Nạp Thiếp Ký I
Chương 159: Phá án hạ độc

Dương Thu Trì tiếp lấy cuốn sổ ghi chép, nhưng không vội xem, hỏi Khương chưởng quỹ: "Ngươi có nhớ kỹ chuyện Trương thị đến tiệm thuốc của ngươi mua tỳ sương hay không?"

"Tiểu nhân nhớ rõ." Khương chương quỹ khom người đáp.

Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Mỗi năm nhiều người mua thuốc như vậy, ngươi sao nhớ nổi?"

Khương chưởng quỹ cười cầu tài đáp: "Làm gì mà có thể được thế, chỉ vì mua bán tỳ sương rất khác với những thứ khác, một là do quan phủ yêu cầu chú ý đến việc mua bán món độc chất này, hai là người mua tỳ sương mỗi năm không nhiều, và ba nữa là, hì hì..." Nói đến đây, y liếc nhìn về phía Dương lão thái gia không nói nữa.

Dương lão thái gia hừ mũi, không không lên tiếng.

Dương Thu Trì nhíu mày: "Làm gì mà úp úp mở mở vậy?"

Khương chưởng quỹ hơi ngượng, mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi. Y lại thấy mạt Dương Thu Trì bắt đầu thể hiện vẻ ôn thần, liền không dám ẩn dấu nữa, bước lên một bước ghé tai Dương Thu Trì thì thầm: "Trương thị này trước vốn là cô đào đắc hàng ở thanh lâu tại Ứng Thiên Phủ, tiểu nhân đi mua bán có qua Ứng Thiên Phủ, có thấy qua cô ta nên nhận biết."

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dương lão thái gia vẫn nghe thấy rõ, lại hừ mũi thêm lần nữa, nét mặt có vẻ không vui, nhưng không nói gì.

Dương Thu Trì bấy giờ mới rõ thì ra là nhị di thái Trương thị xuất thân từ thanh lâu, hơn nữa lại là hàng đắt khách, Dương lão thái gia thích bà ta nên mới chuộc thân nạp làm thiếp. Hèn gì Khương chưởng quỹ biết bà ta, nói không chừng năm xưa còn dây dưa qua lại nữa.

Dương Thu Trì mở cuốn sổ ra xem, thấy nó có vẻ cũ, bìa đã rách nát hết rồi. Khương chưởng quỹ giúp Dương Thu Trì lật đến một trang ở giữa, chỉ vào một hàng trên đó nói: "Thỉnh đại nhân xem."

Dương Thu Trì định thần nhìn, thấy trên đó có ghi: "Trưa ngày 18 tháng 3, vợ lẻ của Dương gia thôn Dương lão thái gia tên là Trương thị mua hai lượng tỳ sương."

Dương Thu Trì hơi động tâm, hai lượng? Bà vú Lữ thị nói nhị di nương Trương thị chỉ đưa cho mụ ta một lượng tỳ sương, như vậy còn một lượng nữa đâu?

Dương lão thái gia cùng chồm người tới xem, hơi bất ngờ ơ lên một tiếng.

Dương Thu Trì vội hỏi: "Lão thái gia, có gì không đúng sao?"

"Không, không phải," Dương lão thái gia đáp. "Tam di nương của cháu treo cổ vào ngày 20 tháng 3, chỉ sau đó 2 ngày, quả thật là tấu xảo."

Nghe Dương lão thái gia nói thế, Dương Thu Trì quả thật cảm thấy tấu xảo, hắn không tiến hành lấy vật trong dạ dày Quách thị tiến hành hóa nghiệm, hơn nữa cũng không có điều kiện để hóa nghiệm điều này, không có cách nào xác định Quách thị có phải bị người ta hạ độc tỳ sương hay không.

Trương thị mua tỳ sương rất có thể là muốn hạ độc hại chết Quách thị, nhưng sau đó về nghĩ một khi hại chết Quách thị rồi, nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý và nhúng tay vào của quan phủ, và sẽ nhanh chóng hoài nghi đến mụ ta, nên không hạ độc thủ, đổi lại thành việc xúi giục mụ vú xiết cổ chết Quách thị xong rồi đưa độc dược cho mụ ta, bảo mụ ta hạ độc dần dần hại chết Sơn nhi!

Đó chỉ là sự phán đoán của Dương Thu Trì, còn vì nguyên nhân gì thì cần phải cạy miệng Trương thị mới biết rõ trắng đen.

Trương thị mua hai lượng tỳ sương tính ra hơi nhiều. Bỏ độc hại chết một người không cần nhiều tỳ sương như vậy, nhưng có lẽ Trương thị không biết liều lượng chết người là bao nhiêu nên mới mua hai lượng.

Kỳ thật lượng tỳ sương thuần đủ để hại chết một người lớn chỉ vào khoảng 0.1 đến 0.2 gam, nếu không thuần thì có cao hơn một chút. Tỳ sương ở thời cổ đại hầu hết đều không thuần, có tạp chất, do đó liều lượng chết người nhất định cao hơn tiêu chuẩn này.

Trương thị đưa cho mụ vú Lữ thị một lượng tỳ sương, vậy lượng còn lại có thể vẫn còn tàng trữ ở phòng của Trương thị. Vì sao bà ta muốn lưu lại một lượng mà không đưa hết cho Lữ thị? Điểm này cần phải chính miệng mụ ta nói ra thì mới rõ được.

Dương Thu Trì đem phân tích của mình nói cho Tống đồng tri và Dương lão thái gia, mọi người đều cảm thấy khả năng này rất lớn, liền quyết định lập tức tiến hành tra xét phòng của Trương thị.

Thê thiếp của Dương lão thái gia đều có khu nhà vườn nhỏ của mình. Sau khi Trương thị bị bắt, Dương Thu Trì hạ lệnh cho hộ vệ của mình mang theo gia đinh phong tửa khu nhà của Trương thị lại, không cho ai vào ra hết.

Cả đoàn người đến khu nhà của Trương thị, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận phòng của mụ ta, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy gì.

Dương Thu Trì hơi cảm thấy nản lòng, chẳng lẽ phán đoán của hắn bị sai sót gì sao? Hay là Lữ thị nói dối? Không đúng, Lữ thị không có lý do gì nói dối trong chuyện này, cứ nghĩ Lữ thị được cấp cho độc dược khá nhiều, nhưng mụ ta lại dùng rất ít, như vậy càng làm giảm nhẹ tội trạng của mình, do đó mụ ta không thể nào cố ý nói giảm xuống lượng độc dược mà Trương thị đã đưa. Trương thị nhất định chỉ đưa cho mụ vú một lượng, số còn lại rõ ràng đã thể hiện rõ trên sổ sách của Khương chương quỹ của tiệm thuốc.

Nói như vậy, một lượng tỳ sương này nếu như chưa được dùng, thì nhất định phải được giấu ở trong phòng của Trương thị. Nhưng sau khi đã tìm kiếm trong ngoài vẫn không thấy đâu, mụ ta giấu ở chỗ nào chứ?

Một lượng tỳ sương quá ít, có thể giấu ở rất nhiều chỗ. Dương Thu Trì nhìn căn phòng bị đảo lộn tùng phèo, nhíu mày suy nghĩ.

Nếu như là ta, ta sẽ đem giấu nó ở đâu? Dương Thu trì thiết nghĩ, nơi cất giấu này khẳng định là không thể để cho người thường có thể vô tình vớ được. Nhị di thái có nha hoàn thiếp thân và người hầu làm vệ sinh phòng óc, xem ra thuốc độc phải được giấu ở những chỗ mà những người đầy tớ này không dễ dàng gì phát hiện. Chỗ này xem ra không thể nào ở trong tủ hay bàn trang điểm có thể tùy tiện mở hoặc lật tung lên.

Số tỳ sương còn lại suốt một năm không đụng đến, vậy có bị vứt đị rồi hay không?

Không đâu, mụ ta không biết lượng trí tử của tỳ sương, trước khi Sơn nhi chết nhất định mụ sẽ không thản nhiên vứt đi, vạn nhất không đủ thì làm sao? Hơn nữa, trước giờ không ai hoài nghi Sơn nhi trúng độc, do đó mụ không có nguy cơ bị bại lộ, do đó sẽ không nhất thiết phải tiêu hủy tội chứng.

Toàn bộ vật dụng trong phòng đều đã được lục tìm. Can cứ vào phán đoán vừa rồi, thuốc độc không có khả năng bị để ở mặt đất, hoặc đặt trong phòng của người khác, vì thứ quan trọng như thế này đem để ở phòng của người ta, chỉ sợ bản thân mụ sẽ ngủ chẳng yên giấc. Do đó, chỉ còn có hai chỗ có khả năng cất giấu, một là ở trên không, hai là ở dưới đất!

