Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức Tần Thư Dao bị Bạch Thiển bắt đi là một canh giờ sau, bởi vì cung Thái Hòa xảy ra một chút chuyện, cho nên hắn vội vàng chạy về, còn đặc biệt để Mặc Kiếm và Thanh Ngọc ở lại, lại không nghĩ rằng người uy hiếp là Bạch Thiển.

Hơn nữa, trước đó Bạch Thiển đã sớm lên kế hoạch, lấy cớ xe ngựa nhỏ hẹp muốn ở chung một chỗ với Tần Thư Dao, đuổi đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận sang một xe ngựa khác.

"Thuộc hạ bảo vệ chủ không tận lực, xin Tam hoàng tử trách phạt!"

Đám người Mặc Kiếm quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ.

Mộ Thiếu Dục lại phất tay một cái, muốn trách cũng trách hắn nhất thời hồ đồ, biết rất rõ ràng Bạch Thiển có liên quan đến hoàng hậu, vẫn còn để Tần Thư Dao đến gần nàng ta.

"Bọn họ bắt Dao Nhi đi, nhất định là muốn bắt Dao Nhi tới uy hiếp ta! Trước khi đám người kia đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không tổn thương đến Dao Nhi!"

Mộ Thiếu Dục biết âm mưu của đám người Bạch Tu Sinh, hắn cau mày chắp tay đi tới lui vài vòng trong thư phòng, mới nói tiếp: "Trước tiên chúng ta chờ, nhất định bọn họ sẽ truyền tin cho ta!"

Mặc dù thành Đức Hòa không lớn, nhưng muốn tìm chỗ bọn họ ẩn thân cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa như vậy cũng chỉ sẽ chọc giận đám người Bạch Tu Sinh, cho nên Mộ Thiếu Dục quyết định trước tiên chờ tin tức của Bạch Tu Sinh. Hơn nữa Bạch Tu Sinh cũng sẽ không ngu như vậy, sẽ vừa bàn điều kiện với hắn vừa đi tổn thương Tần Thư Dao.

Quả nhiên, qua một ngày sau đó, Bạch Tu Sinh phái người đưa một phong thư cho Mộ Thiếu Dục.

Trong thư cũng không nói yêu cầu gì khác, chẳng qua là muốn một mình Mộ Thiếu Dục đi gặp ông ta.

Mộ Thiếu Dục đúng hẹn đến nơi Bạch Tu Sinh hẹn, mà Bạch Tu Sinh lại sai Liêu Phong đi xung quanh kiểm tra một vòng, sau khi xác định một mình Mộ Thiếu Dục đến mới yên lòng.

"Quả nhiên ngươi rất quan tâm đến nữ nhân này. Chỉ là, không cần lo lắng. Hiện tại nàng được chúng ta hầu hạ ăn uống rất tốt."

Bạch Tu Sinh mang vẻ mặt đắc ý nhìn Mộ Thiếu Dục, nói tiếp: "Hôm nay ta gọi ngươi tới, nhất định ngươi rất yêu thích nữ nhân kia, nguyện ý vì nàng bỏ ra ít hoặc nhiều!"d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

"Rốt cuộc ông muốn thế nào?"

Khuôn mặt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn âm trầm, hai tròng mắt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.

Bạch Tu Sinh ngửa đầu cười phá lên: "Nói vậy ngươi cũng đã sớm điều tra ra những chuyện ta và hoàng hậu nương nương âm thầm làm. Ta muốn cũng không khó khăn, chỉ cần ngươi giao binh quyền trong tay ra đây, như vậy ta lập tức thả nữ nhân kia ra!"

Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, nếu như hắn thật sự gia binh quyền ra, mặc kệ là cho Bạch Tu Sinh hay Hoàng hậu, như vậy vận rủi đang chờ hắn mà thôi.

"Không muốn?" Bạch Tu Sinh nhìn thấu Mộ Thiếu Dục do dự, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không muốn, ngày mai ta sẽ đưa đầu của nữ nhân kia cho ngươi!"

Mộ Thiếu Dục cau mày, trầm tư chốc lát, mới nói: "Muốn ta giao binh quyền trong tay ra, như vậy chắc chắn Hoàng thượng sẽ hoài nghi."

Bạch Tu Sinh thấy có hi vọng, liền cười nói: "Vậy thì một nửa binh quyền. Như vậy ngươi cũng yên tâm một chút!"

Trong tay Hoàng hậu cũng có mấy vạn binh quyền, mà ở bên ngoài kinh thành Bạch Tu Sinh cũng nuôi hơn vạn binh mã, coi như Mộ Thiếu Dục chỉ giao ra nửa binh quyền, như vậy cũng đủ rồi.

Mộ Thiếu Dục thấy Bạch Tu Sinh đáp ứng thoải mái như vậy, thì cũng suy đoán nhất định ông ta cũng có không ít binh mã ở bên ngoài kinh thành, hắn lại âm thầm ngẫm nghĩ chốc lát, mới nói: "Làm sao ta biết được nếu ta giao binh quyền cho ông, ông sẽ trả lại cho ta một Dao Nhi hoàn toàn không tổn thương gì!"

"Chuyện này không cần lo lắng, buổi trưa ngày mai. Ngươi mang binh phù đến, mà ta cũng mang nữ nhân của ngươi đến, tiền trao cháo múc! Thế nào?"

Mộ Thiếu Dục đang chờ những lời này của ông ta, thấy ông ta nói như vậy, nhưng vẫn cố làm do dự, thấy Bạch Tu Sinh bắt đầu có chút không kiên nhẫn, mới gật đầu nói: "Được. Ngày mai tiếp tục gặp mặt ở chỗ này, nếu để ta thấy Dao Nhi bị thương, như vậy một nửa binh quyền ông cũng đừng hòng có được!"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Bạch Tu Sinh nghe vậy lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó liền mang Liêu Phong rời đi.

Cho đến sau khi bọn họ đi xa, Thanh Ngọc đang nấp ở chỗ tối mới đi ra. Hắn ẩn núp cực giỏi, hoàn toàn không có người phát hiện ra hắn. Cho nên mới vừa rồi khi Liêu Phong đi kiểm tra, hoàn toàn không cảm giác được Thanh Ngọc tồn tại.

"Hiện tại đi theo dõi bọn họ, sau đó cứu Dao Nhi ra!"

Mộ Thiếu dục híp hai mắt lại, xem ra kế tiếp hắn còn cần làm một cuộc lớn hơn nữa, muốn để Bạch Tu Sinh biết kết quả đắc tội hắn.

Thanh Ngọc gật đầu, lập tức nhảy đến trên cây, sau đó biến mất ở trong rừng cây.

Trong trạch viện, Bạch Thiển thấy mặt trời bên ngoài quá nóng, lại không yên lòng Tần Thư Dao, cũng trực tiếp chuyển vào trong phòng Tần Thư Dao. Nàng nhìn Tần Thư Dao vẫn còn ở đằng kia xem sách, liền tiến tới liếc mắt nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Dao tỷ tỷ cứ thế mà yên tâm Dục ca ca sẽ đến cứu tỷ sao?"

Tần Thư Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm quyển sách, không để ý tới Bạch Thiển.

Bạch Thiển biết Tần Thư Dao vẫn còn tức giận nàng, thế nhưng vài ngày, nàng đều có thể nhẹ nhàng dụ dỗ Tần Thư Dao đấy thôi. Thấy tỷ ấy vẫn chưa chấp nhận, cũng có chút tức giận. Nàng đưa tay đoạt lấy sách của Tần Thư Dao, sau đó bỉu môi, không vui nói: "Rốt cuộc tỷ còn tức giận bao lâu nữa. Ta đã nói là ta bị buộc bất đắc dĩ. Huống chi những ngày qua, ta cũng đã nói xin lỗi với tỷ rồi. Sao tỷ không chấp nhận!"

Tần Thư Dao nhìn lên, lạnh lùng nói: "Ta muốn ném ngươi vào trong nước, sau đó nói ta không cố ý. Ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Bạch Thiển bất đắc dĩ nhún vai một cái, nói: "Chỉ cần tỷ vui lòng, như vậy đều được!"

"Vậy ngươi thả ta ra. Chính ngươi đều nói ngươi không thích đi theo bọn họ, sao còn phải cấu kết với bọn họ làm việc xấu! Làm chuyện bản thân không thích!"

Bạch Thiển nghe vậy cau mày, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng ông ấy cũng là phụ thân của ta..."

"Vậy ông ta đã vì ngươi mà suy nghĩ gì chưa?"

Lúc này Tần Thư Dao cũng cảm giác bản thân có chút ghê tởm, chỉ là thật sự Bạch Tu Sinh chưa từng vì Bạch Thiển mà suy nghĩ một chút, mà nàng cũng không muốn bị nhốt ở chỗ này.

Bạch Thiển cúi đầu, cũng cảm thấy mất mát: "Nhưng mà, ta cũng không biết đường!"

Tần Thư Dao nghe vậy liền biết có hi vọng, lại nói: "Sợ cái gì, chúng ta đi một đường hướng Bắc. Nếu như gặp được thôn trang hoặc người địa phương, để bọn họ đưa chúng ta đi một đoạn đường là được!"

"Không được. Như vậy nhất định phụ thân ta sẽ đuổi theo!" Bạch Thiển cau mày lớn tiếng nói.

Nếu như bị Bạch Tu Sinh bắt trở lại, như vậy Tần Thư Dao cũng sẽ không thoải mái như hiên tại nữa đâu, chắc chắn bọn họ sẽ hạ thuốc mê với Tần Thư Dao, để cho nàng hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.

Tần Thư Dao thấy Bạch Thiển còn chưa nguyện ý thả mình, liền đoạt lại sách của mình, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi đừng cản trở ta đọc sách!"

Vẻ mặt Bạch Thiển đau khổ, nhưng cũng biết hiện tại Tần Thư Dao chán ghét mình, cho nên cũng trốn một bên, chơi chậu hoa của mình.

"Hôm nay, phụ thân đi đàm phán với Dục ca ca. Nếu như Dục ca ca nguyện ý cứu tỷ, chắc ngày mai tỷ sẽ bình an vô sự!"

Chỉ trong chốc lát, Bạch Thiển vẫn đang cúi đầu chơi chậu hoa, chợt nhẹ giọng nói.

Tần Thư Dao nghe được câu này, không nhịn được nhíu mày, trong lòng nàng cũng có một chút mong đợi. Chẳng qua là mong đợi đi qua, lại hơn nữa là thất vọng.

Nàng biết, Bạch Tu Sinh làm mọi chuyện, đối với Mộ Thiếu Dục mà nói tuyệt đối là rất quan trọng. Nàng cũng biết, bản thân ở trong lòng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không là gì. Vì một nữ nhân, làm sao hắn sẽ chịu buông tha những chuyện quan trọng với mình chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích