Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 232: Có nên lấy thân báo đáp hay không?

“Xin bà bớt đau buồn.” Trương Lư cúi người chào Tần Dung, tiếp đó cúi đầu thể hiện thành ý với hai chị em nhà họ Sầm.

Tần Dung đáp lễ, vẻ mặt lãnh đạm.

Sầm Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào túi văn kiện trên tay anh ta, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng Tần Thiên Kỳ, khóc sụt sịt, trong số tất cả mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có mình cô ta không chú ý đến sự xuất hiện của Trương Lư.

Người có chồng lo mọi việc nên tâm cũng bớt u sầu.

Trương Lư đứng giữa linh đường, cúi đầu gập người với di ảnh, mỗi lần khom lưng đều chín mươi độ tiêu chuẩn, đủ để thể hiện thành ý.

Cúi người ba cái xong, khẽ ho hai tiếng, âm lượng không lớn, là sự tôn trọng đối với người chết, nhưng cũng không nhỏ, đủ để mọi người có mặt đều nghe thấy.

“Tôi là Trương Lư, là thư ký cá nhân của chủ tịch Sầm, ngày 27 tháng 8 năm 2033, tôi đã nhận được sự ủy thác của ông Sầm Chấn Đông, căn cứ vào di nguyện của ông ấy, được nhiếp ảnh gia XX quay phim lưu lại toàn bộ quá trình...”

Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, ai nấy đều vểnh tai lên, kịch hay sắp mở màn rồi!

Thân hình Tần Dung khẽ lung lay, Sầm Đóa Nhi tiến lên đỡ, nhưng bị bà ta lặng lẽ gạt ra.

“Mẹ!” Cô ta đè giọng xuống, từng chữ đều như xen qua kẽ răng rít ra, “Bây giờ là lúc nào rồi? Mẹ vẫn còn giận con sao? Ba đi rồi, chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa vào nhau, nếu chúng ta cũng sụp đổ thì công ty phải làm sao? Mẹ muốn cái đồ nghiệt chủng kia được hời ư?”

Tần Dung cúi đầu lau nước mắt.

Sầm Đóa Nhi tức giận đến phát điên, họ tưởng rằng cô ta không đau lòng sao?

Đó là cha ruột của cô ta đó!

Trái tim con người cũng là máu thịt, sao có thể hờ hững thờ ơ?

Nhưng cô ta hiểu rõ rằng, bây giờ không phải là lúc để bi thương, vẫn còn có một trận đấu ác liệt phải đánh, quyết không thể để thứ thuộc về họ rơi vào tay người ngoài được!

Đặc biệt là quyền cổ phần của công ty…

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi! Cái đồ nghiệt chủng kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm, sao mẹ có thể…”

“Đóa Nhi, đủ rồi.” Tần Dung ngắt lời cô ta, “Mẹ mệt lắm, không muốn thảo luận về những chuyện này nữa.”

“Mẹ!”

Sầm Đóa Nhi tức giận đến đỏ bừng hai mắt, đau xót vì bất hạnh, tức giận vì không tranh giành!

Cô ta chạy vạy khắp nơi là vì ai?

Cô ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo là vì ai?

Nhưng kết quả là cô ta thu được cái gì chứ?

“Có phải mẹ trách con chiều hôm đó đã ép ba ký tên vào bản di chúc mới không?” Cô ta hỏi lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng.

Tần Dung chợt ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ta, kinh ngạc, luống cuống, còn có sự chột dạ vì bị nói trúng.

Quả nhiên là như vậy…

Sầm Đóa Nhi cười, cảm giác thê lương xộc lên tận đầu, nhưng chỉ một giây sau đã dồn nén tất cả nước mắt xuống, cô ta vẫn còn là cô hai lạnh lùng cay nghiệt của nhà họ Sầm.

“Tùy mẹ thôi.”

Nếu họ đã muốn giả bộ thanh cao, muốn ra vẻ, không tranh không cướp, vậy thì đừng trách cô chỉ để ý đến bản thân!

“… Hiện tại nội dung di chúc như sau: Sáu mươi phần trăm cổ phần mang tên ông Sầm Chấn Đông giao cho cô Sầm Đóa Nhi thừa kế, tất cả động sản và bất động sản ở thủ đô giao lại cho vợ là Tần Dung, thương hiệu trang phục Hổ Phách dưới quyền Sầm Thị giao cho Sầm Vân Nhi quản lý, ngoài ra…”

Trương Lư hơi ngừng lại, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng nhìn Sầm Uất Nhiên, “Toàn bộ sản nghiệp của ông Sầm Chấn Đông ở Giang Châu đều chuyển tên sang cho con gái lớn là Sầm Uất Nhiên. Di chúc này là nguyện vọng thực sự của cá nhân ông Sầm, bất kỳ ai cũng không được vì bất kỳ lý do nào làm ảnh hưởng đến quyền thừa kế của những người thừa kế nêu trên với tài sản nêu trên.”

Trương Lư tuyên đọc xong bản di chúc, đưa bản di chúc và bản giấy chứng nhận của luật sư cầm trong tay, nhìn mấy người đương sự, “Nếu có vấn đề gì mời mọi người cứ đưa ra, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng rồi; nếu không có vấn đề gì thì mời mọi người ký tên.”

Giang Dự không hề bất ngờ về kết quả này.

Nhưng, anh ta vẫn đánh giá thấp vị trí của Sầm Uất Nhiên ở trong lòng chú Sầm, “chuyển tên toàn bộ sản nghiệp ở Giang Châu”, chỉ viết mấy con chữ nhẹ tênh liền đã chuyển khối tài sản ngất trời vào trong tay cô con gái mà ông ta thấy có lỗi nhất.

Bất chấp không cần biết Nhiên Nhiên có năng lực gánh vác được khối sản nghiệp khổng lồ như vậy không, cứ thế nhét vào trong tay cô.

Cũng được, cả cuộc đời cũng nên tùy hứng một lần.

Nhìn lại Sầm Uất Nhiên, hiển nhiên cô không biết hàm nghĩa của mấy chữ đó, cũng không biết khối di sản này đối với cô có giá trị thế nào, chỉ cúi đầu, ánh mắt rủ xuống, giống như cây cỏ nhỏ bé vừa chui từ dưới đất lên, mang theo hương thơm thanh mát độc đáo, ngây thơ lại mờ mịt tồn tại trên thế giới mới mẻ này.

Một nửa khoan thai bình tĩnh ở trong đất, một nửa ngước lên bầu trời trong xanh.

Sầm Đóa Nhi thấy hài lòng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ cần có Sầm Thị!

Ôm chặt được gà mẹ, chẳng lẽ còn sợ không có trứng?

Cô ta chỉ biết cô ta sẽ làm tốt hơn cả ba!

Sầm Thị ở trong tay cô ta chắc chắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh…

Nhưng trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác chua xót dâng lên khiến khóe mắt cô ta cay cay, thoáng chốc nước mắt đã chảy ra.

Cô ta đột nhiên nghĩ lại lúc còn nhỏ, ba ôm cô ta vào lòng, cười hỏi, “Đóa Nhi nhà ta lớn lên muốn làm gì nào?”

“Làm chủ tịch!”

Lúc đó, chẳng qua mới chỉ sáu, bảy tuổi, đến công ty mấy lần, đa số thời gian đều ở trong văn phòng, nhìn cấp dưới đi ra đi vào, lúc nào cũng cảm thấy ba ở sau bàn làm việc vô cùng cao lớn.

Có phải là chỉ khi ngồi vào được vị trí đó sẽ có thể khiến người khác phải cúi đầu khom lưng, ngoan ngoãn nghe lời hay không?

“Tại sao Đóa Nhi lại muốn làm chủ tịch nào?”

“Uy phong! Giống như Ultraman, ngày nào cũng được đánh quái thú!”

“Ha ha… vậy sau này vị trí này của ba sẽ nhường lại cho con ngồi, có được không?”

“Được ạ!”

Cuối cùng, ba vẫn thực hiện trọn vẹn lời hứa năm xưa.

Thì ra, ba vẫn chưa bao giờ quên cô ta, còn những chuyện cô ta làm trước đây hóa ra lại giống như một câu chuyện nực cười!

Người hiểu cô ta nhất lại là ba.

