Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 397: Đại lừa gạt

- Cái tên này, tối qua nhớ đến ngươi cả đêm…

Người vừa đi hết, Tú Ngọc lập tức lao vào lòng Phó Thư Bảo, hưởng thụ mùi vị riêng biệt trên người hắn.

- Ta cố ý đến tặng ngươi một món lễ vật đây.

Phó Thư Bảo đem quyển tập chân dung của mình từ trong Luyện Trữ Vật Giới lấy ra, hai tay dâng lên, nghiêm trang đặt trên bàn giấy.

Đây là cái gì?

Tú Ngọc tò mò nhìn quyển sách dày đặt trên bàn, tập giấy trắng tinh, không thể nhìn ra bên trong là gì.

- Xem qua một chút đi, đây chính là tác phẩm tâm huyết của ta, có thể gọi là bảo vật nghệ thuật.

Phó Thư Bảo thuận tay mở ra một trang, chỉ thấy vài chữ cứng cáp có lực xuất hiện trên bìa sách.

- Xuân Chi Thơ: Cuộc sống đã trôi qua, không thể nào níu kéo, người yêu à, hãy trân trọng mỗi thời khắc lúc này, không nên để dung nhan dần dần già đi vô ích. Bây giờ, ta ở trong sách làm bạn với ngươi vĩnh viễn…

Tuyệt hảo, tuyệt đối tuyệt hảo.

Chẳng qua, những câu từ thơ hiện đại rắm chó này là xuất ra từ trong miệng Phó Thư Bảo, còn những chữ cứng cáp hữu lực kia đều là do Đan Thư Thần Thú viết. Những chữ này nét bút cứng cáp, uốn lượn như rồng bay trên trời, cảnh giới này ngay cả thư pháp gia đương đại cũng không thể sánh bằng.

- Không ngờ ngươi còn có tài như vậy, đây là chữ… do ngươi viết sao?

- Đương nhiên rồi, chẳng qua, những thơ từ và chữ viết này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở bên trong, lật xem đi.

Phó Thư Bảo cười nói.

- Còn có thứ quan trọng hơn?

Tú Ngọc lật ra một trang giấy, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ hình Phó Thư Bảo đang bày ra tư thế trầm tư, mỗi một sợi tóc và làn da đều rõ ràng chân thật. Phần mông rắn chắc, sung mãn lực lượng này khiến Tú Ngọc vừa nhìn thấy nó liền không nhịn được tưởng tượng nếu như cái mông này đè lên người sẽ đem đến cho nàng cảm thụ khoái lạc như thế nào.

Lại lật tiếp vài trang, tất cả đều là hình Phó Thư Bảo. Mỗi một hình Phó Thư Bảo đều khác nhau, có mặc áo dài cầm quạt, nho nhã phong lưu, còn có không mặc gì, kích thích người xem. Tóm lại, cho đến bây giờ còn chưa nhìn thấy họa sách như vậy bao giờ, cũng chưa gặp qua người vẽ tốt như vậy. Trái tim Tú Ngọc không khỏi kích động, còn cảm thấy mê hoặc.

- Những thứ này… cũng đều là từ tay ngươi vẽ ra sao?

- Đương nhiên rồi, đừng thấy ta bình thường cợt nhã, nhưng thật ra rất cóc học vấn, nói về nghệ thuật, ta dám khẳng định, trong thiên hạ này cũng không có bao nhiêu người có thể vượt qua ta đâu.

Phó Thư Bảo bắt đầu bốc phét, xem năng lực của Đan Thư Thần Thú thành của chính hắn, quả thực, hiện này trong thiên hạ, tuyệt đối o ai có thể vượt qua hắn. Đương nhiên, kể cả độ dày của da mặt nữa.

- Lễ vật như vậy, ta rất thích.

Tú Ngọc liên tiếp lật xem mười trang, nội dung về sau càng lúc càng khó coi, nàng xem mà mặt đỏ tía tai, trái tim cũng đập loạn. Tuy nhiên, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống kích động, cất quyển tập chân dung Phó Thư Bảo đi, thứ tốt như vậy, phải lưu lại, nếu đêm không ngủ được có thể lật nó ra xem, như vậy càng thể hiện sự giá trị của nó.

- Đúng rồi, lần này ta đến là để từ biệt ngươi, ta phải trở về Hậu Thổ Thành rồi.

Tú Ngọc có chút u oán liếc nhìn Phó Thư Bảo, nói:

- Ngươi tặng ta thứ này, ta đã biết ngươi muốn rời đi rồi, chuyện xin tiền lương ngươi nói với ta lúc trước, ta sẽ cho ngươi.

