Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 3 - Chương 47: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nghe tiếng mọi người nghị luận, sắc mặt của Diệp Thu từ lúc ban đầu trắng bệch biến thành tuyệt vọng, lòng đều vỡ thành mảnh vụn, thiếu chút nữa khóc ra.

Thiên Cơ Tử nói quả nhiên không sai, ông ta xác thật tai nạn buông xuống, hơn nữa lại là một tai nạn thật lớn, ngay cả nhóm Luyện Trận Sư trong liên minh đều bị cạy đi rồi.

“Ừ.” Vô Đạo lão nhân vừa lòng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ: “Tiểu chủ nhân, hiện tại chúng ta có thể đi rồi, không phải ngươi còn muốn đi Phượng Hoàng nhất tộc sao?”

“Được.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, tầm mắt thanh lãnh đảo qua mọi người ở đây, nàng quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân phía sau, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc cong lên một nụ cười nhạt.

“Vô Tình, chúng ta xuất phát đi.”

Vô Tình không nói gì, trong lúc vô tình đôi mắt lạnh băng xẹt qua Diệp Thu, nhưng ngay ở một cái liếc mắt này, lại khiến khắp cả người Diệp Thu phát lạnh, cả người bốc lên khí lạnh.

Mà sau khi bọn họ rời đi, ông ta mới thình thịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể khẽ chấn động…

Thật là đáng sợ!

Thực lực của nam nhân kia tuyệt đối rất mạnh, ít nhất ở cảnh giới Phá Hư đều là cầm cờ đi trước, hiện giờ chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho ông ta cảm giác tử vong cách ông ta gần như thế…

“Người nam nhân này…” Thiên Cơ Tử đột nhiên nhíu mày lại, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ: “Người nam nhân này không đơn giản, không biết rốt cuộc hắn có thân phận gì, hơn nữa…”

Hơn nữa, trên người hắn có một loại hơi thở rất quen thuộc…

Phượng Hoàng nhất tộc tọa lạc ở trên núi Phượng Hoàng, trên không trung bị làm nổi bật một mảnh đỏ bừng. Mà lúc này trên núi Phượng Hoàng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

“Đứng lại!”

Thanh niên lạnh lùng khoác hỏa y nhìn đi đến trước mặt một đôi nam nữ, giọng nói lộ ra ý lạnh nhạt: “Nơi này là địa bàn của Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, không phải là nơi nhân loại có thể bước vào!”

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng thanh niên trước mặt, nhàn nhạt nói: “Ta là tới tìm người?”

“Tìm người?” Thanh niên cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, nơi này của chúng ta không có người nhân loại các ngươi muốn tìm! Lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Xoẹt!

Một thanh trường kiếm xuất hiện ở trước mặt thanh niên, tay hắn cầm kiếm để ở trước ngực, kiếm mang màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt của hắn càng thêm cao ngạo, mặt không biểu tình nhìn hai người trước mắt.

Quân Thanh Vũ híp hai mắt lại: “Nếu ta muốn xông vào thì sao?”

“Hừ!” Khóe môi của thanh niên chứa một tia khinh miệt: “Chỉ bằng hai người các ngươi sao? Nữ nhân, Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta không phải các ngươi có thể đắc tội nổi, ta khuyên các ngươi vẫn là đừng tự làm mất mặt!”

Ngay ở lúc hắn dứt lời này, nam nhân luôn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ bỗng chốc tản ra một cổ hàn ý lạnh lẽo, hàn ý kia khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ núi Phượng Hoàng, làm vẻ mặt của hắn đột nhiên biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía dáng người như tiên nhân kia…

“Phượng Khiêm, để cho bọn họ vào.”

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua từ trên bầu trời bay tới, rơi vào trong tai Phượng Khiêm.

“Tả Phượng trưởng lão?” Phượng khiêm sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, có lẽ là được Tả Phượng nói, hắn thu cao ngạo trên mặt lại, nói: “Tả Phượng trưởng lão mời các ngươi vào, xin đi theo ta.”

Quân Thanh Vũ kéo Vô Tình, khẽ gật đầu: “Đi trước dẫn đường.”

Địa hình của núi Phượng Hoàng tương đối phức tạp, nếu không ai dẫn đường, chỉ bằng Quân Thanh Vũ và Vô Tình còn không biết muốn tìm bao lâu mới có thể tìm được đường.

