thắng.(Thực ra chỗ này là 150, mình tra convert và tiếng Trung kĩ lắm rồi nhưng thấy câu trên và câu dưới k khớp nhau nên mình để 140)

“Tu Linh, ngươi cảm thấy có thể đánh bại sao?” Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như cũ, nụ cười tà mị nơi khoé miệng, câu hỏi này tựa như đang nói chuyện cùng một người bạn. Chỉ là câu hỏi này mặc dù là câu hỏi nhưng lại hàm chứa sự khẳng định.

Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong đôi mắt đen như mực kia không hề có một tia dao động nào, nhưng hắn thấy được sự tin tự và quyết đoán trong đó.

Tư Đồ Cảnh Diễn tự tin khoe khoang, điểm này hắn vẫn luôn biết. Chỉ là khi Tư Đồ Cảnh Diễn đối đầu với hắn vẫn luôn cẩn thận, hiện tại lại khinh thường như vậy, đến tột cùng là hắn có phân lượng gì. Theo mật thám của hắn hồi báo, Tư Đồ Cảnh Diễn để lại một ít binh mã trấn thủ Nam Cương, chỉ mang về một trăm năm mươi vạn quân đội mà thôi, mà đi trước cũng chỉ có mười vạn binh mã này thôi.

Rốt cuộc tại sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại tự tin như vậy?! Hừ! Muốn dựa vào đó để lừa dối, trì hoãn thời gian sao?! Ngôn Tu Linh hắn sao có thể cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội này được? Phải biết nếu thời gian kéo dài một chút, phần thắng của Thiên Mạc liền lớn thêm một chút, thất bại của Lâm Vị cũng lớn thêm một phần.

“Có thể hay không, nhìn liền biết.” Ngôn Tu Linh cong khoé môi, đôi mắt trong suốt không chút cố kị nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, từ từ nâng tay lên ra dấu tay công thành.

“Chẳng lẽ Tu Linh không lo lắng cho đô thành của Lâm Vị?!” Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch miệng nâng lên nụ cười tà mị, đôi mắt đen như mực mang theo vài phần chắc chắn.

Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi. Đô thành của Lâm Vị?! Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì?! Để có thể mau chóng đánh bại Thiên Mạc, hắn mang theo gần như toàn bộ binh lực của Lâm Vị. Hiện tại đô thành của Lâm Vị gần như không có phòng bị.

Nhưng không phải hắn không suy tính đến việc Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ đánh lén. Chỉ là hắn đã điều tra qua rồi, trừ mười vạn binh mã Tư Đồ Cảnh Diễn để lại quốc đô Thiên Mạc cùng với một ít quân đội cần thiết thì toàn bộ lực lượng khác đều đã đưa đến Nam Cương, chuẩn bị tấn công Nam Cương.

Nam Cương ở phía Nam Thiên Mạc, Lâm Vị ở phía Bắc Thiên Mạc, một Nam một Bắc, Tư Đồ Cảnh Diễn không thể điều động quân đội đi lên quốc thổ Lâm Vị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không hề lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Vị chút nào. Chỉ là hiện tại Tư Đồ Cảnh Diễn nói những lời này rõ ràng là có ngụ ý, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

“Đô thành của Kỳ Nguyệt cách Lâm Vị rất gần đấy.” Khoé miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên thành nụ cười nhạt, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút ánh sáng.

Lúc đầu lưu lại đô thành Kỳ Nguyệt là để cứu giúp một ít dân chúng. Nhưng khi Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định tranh đoạt thiên hạ nàng liền hiểu rõ, đô thành của Kỳ Nguyệt có tác dụng rất lớn.

Vì vậy nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn âm thầm điều động mười vạn binh mã đến đô thành Kỳ Nguyệt. Dĩ nhiên, đây đều là âm thầm di chuyển.

Ngôn Tu Linh vẫn mải chú ý tới động tĩnh Thiên Mạc, đề phòng sơ suất với Kỳ Nguyệt mới có thể để Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch thừa cơ.

Vừa nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt của Ngôn Tu Linh liền thay đổi. Đáng chết! Vậy mà hắn lại quên mất đô thành Kỳ Nguyệt. Khi đó hắn vẫn cho rằng Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ vì sủng ái Thẩm Thiển Mạch nên mới để lại một vài thành trì, hắn thậm chí còn thấy Tư đồ Cảnh Diễn vì tình yêu mà lưu lại mối hoạ này là một hành động cực kì ngu xuẩn. Nhưng không ngờ, hành động mà ban đầu hắn cho rằng cực kì ngu xuẩn thế nhưng bây giờ lại trở thành lá bài chủ chốt của Thiên Mạc.

Đô thành Kỳ Nguyệt xác thực rất gần Lâm Vị. Nhưng là dựa vào đô thành Kỳ Nguyệt thì dấu không được bao nhiêu binh mã. Nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn, mà mười vạn binh mã đối với Lâm Vị lúc bình thường căn bản không tính là gì. Nhưng hiện tại, mười vạn binh mã này lại là một điểm trí mạng.

“Cảnh Diễn, quả nhiên là mưu lược hay.” Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi sau đó nhanh chóng thu lại, cao thủ trong lúc chơi cờ, nếu để đối phương nhận ra bất kì cảm xúc dao động nào đều có thể là một tổn thương trí mạng. Đôi mắt Ngôn Tu Linh âm trầm, không chút để ý nói: “Có điều, cho dù vậy thì có thể như thế nào??!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích