Ngự Tứ Lương Y
Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu

Editor: Vện

Trong lúc Tiêu Ngự tập trung chữa trị cho Lâm Hiển, Việt Bắc hầu phu nhân Trương thị đã dẫn người đến cửa tòa nhà đầu phố Việt Bắc hầu mua.

Sau khi hồi kinh, Việt Bắc hầu không về nhà lần nào, lúc ấy Hầu gia phu nhân lo lắng thương thế của con trai, không có tâm tình đối phó hắn, lão phong quân Lâm lão phu nhân bị thằng con bất hiếu chọc giận đến suýt phát bệnh tim.

Việt Bắc hầu muốn cho thiếp thất Chu Ngữ một danh phận chính đáng, lại không muốn để nàng về Hầu phủ, nói thẳng là sợ Trương thị ỷ thế ép người, hãm hại mẹ con Chu thị, Lâm lão phu nhân giận muốn xỉu.

Tuy Lâm lão phu nhân cũng thương con, nhưng mười mấy năm nay chỉ có con dâu và trưởng tôn hầu hạ, trưởng tôn còn được nuôi dạy thành người xuất chúng, lại thêm hổ thẹn với con dâu, tình cảm đã sớm thân thiết như mẹ con. Bà thật sự không hiểu, thê tử tốt như Trương thị tại sao không vừa mắt con trai, tại sao không sánh bằng nữ tử giang hồ không rõ lai lịch kia!

Nếu nói đàn ông ham mê sắc đẹp thì lúc thiếu thời, Trương thị cũng là mỹ nhân lừng lẫy kinh thành, ngay cả bây giờ vẫn rực rỡ như xưa, hơn xa Chu thị thô lỗ kia, vậy mà con trai cố tình không quan tâm, còn cho là nàng tâm địa độc ác, bất luận người khác nói thế nào cũng không chịu nghe.

Lâm lão phu nhân bị chọc tức đến ngã bệnh, Việt Bắc hầu chỉ ở lại phủ một đêm, chờ thân thể bà chuyển biến tốt rồi lập tức đi không quay đầu, “về” tòa nhà của Chu thị ở.

“Hắn bực dọc với ta.” Lâm lão phu nhân kéo tay con dâu, khóc lóc kể lể, “Hắn vẫn giận ta năm xưa cố chấp, tự tiện định việc hôn nhân của hắn.”

Lời của Lâm lão phu nhân đâm đúng chỗ đau, Trương thị cũng không để trong lòng, vẫn nhẹ nhàng an ủi, tâm tư đã bay đến con trai đang dưỡng thương ở Quảng An đường.

Lâm Hiển xuất thành làm nhiệm vụ, vì cứu đồng đội mà trọng thương, gần như suýt chết, may mà nhờ Thế tử phi phủ Nguyên Vương y thuật cao siêu chữa trị mới cải tử hoàn sinh, chẳng những cứu mạng mà còn giữ được chân cho Lâm Hiển, toàn thân nguyên vẹn.

Lâm Hiển ở lại Quảng An đường dưỡng thương, Trương thị yên tâm trăm phần trăm. Nếu Thế tử phi không phải nam nhân, nàng nhất định sẽ nhào đến kết giao. Mà cũng may Thế tử phi là nam nhân, nếu không, hắn có tiếp xúc da thịt với con trai nàng, nàng không biết phải ứng đối thế nào với Tạ thế tử…

Nàng chỉ cần Lâm Hiển khỏe mạnh, Trương thị căn bản không quan tâm Việt Bắc hầu.

Nhưng cố tình hắn lại dám động tay động chân trên người Lâm Hiển.


Lúc biết thương thế của Lâm Hiển đột ngột chuyển biến xấu, Lâm lão phu nhân khóc đến muốn mù hai mắt. Trương thị vẫn giữ vững tinh thần cai quản Hầu phủ, nhưng trong lòng đau đớn hơn bất kỳ ai.

Nàng phái người hầu qua chăm sóc, nàng chỉ đến thăm một lần rồi về Hầu phủ, nỗ lực chống đỡ.

Lâm Hiển bị thương nặng như vậy, không được để Hầu phủ xảy ra chuyện gì làm hắn bận tâm.

Chẳng biết tại sao, nàng tin tưởng Thế tử phi kia, chỉ cần Lâm Hiển ở lại chỗ của hắn, hắn sẽ dốc toàn lực chữa trị cho Lâm Hiển. Cũng chỉ có y thuật của hắn mới có thể chữa khỏi cho Lâm Hiển.

Quả nhiên, Thế tử phi không để nàng thất vọng, chẳng những không làm thất vọng mà còn tốt ngoài dự định của nàng.

Hắn vì bảo vệ Lâm Hiển mà trở mặt với Việt Bắc hầu trước mắt công chúng. Lúc này Trương thị mới biết, thương thế của Lâm Hiển chuyển biến xấu là vì ông chồng vô tình vô nghĩa hạ độc.

