Phong Vân nói xong, biểu tình của Á Phi cũng không thay

đổi nhiều lắm, Mộc Hoàng lại cúi đầu nhìn thật sâu vào Phong Vân đang

trong lòng mình .Phong Vân thấy vậy, ngửa đầu kiễng mũi chân hôn lên môi Mộc Hoàng một cái, giả bộ đáng thương cười hề hề nói:“Không cần ta nữa sao?”

Mộc Hoàng nhìn vẻ mặt tỏ ra đáng thương của Phong Vân,

rõ ràng biết nàng tuyệt đối không đáng thương như vậy, nhưng lòng hắn

lại không thể kiềm chế được.

Kiếp này hắn làm sao có thể để nữ nhân này rời xa hắn?

Chẳng lẽ bởi vì trước kia không biết thế nào là tình yêu nên không nhận ra được?

“Đương nhiên không phải.” Mộc Hoàng nói năng rất có khí phách rồi cúi đầu xuống, hôn thật mạnh vào môi Phong Vân.

“Nhưng mà, sau này còn như vậy, ta nhất định sẽ buông.”

Phong Vân nghe vậy ôm lấy Mộc Hoàng, nghiêng đầu ghé sát vào cổ Mộc Hoàng, nhẹ nhàng cắn Mộc Hoàng một cái.

Không có, tuyệt đối sẽ không có lần nữa.Từ nay về sau,

nàng nguyện toàn tâm toàn ý đối với tình cảm này.Giữa hai người lúc này

hoàn toàn chỉ có tình ý dạt dào.

Lần đầu tiên, Mộc Hoàng được thấy Phong Vân biểu lộ hết

tình cảm ra bên ngoài, không chút nào giấu giếm Điều này khiến cho hắn

cảm thấy rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích