Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 240: Vân Vụ Đạo Trưởng

Thiên thạch trên trời dường như đã nhắm trúng Tống Thư Hàng rồi khởi động hình thức định vị mục tiêu… Nó lao xuống càng lúc càng gần.

Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào thiên thạch, trong đầu nhanh chóng tính toán địa điểm nó sẽ rơi xuống.

Đột nhiên, hắn trừng to mắt.

- Mình nhìn nhầm à? - Tống Thư Hàng day day mắt, trong lúc mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy dưới tảng thiên thạch kia có… một bóng người?

Hắn trợn mắt, kích hoạt khí huyết chi lực trong nhãn khiếu để thị lực của mình nâng cao một bậc

Không, hắn không nhìn lầm! Bên dưới thiên thạch quả thực có người.

Hơn nữa, đó còn là người quen. Tống Thư Hàng vừa mới nghĩ tới hắn xong. Người này chính là Vân Vụ Đạo Trưởng bị Hoàng Sơn Chân Quân nhốt trong cấm địa Ngũ Chỉ Sơn phong ấn pháp.

Vân Vụ Đạo Nhân lúc này đang ở trong tư thế nằm nghiêng, nửa người bị thiên thạch đè nặng làm cho nửa bên mặt sưng lên. Toàn thân hắn đầy những vết thương, cả người bị bao phủ trong ngọn lửa thiêu đốt trên thiên thạch làm cho quần áo sắp cháy sạch sành sanh.

- Quái lạ, theo miêu tả của Hoàng Sơn Chân Quân thì Vân Vụ Đạo Nhân đã là cường giả ngưng tụ kim đan cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm, sao hắn không bay ra khỏi thiên thạch mà lại đi khiêng nó thế kia nhỉ? Hắn đang làm cái gì vậy? - Tống Thư Hàng nghi hoặc trong lòng.

Chẳng lẽ tảng thiên thạch đó là một bảo bối hay sao?





Tống Thư Hàng lại hiểu lầm rồi. Không phải Vân Vụ Đạo Nhân không muốn bay ra khỏi đáy thiên thạch mà là hắn không bay được. Hắn đã ngất đi rồi.

Đường đường là cường giả ngưng tụ kim đan Linh Hoàng Ngũ phẩm, thế mà Vân Vụ Đạo Nhân lại bị một tảng thiên thạch đập vào mặt đến ngất lịm đi á?

Chuyện này quả thực nực cười y như việc một ông chú to cao đi qua đi lại, rồi đột nhiên bị một con kiến trên cây rơi xuống nện ngất vậy!

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Vậy thì phải quay lại thời điểm hơn 10 phút trước.

Lúc đó, vì áp lực của đại hung chi triệu đè xuống đầu càng lúc càng lớn, nên Vân Vụ Đạo Nhân phải từ bỏ kế hoạch tới thành phố Văn Châu ăn uống vui chơi, định bay thẳng qua bầu trời Văn Châu để tới tổng bộ Không Không đạo môn.

Ai ngờ đúng lúc hắn đến gần thành phố Văn Châu thì tự nhiên thấy trên đầu mình xuất hiện một cái bóng khổng lồ, một luồng nhiệt nóng rực đang bay vọt về phía hắn.

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì ngây cả người ra.

Cách đỉnh đầu hắn hơn 10m là một tảng thiên thạch dài 5m, rộng 7 thước. Tảng thiên thạch ấy đốt lên một ngọn lửa ngùn ngụt, tốc độ thì nhanh đến mức chẳng gì sánh bằng.

Điều kì lạ hơn là hắn không hề phát hiện ra tảng thiên thạch này đang rơi xuống. Cứ như nó đột phá hạn chế không gian mà xuất hiện từ hư không vậy.

Theo lí thuyết, với cảnh giới Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm của mình, Vân Vụ Đạo Nhân phải lập tức ra tảng thiên thạch này ngay từ khi nó xuất hiện cách hắn cả vạn mét mới đúng.

