Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 6 - Chương 20: Mấy tầng mây sâu bao nhung nhớ

Một làn gió nhẹ thổi qua, từ sống lưng tôi

bỗng truyền tới cảm giác lạnh ngắt, hóa ra những lời của Cận Tịch vừa rồi đã

khiến tôi toát mồ hôi lạnh, lòng thầm kinh hãi tột cùng. Đậu mùa là chứng bệnh

cực kỳ khó chữa khỏi, một khi nhiễm phải thì khó lòng sống sót, đặc biệt là trẻ

con. Nghĩ tới đây, lông tơ tôi dựng đứng cả lên, chiếc áo này vốn là do tôi

chọn cho Dư Bái mặc sát người, nếu như... Tôi thực không dám nghĩ tiếp nữa, một

khi việc xảy ra, sau một hồi truy cứu ắt sẽ có thể tra ra được là chiếc áo đã

qua tay tôi rồi mới tới chỗ Dư Bái. Giờ bên ngoài đang sục sôi tin tức về quyền

thừa kế ngai vàng, nếu sự việc được xác thực tôi ắt sẽ mang tội mưu hại hoàng

tử, dù có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch được.

Tôi không kìm được nhìn sang Trinh Quý tần,

trầm giọng nói: “Không phải ta.”

Trinh Quý tần mặt mày tái nhợt, loạng choạng

như muốn ngã, phải cố hết sức mới đứng vững được. “Muội biết.”

Tôi khẽ gật đầu. “Muội biết thì tốt rồi.”

Tới lúc này tôi vẫn còn run sợ, nếu Dư Bái

bị nhiễm bệnh đậu mùa ắt sẽ khó mà sống nổi, còn tôi thì sẽ vì mắc tội hãm hại

hoàng tử mà mất đi tính mạng, không chỉ có tôi, ngay đến Ngọc Diêu, Ngọc Nhiêu,

ca ca và cha mẹ tôi cũng đều sẽ lành ít dữ nhiều, đến khi đó Dư Hàm và Linh Tê

sẽ trở thành những đứa bé không nơi nương tựa. Tôi càng nghĩ lại càng căm hận,

hay cho cái kế một mũi tên trúng ba con chim kia!

Chỉ chừng nửa tuần hương sau, Ôn Thực Sơ và

Vệ Lâm đã đồng thời chạy đến. Hai người bọn họ cầm chiếc áo kia lên xem xét tỉ

mỉ một hồi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh sợ. Tôi thấy bọn họ

như vậy thì lập tức hiểu được là có chuyện gì. Ôn Thực Sơ và Vệ Lâm vội vàng

kêu cung nữ mang nước nóng tới rửa tay, rồi Ôn Thực Sơ khom người, hỏi: “Chẳng

hay chiếc áo này là từ đâu mà có?”

Tôi cười gượng, nói: “Là do ta tự tay lựa

chọn rồi giao cho phủ Nội vụ bảo quản. Nếu không phải hôm nay ta tới đây đúng

lúc, chỉ e chiếc áo này sớm muộn gì cũng được mặc lên người nhị Hoàng tử, từ đó

gây ra đại họa!”

Trinh Quý tần vốn im lặng một hồi lâu không

nói năng gì, lúc này chợt ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Trùng hợp vậy sao?”

Tôi còn chưa kịp nghe rõ, Ôn Thực Sơ đã cau

mày, đột nhiên nghĩ tới một việc, bèn hỏi: “Vừa rồi sau khi lật xem chiếc áo

này, nương nương và Trinh Quý tần có dùng nước nóng và rượu mạnh rửa tay ngay

không?”

Tôi kêu lên “a” một tiếng, cảm thấy lòng

bàn tay lạnh giá tột cùng, hoang mang đáp: “Không.”

Sắc mặt đột nhiên tái nhợt chẳng còn chút

huyết sắc, Ôn Thực Sơ bước vọt tới cầm lấy bàn tay tôi lật xem, cặp mắt lộ rõ

vẻ kinh hoàng khó giấu, thấp giọng quát: “Nương nương thật hồ đồ! Tuy người

trưởng thành không dễ gì bị đậu mùa, nhưng thể chất nương nương vốn có tính

hàn, lỡ may nhiễm bệnh thì biết phải làm sao? Sao nương nương có thể quên rửa

tay chứ?” Hò hét với phi tần chính là tội đại bất kính, Ôn Thực Sơ nhất thời

nôn nóng nên quên cả quy củ, thế nhưng vẻ quan tâm trong lời nói được thể hiện ra

rất rõ ràng, Cận Tịch bất giác lộ vẻ xúc động.

Tôi lòng thầm cảm kích, nhưng cũng biết cứ

thế này thì không ổn, vội rụt tay về giấu vào trong tay áo. Vệ Lâm đứng bên

cạnh vội vàng dặn dò Phỉ Văn vốn hầu hạ kề bên mang rượu mạnh và nước nóng tới,

nói: “Mời hai vị nương nương rửa tay luôn đi, đợi lát nữa uống thêm chút thuốc

trừ tà là không có gì đáng ngại rồi.”

Thế rồi Bùi Văn liền cẩn thận hầu hạ chúng

tôi rửa tay, mọi việc coi như ổn thỏa. Phỉ Văn vốn là cung nữ hầu hạ ở khu vực

bên ngoài trong cung của tôi, lẽ ra không được hầu cận thế này, nhưng vì hôm

nay thị được sai đi mời Ôn Thực Sơ và Vệ Lâm tới, do đó mới tạm thời chưa lui

ra ngoài. Lúc này tôi thấy thị chỉ cúi đầu làm việc, không để tâm gì tới mọi

chuyện xung quanh, bất giác có chút kinh ngạc, thầm nghĩ trước đây mình quả có

hơi sơ suất, ả cung nữ trước mắt rõ ràng thuộc loại có thể dạy dỗ được.

Cận Tịch thấy Phỉ Văn đã ra ngoài đổ nước,

liền ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Trong cung đã lâu lắm rồi chưa thấy bệnh

đậu mùa, hôm nay đột nhiên xuất hiện hiển nhiên là có ý nhằm vào nhị Hoàng tử,

không thể tùy tiện bỏ qua được. Hôm qua chiếc áo khi ở trên tay nương nương vẫn

còn bình thường, chúng ta chỉ cần tới phủ Nội vụ điều tra một chút là ắt ra

manh mối.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, chợt thấy Vệ Lâm

dùng một chiếc kẹp cặp chiếc áo đó lên bỏ vào trong khay, kêu một ả cung nữ đã

bịt kín mũi miệng bưng ra ngoài. Tôi liếc nhìn Cận Tịch, khẽ dặn dò: “Đừng để

tin tức lộ ra ngoài kẻo đánh cỏ động rắn.” Cận Tịch hiểu ý, lập tức dẫn ả cung

nữ kia đi, sau đó liền đích thân điều tra sự việc.

Cận Tịch giờ đang là Thượng cung, tính tình

lại cẩn thận, chu đáo, tôi tất nhiên không lo lắng gì. Ôn Thực Sơ kê một đơn

thuốc sai cung nữ đi sắc cho tôi và Trinh Quý tần uống, sau đó mới yên tâm rời

đi.

Sau một phen phong ba như vậy, Trinh Quý

tần sớm đã sợ đến nỗi mặt mày tái mét, hai tay run lẩy bẩy không ngừng. Tôi đỡ

nàng ta ngồi xuống giường, cố gắng trấn định tâm thần, ôn tồn nói: “Muội yên

tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng để có một câu trả lời thỏa đáng cho

muội.”

Nàng ta bám tay phải vào thành giường, tay

trái đặt lên lồng ngực, đôi bờ môi đã hơi tím tái, mấy lọn tóc rối bù xù sau

tai, trong cặp mắt long lanh chứa đầy những tia sợ hãi sâu sắc. “Bái Nhi!” Nàng

ta đột nhiên đứng dậy gọi nhũ mẫu vào, đưa tay đón lấy Dư Bái đang ngủ say từ

trong tay nhũ mẫu vốn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, ôm chặt thằng bé vào

trước ngực, coi nó như báu vật quý giá nhất trên thế gian.

