Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 172: Di sản

Nhân viên phục vụ bên cạnh bước đến không đúng lúc, giơ áo và giày Tống Triều Dương vừa mới thay lên.

“Xin chào, thưa anh chị,” Nhân viên phục vụ lễ phép nói với hai người, “Xin hỏi cần gói lại chiếc áo vừa mới thay ra không?”

“Không cần đâu!”

Không đợi Tống Triều Dương mở miệng, Lý Hương Quân khách sáo mà nói: “Phiền cô xử lý giúp tôi, cảm ơn!”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng xinh đẹp hiểu ý gật đầu.

Tống Triều Dương há miệng, nhưng vẫn quyết định bây giờ tốt nhất đừng phát biểu ý kiến gì.

Lý Hương Quân xoay đầu lại, nghiêng người nói với Tống Triều Dương, “Đi thôi!” Giọng điệu rất tự nhiên, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương im lặng gật đầu, đi theo sau, hai người cùng nhau đi đến quầy thu ngân.

“Quẹt thẻ!” Lý Hương Quân lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho nhân viên thu ngân ở cửa hàng quần áo.

Nhân viên thu ngân và nhân viên hướng dẫn mua hàng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều tỏ ra vẻ kinh ngạc.

Tống Triều Dương bật cười, cậu biết rõ hai cô gái xinh đẹp này chắc hẳn tưởng mình là kẻ ăn bám.

Tống Triều Dương ho nhẹ một tiếng, hai cô gái này chợt bừng tỉnh, nhân viên thu ngân nhanh chóng thao tác.

Tống Triều Dương cũng không hề khách sáo với Lý Hương Quân, bây giờ trong túi cậu còn sạch hơn cả mặt, đừng nói là mua quần áo, ngay cả tiền mua đôi vớ cũng không có.

“Trở về em sẽ trả lại cho chị!” Tránh khỏi nhân viên hướng dẫn mua hàng và nhân viên thu ngân, Tống Triều Dương áp sát vào bên tai nhẹ nhàng nói với Lý Hương Quân.

“Trả cái gì mà trả, coi như quà chúc mừng cậu!” Cảm nhận được hơi thở Tống Triều Dương, lỗ tai Lý Hương Quân ngứa ngáy, tai dần dần đỏ lên, thậm chí liên tục hai lần nhập sai mật mã, nhờ sự nhắc nhở của nhân viên thu ngân, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Đây là thẻ và hóa đơn của chị, còn có hóa đơn đỏ, mời chị giữ kĩ!” Nhân viên thu ngân cầm hóa đơn quẹt thẻ và hóa đơn đỏ đưa cho Lý Hương Quân xem, đợi sau khi Lý Hương Quân gật đầu mới đựng vào một phong thư nhỏ, cầm hai tay đưa cho Lý Hương Quân.

Tống Triều Dương nhìn lướt con số trên hóa đơn, trong lòng âm thầm đếm những số nằm trước số lẻ.

Một, hai, ba…

Tổng cộng có sáu con số, Tống Triều Dương liền không còn bình thản nữa.

“Đợi một chút, bao nhiêu tiền?”

“181.600 đồng, nhận của cô chẵn 180 ngàn!” Nhân viên thu ngân khách sáo cười.

“Sao mắc như vậy?” Tống Triều Dương kêu lên một tiếng.

Tuy khái niệm đối với tiền của Tống Triệu Dương quả thật rất mờ nhạt, mà số tiền dư trong thẻ cũng rất nhiều, mua thêm mấy chục bộ cũng còn dư dả. Nhưng không có nghĩa rằng cậu bằng lòng để cho một người phụ nữ có mối quan hệ tạm thời chưa thân thiết lắm chi trả cho cậu nhiều tiền như vậy.

“Sản phẩm chúng tôi là thương hiệu cao cấp quốc tế, tuyệt đối là món đồ vượt giá trị…”

Nhân viên thu ngân và nhân viên hướng dẫn bán hàng mỉm cười giải thích. Tuy cố tình che giấu, nhưng Tống Triều Dương vẫn nhận ra được vẻ khinh bỉ không dễ phát hiện ra từ trong mắt hai cô gái xinh đẹp này.

Tống Triều Dương cũng chẳng thèm so đo với loại người này. Nhưng không ngờ Lý Hương Quân vừa cầm lấy phong thư đó, lập tức kéo theo Tống Triều Dương rời khỏi cửa hàng quần áo.

“180 ngàn, có thể mua được chiếc xe hơi rồi đấy!” Đi trên con đường lớn, trong miệng Tống Triệu Dương lẩm bẩm nói.

“Có thể đừng làm mất mặt như vậy được không!” Lý Hương Quân bĩu môi khinh bỉ nói, “Dù sao cậu cũng là phú tam đại, thật sự không biết trước kia cậu sống như thế nào!”

“Vấn đề là chị đã chi nhiều tiền cho em như thế, vậy sao mà được? Đợi sau khi em về nhà sẽ trả cho chị liền!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu.

Lý Hương Quân cười lạnh một tiếng, “Coi như là vì tôi muốn cám ơn cậu, giúp tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, muốn tặng quà cho cậu được chưa? Sao nào, sợ bị người ta nói cậu ăn bám à? Không phát hiện ra chỉ số thông minh của cậu thấp như vậy đấy?”

“Có ý gì?” Tống Triều Dương khó hiểu hỏi.

“Cậu có biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền nhờ vào vụ ủy thác này của cậu không?” Thấy Tống Triều Dương thật sự vẫn chưa hiểu, Lý Hương Quân trợn ngược mắt nói.

“Vụ nào? Là vụ giúp tôi rửa oan, khiến tôi vô tội phóng thích à? Tống Triều Dương hỏi.

“Đây chỉ là một phần trong đó!” Lý Hương Quân càng nhìn càng thấy Tống Triều Dương có chút đáng yêu, “Đương nhiên là vụ làm người giám hộ của cậu rồi!”

Tiếp đón ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân chỉ vào chiếc xe đua thể thao Porsche ở nơi không xa nói,

“Tiền hoa hồng của vụ này, mua thêm mười chiếc xe như vậy cũng đủ, có cần tôi tặng cậu một chiếc không?”

Tống Triều Dương kinh ngạc đến há hốc mồm ra, đần độn đứng tại chỗ, hồi lâu mới hỏi đến, “Nhiều như vậy sao?”

Cho dù một chiếc chỉ có một triệu mấy, vậy mười chiếc cũng phải hơn chục triệu rồi chứ, ông nội lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Huống chi đây chỉ là tiền hoa hồng cho người mình ủy thác làm đại lý mà thôi.

Không, tuyệt đối không thể nào!

Tống Triều Dương lắc lắc đầu.

Tống Triều Dương không chắc ông lão có nhiều tiền như vậy hay không, nhưng cậu tuyệt đối dám khẳng định, ông lão tuyệt đối sẽ không làm kẻ ngu. Bên trong nhất định có vấn đề.

Sau khi bắt gặp Mèo Rừng ở trên đường, Tống Triều Dương đã bắt đầu nghi ngờ.

Anh hai lại không quen biết mình!

Tống Triều Dương biết Lão Nhị luôn ở bên cạnh ông nội, Lão Nhị không biết mình của bây giờ, vậy chứng tỏ rằng ông nội cũng không biết mình của bây giờ. Chuyện gì đây?

“Này, không phải bị dọa đến khùng rồi chứ!” Tiếng cười của Lý Hương Quân cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Triều Dương.

“Quả nhật không ngờ đến!” Tống Triều Dương ngơ ngác gật đầu.

“Không phải chứ?” Trái lại Lý Hương Quân bị dọa đến giật nảy mình.

“Vậy cậu có biết Tống Trường Sinh để lại cho cậu bao nhiêu di sản không?” Lý Hương Quân lại hỏi.

Tống Triều Dương ngơ ngác lắc đầu.

Trước kia cậu luôn cho rằng, tài sản thừa kế chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò ông nội dùng để che mắt và đánh lừa người khác mà thôi. Thậm chí cậu từng nghi ngờ số tiền dư trong thẻ ngân hàng để lại cho mình có phải là thật hay không. Nhưng khi biết được số tiền ủy thác Lý Hương Quân làm người giám hộ của mình không ngờ lại hơn chục triệu, trong lòng cậu đã bắt đầu lung lay rồi.

“Có muốn biết không!” Lý Hương Quân dụ dỗ nói.

“Chị biết ư?” Tống Triều Dương hơi có chút ngạc nhiên. Nhìn bộ dạng nói chuyện của Lý Hương Quân, chẳng lẽ thật sự có một khoản di sản để lại cho mình sao?

“Tôi không biết!” Lý Hương Quân từ từ lắc đầu một cái, trên mặt nở một nụ cười kỳ lạ, “Nhưng chúng ta có thể điều tra!”

“Đi đâu điều tra!” Tống Triều Dương theo bản năng hỏi.

“Chỗ đó!” Lý Hương Quân giơ ngón tay ngọc ngà lên, chỉ về một hướng khác trên con đường.

Một nơi khác ở đầu ngón tay là các tòa cao ốc không thấy tận cùng, Tống Triều Dương chợt vụt lên ý tưởng, nghĩ ra một khả năng.

“Ngân hàng quốc tế?”

“Thông minh!” Lý Hương Quân búng tay một cái, “Cậu yên tâm, tuyệt đối là một con số khổng lồ.”

Trong lòng Tống Triều Dương thấp thoáng nắm bắt được một chút manh mối, cậu nghi ngờ, rất nhiều nghi vấn trong lòng mình, rất có thể sẽ tìm được đáp án từ trong ngân hàng này.

Trên mặt Lý Hương Quân lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, bây giờ cậu chỉ có thể nhìn con số mà thôi, không lấy được tiền đâu, nhất định phải đợi năm năm sau. Tôi cũng vậy, mới lấy được 20% thôi, số còn lại mỗi năm lấy một phần!”

Tống Triều Dương không lên tiếng, chỉ là lắc đầu cười.

“Quy tắc của ngân hàng này có chút phiền phức, rất nhiều nghiệp vụ đều phải hẹn trước. E rằng hôm nay không xem được rồi, để tôi hẹn một thời gian, đợi đến ngày đó chúng ta đi chung!” Lý Hương Quân nói.

“Được!” Tống Triều Dương gật đầu.

“Lên xe!” Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe đua thể thao Porsche đậu bên lề đường, Lý Hương Quân mở cửa xe ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Điệp Viên Kỳ Quái Quyển 1 - Chương 172: Di sản

Có thể bạn thích