Sầm Vân Nhi không phản ứng gì, dù sao cô ta cũng đã xuất giá, hơn nữa Tần gia so với Sầm gia cũng không kém hơn, đối với cô ta cũng chỉ là một con số mà thôi.

Chỉ cần Tần Thiên Kỳ ở bên cạnh cô ta, cho dù có phải ăn trấu, ăn cỏ cũng không sao hết.

Nhưng Tần Dung lại giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, bỗng chốc tỉnh lại, “Luật sư Trương, anh nói Chấn Đông… giao lại tất cả sản nghiêp ở Giang Châu cho Sầm Uất Nhiên sao?”

“Không phải tôi nói, là chủ tịch Sầm đã viết rõ ràng trong di chúc.”

“Vậy hai mươi mảnh đất đó thì sao?”

Trương Lư trầm ngâm một lát: “Đương nhiên cũng bao gồm trong đó.”

“Không thể thế được!” Giọng nói đột nhiên lên cao chót vót, hai mắt Tần Dung trở nên nghiêm nghị.

Sầm Đóa Nhi không nói ra được tư vị trong lòng mình lúc này là gì, không nhẫn tâm ư? Đáng đời ư?

Tại sao có một số người cứ phải đợi đến khi bị hiện thực đánh cho một đòn trí mạng rồi mới biết dừng cương trước vực thẳm?

Nhưng liệu có dừng cương được không?

Trước mặt bao nhiêu khách khứa và truyền thông như vậy, Sầm gia làm sao vứt bỏ được người con này?

Ba, thì ra ba đã sắp xếp cho cô ta, tính toán với tất cả mọi người, trong lòng Sầm Đóa Nhi trăm mối ngổn ngang.

Ngay cả bản thân cô ta cũng không thể không đứng ra can ngăn, bởi vì, nay Sầm Thị đã được giao vào tay cô ta, sao cô ta có thể giương mắt đứng nhìn hình tượng công ty bị hủy hoại đây?

“Mẹ, đừng nói nữa…”

“Đóa Nhi, ba con lại giao toàn bộ sản nghiệp ở Giang Châu vào tay nó! Con có cam tâm không?” Tần Dung như nắm được cây cỏ cứu mạng, vội vã nắm chặt lấy tay con gái.

Cô ta rất muốn hỏi, vừa rồi mẹ đã làm gì?

Chỉ cần Tần Dung có một chút ý muốn ngăn chặn thì cô ta sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để ngăn chặn luật sư Trương lư tuyên đọc nội dung bản di chúc.

Nhưng đáng tiếc, Tần Dung không hề có ý đó, không chỉ không có, mà còn hoàn toàn làm lòng Sầm Đóa Nhi nguội lạnh.

“Thứ con muốn có con đã có được rồi, tại sao lại không cam tâm chứ?”

“Hai mươi miếng đất kia cộng lại đáng giá bằng cả Sầm Thị, sao con lại…”

“Mẹ, ba đã thừa nhận thân phận của cô ta trong bản di chúc rồi, mẹ nghe thấy chưa? Con gái lớn, trưởng nữ của Sầm gia, cô ta đáng lý ra còn được nhiều hơn con đấy.”

“Sao con có thể nói như vậy được? Đó là những thứ ba con vất vả khổ cực mới có được, sao có thể cứ thế giao cho một đứa tạp chủng được?”

Hai chữ “tạp chủng” vừa được thốt ra, không chỉ có Sầm Uất Nhiên toàn thân cứng đờ, mà khách khứa có mặt cũng xôn xao bàn tán, người của giới truyền thông càng nghếch cao cổ lên hơn, chỉ muốn cài đầu dò vào trong miệng đương sự, mong có được đề tài giật gân!

“Có chuyện gì thế? Bà Sầm không thừa nhận đứa con gái riêng này sao?”

“Hừ, ai nói là con gái riêng? Vừa rồi không nghe đọc sao? Con gái lớn đấy! Theo tôi thấy thì quan hệ rất khó nói đấy!”

Một mảnh thổn thức.

Hồi lâu sau mới có người thăm dò hỏi thử, “Nói vậy tức là, có thể bà Sầm mới là… người thứ ba sao?”

Xôn xao!

Trong nháy mắt đã nổ tung!