Tìm ở nóc nhà trước xem! Dương Thu Trì bảo người hầu lấy thang bắc lên nóc phòng. Tống Vân Nhi lập tức đoán ngay được ý nghĩ của Dương Thu Trì, cao hứng reo lên: "Ca, để muội lên tìm cho, xem coi nhị di thái có đem giấu tỳ sương trên nóc nhà không."

"Ngoài ra còn ở trong các vách hay hốc cột nữa!"

"Dạ...!" Tống Vân Nhi gật gật đầu, như con mèo nhanh nhẹn phóng lên trên trần nhà cẩn thận tìm kiếm, không ngừng dùng tay đập đập gõ gõ.

Một lúc sau, nàng tiu ngỉu tuột xuống thang lắc đầu thất vọng.

Trên nóc không có, như vậy chỉ còn ở dưới đất mà thôi.

Dưới đất? Một lượng tỳ suơng nhỏ như thế có thể tùy tiện chôn chỗ nào đó, không dễ gì tìm. Nhưng mà dù sao thì cũng phải có đầu mối để theo. Tỳ sương ở dạng bột, không thể nào dùng giấy hay vải bao lại chôn trực tiếp xuống đất được. Khả năng lớn nhất là bọ vào trong một cái hủ nhỏ gì đó rồi mới chôn.

Như vậy mụ ta sẽ chôn ở chỗ nào? Nhị di nương ở trong nhà trệt, mặt đất được lát bằng từng khối đá xanh rất chỉnh tề. Dương Thu Trì cúi xuống đất tìm kiếm từng khối đá một.

Toàn bộ đá lát nền đều đã được tra xong, chỉ còn ở dưới giường là chưa kiểm tới.

Nếu như muốn chôn xuống đất, thì chỗ này có khả năng được chọn lớn nhất, vì người hầu dù có thể quét dọn vệ sinh, nhưng sẽ khó mà chui xuống giường quét dọn.

Dương Thu Trì lệnh cho xê dịch cái giường lớn đi. Cái giường này làm bằng gỗ tốt, lại có điêu khắc bông hoa nên rất nặng. Bảy tám người hầu cùng động thủ, phí tận hết lực khí mới dịch được giường qua một bên.

Không phí bao nhiêu sức, Dương Thu Trì đã phát hiện ở đầu giường có một phiến đá lát hơi đặc biệt. Chỗ này nằm ở trên giường là có thể với tay tới được, khả năng rất lớn.

Kẽ hở giữa hai khối đá lát khá lớn, nhưng dùng đầu ngón tay cho vào không được. Đá lát nền ở thời cổ đại rất chắc và nặng, nếu như chọc đao vào nạy lên, thì do khe hở giữa các viên đá rất hẹp, khiến chúng khích vào nhau khó có thể nạy lên.

Số đá lát có kẻ nứt lớn đạt tới vài tấm, diện tích lớn như thế không thể nào chỉ giấu có một bao nhỏ tỳ sương, rất có thể còn giấu nhiều thứ khác.

Nếu như các thứ gì đó được giấu dưới này, thì làm cách nào mà lấy lên? Nhất định phải có công cụ, và thứ công cụ này không thể nào cách đây quá xa.

Dưới đáy giường! Dương Thu Trì lập tức phản ứng ngay. Hắn đến sờ dưới phần gỗ chạm trổ dưới đầu nằm một lúc, đột nhiên dùng lại, sắc mặt lộ vẻ mừng, từ từ rút ra một cái móc quai bằng sắt . Dương Thu Trì quan sát nó kỹ một lúc, gật gật đầu như đã hiểu ra.

Hắn lấy móc quai đó đến bên hàng gạch, đưa hai mép sắt của móc quay vào hai phiến đá, sau đó dùng tay dụng lực nắm kéo mạnh hai khối gạch lên.

Tống Vân Nhi vui mừng nói: "Ca, huynh thật là thông minh, huynh sao lại phát hiện được cơ quan này?"

Thứ cơ quan nhỏ nhoi này chỉ cần quan sát một chút là phát hiện được. Dương Thu Trì không đủ hơi giải thích cho nàng, hắn gở mấy khối đá lát nền lên, lộ ra một cái rương nhỏ hình vuông ở dưới, trên có cái quay xách.

Dương Thu Trì xách cái rương lên để qua một bên. Cái rương nhỏ này không hề có khóa, được giấu kỹ như vậy tự nhiên không cần khóa làm gì.

Mở ra nhìn, mọi người đều cả kinh, bên trong đầy kim ngân châu báo, xem ra nhị di nương để dành không ít tiền riêng.

Sau khi lấy những thứ này ra, ở dưới rương còn lại một cái bao nhỏ dùng giấy dầu gói lại. Dương Thu Trì mừng thầm, từ từ mở ra, bên trong là một gói nhỏ nữa. Hắn mở ra tiếp, quả nhiên bên trong là một gói bột phấn trắng xen lẫn sắc hồng. Tỳ sương ở thời cổ đại đều không thuần, thường lẫn tạp chất, và thường có màu trắng chen lẫn sắc hồng!

Dương Thu Trì đem so sánh gói bột phấn đó với gói tỳ sương ở phòng Lữ thị, phát hiện màu sắc và độ mịn đều tương đồng, rất tiếc là không thể tiến hành phân tích hóa học, chỉ có thể chứng minh hai gói tỳ sương có hàm lượng tạp chất và số lượng tạp chất tương đồng, trong thực tế chỉ có thể chứng minh hai gói có quan hệ đồng nhất, chứ không thể chứng minh tỳ sương của Lữ thị là do Trương thị chiết ra từ bao này mà đưa cho.

Nhưng hiện giờ đã có đủ chứng cứ để nhận định Trương thị sai bảo người khác hạ độc mưu sát rồi.

Dương lão thái gia sầm mặt lệnh cho Bàng quản gia áp giải Trương thị tới.

Chẳng mấy chốc sau, Trương thị bị áp giải tới, thấy giường đã bị đẩy bật ra, mấy phiến đá xanh bị kéo lên, cái tủ chuyên chứa đồ riêng của mình bị mở ra, một gói tỳ sương nhỏ được đặt trên mặt đất, liền không khỏi rung rẫy toàn thân, sắc mặt trắng bạch.

Tống đồng tri khiến Khương chưởng quỹ đưa cuốn sổ ghi chép cho Trương thị xem, mụ ta lập tức tứa mồ hôi ra như tắm, quỵ xuống đất.

Tống đồng tri cười lạnh hỏi: "Phạm, phạm phụ trương thị, nhân chứng vật chứng đều có, lại bắt quả tang và có người khai nhận hẳn hoi, ngươi, ngươi còn chối cãi nữa thôi?"

Trương thị mọp xuống đất thưa: "Tôi xin khai. Tiểu thiếu gia chính là do tôi bảo mụ vú hạ độc." Nói tới đây, Trương thị quỳ lếch tới trước mặt Dương lão thái gia, dập đầu liên tục: "Lão gia tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi ganh ghét Quách muội muội sinh con trai được người sủng ái, tôi không dám nữa đầu, xin người tha cho tôi đi, hu hu hu."

Nói đến đây, Nhị di nương Trương thị tồ tồ khóc rống lên.

Dương Thu Trì hỏi: "Người sao lại không mang toàn bộ tỳ sương đưa cho mụ vú Lữ thị?"

Trương thị thút thít đáp: "Tôi nghe Khương chưởng quỹ nói muốn dùng tỳ sương để gài độc chết chuột thì chỉ cần dùng vài móng tay là được, do đó tôi nghĩ để hại chết một đứa bé thì chỉ cần phân một nửa là đủ, nên không đưa toàn bộ cho mụ vú.

Thì ra là thế, bỏ độc chết một đứa bé đương nhiên không cần nhiều. Trương thị thậm chí nghĩ số tỳ sương còn lại này biết đâu sau này còn có chỗ dùng, nên không vứt bỏ đi, quả thật là thông minh quá trở thành quá thông minh, để lại chứng cứ trí mệnh này.

Con gái Dương Ngải Tiểu của mụ thấy mẫu thân đã nhận tội, liền khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin cho mẹ mình.

Dương lão thái gia trước đó đã đánh Trương thị một trận, cái giận đã tiêu đi hết phânnửa, giờ chỉ biết thở dài: "Nếu như biết có kết quả này, sao lúc xưa không nghĩ? Ngươi hạ độc mưu sát, xúc phạm vương pháp, ta tha làm sao cho ngươi được?" Nói rồi quay lại thưa với Tống đồng tri: "Đồng tri đại nhân, tiện nhânnày xin giao cho ngài. Ngài muốn xử lý thế nào thì cứ tùy ý thế ấy."

