Thật ra thì thời điểm Thường Hy vừa nhìn thấy Thu Oanh đã có chút hoài nghi, bây giờ trông thấy sắc mặt của Dương Lạc Thanh thì trong lòng liền xác định.

Hoàng quý phi thật ra thì không muốn hại Dương Lạc Thanh. Bà ta để Thu Oanh và Chu mama tới đây thứ nhất có thể tạo cho mình cái danh hiền lương thục đức trước mặt Hoàng thượng. Thứ hai, gần đây Hoàng thượng không gần nữ sắc, dáng dấp của Thu Oanh cũng có thể coi là màu sắc sáng rỡ, thời điểm Dương Lạc Thanh hạ sinh, Hoàng thượng nhất định sẽ đến đây, nếu có thể lọt vào pháp nhãn của Hoàng thượng, Hoàng quý phi chẳng khác nào lấy Thu Oanh một lần nữa củng cố lại địa vị của mình, nhất cử lưỡng tiện. Khó trách Dương Lạc Thanh lại tức giận như vậy, ai nguyện ý thấy một nữ nhân suốt ngày đong đưa trước mặt muốn giành nam nhân của mình?

Nhưng chuyện này Thường Hy không quản được, nàng không thể vì Dương Lạc Thanh mà đi đắc tội với Hoàng quý phi, hơn nữa loại chuyện như vậy nàng cũng không thể xen vào. Nghĩ tới đây Thường Hy làm bộ cũng không biết, ngược lại đổi đề tài nói: “Cô có hoài nghi đối tượng muốn hãm hại cô là ai không?”

Dương Lạc Thanh nghe vậy thì khẽ thở dài một câu, sau đó nói: “Tôi cũng không biết, cho nên mới tức giận. Nếu ngay cả kẻ địch của mình cũng không biết thì như thế nào phòng bị?”

Thường Hy gật đầu một cái, vì vậy nói: “Nên điều tra một chút, tiểu nha đầu bị đánh chết kia thường xuyên qua lại với những ai? Lại thường đi đến những nơi nào? Những thứ này cũng không hỏi sao?”

Thần sắc trên mặt Dương Lạc Thanh càng phát ra buồn bực, đau thương nói: “Tôi bây giờ mặc dù là một quý nhân nhưng là tôi có thể dùng người nào đi thăm dò? Tôi một không có thế lực nhà mẹ ngoài cung giúp đỡ hoạt động, hai không có trợ thủ đắc lực trong cung, tôi cũng chỉ đành hai mắt bôi đen. Hôm nay Hoàng quý phi phái tới những người này, mọi chuyện lại càng phải thêm chú ý, thật là khó càng thêm khó!”

Thường Hy có thể hình dung ra được cảm giác quẫn bách cùng bất đắc dĩ như thế, nhưng nàng cũng biết hiện giờ giúp thế lực của Dương Lạc Thanh lớn mạnh không phải là một chuyện tốt. Dù sao Dương Lạc Thanh này tâm cơ quá linh hoạt, nếu như lớn mạnh rất có thể sẽ phản ngược trở lại.

Vì vậy Thường Hy nghĩ rồi nói ra: “Cô nếu đã không có phương tiện ra tay liền để tôi làm đi, đợi đến khi tôi điều tra ra kết quả sẽ quay trở lại nói với quý nhân. Trời cũng không còn sớm, Thái tử gia hạ triều sắp trở về, Dương quý nhân bảo trọng thân thể cho tốt, có thời gian tôi lại đến thăm.”

Dương Lạc Thanh gật đầu một cái, nói mấy câu cảm ơn, Thường Hy khiêm tốn khách sáo một phen lúc này mới cáo từ ra về. Cho đến khi tấm rèm vốn đung đưa an tĩnh lại thì Dương Lạc Thanh mới cầm bát thuốc đã nguội lạnh trên bàn từ từ rót vào chậu hoa bên cửa sổ.


Để xuống chén thuốc bằng sứ màu lam, nghiêng người tựa lên gối mềm, đáy mắt Dương Lạc Thanh lóe lên một tia tức giận. Nàng cho rằng chỉ cần mình giả bộ đáng thương thì Ngu Thường Hy sẽ giúp nàng đem Thu Oanh cùng Chu mama đuổi trở về, nhưng là cư nhiên cô ta nhắc đến cũng không nhắc. Càng không nghĩ đến đã nói với nàng ta khốn cảnh ngày hôm nay, nếu là ngày trước cô ta chắc chắn sẽ vì nàng nghĩ một chút biện pháp tăng thêm lực lượng cho nàng ở Linh Đinh các, nhưng là bây giờ Ngu Thường Hy chỉ nói việc này để cô ta đi thăm dò, không chút nào đề cập đến việc khốn cảnh này nàng nên làm cái gì bây giờ?