“Vậy thì rõ rồi, đúng là trưởng nữ nên được nhiều hơn mới đúng…”

Tần Dung nghe vậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, “Các người câm miệng lại cho tôi!”

Nhất thời im bặt.

Sau đó nhìn Trương Lư, cất giọng nói: “Tôi không thừa nhận bản di chúc này!”

“Bà Sầm, bà làm vậy cũng không ảnh hưởng gì đến hiệu lực pháp lý của bản di chúc này, cũng tức là, bản di chúc này vẫn sẽ được chấp hành bình thường.”

“Vớ vẩn! Tóm lại, tôi sẽ không để cho con người này lấy đi một đồng một xu nào của nhà họ Sầm!” Giơ tay, chỉ thẳng vào Sầm Uất Nhiên.

Thân hình cô hơi lắc lư, Giang Dự giơ tay ra ôm cô vào lòng.

Tâm tư mọi người bỗng trở nên vi diệu.

Sản nghiệp Giang Châu…

Giang gia…

Đây có thực sự chỉ là trùng hợp thôi không?

Bất kỳ ai đều biết rằng, Giang gia là danh gia hào môn hàng đầu ở “thủ đô ma”, còn Giang Dự là người thừa kế tương lai, hình như còn chưa kết hôn…

Tần Dung còn định nói nữa nhưng đã bị Sầm Đóa Nhi cứng rắn chặn lại, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Sẽ chỉ làm mất mặt Sầm gia hơn mà thôi.

“Đóa Nhi, con cũng đồng ý sao? Đó vốn dĩ là thứ thuộc về con và Vân Nhi, mẹ tranh giành cho các con thì có gì không đúng? Tại sao không cho mẹ nói?”

“Ván đã đóng thuyền, mẹ nói những thứ này còn có tác dụng gì nữa?”

“Con gái ngoan, mẹ biết con có nhiều cách…”

“Lần này con cũng đành bất lực rồi.”

“Vậy thì phải làm sao? Phải làm sao?” Bà ta đột nhiên kích động, “Chẳng lẽ hai tay dâng sản nghiệp to lớn này cho người khác sao? Bao năm qua, ba con luôn đầu tư tiền vào Giang Châu, nhìn thấy bên đó từng bước phát triển, thu nhập cũng tăng lên gấp bội, con đành lòng sao?”

Sầm Đóa Nhi cắn răng, đành lòng sao?

Đương nhiên cô ta không đành lòng!

Nhưng bây giờ cô ta cũng không còn cách nào khác…

Ba đã dùng công ty để chặn miệng cô ta lại, đáp ứng tất cả những thứ cô ta cần, nhưng lại cho Sầm Uất Nhiên một khối tài sản vô tận, thậm chí… ngay cả nhà chồng cũng giúp cô ta tìm xong rồi.

Có thể nói là vô cùng thiên vị!

Nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta đã không thể từ bỏ quyền thừa kế công ty, chỉ có thể để cho Sầm Uất Nhiên đó được hời…

“Mẹ, thôi bỏ đi, cứ mặc kệ cô ta đi. Dù sao công ty cũng vẫn còn, cô ta lấy đi được bao nhiêu thì con có thể kiếm về được bấy nhiêu.”

Tần Dung khóc lóc trong lòng con gái, “Tôi đã tạo nghiệt gì thế này…”

Sầm Uất Nhiên nhíu mày, bờ môi khẽ động.

“Suỵt! Đừng nói gì cả! Em còn sợ chưa đủ loạn hay sao?” Giọng nói nam tính của người đàn ông từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

Cô ngước mắt lên nhìn, trong mắt là sự mơ màng gần như là sợ hãi, “Thứ đó tôi không cần…”

“Đó là thứ do chú Sầm để lại, em nhẫn tâm từ chối hay sao?”

“Tôi…”

“Nhiên Nhiên, em phải biết rằng, chú Sầm muốn bù đắp cho em và dì biết bao nhiêu. Tuy nói rằng tiền bạc quá dung tục, lại có vẻ không có thành ý, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, đó là những thứ này có thể khiến em và dì sống tốt hơn. Em không vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho dì nữa chứ.”

Mi tâm Sầm Uất Nhiên nhíu chặt lại, trong mắt băn khoăn do dự.

Thực ra, từ khi sòng bạc hoạt động cho đến nay, hàng tháng cô đều có thu nhập cố định trên một vạn, những lúc nhiều thậm chí còn lên đến mười mấy vạn.

Tiền đủ dùng là được, từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ tham lam, cho nên, đối với di sản, cũng chưa bao giờ ôm ấp mơ mộng này nọ.

Nhưng Sầm Uất Nhiên không thể chắc chắn được suy nghĩ của mẹ.

Bao năm nay, mẹ một mình nuôi cô khôn lớn, người Sầm Chấn Đông thiếu nợ nhiều nhất không phải là cô, mà là mẹ cô.

Nói một câu hơi khó nghe là, số tiền này cho dù cô có cầm cũng không hề thấy hổ thẹn.

Huống hồ, Sầm Đóa Nhi tìm người bắt cóc cô, nếu không có Giang Dự đến cứu thì chỉ e cô đã bị tên mặt sẹo đó…

Đối phương đã bất nhân thì cũng đừng trách cô bất nghĩa.

“Anh nghĩ quá nhiều rồi… tôi không định từ bỏ quyền thừa kế.” Nói xong, lại cúi đầu xuống, lại quay về dáng vẻ hiền lành như cũ.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, chợt biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành một nụ cười nhạt bên khóe môi.

Là do anh ta đa tình hay sao?

Hoặc có lẽ là, người phụ nữ này chưa bao giờ hiền lành dễ bắt nạt như anh ta tưởng tượng chăng?

Cũng đúng, có thể xúi giục tên mặt sẹo đối phó với Sầm Đóa Nhi thì sao lại là người dễ ức hiếp được chứ?

Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, ba mẹ con Tần Dung và Sầm Uất Nhiên lần lượt ký tên vào bản di chúc.

Trương Lư kiểm tra một lượt, “Không có vấn đề gì.”

Gấp lại tập tài liệu cất vào trong túi đựng công văn, “Ba giờ chiều mai, tại văn phòng luật sư Trung Chính, tôi sẽ đích thân giao lại thứ thuộc về các vị vào tay các vị, cho nên, phải có mặt đúng giờ, nếu như trong số các vị có ai không thể có mặt, thì thời gian bàn giao sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.”

“Vô thời hạn?” Đôi mắt Sầm Đóa Nhi tối lại.

Vừa rồi cô ta còn đang nghĩ, nếu Sầm Uất Nhiên có gì bất trắc thì khối sản nghiệp ở Giang Châu…

Nhưng chỉ chớp mắt đã bị Trương Lư chặn đứng lại…

Sầm Uất Nhiên có thể không gấp gáp sở hữu khối tài sản đó, nhưng cô ta thì gấp!

Công ty thay đổi triều đại, cô ta phải nỗ lực để nhanh chóng nắm được quyền phát ngôn.

“Không sai. Bây giờ những thứ di chúc nộp lên đều đã thay đổi quyền sở hữu, do bốn vị đây đứng tên, nhưng có thể kịp thời có được hay không phải xem các vị có thể đồng thời có mặt được không.”

Đôi mắt Tần Dung lộ vẻ phẫn hận, “Trương Lư, cậu đang đề phòng ai?”

“Xin lỗi, đây không phải là ý của tôi. Chủ tịch Sầm đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, tôi chẳng qua chỉ là người chấp hành, bà không cần phải tức giận như vậy.”

“Cậu!”

“Vất vả cho luật sư Trương rồi, chiều mai chúng tôi sẽ có mặt đúng giờ.” Sầm Đóa Nhi nói, liếc nhìn về phía Sầm Uất Nhiên, “Chỉ hy vọng có người đừng cố ý gây chuyện thôi!”

Sầm Uất Nhiên từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không đáp lại, thần sắc lạnh nhạt cực điểm.

Từ mười giờ sáng đến hai giờ sáu phút, lễ truy điệu kết thúc.

Khách khứa xem xong vở kịch hào môn miễn phí, hài lòng ra về.

Tần Dung được Sầm Vân Nhi dìu đi, vừa đi vừa khóc, cho đến khi lên xe mới ngớt ánh mắt đánh giá tò mò của mọi người…

Sầm Đóa Nhi nghiễm nhiên trở thành trụ cột, cảm ơn các vị khách khứa, cúi người tiễn khách, dáng vẻ của một người chủ gia đình.