Án chiếu theo Đại minh luật, đầu độc giết người khác biệt hoàn toàn với tội mưu sát, và thường được ghép và luận tội nặng hơn. Trong mục "Tạo cổ độc giết người" có quy định: "Nếu dùng độc dược giết người, chém." Hình thứ tử hình theo kiểu trảm (chết) thường nặng hơn thắt cổ cho chết, bỡi vì thắt cổ dù sao vẫn giữ được toàn thây). Đầu độc giết người không có sự khác biệt về hành vi phạm tội chưa hoàn thành và tội đã thành, cũng không có sự phân biệt về chủ tớ.

Vào lúc này, điều Tống đồng tri quan tâm chính là án tam di nương bị giết chưa được phá, bèn hỏi: "Trương thị, Tam di thái Quách thị có phải là người giết hay không?"

Trương thị nghe thế liền hoảng loạn lắc đầu phủ nhận: "Không phải, thật không phải tôi! Tôi vốn định mua tỳ sương hạ độc giết chết Quách muội muội, nhưng tôi vẫn còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hạ độc. Lúc tỳ sương mua về chưa được ba ngày, ả lại phát hoa si, sau đó lại treo cổ chết. Ả chết rồi, tôi mới quyết định dùng tỳ sương hạ độc tiểu thiếu gia. Do đó tôi không biết Quách muội muội rốt cuộc là bị ai xiết cổ chết."

"Còn dám giảo biện, dùng hình cho ta!" Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhà, Tống đồng tri vốn ngại về thái độ của Dương lão thái gia, nhưng hiện giờ Dương lão thái gia đã nói thế rồi, Tống đồng tri không cần e dè gì nữa, ra lệnh cho dùng hình tấn bức cung ngay.

Lần này Tống đồng tri đã dẫn theo bọn bộ khoái từ Quảng Đức huyện theo, đặc biệt có mang theo các dụng cụ chuyên môn tra tấn nữ phạm nhân, nên họ nhanh chóng cho mười ngón tay dài của Trương thị vào dàn dây kẹp tay, hai bộ khoái ra sức kéo mạnh, do mười ngón tay đều có thần kinh thông đến tâm, nên nhị di thái đau như cào như xé tim ruột, gào khóc liên hồi. Âm thanh của mụ vừa the thé vừa thê thảm, chỉ sợ người dân ở khắp thôn đều nghe thấy.

Dương Thu Trì không hề ngăn trở. Hắn muốn coi xem rốt cuộc Trương thị có nói thật hay không.

Hiện giờ Trương thị khăng khăng phủ nhận mụ đã ra lệnh cho mụ vú xiết cổ chết tam di thái Quách thị. Những lời Trương thị nói chẳng lẽ đều là thật sao? Dương Thu Trì hơi mê hoặc.

Nếu như nói Trương thị lợi dụng cơ hội tam di thái Quách thị phát hoa si lệnh cho mụ vú ra tay xiết cổ nàng ta, thì do bị xiết cổ và treo cổ có sự khác biệt rất lớn, người cổ đại lại nắm khá rành về hai kiểu chết này, nênchỉ cần ngỗ tác có kinh nghiệm tiến hành nghiệm thi là sẽ phát hiện ngay, rất dễ bị bại lộ.

Và một khi đã bại lộ, trong phòng chỉ có mụ vú và nha hoàn, nhị di thái Trương thị sẽ nhanh chóng tự dẫn lửa thiêu người.

Vì thế, Trương thị nếu muốn giết tam di thái Quách thị, thì sử dụng phương pháp này mạo hiểm rất lớn. Nếu như mụ ta đã mua độc dược chuẩn bị hạ độc, bọn họ lại cùng ở trong một đại viện lớn, cơ hội hạ độc quá nhiều, chỉ có có chút nhẫn nại sẽ có cơ hội thành công.

Nhưng hạ độc cũng có một nguy hiểm rất lớn, đó là người bị trúng độc chết thường rất dễ bị nhận định là có người mưu sát. Nếu như thế thì quan phủ sẽ nhún tay vào, rất dễ bị phát hiện. Còn giả trang thành treo cổ tự sát, nếu như thành công thì chẳng ai tra cả.