Không cần biết có phải đôi huynh muội kia qua mắt hay không, Trương thị chỉ biết đổ mối hận lên đầu Lâm Hải Ninh.

Nghe nói Thế tử phi đã tìm ra phương pháp trị liệu cho Lâm Hiển, Trương thị cuối cùng không cần phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Đại quản gia phủ Việt Bắc hầu kiên trì gõ cửa hết nửa ngày mà không ai ra mở, quý nhân láng giềng và người hầu các phủ bị kinh động, dần dần vây lại.

Mười mấy năm qua, Trương thị là nhân vật hiền lành có tiếng, quả là quý phu nhân hiền lương thục đức điển hình, không ngờ con búp bê sứ hiền hậu đột ngột bạo phát, còn dữ dội như vậy.

Việt Bắc hầu ở hậu viện nghe nô bộc báo tin, tức giận vỗ bàn.

“Nực cười! Mở cửa cho nàng vào! Bản hầu muốn xem độc phụ này muốn làm gì!”

“Hầu gia, không thể.” Một phụ nhân hơn ba mươi, dung nhan đẹp đẽ bước ra, phất lui nô bộc, nàng đến bên cạnh Việt Bắc hầu, “Hầu gia đừng hành động theo cảm tính.”

“Ngữ Nhi yên tâm, nơi này không phải Hầu phủ, độc phụ kia không giở trò được đâu.” Việt Bắc hầu nắm tay Chu Ngữ, “Ngươi không cần phải sợ nàng.”

Chu Ngữ mỉm cười, “Có Hầu gia bên cạnh, thiếp chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Năm đó thiếp bị người ta rắp tâm hạ độc, chẳng phải đã có Hầu gia liều mình cứu giúp sao Chỉ cần có Hầu gia, thiếp không sợ gì hết.”

Lúc đó Việt Bắc hầu vừa thành thân không lâu, vì hắn có hảo cảm với Chu Ngữ, Trương thị liền sai người hạ độc giết Chu Ngữ, sau khi Việt Bắc hầu biết chuyện, càng thêm bài xích mối hôn nhân này. Sau đó Chu Ngữ liên tiếp bị ám hại, Việt Bắc hầu không dám rời khỏi nàng.


Nhắc lại chuyện xưa, trong lòng Việt Bắc hầu căm hận cùng cực.

“Ngươi không cần ra, để ta đuổi nàng về!” Việt Bắc hầu nói rồi đứng dậy.

Chu Ngữ kéo lại, không cho hắn ra cửa, nửa nài nỉ nửa mè nheo nói, “Hầu gia đừng đi, để quản gia ra mặt là được rồi, ta không muốn Hầu gia gặp nàng.”

Việt Bắc hầu cười nói, “Sao vậy Loại giấm chua vớ vẩn này ngươi cũng ăn à Rồi rồi, không gặp thì không gặp, ta nhìn nàng cũng phát bực.” Nói rồi gọi quản gia ra ngoài ứng phó.

Ngoài cửa lớn, Trương thị chỉ bảo quản gia truyền lời, “Nói với Lâm Hải Ninh, nếu hắn muốn ta phơi bày chuyện xấu hổ của hắn giữa thanh thiên bạch nhật thì cứ việc làm rùa rụt cổ trốn trong đó cả đời đi.”

Quản gia nhìn hàng chục con mắt của đám người hầu phủ khác đang mở to hết cỡ để hóng chuyện, vừa chột dạ vừa lúng túng. Không ngờ vị phu nhân đoan trang nghiêm cẩn lúc này lại chẳng thèm nể mặt ai.

Hắn vốn là người hầu tâm phúc của Việt Bắc hầu, sau được thăng lên tổng quản, đó giờ chỉ biết chủ nhân là Việt Bắc hầu và trắc phu nhân, giờ đối mặt chính thất phu nhân lạnh nhạt, tâm tình hết sức bối rối.

Hầu gia phu nhân xưa nay hiền lương nhịn nhục, lấy đại cục làm trọng, vậy mà lúc này, nét mặt hiền từ có xu hướng lộ vẻ điên cuồng, khiến mấy câu khuyên nhủ trong đầu quản gia không thể thốt thành lời.

Quản gia bất đắc dĩ chạy vào báo, Việt Bắc hầu vừa sợ vừa giận, lần này mặc kệ Chu Ngữ khẩn cầu cỡ nào cũng đi ra gặp phu nhân danh chính ngôn thuận.

Chu Ngôn từ trong đi ra, tức tối nói, “Sao ngươi lại vô dụng như vậy, ngay cả Hầu gia cũng không giữ được Không phải đã nói gần đây đừng để hắn gặp Trương thị sao! Dường như Trương thị đang điều tra chuyện năm đó, ta cũng không biết nàng đã tra được cái gì, lỡ như nàng nói lung tung trước mặt Hầu gia thì phải làm sao!”