Thế mà tảng thiên thạch chết tiệt này im lặng ập tới, thậm chí còn hoàn toàn chặn đứng cả cảm ứng và trực giác của hắn.

Mãi đến khi nó chỉ còn cách hắn có hơn 10m, hắn mới phát hiện ra.

- Chết tiệt! Chẳng lẽ là tên đại ngốc Hoàng Sơn Chân Quân kia dùng pháp thuật ám hại ta sao? - Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Hoàng Sơn Chân Quân.

Một tảng thiên thạch to tổ chảng tiếp cận gần sát mà mình không hề có cảm ứng gì, chắc chắn là có người thi triển pháp thuật làm ảnh hưởng tới cảm ứng của mình rồi!

- Thế nhưng tên đại ngốc Hoàng Sơn Chân Quân kia quá coi thường ta rồi! Chỉ một tảng thiên thạch thôi mà, hãy xem lão phu dùng một kiếm đâm vụn nó đây!

Mấy năm bị phong ấn hắn đều vất vả tu luyện, cho dù không có tài nguyên đan dược nhưng vẫn dựa vào chính mình mà ngưng tụ ra kim đan, trở thành kim đan Linh Hoàng ngũ phẩm. Tuy rằng tốn thời gian vô cùng lâu nhưng thắng ở chỗ căn cơ vững chắc, hắn còn cường đại hơn đám tu sĩ dùng đan dược thăng lên Linh Hoàng ngũ phẩm nhiều lắm.

Hắn chỉ cần vung một kiếm là dễ dàng phá tan thứ thiên thạch tầm thường này ngay!

- Kiếm khởi! - Vân Vụ Đạo Nhân quát lớn một tiếng, chân đạp hư không, kiếm dưới chân hắn bay lên ngưng tụ thành một luồng kiếm khí khổng lồ dài hơn 10m. Kiếm khí hung hãn chém thẳng về hướng thiên thạch.

Ầm!


Kiếm khí đâm vào thiên thạch.

Tảng thiên thạch khổng lồ tức thì bị chém cho chia năm xẻ bảy.

Vân Vụ Đạo Nhân nở nụ cười đắc ý.

Thế nhưng nụ cười chưa kịp nở tươi, thì có một đạo kiếm khí mai phục trong mảnh thiên thạch nhỏ cuối cùng bị kích phát ra, hướng thẳng tới Vân Vụ Đạo Nhân mà chém.

Đạo kiếm khí kia đáng sợ tới cực điểm!

Vân Vụ Đạo Nhân chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm quang lóe lên rồi hơi né người đi.

Sau đó… không còn sau đó nữa. Bởi vì hắn ngất lịm đi rồi.

Trước khi rơi vào hôn mê, trong lòng Vân Vụ Đạo Nhân chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: “Tiên sư thằng cha Hoàng Sơn đại ngốc, ngươi dám giở trò!”

Vân Vụ Đạo Nhân té xỉu, kiếm hoàn có linh tính tự bay về hộ thể bên cạnh hắn.

Sau đó…thiên thạch vô tình nện lên người hắn, đập cho hắn rớt xuống từ không trung.





Hoàng Sơn Chân Quân bị Vân Vụ Đạo Nhân hiểu lầm giờ đang trợn mắt há mồm nhìn một tấm gương trước mắt mình.

Tấm gương này nối tiếp với ấn kí ẩn trên người Vân Vụ Đạo Nhân, có thể thể hiện tất cả từng nhất cử nhất động của hắn.

Nhìn thấy Vân Vụ Đạo Nhân bị một tảng thiên thạch bất ngờ trên trời rơi xuống nện ngất rồi đâm rụng, Hoàng Sơn Chân Quân không khỏi âm thầm nuốt ực một ngụm nước miếng.

…Hắn cực kì ấn tượng với thứ thiên thạch đột nhiên rớt xuống, im lặng vô thanh, tốc độ vèo vèo, lực sát thương cao, đủ kiểu quái dị này!