Tôi vội đuổi nhũ mẫu ra ngoài, nhẹ nhàng

ngồi xuống bên cạnh nàng ta. “Muội muội đừng sợ.”

Đôi môi nàng ta hơi máy động, hai hàng nước

mắt trong veo chậm rãi chảy xuống. “Là ai muốn hại con của muội?” Nàng ta vừa

giận dữ vừa đớn đau, lớn tiếng nói: “Cô ta đã nhận được sự sủng ái của Hoàng

thượng, sớm muộn gì cũng sẽ có đứa con của mình, tại sao lại còn muốn đoạt mạng

con của muội như thế chứ?”

Thoáng trầm ngâm một chút, tôi chậm rãi

nói: “Vinh Tuyển thị tuy đang đắc sủng, nhưng chưa chắc đã dám hãm hại con của

muội đâu.”

Nàng ta khẽ lắc đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ thê

lương và căm phẫn. “Tỷ tỷ không biết đấy thôi, hôm nay gặp mặt ở Thượng Lâm

uyển, Xích Thược nói với muội là Không Thúy điện thanh tịnh, cô ta muốn bỏ Ủng

Thúy các để tới Không Thúy điện ở, hỏi muội có chịu nhường không.”

Tôi nghe thế thì cả giận, trầm giọng nói:

“Cô ta lại dám vô lễ đến vậy sao? Chỉ là một Tuyển thị nho nhỏ mà không ngờ

cũng dám ngấp nghé ngôi vị Quý tần!”

Trinh Quý tần mím chặt đôi môi, nhìn quanh

Không Thúy điện, nói: “Tỷ tỷ chưa biết đấy thôi, Không Thúy điện vốn không mang

tên là Không Thúy, mà là Hồng Nhụy đường, cái tên Không Thúy là do Hoàng thượng

đặt trong lần đầu tiên giá lâm nơi đây. Ngài nói cái tên Hồng Nhụy quá tục,

liền đổi tên mới cho nó, lấy đó để nói tới ưu điểm duy nhất của muội là thanh

tịnh.” Nói tới đây, hai bờ má nàng ta bất giác ửng hồng, để lộ mấy tia yêu kiều,

e thẹn.

Chắc hẳn năm xưa khi mới vui vầy cá nước,

Huyền Lăng cũng khá có tình cảm với nàng ta. Tôi nở một nụ cười tươi tắn. “Muội

muội quả thực rất hợp với tòa Không Thúy điện này, nhưng ưu điểm của muội đâu

phải chỉ có một, muội thực đã xem nhẹ bản thân quá rồi.”

“Không Thúy điện nguyên là ấn chứng cho

tình cảm một thời của Hoàng thượng với muội, không ngờ cô ta lại được voi đòi

tiên, ngay tới Không Thúy điện cũng muốn chiếm đi mất. Muội và Hoàng thượng chỉ

có một đứa bé này thôi, cô ta hẳn cũng muốn hãm hại cho bằng được.” Nàng ta khẽ

thở dài than: “Tỷ tỷ không biết đấy thôi, Xích Thược tâm tính cao ngạo, hoàn

toàn không giống với các cung nữ bình thường.”

Thì ra sáng nay đã có chuyện như vậy, chẳng

trách nàng ta lại đưa ra phán đoán này, có điều tôi vẫn không đồng tình với suy

nghĩ của nàng ta lắm, bởi trong cung số người ghen tị với Trinh Quý tần không

hề ít, kẻ ra tay chưa chắc đã là Vinh Xích Thược. Tôi bèn nói: “Muội muội khó

khăn lắm mới sinh được nhị điện hạ, bây giờ trong cung người đỏ mắt với muội có

rất nhiều. Ta khuyên muội chớ nên tự than tự vãn mà hãy tập trung toàn bộ tinh

thần, cố gắng bảo vệ cho nhị điện hạ được bình an.”

Trinh Quý tần nước mắt lưng tròng, đảo mắt

qua nhìn tôi một chút rồi mới do dự hỏi: “Tỷ tỷ sẽ không hại muội chứ?”

Tôi bất giác cả kinh. “Muội muội nghi ngờ

ta?”

Nàng ta vội lau nước mắt, hạ giọng nói:

“Yến Nghi không dám.” Sau đó lại cầm lấy bàn tay tôi, cất giọng khẩn thiết:

“Yến Nghi thương tâm quá nên hồ đồ, khó tránh khỏi có chút thần hồn nát thần

tính, mạo phạm nương nương, mong nương nương thứ tội.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống, nhưng ngoài mặt

lại không để lộ ra chút nào, kéo bàn tay nàng ta lại, nói: “Người làm mẹ có ai

mà không lo lắng cho đứa con của mình đâu, muội muội nảy lòng nghi ngờ cũng là

lẽ thường.” Sau đó liền lộ vẻ nghiêm túc. “Ta chỉ nói với muội một câu này

thôi, năm xưa ta từng vì tin lời của kẻ tiểu nhân mà cái thai bốn tháng đã

không giữ được, do đó hiểu rất rõ nỗi đau mất con to lớn đến nhường nào, quyết

không bao giờ muốn khiến người khác phải chịu cùng một nỗi đau như thế.”

Trinh Quý tần thoáng lộ vẻ hổ thẹn và không

đành lòng, cúi đầu khẽ nói: “Khiến tỷ tỷ phải nhắc tới chuyện thương tâm như

thế, đây quả thực là lỗi của muội.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Đằng nào cũng là chuyện

thương tâm, có nhắc đến hay không thì cũng đâu có gì khác biệt.” Sau đó lại

đứng dậy, nói: “Muội muội nhất định phải giữ cho bản thân khỏe mạnh, như vậy

mới có thể bảo vệ được những người bên cạnh mình, nhớ lấy, nhớ lấy.” Dứt lời

liền cáo từ rời đi.

Tôi đang thầm buồn bực, không muốn về cung

ngay để khiến Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu phải lo lắng, thế là bèn quyết định đi

tới cung của Kính Phi. Đi được nửa đường, từ ngã rẽ mé kế bên chợt có một nữ tử

thân hình gầy guộc, ẻo lả chậm rãi bước ra, cúi đầu nhún gối hành lễ. “Thục phi

nương nương kim an.” Nữ tử đó giọng khàn khàn, khi nói chuyện rõ ràng đã phải

cố hết sức. Tôi nhất thời không nghe ra được là ai, bèn nói: “Ngẩng đầu lên ta

xem nào!”

Nữ tử đó chậm rãi ngẩng lên, khóe miệng

thấp thoáng một nét cười tủm tỉm, ung dung nói: “Mới mấy tháng không gặp mà tỷ

tỷ đã không nhận ra Lăng Dung rồi sao?”

Nàng ta cài xéo một chiếc thoa bạc trên

đầu, trên người là một chiếc áo lông màu đỏ nửa mới nửa cũ, phía dưới mặc một

chiếc váy dài xanh biếc hơi nhăn, mà nếu tỉ mỉ nhìn kĩ, nơi mép váy và cổ tay

áo của nàng ta đều có mấy chỗ sứt chỉ, lại càng khiến vẻ ảm đạm tăng thêm mấy

phần.

Tôi mỉm cười thư thái. “Không phải là không

nhận ra, ta chỉ thấy ngạc nhiên vì sao mới tháng Mười mà muội muội đã mặc áo

lông thế này? Chắc hẳn muội muội thân thể yếu đuối, mà nỗi giá lạnh trong lòng

còn hơn là gió lạnh ngoài trời.”

An Lăng Dung không hề khó chịu, khóe miệng

hơi nhếch lên tươi cười thản nhiên. “Lăng Dung đã quen thấy sự đời nóng lạnh,

bị người ta khinh ghét cũng không tới mức quá buồn. Giờ đây Cảnh Xuân điện không

có than sưởi ấm, Lăng Dung chẳng muốn xin người ta bố thí cho, chỉ đành tự mình

tìm cách giữ ấm mà thôi.”

“Vậy sao?” Tôi chẳng buồn để ý tới nàng ta,

cặp mắt chăm chú nhìn vào một gốc cổ thụ chọc trời xung quanh quấn đầy dây leo

xanh biếc. “Quý tần hãy nhìn những sợi dây leo kia xem, chúng cần phải bám vào

thân cây thì mới có thể tiếp tục sinh tồn. Nhưng cây và dây leo tốt xấu gì cũng

nương tựa vào nhau nhiều năm, đâu có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.” Sau đó lại

khẽ mỉm cười. “Lương Đa Thụy làm tổng quản phủ Nội vụ kiểu gì vậy? Muội muội

tốt xấu gì cũng là Quý tần, chẳng qua chỉ tạm thời nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà

thôi.”

An Lăng Dung khẽ cười tự giễu: “Hoàng hậu

phượng thể bất an, chắc chẳng có thời gian rảnh mà để ý tới việc này.” “Quả

đúng là như vậy, hiện giờ Vinh Tuyển thị đang rất được Hoàng thượng sủng ái, cô

ta xuất thân cung nữ, ắt có thể hầu hạ Hoàng thượng chu đáo vô cùng, Hoàng hậu

cũng nhờ thế mà có thể nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng phượng thể.” Dường như chợt nhớ

tới việc gì, tôi liền chậm rãi nói: “Hoàng thượng đã lệnh cho Quý tần phải ở

yên trong cung để tránh gây chuyện thị phi rồi cơ mà, sao Quý tần lại ra ngoài

thế?”

An Lăng Dung hờ hững liếc tôi, mỉm cười

bước lại gần, giọng nói lộ rõ vẻ sắc bén: “Người ngoài chê muội chẳng lành,

nhưng tỷ tỷ nhất định biết rõ muội có thật sự là chẳng lành hay không, chẳng

lành ở chỗ nào.”

Khi nàng ta bước lại gần có một làn hương

thơm bay tới, tôi vội nín thở theo bản năng, không muốn ngửi thấy bất cứ thứ

mùi nào bay ra từ người nàng ta, còn đưa khăn tay lên che mũi, cười lạnh, nói:

“Bản cung chẳng qua chỉ nói vui một câu thôi, Quý tần hà tất phải nhắc lại việc

mình mang tấm thân chẳng lành như thế, vậy há chẳng phải là tự hạ thấp bản thân

sao? Đã không tiện ra khỏi cửa, lại giữ nhiều tâm tư trong lòng như vậy, Quý tần

rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay, ai mà biết được liệu có phải là do thường

ngày lo nghĩ quá nhiều hay không?”

“Tỷ tỷ vốn biết muội là người hèn mọn rồi,

mà trên đời này quý nhân nhiều bao xiết, nên người ta lại càng coi rẻ muội hơn,

Lăng Dung chỉ có thể tự cường mà thôi.”

“Tự cường tất nhiên là tốt, ai nói nữ nhi

trên đời này đều chỉ là hạng liễu yếu đào tơ.” Tôi nhìn nàng ta bằng ánh mắt

mang đầy những tia lạnh lùng khó giấu. “Nhưng đừng nên dùng nhầm tâm cơ kẻo

uống mất tính mạng của bản thân, con người vốn thường không biết thế nào là đủ,

tự cường quá mức để rồi phải nhận kết cục đau thương.”

“Vậy cũng phải.” Giọng nói của An Lăng Dung

tựa những lát dao mỏng cứa lên làn da tôi: “Bây giờ trong cung làm gì có ai đắc

thế hơn tỷ tỷ đâu, và cũng chẳng có ai lẻ loi, cô quạnh như Lăng Dung.” An Lăng

Dung chăm chú nhìn tôi, ánh mắt mang theo những tia tham lam như muốn nuốt

chửng tôi vậy. Chỉ sau khoảnh khắc, nàng ta bất ngờ nở một nụ cười tươi. “Tỷ tỷ

là người phúc phận sâu dày, Lăng Dung dù chẳng lành đến mấy thì cũng chỉ cần

được hưởng sái một chút vận may của tỷ tỷ là có thể hóa nguy thành an thôi. Có

tỷ tỷ ở đây rồi, Lăng Dung còn phải sợ gì nữa chứ?”

Nỗi chán ghét nơi đáy lòng tôi cuồn cuộn

trào dâng, tôi phải cố hết sức kiềm chế mới có thể chậm rãi nói ra từng từ:

“Muội muội quá lời rồi, bản cung tất nhiên sẽ nhớ mãi tình nghĩa của muội muội

với bản cung ngày trước, sau này hết lòng đáp đền, quyết chẳng dám quên.”

An Lăng Dung khom người hành lễ, bộ dạng

kính cẩn vô cùng. “Muội muội cũng thế.” Dứt lời liền xoay người rời đi, nhanh

chóng biến mất giữa cảnh sắc mùa thu đẹp như tranh vẽ.

Hoán Bích lặng lẽ bước ra từ sau lưng tôi,

nhìn theo bóng lưng An Lăng Dung mà phỉ phui một cái, ngay sau đó liền cất

giọng vui vẻ: “Nghe cô ta nói chuyện thì hình như giọng hát đã hỏng thật rồi.”

Tự nơi đáy lòng tôi cũng dâng lên một tia

sảng khoái, bên khóe miệng thoáng hiện nụ cười. “Thủ đoạn của Hồ Chiêu nghi quả

đúng là ghê gớm thật.”

Hoán Bích khẽ gật đầu, trong mắt lộ rõ sát

cơ, quay qua phía tôi đưa tay làm động tác cứa cổ. Tôi nào phải không muốn như

thế, nhưng lại chỉ có thể lắc đầu.

Hoán Bích nôn nóng nói: “Tiểu thư, cô ta

bây giờ đã thất sủng, vừa hay có thể lẳng lặng giải quyết cô ta.” Trong cặp mắt

trong veo của muội ấy lóe lên một tia sáng rực. “Chúng ta hoàn toàn có thể...

bỏ độc.”

Chiếc vòng vàng chạm khắc hình “Hằng Nga

lên cung trăng” trên tay tôi truyền tới cảm giác hơi lành lạnh, tựa như một

chiếc khóa khóa chặt lấy sinh mệnh của tôi. Ánh dương dịp thu muộn mang theo

mấy tia ấm áp, nhẹ nhàng rải xuống mặt đất bao la, bao phủ lên mỗi một con

người. Tôi ngẩng lên nhìn một con bồ câu trắng tự do bay lượn giữa bầu trời bao

la, cất giọng nhẹ nhàng: “Trong chốn cung đình này, chết chính là cách giải

thoát tốt nhất. Cô ta vốn được sủng ái rất mực, tính tình lại hiếu thắng, bây

giờ thì thất sủng chịu nhục, quả thực là còn khó chịu hơn phải chết cả trăm

lần.” Dừng một chút tôi lại tiếp: “Ta muốn giết cô ta tất nhiên dễ như trở bàn

tay, nhưng bây giờ ta vừa được phong làm Thục phi, người ngoài ắt đều coi ta

như cái gai trong mắt, muốn tìm cách lật đổ ta. Không đến lúc căn cơ vững chắc,

ta mà ra tay sẽ chỉ khiến người ta tìm được cơ hội để lợi dụng, thực là được

chẳng bằng mất.”

Hoán Bích giật mình hiểu ra, liền cười lạnh

một tiếng, nói: “Nô tỳ hiểu rồi, chúng ta chỉ cần nhịn cô ta một thời gian nữa

thôi. Nô tỳ phải đi đánh tiếng với các vị nương nương, tiểu chủ trong cung để

mọi người cùng quan tâm tới An Quý tần thật nhiều mới được.”

Nỗi oán hận chất chứa trong lòng tôi nhiều

năm lúc này rốt cuộc cũng đã bùng lên. “Cô ta trong thời gian đắc sủng vốn đã

đắc tội với rất nhiều người rồi, chẳng cần muội khiêu khích thêm đâu. Bọn họ ai

nấy đều mong có thể bước tới đạp cho cô ta một cái, chúng ta cứ đứng kế bên

quan sát là được rồi.”