Xem ra vẫn là ngày đó nàng tiếp cận Lệ Bình khiến cho cô ta nổi lên lòng cảnh giác, hiện tại cũng có chút hối hận nàng quá mức vọng động, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Dương Lạc Thanh lắc đầu một cái phiền não. Ngu Thường Hy… Ngu Thường Hy… Tôi hao hết tâm lực tiếp cận cô như vậy, không thể cứ thế dễ dàng buông tha…

***

Thường Hy ra khỏi Linh Đinh các, quay đầu đối với Triêu Hà nói: “Muội đi điều tra một chút xem tiểu nha đầu bị đánh chết ở Linh Đinh các kia thường ngày hay giao thiệp với những ai? Nhất là thời gian gần đây thân cận cùng ai nhất?”

Triêu Hà gật gật đầu nói: “Được, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Nhìn Triêu Hà sắp sửa rời đi, Thường Hy gọi nàng lại nói: “Muội có nghe được người trong Linh Đinh các nói những gì hay không? Đối với tiểu nha đầu kia thì có bàn tán gì kỳ quái không?”

Triêu Hà nghe vậy thì dừng bước chân, lại lộn trở về, đi lên phía trước mặt Thường Hy nói: “Lời khai của bọn họ rất thống nhất, chẳng qua là trong đó có một tiểu nha đầu thần sắc có chút kinh hoảng, vừa nhìn thấy nô tỳ thì có điểm tránh né. Nô tỳ dò hỏi nàng mấy câu thì nàng đều trả lời bừa bãi không có thứ tự, ngược lại rất khiến người ta hoài nghi. Sau đó nô tỳ có quay trở lại hỏi thêm lần nữa nhưng đại cung nữ Ngọc Nghiễn bên người Dương quý nhân nói đã sai nàng đi ra ngoài làm chút việc. Nô tỳ cảm thấy điều tra tiểu cung nữ kia rất có khả năng biết thêm được điều gì đó.”


“Vậy hành động lúc đó của muội có khiến Ngọc Nghiễn hoài nghi hay không?” Thường Hy hỏi tới.

“Khẳng định không có, nô tỳ chỉ tìm các nàng nói chuyện cười, một chút cũng không toát ra ý tứ thăm dò.” Triêu Hà đã vào cung lâu rồi cho nên những chuyện tỷ như đi thăm dò như vậy làm vô cùng thuần thục, tự nhiên không khiến người khác hoài nghi.

Thường Hy gật đầu một cái nói: “Vậy tối nay muội tìm cơ hội cùng tiểu cung nữ kia đi dạo một chút. Nếu như không hiểu được tình huống thực sự của Linh Đinh các, chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành công cụ cho bọn họ lợi dụng.”

Triêu Hà tiếp lời nói: “Đúng vậy. Muội vẫn cảm thấy Dương quý nhân có điểm là lạ. Tỷ nói xem tại sao nàng ta lại nguyện ý ở lại cái địa phương tồi tàn này trong khi về lý mà nói thì khi trở thành quý nhân, đổi nơi ở mới tốt hơn là chuyện hoàn toàn phải làm. Hoàng thượng đã từng nói để cho nàng ta đến chỗ tốt hơn, nàng cư nhiên từ chối, thật là khiến người ta không nghĩ ra. Linh Đinh các này ở phía tây ngự hoa viên, vị trí vắng vẻ, buổi tối khuya đoán chừng ngay cả thái giám tuần tra cũng không thèm đến nữa!”

Người nói vô tâm người nghe có ý. Đúng vậy, Dương Lạc Thanh tân tân khổ khổ muốn chiếm được ưu ái của Hoàng thượng còn không phải là vì vinh hoa phú quý? Nhưng tại sao nàng ta lại không muốn đổi chỗ ở đây?

Triêu Hà nhìn thần sắc Thường Hy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày trước hình như biểu tiểu thư đã tới vườn hoa phía tây, sau lại nghe nói ngay cả Vân Thanh cô cô cũng đến, nhưng là có vào Linh Đinh các hay không thì không biết!”

Sau khi Cẩm Hoa hiên được tu sửa xong thì Mạnh Điệp Vũ liền trở về đó, gần đây rất an phận. Vân Thanh cùng Mị phi mặc dù không có lui tới thường xuyên nhưng là vẫn có liên lạc. Nhưng hai người này lại cùng đến vườn hoa phía tây, điều này có nghĩa là gì?

Thường Hy trong lúc nhất thời có chút phiền não. Mùa xuân tới, vạn vật sinh sôi, ngay cả rắn độc mãnh thú cũng không chịu nổi tịch mịch rồi!

Lại tiến thêm về phía trước một bước, Thường Hy đè xuống phiền muộn trong lòng, nói: “Vậy muội có biết hay không bọn họ là một mình tới hay là còn dẫn theo người khác?”

“Vân Thanh cô cô là một người tới, lúc đến lẫn lúc đi đều rất vội vã. Biểu tiểu thư thì có nha đầu Băng Lam đi theo, nói là đi dạo nhưng hơn phân nửa buổi chiều mới về.”

Thường Hy bẻ gãy một cành hoa, cầm trong tay cẩn thận quan sát. Mạnh Điệp Vũ vừa ra tay nhất định là kinh đào hải lãng, nàng ta đến tột cùng là muốn làm cái gì? Vân Thanh có phải là đang theo dõi nàng ta hay không? Hay là hai người căn bản đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích