Thiếp Thân Đặc Công
Chương 148: Tâm tư của Hứa Thiến

Phương Dật Thiên không nghĩ tới mình chỉ là thuận miệng hỏi lại làm cho Hứa Thiến rơi lệ, hắn trong lòng cười khổ, xem ra nữ nhân quả đúng là con mẹ nó làm ra từ nước mà.
"Hứa Thiến, cô, cô làm sao vậy?" Phương Dật Thiên không cầm lòng được hỏi.
"Phương Dật Thiên, anh nói xem một người đàn bà mê luyến hư vinh phải chăng rất vô liêm sỉ, rất hạ tiện?" Hứa Thiến cố khống chế cho bản thân khóc thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn Phương Dật Thiên hỏi.
Phương Dật Thiên ngẩn người ra suy tư một lúc mới nói:"Phụ nữ ham mê vinh hoa phú quý cũng không có gì sai, bình thường thôi, trên đời này phụ nữ không ham muốn hư vinh rất ít, cô sao lại nói như vậy là hèn mạt được?"
"Trong các bằng hữu của tôi, Tiểu Tuyết, Khả Nhân, Tư Miểu đều là con nhà phú gia. Còn tôi thì sao? Cha mẹ tôi chỉ là công nhân hạ cấp, cũng không phải dư dả gì, chỉ là một gia đình bình thường như bao gia đình bình dân khác. Tôi muốn đi chơi với bọn Tiểu Tuyết, tôi cũng muốn hưởng cuộc sống như các nàng ấy, mặc quần áo đẹp, xách túi LV, ngồi xe đắt tiền, tôi muốn có tất cả! Nhưng tôi cũng chỉ là một nữ hài tử bình thường, anh nói xem tôi phải làm sao mới được như các nàng ấy?" Nói đến đây, tựa hộ đụng đến sâu thẵm nội tâm trong lòng Hứa Thiến, nàng nhịn không được khóc òa lên, giọng đứt quãng,nói " Tôi chỉ có thể sử dụng thân thể mình, tôi chỉ có cách tìm cho mình một nam nhân giàu có mà thôi."
Phương Dật Thiên nghe vậy thì hơi run lên, khẽ đáp sau một tiếng thở dài:"Cho nên cô tìm tới Trần Khải, phải không?"
Hứa Thiến mắt đẫm lệ, gật đầu nghẹn ngào nói, "Nhưng sau khi theo hắn không bao lâu thì tôi cảm thấy hối hận, vì tôi căn bản là không thích hắn, tôi chỉ chọn hắn vì hắn là người có thể mang đến cho tôi tài phú để thỏa mãn khát khao hư vinh của tôi! Anh nói xem tôi có phải là một người đàn bà hám tiền hay không? Hẳn là anh cho rằng tôi rất hạ tiện phải không?"
Phương Dật Thiên nhất thời nghẹn lời, hắn ngẩng mắt lên nhìn Hứa Thiến, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa, trong ánh mắt cũng không có mảy may coi thường hay khinh bỉ, ánh mắt nhu hòa bình tĩnh giống như là mặt trời buổi sớm cứ từng tia một mơn trớn khiến cho trứ cả thể xác và tinh thần Hứa Thiến, hắn mở miệng chậm rãi nói:"Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho chính mình, vì thế cho nên người khác không có tư cách nói hươu nói vượn! Cô không thích hắn lại cùng hắn ở cùng nhau chính là tự mình làm khó mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc còn trẻ ai chẳng phạm sai lầm? Nếu chỉ vì một lần phạm sai lầm liền chủ quan đánh giá rằng thế này thế kia thì thật không thể tránh khỏi quá mức võ đoán. Hứa Thiến, tôi không cảm thấy cô hạ tiện, cô lại càng không nên cho rằng chính mình hạ tiện, trẻ trung xinh đẹp chính là tiền vốn của cô!"
"Tình cảm chân chính cũng không phải dựa trên tài phú mà có, Lâm Thiên Tuyết các nàng nguyện ý làm bạn với cô là vì biết cô sẽ không bỏ họ giữa đường, sẽ không vì gia thế bần hàng của cô mà xa lánh. Ngược lại, nếu cô hâm mộ cuộc sống giàu sang của các nàng cô có thể dựa vào chính mình phấn đấu, cô còn trẻ cơ mà? Cô lựa chọn ở cùng với Trần Khải, tôi cũng không muốn nói là cô được hay mất, lại càng không vì cô ở cùng với Trần Khải mà xem thường cô! Một người khi còn sống quý nhất chính là tự do, là không thẹn với lương tâm, làm được hai việc này thì cuộc đời cô xem như vô oán vô hối." Phương dật thiên thản nhiên nói.
Hứa Thiến nghe xong không khỏi suy tư rồi mới hướng Phương Dật Thiên sâu kín thổ lộ: "Tôi đi theo Trần Khải cũng đã ba tháng, trong ba tháng này tôi cũng không có hướng hắn yêu cầu cái gì, hắn cũng không cho tôi cái gì, càng ngày tôi càng nhận ra xa hoa phù phiếm tôi theo đuổi chỉ là một giấc mộng, tôi chỉ muốn tìm lại chính con người thật của tôi. Chuyện xảy ra tối hôm qua làm tôi rất áy náy, tôi chưa từng nghĩ tới việc bán đứng hoặc làm thương tổn tiểu Tuyết, nếu như tiểu Tuyết lại vì tôi mà gặp bất trắc tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình!"

"Hết thảy đã quá khứ, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không phá hoại tình cảm của cô và Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết là một bằng hữu tốt, hy vọng cô sau này hảo hảo quý trọng!" Phương dật thiên thản nhiên nói.
"Phương Dật Thiên, tôi thật sự rất cám ơn anh! Tôi vốn muốn rời khỏi Trần Khải, hôm nay nghe anh nói Trần Khải quả nhiên có âm mưu gia hại Lâm Thiên Tuyết, càng củng cố quyết tâm rời khỏi hắn của tôi, sau này không gặp lại tên hoa hoa công tử này nữa!" Hứa Thiến giọng căm hận nói.
"Cuộc sống của cô tôi sẽ không nhìn tới nhưng tôi phải nói với cô một câu, một người phụ nữ đẹp không phải chỉ là khuôn mặt xinh đẹp hay là thân hình gợi cảm mà còn từ phong thái bản thân, như vậy mới khiến người tôi có thể từ tận sâu trong lòng kính trọng và tán thưởng cô!" Phương dật thiên cười cười, thản nhiên nói.
Hứa Thiến nghe vậy cúi đầu suy nghĩ rồi lại ngẩn lên nở nụ cười, nghiên đầu nói với Phương Dật Thiên: "Anh có biết hay không, đôi khi tôi tự hỏi con người anh chân chính là như thế nào, có khi thấy anh như buông xuôi tất cả; có đôi khi lại thấy anh rõ ràng là một tên lưu manh vô lại; nhưng đôi khi lại cảm giác được cô rất thâm trầm, trong miệng còn có thể nói ra rất nhiều triết lý, tôi thật sự là hoài nghi có phải hay không bị hội chúng đa nhân cách? Nghe nói người mắc bệnh thần kinh phân liệt sẽ giống như vậy!"
Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, nhún vai, "Nếu cô đã cho tôi là một người bị thần kinh phân liệt đa nhân cách thì tôi cũng không ngại đâu!"
Hứa Thiến cũng nhịn không được cười một tràng dài, khuôn mặt xinh đẹp đắc ý nở nụ cười cùng với thân thể mềm mại giấu trong chăn kia thật sự lay động lòng người lại càng không thiếu điểm mập mờ!
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ nói: "Cũng đã ở trong phòng 2 giờ đồng hồ, chúng tôi đến lúc phải đi rồi!"
"Ờ, " Hứa Thiến vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nhận ra mình đang trần như nhộng, mặt nàng trở nên đỏ bừng ngập ngừng khẽ nói: " Tôi, tôi muốn mặc quần áo!"
"Hả?" Phương Dật Thiên ngẩn ra, vội vàng cười nói, " Cô mặc quần áo đi, tôi quay mặt ra ngoài chờ cô."

"Nhưng mà anh,anh đang ngồi lên quần lót của tôi !" Hứa Thiến vừa nói cái thì khuôn mặt cũng chuyển hết sang màu hồng lộ vẻ quyến rũ mê người.
Phương Dật Thiên sửng sốt đứng lên nhìn xuống, hắn rõ ràng là đã đặt mông ngồi lên quần lót màu trắng của Hứa Thiến, dù da mặt hắn có dày thì cũng có phần nóng lên đành cười haha chữa thẹn nói: "Không phải cố ý, tôi thật sự là không cố ý."
Hứa Thiến hờn dỗi liếc hắn một cái nói: "Anh còn làm gì đó? Còn không đem nó lại đây cho tôi."
Phương Dật Thiên nhất thời suýt tí nữa hộc máu, chuyện này tôi cũng phải đi làm sao? Hắn cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy cái quần lót màu trắng kia đưa cho Hứa Thiến, Hứa Thiến sau khi nhận lấy bèn nở nụ cười quyến rũ nói với hắn: "Anh quay mặt đi đi, tôi phải mặc quần áo rồi, không nên nhìn lén nha!"
Phương Dật Thiên sửng sốt, có cảm giác như bị tiểu cô nương kia đùa giỡn trong lòng bàn tay.Hắn cười nhạt châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi thản nhiên nói: "Mới nãy cái gì tôi cũng đều đã xem qua một lần, cô còn mắc cỡ cái gì? yên tâm đi, định lực của tôi rất tốt, sẽ không cùng cô làm chuyện tào lao đâu."
"Hừ, xem ra anh cũng không phải người tốt!" Hứa Thiến hừ một tiếng, sau đó lại đột nhiên xốc chăn mền đang quấn quanh mình cuộn lại, lại trước mặt Phương Dật Thiên trần truống bước xuống giường, rồi đem quần áo cởi ra khi nãy mặc trở lại.
Một người phụ nữ, lại xinh đẹp gợi cảm, lại dụ hoặc đem quần áo trên người cởi ra một món lại một món, có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Bởi vì chỉ có thể thông qua trình tự cởi quần áo của nàng mà từ từ nhìn ngắm thân thể mềm mại đang từng bước lộ ra trước mắt, kích thích này tuyệt đối có thể khiến cho một nam nhân nhiệt huyết sôi trào!
Ngược lại, một người phụ nữ gợi cảm đang mình trần như nhộng sau khi cởi hết quần áo lại từng kiện từng kiện mặc vào cũng đồng dạng là một dụ hoặc động lòng người. Bất quá, việc này lại dụ hoặc ở một điểm nữa, thử nghĩ, nàng từng kiệu từng kiện mặc vào cũng là từng kiện từng kiện bao bọc lấy thân hình trần truồng, khiến cho tâm hồn người ta ngứa ngáy, đó là bức xúc hận không thể lấy hết quần áo của nàng đi!
Phương Dật Thiên thản nhiên nhả khói, nhìn Hứa Thiến mang từng kiện quần áo mặc vào, hắn không khỏi cảm thán thân thể Hứa Thiến sao mà trắng như vậy, mềm mại như vậy, gợi cảm như thế. Tim hắn đập ngày càng mạnh, nhất là khi Hứa Thiến quay lưng về phía hắn lại cúi người xuống, hiện ra kiều đồn mượt mà, lại còn khe hở mờ ảo mà lại mũm mĩm ở giữa hai chân.:88:
Nếu không phải hắn không chế tốt bản thân mình thì đã bất chấp tất cả mà xông lên rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thiến sau khi mặc quần áo lại càng ửng hồng, ánh mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên cũng thêm một tia u oán, cuối cùng nàng mới cùng Phương Dật Thiên bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thiếp Thân Đặc Công Chương 148: Tâm tư của Hứa Thiến

Có thể bạn thích