Chu Ngữ vẫn ngồi dựa ghế, lạnh lùng nói, “Người ta đã tìm đến cửa, ngươi bảo ta phải làm thế nào để bắt Hầu gia không ra gặp! Theo đúng tiến trình thì mãi đến lúc Hầu gia rời kinh cũng nhất định không muốn gặp Trương thị. Bây giờ nàng không màng thể diện đến cửa tìm, chắc chắn là vì Lâm Hiển. Còn không phải họa ngươi gây ra sao! Cơ hội xuống tay tốt như vậy mà cũng thất bại!”

“Đủ rồi, giờ nói những lời này có ích gì, ai biết Quảng An đường kia vậy mà giải được khuê mộng.” Chu Ngôn buồn bực đi tới đi lui, “Không được, ngươi mau theo Hầu gia xem, nếu Trương thị muốn nói gì cũng có thể dời sự chú ý.”

Chu Ngữ miễn cưỡng đứng dậy, “Ngươi đúng là không có tiền đồ, để ta đi xem. Ngươi cũng đừng có cuống cuồng như vậy, chuyện mười mấy năm trước rồi, nàng có muốn điều tra cũng có thể tìm được chứng cứ gì chứ Chỉ cần không có bằng chứng, ngươi nói xem, Hầu gia tin nàng hay vẫn tin ta.” Chu Ngữ khinh thường cười thành tiếng, nhẹ nhàng bước đi.

Chu Ngữ không coi chuyện này là quan trọng, vẫn thong dong ra cửa.

Việt Bắc hầu để quản gia mời Trương thị vào thư phòng. Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Trương thị, Việt Bắc hầu thất thần trong chốc lát.

Trương thị không thể nghi ngờ là cực kỳ xinh đẹp, nhưng ngoại trừ dung nhan, gương mặt kia dường như khơi dậy xúc động và ấn tượng mờ nhạt nào đó sâu trong đáy lòng hắn, làm thế nào cũng không thể nhớ ra.

Một tiếng hừ lạnh làm Việt Bắc hầu phục hồi tinh thần, nhìn biểu cảm cười như không cười của Trương thị, Việt Bắc hầu thẹn quá thành giận.


Mặc kệ Trương thị muốn giở trò gì, hắn vĩnh viễn không quên năm đó nàng đã phái người liên tục truy sát Chu Ngữ!

“Ngươi có gì muốn nói!” Việt Bắc hầu lạnh lùng nói.

“Ta có gì muốn nói” Trương thị cười giễu, “Chẳng lẽ Hầu gia không thể cho ta câu trả lời thỏa đáng sao! Ngươi dám ra tay với con ta mà không có gì để nói với mẹ ruột hắn hay sao!”

Việt Bắc hầu tức giận, “Chuyện Lâm Hiển là người khác tự tiện ra tay, ta chưa từng có ý định hại hắn.”

“Nhưng ngươi là đồng lõa.” Trương thị nhìn xoáy vào hắn, “Không, ngươi mới chính là thủ phạm. Nếu không có ngươi dung túng thì bọn xấu xa kia sao có thể duỗi móng vuốt đến chỗ Hiển Nhi! Lâm Hải Ninh, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi không bằng cả súc sinh!”

“Ngươi càn quấy!” Việt Bắc hầu giận điên quát lên.

Trương thị dường như chẳng quan tâm cơn giận của hắn, vẻ mặt dữ tợn lập tức trở về bình thường, cười nói, “Đúng rồi, chẳng phải Hầu gia muốn biết hôm nay ta đến để làm gì à. Ta muốn Hầu gia thỉnh chỉ, truyền tước vị cho Hiển Nhi.”

“Ta vẫn chưa chết!” Việt Bắc hầu trừng mắt.

Trương thị tự nhiên ngồi xuống, phong thái thanh lịch, cứ như phụ nhân vừa mắng chửi om sòm kia không phải nàng.

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng lả lướt, Chu Ngữ bước nhanh đến bên cạnh Việt Bắc hầu, đứng sau lưng hắn, hơi sợ hãi nhìn Trương thị một cái, lại cúi đầu.

“Không phải đã nói ngươi không cần ra mặt sao.” Việt Bắc hầu nhíu mày.

Chu Ngữ nhỏ giọng nói, “Thiếp vẫn không yên tâm…”

Trương thị nhìn hai người thì thầm to nhỏ, mặt lộ vẻ trào phúng.

“Hầu gia, ta không đến đây để thương lượng với ngươi, đây là chuyện ngươi phải báo đáp ta.” Trương thị nói.

“Báo đáp” Chu Ngữ nhẹ giọng cười, “Tỷ tỷ trông coi Hầu phủ nhiều năm như vậy, đó đã là báo đáp chân thành lắm rồi. Nhưng vừa mở miệng đã muốn tước vị, hình như đã quá khinh thường Hầu gia.”

Trương thị không thèm nhìn nàng, chỉ nói với Việt Bắc hầu, “Nghe nói Hầu gia vì ơn cứu mạng mà bỏ nhà bỏ con theo người lưu lạc, nếu ta cũng có ơn cứu mạng cần Hầu gia báo đáp thì một cái tước vị có đáng là gì.”


“Trương thị, ngươi điên rồi à” Việt Bắc hầu khó có thể tin, cười cợt, “Bản hầu nợ ơn cứu mạng của ngươi hồi nào!”

“Ngày bảy tháng Giêng, hào hộ thành.” Trương thị chậm rãi nói.

Việt Bắc hầu hiện vẻ nghi hoặc, Chu Ngữ lại giật thót, liếc nhìn Trương thị.

“Ngươi điều tra chúng ta” Việt Bắc hầu cười nhạo, “Năm đó bản hầu bất mãn hôn nhân nên nửa đêm say khướt, đến nỗi ngã xuống nước giữa ngày đông, là Ngữ Nhi đi ngang qua cứu bản hầu. Liên quan gì đến ngươi!”

Chu Ngữ thấy Trương thị vẫn chưa nhắc đến chuyện nàng bị ám sát liên tiếp, lòng hơi an tâm.

Ám sát đúng là có, nhưng không phải Trương thị làm, đó là do huynh muội hai người tự biên tự diễn để tóm chặt trái tim Việt Bắc hầu.

Việt Bắc hầu hận Trương thị ác độc, Trương thị cũng chưa bao giờ giải thích, quá thuận lợi cho huynh muội Chu thị làm tới.

Từ sau khi thương thế của Lâm Hiển chuyển biến xấu, thái độ của Trương thị rất khác thường, bắt đầu điều tra chuyện năm xưa, Chu Ngôn sợ nhất là nàng tra ra sự thật. Nếu Việt Bắc hầu biết, sóng gió là không thể tránh.

Nhưng nàng lại nhắc chuyện cứu mạng ở hào nước. Huynh muội Chu thị cứu mạng Việt Bắc hầu ở hào nước là chuyện thật trăm phần trăm, Trương thị muốn bắt bẻ chỉ tổ rước lấy nhục.

Chu Ngữ khinh bỉ trong lòng, mỉm cười nói, “Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn nói ngươi đã đứng ở bờ hào cứu Hầu gia”

“Không phải bờ hào, là trong hào.” Trương thị thản nhiên nói, bảo nha hoàn dâng lên một vật.

Nàng mở vật kia ra, đó là chiếc khăn tay chỉ còn một nửa, mặt khăn thêu họa tiết hoa sen.

“Ngày bảy tháng Giêng, Hầu gia uống say, ngã xuống hào hộ thành, ta biết ngươi là hôn phu của ta nên đuổi theo Hầu gia, kịp lúc vớt được Hầu gia dưới nước lên. Nửa chiếc khăn này đã dùng để băng bó vết thương trên cánh tay Hầu gia.” Trương thị nói, “Nếu Hầu gia không nhớ chuyện cái khăn cũng không sao, nhưng chiếc quạt này, Hầu gia chắc không thể quên đâu nhỉ.”

Trương thị nói rồi lại mở một thứ khác. Mặt quạt đã bị nước thấm nhòa nhưng vẫn nhìn được mấy chữ trên đó.

Việt Bắc hầu nhìn thoáng qua, toàn thân chấn động, không dám tin mở to mắt.

Đó chính là chiếc quạt thời trẻ hắn thích nhất, không lúc nào rời tay, đêm trước lúc thành thân không hiểu sao lại bị mất.

Hắn luôn cho rằng chiếc quạt đã bị nước cuốn lúc hắn ngã xuống hào, Chu Ngôn Chu Ngữ cứu hắn cũng nói chưa từng thấy, hắn đành tiếc nuối bỏ qua.


Không ngờ nó lại nằm trong tay Trương thị.

Chu Ngữ cười lạnh, nói, “Không biết phu nhân tìm đâu ra cái khăn xé nửa và chiếc quạt nhếch nhác này, Trương phu nhân muốn cướp công lao của người khác hay sao”

Nàng còn chưa dứt lời đã thấy Việt Bắc hầu lấy từ trong ngực ra một vật, cũng là nửa cái khăn tay.

Không cần so ướm, chỉ nhìn màu sắc và kiểu dáng đã biết, hai nửa trong tay Việt Bắc hầu và Trương thị là cùng một cái khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Ngự Tứ Lương Y Chương 151: Phủ Việt Bắc hầu

Có thể bạn thích