Do đó, chẳng có gì bảo đảm nhị di thái Trương thị không dùng phương pháp nguy hiểm này. Hơn nữa, chỉ cần làm cho tình trạng tử vong của tam di thái khủng bố lên một chút, liên hệ với quỷ dữ tà hồn, thì có thể che mắt được nhiều người, một khi qua được của ải này thì coi như vạn sự đại cát. Do đó, không thể loại trừ mụ ta đã sử dụng chiêu hiểm này.

Nhị di thái đề xuất tam di thái bị trúng tà ma, thỉnh pháp sư về đuổi quỷ, chọn một chỗ thuộc về đất âm có khí âm nặng để mai táng... rất có khả năng là nhằm mục đích này.

Suy đi nghĩ lại, Dương Thu Trì cũng vẫn chưa nắm rõ được sự thể thế nào, nên liên trơ mắt bàng quan, xem coi có đột phá gì hay không.

Xem ra hôm nay chính là ngày gặp khổ nạn của Trương thị, trước hết là ăn đòn roi da của Dương lão thái gia, sau đến là bị đưa lên bàn kẹp ngón tay. Nhưng dù sao thì khi nghĩ đến mụ ta hạ lệnh cho mụ vú hạ độc một em bé, ngoan độc cực kỳ, nên chẳng có ai ở hiện trường thấy mụ đáng thương cả.

Trương thị tuy là xuất thân từ thanh lâu, nhưng dù sao cũng đã được Dương lão thái gia rước về chăm sóc cẩn thận ăn sung mặc sướng hơn hai chục năm, nên thứ khốc hình này làm sao chịu nổi. Hơn nữa, mụ ta đã thừa nhận hạ độc giết chết tiểu hài, đã bị rơi vào tử tội, thì cần chi phải chịu khổ thêm? Do đó, ý chí đề kháng của mụ nhanh chóng bị tan nát, chẳng mấy chốc sau rối rít lên tiếng xin khai.

Sau khi thả lỏng hình cụ ra, La huyện thừa ra lệnh cho người ghi lại khẩu cung của Trương thị. Trương thị thừa nhận mụ đã lệnh cho mụ vú nhân lúc tam di thái Quách thị bị mê mang đi xiết cổ nàng ta chết, sau đó giả thành treo cổ tự tử.

Thừa thắng truy kích, Tống đồng tri lại cho giải mụ vú Lữ thị lên tiến hành hình tấn bức cung.

Lữ thị lúc đầu không thừa nhận. Tống đồng tri bảo ả hạ độc giết người, chiếu theo luật là phải chịu chặt đầu, Lữ thị có nhân hay không nhận án này đều không thể chạy khỏi tội chết. Tinh thần của Lữ thị bị bẻ gãy triệt để, cộng thêm nghe nói nhị di thái đã nhận tội, còn khốc hình bàn kẹp tay thì ở ngay trên người, sự đau đớn kịch liệt không thể nào nhẫn chịu đã khiến chẳng mấy chốc sau mụ ta kêu thảm nhận tội.

Sau khi cho hai người ký vào khẩu cung, án này coi như được phá, Tống đồng tri cùng mọi người cao hứng phi thường, đều cho rằng Dương Thu Trì phá án như thần. Nhưng hắn chỉ cười cười không nói gì, khiến Tống đồng tri hơi kỳ quái, dường như Dương Thu Trì chẳng có vẻ vừa lòng, phảng phất như lòng chất chứa đầy tâm sự.

Dương Thu Trì quả thật có tâm sự: hắn chẳng thấy tự tin chút nào, vì tuy án hạ độc giết người chẳng có vấn đề gì, người và vật chứng đều có đủ, hai người lại tự nguyện khai nhận, nhưng còn án tam di thái treo cổ chết, Dương Thu Trì lấy con mắt bàng quan lạnh lùng mà xét, thì cảm thấy hai người kia có thể bị hình tấn bức cung chịu không nổi khai ra, chứ hung thủ chân chính vẫn có thể còn tiêu diêu ở ngoài vòng pháp luật.

Dương Thu Trì tuy không vui, nhưng không có manh mối để phá án này.

Nhưng vào lúc này chính là lúc hung thủ thả lỏng và sơ hở nhất, vì y đã nhận định bản thân an toàn rồi, có thể dễ dàng lộ ra dấu vết. Do đó, Dương Thu Trì không gấp, hắn chờ đến thời điểm tìm được hi vọng duy nhất trong hoàn cảnh khốn khó đang dần dần đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nạp Thiếp Ký I Chương 159: Phá án hạ độc

Có thể bạn thích