Sau đó, lại tìm người tham gia của giới truyền thông, đưa ra lợi ích để làm thứ trao đổi, chuyện xảy ra ở linh đường hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt báo, cũng không để truyền ra ngoài bất cứ lời đồn đại nào làm tổn hại đến hình tượng của Sầm Thị.

Cứng rắn và mềm mỏng vừa phải, vừa cảm ơn vừa đe dọa, nhanh chóng xử lý được đám truyền thông, thủ đoạn không hề tầm thường.

Ngay cả Giang Dự cũng không thể không thừa nhận, Sầm Đóa Nhi mới là người lý tưởng nhất để thừa kế công ty. Chắc hẳn chú Sầm cũng đã nghĩ đến điểm này cho nên mới quyết định giao lại Sầm Thị cho cô ta.

Sinh tồn trong gia đình hào môn, nói trắng ra chính là mạnh nuốt yếu.

Không còn nghi ngờ gì, Sầm Đóa Nhi chính là kẻ cướp đoạt mạnh mẽ đó, đủ nhẫn tâm, định lực vừa phải, quan trọng là có lòng can đảm, đàn ông bình thường chưa chắc đã có được khí phách như cô ta.

Nếu không phải cô ta đã động vào người không nên động vào thì thực ra Giang Dự cũng không ngần ngại kết giao.

“Vậy tôi cũng đi đây.” Sầm Uất Nhiên tránh ra khỏi lòng anh ta, đứng cách nửa bước.

Mi tâm người đàn ông hơi nhíu lại, “Tôi lái xe đưa em về.”

“Không cần, gần thôi, không cần phải đi xe.”

“Vậy cũng được, tôi đi bộ tiễn em qua đó.”

Sầm Uất Nhiên mím môi, cô còn có chuyện muốn nói với anh ta, liền gật đầu đồng ý.

Giang Dự cầm ô, hai người đi vào trong màn mưa bụi, không thể tránh khỏi dựa sát vào nhau.

Sầm Uất Nhiên tránh ra một chút, cố gắng duy trì khoảng cách giữa hai người, Giang Dự không cố ý tiến sát lại, mà im lặng dịch ô sang phía cô.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lòng Giang Dự hơi trầm xuống, nhưng trên mặt không hiện rõ bất kỳ sự khác thường nào, “Phía trước có một quán cà phê, chúng ta vào đó uống ly nước rồi nói chuyện.”

“Được.”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Sầm Uất Nhiên nới cây trâm cài tóc, Giang Dự giơ tay ra định đỡ lấy nhưng bị cô tránh né.

Tay người đàn ông cứng đờ lại trong không trung, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Cô thuận thế đưa menu sang, “Anh xem muốn uống gì, tôi mời anh.” Tùy ý, lại tự nhiên.

Giang Dự nhận lấy, “Sao để phụ nữ thanh toán được? Phải là tôi mời em mới đúng.”

Sầm Uất Nhiên không tiếp lời, giơ tay gỡ trâm cài tóc, lại vén tóc mai rủ xuống má, hồi lâu sau mới nói, “Coi như tôi cảm ơn anh đã cứu mạng.”

“Một ly cà phê đã coi như là báo ân sao? Như trong Bạch Xà Truyện, chẳng phải nên là lấy thân báo đáp hay sao?”

Cười nửa đùa nửa thật, đáy mắt người đàn ông có vẻ thăm dò, anh ta tin là cô có thể hiểu được hàm ý trong đó.

Sầm Uất Nhiên cũng hiểu được thật, thế có là gì?

Bày tỏ hàm súc sao?

Hay là cố ý thăm dò mập mờ?

Cho dù là loại nào, thì cũng đều không phải là thứ cô thích thú muốn thấy.

“Ngoài chuyện đó ra, những thứ khác đều có thể thương lượng.” Nghĩ ngợi một lát, cô lại bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên phải là thứ tôi có, anh cứ việc mở lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nàng Dâu Cực Phẩm Chương 232: Có nên lấy thân báo đáp hay không?

Có thể bạn thích