Tôi ở lại chỗ Kính Phi đến gần tối rồi mới

trở về Nhu Nghi điện. Bây giờ tôi đã không còn nhắc gì tới việc đưa Lung Nguyệt

về Nhu Nghi điện nữa, chỉ thường xuyên qua chỗ Kính Phi vui đùa cùng nó, nó rốt

cuộc cũng đã gần gũi với tôi hơn một chút. Khi tôi về đến nơi, chỉ thấy Cận

Tịch dẫn theo các cung nhân chờ sẵn bên ngoài, lại đích thân bước tới đỡ tôi

vào trong, dâng lên một chén trà Lục lạp vân vụ, ôn tồn nói: “Trà này phải qua

ba lần nước mới lên màu đấy, mời nương nương nếm thử xem có vừa ý không.”

Tôi khẽ nhấp một ngụm, tay cầm chén trà

không nói năng gì. Hoán Bích hiểu ý, liền dẫn tất thảy mọi người lui đi, chỉ để

lại một mình Cận Tịch ở bên cạnh tôi. Tôi hơi nhướng mày lên một chút, Cận Tịch

khẽ nói: “Cung nữ Mạt Nhi ở phủ Nội vụ là người quản lý chỗ quần áo này, nhưng

khi nô tỳ tới nơi thì cô ta đã treo cổ chết trong phòng rồi. Cô ta từng là thị

nữ hầu hạ bên cạnh Trinh Quý tần, khi Trinh Quý tần vừa có thai, trên cổ tay

nổi một cái nhọt độc, Mạt Nhi nói là rau sam tính hàn, có công hiệu hoạt huyết

khử ứ, dùng nấu cháo có thể tiêu nhọt, liền tự ý quyết định nấu cháo cho Trinh

Quý tần ăn. May mà Vệ thái y kịp thời nhìn thấy, nói là rau sam có thể gây sẩy

thai, đặc biệt là thai phụ vừa mang thai tuyệt đối không thể đụng đến. Y lại

thấy trong chỗ đồ ngọt điểm tâm của Trinh Quý tần có kẹo mạch nha, liền nói là

phụ nữ đang mang thai không nên ăn nhiều. Trinh Quý tần niệm tình cô ta vì

thiếu hiểu biết nên mới gây ra rắc rối, do đó cũng không phạt nặng, chỉ đuổi

khỏi cung của mình.”

“Ngươi nghi ngờ Mạt Nhi vì ôm hận trong

lòng nên mới trả thù Trinh Quý tần sao?”

Cận Tịch nói: “Đó là kết luận của phủ Nội

vụ, nhưng Mạt Nhi chưa từng xuất cung, làm sao kiếm được dịch độc của bệnh đậu

mùa. Nô tỳ ngờ rằng cô ta sớm đã bị mua chuộc, luôn rình rập hãm hại Trinh Quý

tần, bây giờ thì bị người ta diệt khẩu, coi như là chết không có đối chứng.”

Tôi chậm rãi lần tràng hạt làm bằng ngọc

bích trong tay, sau một thoáng trầm ngâm liền buồn bã nói: “Trinh Quý tần vốn

tính tình nhạy cảm, chỉ e bây giờ đã sinh lòng nghi ngờ ta rồi.”

Cận Tịch lặng lẽ gật đầu. “Trước đây Trinh

Quý tần không có con, bây giờ nhị Hoàng tử ngang tuổi với Hoàng tử của chúng

ta, chỉ e sau này...”

Trinh Quý tần là một nữ tử thanh tân, thoát

tục, hoàn toàn có thể làm bạn được, nếu sau này thật sự vì ngôi báu mà phải trở

mặt với nàng ta... Tôi không kìm được khẽ thở dài một tiếng. Nghĩ tới tình cảnh

năm xưa khi An Lăng Dung còn ở nhờ trong Chân phủ, sau đó cùng tôi vào cung,

trong lòng tôi lại càng dâng lên muôn niềm cảm khái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Quyển 6 - Chương 20: Mấy tầng mây sâu bao nhung nhớ

Có thể bạn thích