Cho nên, ở dưới dẫn dắt của Phượng Khiêm, không bao lâu nàng đã thấy được tộc đàn.

“Nhân loại?”

Những Phượng Hoàng đó nhìn thấy Quân Thanh Vũ và Vô Tình xuất hiện, xoạt vài tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía hai người, trong ánh mắt lộ ra tia khinh bỉ và trào phúng.

“Phượng Khiêm!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong tai mọi người, sắc váy hỏa hồng lay động ở trong gió.

Chỉ thấy khuôn mặt của nữ tử này kiều diễm, giữa mày điểm một dấu chu sa phụ trợ gương mặt kia càng thêm kiều mị, váy lửa đỏ hiển ra dáng người mỹ lệ, khuôn mặt trắng nõn khi nhìn về phía hai người bên cạnh Phượng Khiêm thì chứa một vẻ khinh miệt, chất vấn nói: “Ai cho phép ngươi tự tiện mang những nhân loại này tới Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta?”

“Hỏa Hoàng cô nương, đây là mệnh lệnh của Tả Phượng trưởng lão chúng ta, là trưởng lão muốn gặp bọn họ.”

“Lão nhân Tả Phượng kia?” Hỏa Hoàng cười lạnh một tiếng: “Thật không biết có phải ông ta càng ngày càng hồ đồ hay không, lại muốn dính dáng đến quan hệ với nhân loại, toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc ai không biết nhân loại âm hiểm xảo trá? Vì lợi ích mà muốn đánh vào lòng? Sao có thể so với Phượng Hoàng chúng ta? Ta quyết không cho phép bọn họ những nhân loại này vũ nhục địa bàn Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta!”

Sắc mặt của Phượng Khiêm có chút khó coi: “Hỏa Hoàng cô nương, cho dù ngươi là tôn nữ của Hữu Hoàng trưởng lão, nhưng không đại biểu có thể bôi nhọ Tả Phượng trưởng lão!”

Ở Phượng Hoàng nhất tộc, chia làm Tả Phượng phái và Hữu Hoàng phái, hắn là người của Tả Phượng phái, mà thân là tôn nữ của Hữu Hoàng trưởng lão, từ trước đến nay Hỏa Hoàng không để Tả Phượng phái bọn họ vào mắt, không nghĩ tới hiện giờ còn công khai ngăn cản người Tả Phượng trưởng lão muốn gặp…

“Hỏa Hoàng cô nương, xin thứ cho ta không thể vâng theo ngươi nói, ta chỉ nghe theo Tả Phượng trưởng lão!” Phượng Khiêm ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Hỏa Hoàng: “Cho nên hy vọng ngươi có thể thứ lỗi.”

“Ngươi…” Sắc mặt của Hỏa Hoàng biến đổi, hung hăng nhìn Phượng Khiêm, lại quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ và Vô Tình, cao ngạo nâng cằm, nói: “Nếu các ngươi không muốn chết thì cút ra khỏi Phượng Hoàng nhất tộc cho ta! Nơi này của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị nhân loại làm bẩn, đừng tưởng các ngươi là khách nhân Tả Phượng trưởng lão mời đến là có thể muốn làm gì thì làm, Phượng Hoàng nhất tộc này không phải là đồ vật của ông ta! Ông ta không tư cách làm chủ!”

“Phải không?”

Ngay ở lúc Hỏa Hoàng vừa nói xong, một giọng nói non nớt chợt truyền vào trong tai.

“Vậy không biết ta có tư cách làm chủ hay không?”

Giọng nói quen thuộc làm cơ thể của Quân Thanh Vũ bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh đi dưới ánh mặt trời kia, trong cổ họng bất giác có chút nghẹn ngào.

“Hoàng Nhi……”

Cũng may nàng không có chuyện gì, nếu không, cả đời nàng đều không thể tha thứ cho mình…

“Mẫu thân.”

Một thân mình mềm mại nhào vào Quân Thanh Vũ, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt to tụ đầy ý cười ngây thơ, giọng nói mềm mại: “Mẫu thân, người là tới tìm Tiểu Hoàng Nhi sao?”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ cúi đầu,

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn Quyển 3 - Chương 47: Thiếu

Có thể bạn thích