Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 350: Có người đáng thương ắt có kẻ đáng hận

Trần An An đáng thương này bị kéo vào trong trò chơi, cơ thể cô ta bị giữ cố định sau đó quay tròn, ở cùng với mười mấy người mẫu còn non nớt khác, cơ thể trần trụi đứng tạo thành một vòng tròn, còn những tên đàn ông gọi là quý tộc đó tham gia trò chơi này bắt đầu phóng đãng dâm tục theo âm nhạc.

Còn những người xem ở xung quanh đều thích thú nhảy nhót lên, màn kích thích như thế khiến tâm trạng bọn họ cũng xao động hào hứng theo. Tin rằng, không có cái gì kích thích hơn được nữa.

Không biết đã ngủ với bao nhiêu tên đàn ông rồi, Trần An An chưa bao giờ cảm thấy bi ai như lúc này, mặc dù cô ta cũng chẳng lạ lẫm gì với việc ngủ với đàn ông, cũng đã làm chuyện đó với rất nhiều kẻ có tiền, nhưng chưa bao giờ thử qua trò này.....dù sao thì cô ta cũng là người con gái có ước mơ, chứ không phải là loại gái điếm.

Cô ta đau đớn khóc lên, hoàn toàn không có cảm giác hưởng thụ.

Nhưng lúc này, chẳng có ai có thể cứu được cô ta.

Cô ta chết như thế thật rồi, cũng sẽ chết mà không thể đầu thai.

Còn Lạc Kiến Ba và những tên nhà giàu khác, nhìn trò chơi trước mặt mà nếu là người khác nhìn vào đến nỗi huyết mạch cũng phải phun trào, bọn họ thật sự quá hưng phấn, trong vòng tròn “ cao quý” này, đây cũng là một hoạt động để giao lưu của bọn họ.

Đó chính là, dẫn tình nhân xuất sắc đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ kiểu này, đương nhiên, Lạc Mộ Thâm cũng coi như là nể mặt Trần An An rồi, nên biết, không phải tình nhân nào cũng có thể đến câu lạc bộ này đâu? Trần An An, cô có phải nên quỳ xuống cảm ơn Lạc Kiến Ba không?

Không biết phải mất bao lâu, Trần An An mới dần dần lấy lại được ý thức, cô ta cảm thấy toàn thân ê ẩm rã rời đã không phải là của mình nữa rồi.


Cô ta chầm chậm mở mắt, phát hiện mình đã quay về căn phòng ban đầu.

Đau đớn của cơ thể khiến cô ta gần như lịm đi, khắp đùi ướt nhầy nhụa, hai tay cô ta run rẩy sờ xuống, thì ra đều là máu tươi.

“ Đau.......” Cô ta nghiến răng nói. Cô ta phát hiện trên người mình vẫn không mảnh vải che thân, vội vàng với chiếc chăn quấn lên người, lúc này tim của Trần An An quả thật như chết thật rồi.

Điều này đối với một người phụ nữ mà nói, là việc áp bức và lăng nhục biết bao nhiêu?

“ Đã chưa?” một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Trần An An cố gắng sức ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Kiến Ba đang ở trên cao nhìn xuống cô ta.

“ Tại sao lại đối với tôi như thế?” Giọng nói Trần An An run rẩy nói.

“ Không có gì? Cô không phải tự nguyện trở thành tình nhân của tôi sao? Cô không phải nói tất cả sẽ nghe tôi sao, coi tôi làm chủ, tôi muốn gì thì cô làm cái đó sao? Vậy thì cô cảm thấy cô ngoài dung mạo xinh đẹp và cơ thể thanh xuân đầy sức sống ra, cô còn có gì có thể cho tôi chứ?” Lạc Kiến Ba cười nói, “ Thế thì cô cảm thấy tôi muốn ở cô cái gì?”

Trần An An đau khổ khóc òa lên: “ Nhưng mà em thật sự yêu anh mà!”

“Đừng,” Lạc Kiến Ba cười nói, “ những người con gái như các cô nghĩ gì lẽ nào tôi không biết sao? Nếu như tôi là một lão già nghèo khó túng quẫn, liệu cô cso nói là thích sự chín chắn của tôi thích sự nhìn xa trông rộng của tôi không? Tôi còn không biết các cô nghĩ gì sao? Cô như thế, Tô Tư Nhụy đó cũng như thế, những người con gái như các cô, người đáng thương tất có kẻ đáng hận, các cô đều muốn gả vào gia đình giàu có, cửa nhà giàu là đơn giản như thể đến những người con gái như các cô bước vào sao? Cô cho rằng tôi có thể loại con gái như các cô bước chân vào nhà họ Lạc sao, các cô chẳng qua chỉ là con vật cưng được chúng tôi nuôi mà thôi, đã là vật cưng, thì dã tâm cũng đừng quá lớn......” sắc mặc của Lạc Kiến Ba đã hoàn toàn thay đổi, đã không phải còn là dáng vẻ vốn dĩ yêu chiều đối với mình nữa rồi.


Trái tim Trần An An như nặng trĩu xuống.

Bản thân, phải làm thế nào đây? Nếu như rời khỏi Lạc Kiến Ba, vậy thì mình không phải chẳng có gì nữa sao?

Bản thân đã bỏ ra nhiều như thế, nếu như ông ta một chân đá mình ra, thế thì mình.......

“ Hu Hu hu.” Cô ta lập tức khóc nức nở giống như hoa lê ướt mưa vậy.

Giọng nói lão nhà Lạc Kiến Ba này giống như trong tủ lạnh dưới âm độ truyền ra vậy, khiến Trần An An run cầm cập.

Lúc này, cuối cùng cô ta đã biết, giấc mơ bước chân vào cửa nhà giàu đã vỡ tan tành rồi, tim của cô ta cũng vỡ rồi, nước mắt hòa với máu, chảy trong lòng.

..........

Tiếp sau đó, Nhụy Tử và Đại Thâm tiếp tục.


Tôi mở mắt ra, sờ sang bên cạnh, đã không thấy người đâu rồi.

Mặt tôi đỏ bừng lên, tất cả những gì của tối qua lại hiện lên từ đầu trước mắt, tôi như thế mà từ biệt thời thiếu nữ, trở thành người phụ nữ của Lạc Mộ Thâm rồi sao?

Cứ nghĩ lại cảnh quan hệ của tôi và anh ấy đêm qua, tôi cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, trước nay chưa bao giờ nghĩ, mình cũng lại ham muốn phóng túng như thế.

Tôi vội vàng bò người lên, nhấc mông quỳ trên giường, quả nhiên, tôi phát hiện mấy giọt máu trinh tiết đã khô rồi, tôi nhìn thấy bông hoa tươi đẹp đó, trong lòng vừa hạnh phúc, lại vừa cảm thấy hơi lo lắng bất an.

Nhưng, tôi chắc chắn đó là, trong lòng tôi nhiều nhất vẫn là hạnh phúc.

Tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, Lạc Mộ Thâm đi đến.

Trong lòng tôi thấy yên tâm, thì ra anh ấy chưa đi.

Có điều, tại sao anh ấy lại dậy sớm thế chứ?

Anh ấy thật sự có sức lực, đêm qua tốn bao sức dũng mãnh như thế, vậy mà còn có thể dậy sớm như thế.

Đang khó hiểu, tôi nhìn thấy trên mặt Lạc Mộ Thâm có vài vệt đen, ôi, thằng cha này trèo lên ống khói hay làm gì vậy?


“ Anh Đại Thâm, anh sao thế?” Tôi khẽ hỏi.

“ ưhm, đầu lợn, xảy ra một tình huống nhỏ, vốn dĩ muốm dậy sớm làm chút điểm tâm bữa sáng cho em, nhưng......” Lạc Mộ Thâm hơi khẽ cau mày nói.

“ Bữa sáng điểm tâm?” trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào, công tử giống như Lạc Mộ Thâm chỉ tay năm ngón, vậy mà có thể chủ động dậy sớm làm bữa điểm tâm ăn sáng cho tôi, tôi quả thật hạnh phúc đến nỗi không biết mình họ gì nữa rồi.

Ai ai ai? Ai giơ tay, chồng hoặc bạn trai của ai có thể làm được bữa điểm tâm sáng?

Có điều........tôi nhìn kỹ dáng vẻ của Lạc Mộ Thâm, nhìn những vệt đen trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy. Xem ra bữa sáng chưa thành công rồi.

Có điều, dù sao chưa làm thành công trong lòng tôi cũng đầy ấm áp ngọt ngào, tâm trạng này lấy gì đổi cũng không được.

Tôi cười nói: “ Không sao, chỉ cần là anh làm, kể cả bị cháy em cũng thích ăn.”

Ha ha, tôi nói là lời thật tâm, chỉ cần là anh ấy làm, kể cả cháy đen, tôi cũng vui vẻ ăn.

Tôi mặc quần áo ngủ đứng lên, muốn đi vào bếp ăn bữa sáng điểm tâm mà Lạc Mộ Thâm làm cho tôi.

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “ Đầu lợn, tình huống nhỏ này tương đối..........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính Chương 350: Có người đáng thương ắt có kẻ đáng hận

Có thể bạn thích