Truyện được- cập nhật nh-a-nh nhất tại iread.vn- Đó là chuyện từ mấy trăm năm trước khi hắn vẫn chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi, nhận được nhiệm vụ đi đón Bạch tiền bối khi đó mới là chân quân xuất quan.

Sau đó hắn vừa đi cùng Bạch tiền bối trên đường vừa giới thiệu với ngài về những biến thiên của thời đại, đang đi thì có một tảng thiên thạch rụng xuống ngay sát bên người hắn, suýt chút nữa đã đập chết hắn luôn.

Tảng thiên thạch mém nện chết hắn cũng hệt như tảng thiên thạch này đây… Nó lặng lẽ tiến đến như một tên thích khách. Ngươi chưa kịp phản ứng thì đã tiến vào phạm vi công kích của nó rồi.

Tút tút tút…

Sau đó màn hình tối sầm lại.

Ấn kí ẩn mà Hoàng Sơn Chân Quân để lại trên người Vân Vụ Đạo Nhân bị tảng thiên thạch và đạo kiếm khí quái dị kia hủy mất.

Hắn mất dấu Vân Vụ Đạo Nhân.

- Vân Vụ Đạo Nhân sẽ không chết chứ? - Hoàng Sơn Chân Quân nhủ thầm.

Hắn vất vả chơi cùng người này lâu như vậy, lập nhiều clone cho người này lội group lâu như vậy, nếu cứ thế mà chết mất luôn thì trong lòng hắn ít nhiều cũng sẽ tiếc nuối lắm đó.



Ầm!

Cuối cùng tảng thiên thạch đậu xuống ở vị trí cách Tống Thư Hàng hơn 1m, tạo nên trên mặt đất một cái hố thật to.

- Phụt! - Vân Vụ Đạo Nhân đang cơn hôn mê há mồm phun ra một ngụm máu rồi lại ngất lịm.

-… - Tống Thư Hàng nhìn vị đệ tử Không Không đạo môn đáng thương nọ… ngất rồi à?

Hình như mấy đệ tử của Không Không đạo môn mà hắn gặp đều rất bi đát thì phải.

Vị Vân Vụ Đạo Nhân trước mắt hắn đây ngày xưa trộm đồ xong còn khoe khoang chế giễu Hoàng Sơn Chân Quân, cuối cùng bị Hoàng Sơn Chân Quân bắt được, giam lại 200 năm trời. Bây giờ vất vả lắm mới trốn thoát ra được thì lại bị thiên thạch nện ngất.


- Số mệnh là một thứ huyền diệu khó mà giải thích được. Thế nhưng việc nó tồn tại là không thể nghi ngờ. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.

Nếu nói Bạch Tôn Giả là đại diện của may mắn EX, thì vị Vân Vụ Đạo Nhân này chắc chắn là may mắn loại E.

Tống Thư Hàng nhìn quanh bốn phía, đây là một con đường hiếm dấu chân người, xuyên qua một vùng hoang sơ đất vàng mênh mông chưa ai khai phá, trên đường chẳng có một ai.

Vì thế, Tống Thư Hàng đi tới bên cạnh tảng thiên thạch nọ.

Thiên thạch bị Vân Vụ Đạo Nhân đánh vỡ giờ chỉ còn một mảnh cỡ chiếc bàn bát tiên.

Vân Vụ Đạo Nhân bị đè dưới mảnh thiên thạch này.

Tống Thư Hàng vươn tay nắm lấy mảnh thiên thạch, sau đó toàn lực phát động khí huyết chi lực trong tâm khiếu và nhãn khiếu để nâng nó lên.

- Ồ, nhẹ hơn mình tưởng tượng nhiều. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm, rồi dời mảnh thiên thạch lên máy kéo của mình trước đã.

Đây là thiên thạch từ vũ trụ rơi xuống đấy, mặc kệ có phải là bảo bối hay không thì cứ mang về ắt là đúng chứ không sai.

Lại nói, may mà Bạch tiền bối nổi hứng lái cái máy kéo ra đây, chứ hôm nay mà lái xe khác đến thì đã không lôi được mảnh thiên thạch này đi rồi. Tuy chiều rộng và chiều dài của nó chỉ bằng cái bàn bát tiên nhưng mà lại cao tới gần 1m cơ đấy.

Sau khi ném thiên thạch lên máy kéo, Tống Thư Hàng phủi phủi tay.

Hình như vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng khí tức của Bạch Tôn Giả trên tảng thiên thạch này thì phải.

- Mình vừa bốc tảng thiên thạch lên rồi để lại khí tức đó à? - Tống Thư Hàng gãi đầu.

Sau đó hắn lại xoay người khiêng cả Vân Vụ Đạo Nhân chuyển lên máy kéo.

Tuy rằng Vân Vụ Đạo Nhân này có hơi khờ khờ, thế nhưng cũng coi như có duyên gặp mặt một lần, mình cứu được thì cứu vậy. Nếu không xong thì để Hoàng Sơn Chân Quân mang hắn đi cũng được.

Thanh kiếm trong lòng Vân Vụ Đạo Nhân khẽ động, thế nhưng dường như nó cũng cảm giác được Tống Thư Hàng không có ác ý nên lại bình ổn lại ngay.

Sau khi thu thập xong hết thảy,

Tống Thư Hàng ngồi vào ghế điều khiển máy kéo.

Rầm rầm rầm … khục khục khục…

Máy kéo bốc khói đen, tiếp tục bon bon đi trên đường rộng thênh thang.



Đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu, nhà Tống Thư Hàng.

Ba Tống và lão Lã đã ngà ngà say, bắt đầu chém gió bay nóc, chém từ việc mình ngày xưa giỏi giang ra sao đến đánh nhau một chọi ba ngầu thế nào, từ con trai mình thế này rồi bà xã mình thế khác, khí thế vô cùng.

Chém đến mức Lã Thiên Hữu ngồi bên cạnh cũng không đỡ nổi nữa.

Mẹ Tống ở trong bếp lại làm thêm một vài món nhắm cho hai người. Bà nói vọng về phía Lã Thiên Hữu:

- Thiên Hữu à, con đừng để ý đến hai người kia. Con cứ vào phòng nghỉ cho khách nghỉ một lát đi, giao hai người này cho cô là được.

- Vâng ạ. - Lã Thiên Hữu nở nụ cười cứng còng, sửa sang lại bát đũa của mình trên bàn rồi đi vào phòng cho khách.

Sau đó thở phào một cái thả mình xuống sofa.

Đi với ông già mình sang nhà Tống Thư Hàng đúng là một sai lầm nghiêm trọng mà!





Ba Tống và lão Lã chẳng hề tự hiểu lấy, hai ngừi uống đến mức đỏ gay mặt mày, líu cả lưỡi lại.

Đúng lúc đó thì điện thoại của ba Tống reo vang.

Ông lục tìm trong túi mãi hồi lâu mới lấy được di động ra.

Không nhìn xem ai gọi tới, ông vừa nhấc máy đã quát lên:

- Alo, ai đấy?

- Ba, con đây. - giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên trong điện thoại: - Ba uống rượu đấy à?

- Hả? À, cha Lã mất nết chạy đến nhà mình làm khách, ba uống với ổng mấy chén thôi. Con có chuyện gì thế hả? - Ba Tống nói oang oang.

- Con đang trên đường về. 10 phút nữa là con đến nhà rồi. - Tống Thư Hàng cười nói.

- Gì cơ? Con sắp về ấy hả? - Ba Tống ra sức day huyệt thái dương.

Sao sớm không về, muộn không về, lại nhằm đúng lúc này mà về thế?

Gan đau quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần Chương 240: Vân Vụ Đạo Trưởng

Có thể bạn thích