Phó Thư Bảo ôm lấy vai Tú Ngọc, cười nói:

- Không cần phải thương cảm, chia cách mới có tưởng niệm, loại cảm giác trùng phùng sau khi chia cách rất mỹ diệu và kích động, ta cũng không phải sẽ đi không trở lại, sau khi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về gặp ngươi, sau này, cứ cách một khoảng thời gian ta sẽ đến tìm ngươi.

- Thật sao?

Tú Ngọc ngẩng đầu hỏi.

- Đương nhiên là thật, chẳng qua Hoàng Kim Thành này quá phiền toái, ngươi có thể chỉ định một hành cung nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó, ha ha, lúc đó chúng ta sẽ làm chuyện cần làm.

- Ta sẽ xây dựng một tòa hành cung cách Hậu Thổ Thành không xa, mỗi khi đến một thời gian nhất định, ta sẽ đến nơi đó giải sầu, lúc đó nhất định ngươi phải đến.

- Một lời đã định.

Nhân tình là nữ hoàng, quan hệ này, Phó Thư Bảo làm sao có thể cam lòng từ bỏ chứ?

Ôm ấp một chỗ, nói những lời nghe thấy buồn nôn với nhân tình nữ hoàng, một bên sờ loạn lên người đối phương. Một lúc sau, Phó Thư Bảo mới tách khỏi Tú Ngọc, nói:

- Có người đến!

Hai người đem y phục chỉnh lý xong, Phó Thư Bảo liền cảm thấy hai cái gông xiềng vô hình trở lại. hai người cường đại nhất Hoàng Kim Thành là hai vị Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ lại trở về góc âm u hẻo lánh nào đó trong Hoàng Kim Điện. Ẩn nấp như độc xà, sau đó, một trận tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Thạch Công tiến vào điện bẩm báo:

- Nữ hoàng bệ hạ, Thái Bình vương tước và Tông Chủ Quy Vân Tông cầu kiến.

- Bọn hắn muốn gặp trẫm làm gì?

Tú Ngọc không vui nói.

Phó Thư Bảo thấp giọng nói:

- Cứ gặp đi, tên gia hỏa Mạc Khinh Vân kia muốn đối phó ta, hôm nay ta phải cho hắn thấy thực lực của ta, để hắn quên đi suy nghĩ đó.

Tú Ngọc gật đầu nói:

- Vậy để bọn hắn tiến vào đi.

Dưới sự dẫn đường của Hoàng Thạch Công, bốn người Thái Bình vương tước, Mạc Khinh Vân, Mạc Sầu và Băng Oánh tiến vào trong Hoàng Kim Điện, theo nghi lễ tham kiến Tú Ngọc. Phó Thư Bảo ở một bên mỉm cười nhìn Mạc Khinh Vân, cân nhắc sẽ động thủ như thế nào. Tất cả chi tiết đều đã có kế hoạch cụ thể, chỉ chờ cơ hội thích hợp để hạ thủ mà thôi.

- Nữ hoàng bệ hạ, người này tại sao lại ở đây?

Thái Bình vương tước không hề khách khí nói. “Người này” trong miệng hắn dĩ nhiên là Phó Thư Bảo, ý tứ rất rõ ràng, với thân phận của Phó Thư Bảo, căn bản không có tư cách đứng trong Hoàng Kim Điện, lại càng không có tư cách đừng cùng một Vương tước như hắn trong Hoàng Kim Điện này.

Tú Ngọc nói:

- Tại sao hắn không thể đứng ở đây? Tất cả đều là thần tử của trẫm, bất kỳ thần tử nào, chỉ cần trẫm gật đầu, hắn đều có thể đứng ở đây.

- Hy vọng bệ hạ tự trọng, Tú Quốc chúng ta là lễ nghi chi bang, quy củ lễ pháp, cho dù là bệ hạ cũng không ngoại lệ, tên Phó Thư Bảo này chẳng qua chỉ là một tên lưu manh ở Hổ Thành, hắn tuyệt đối không có tư cách đứng trong địa phương thần thánh trang nghiêm như Hoàng Kim Điện.

- Đủ rồi, Thái Bình vương tước, ngươi có chuyện gì muốn gặp trẫm? Nếu như đến để tranh luận thì trẫm không có hứng thú, các ngươi có thể lui xuống.

Tú Ngọc tức giận nói.

- Bệ hạ bớt giận, Thái Bình vương tước xin bớt giận.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Lễ pháp gì đó ta cũng biết một chút, muốn ta rời khỏi Hoàng Kim Điện cũng không có vấn đề gì, vậy thì ta đi đây, miễn cho hai người tranh luận, tổn hại hòa khí giữa bệ hạ và Thái Bình vương tước.

- Đợi đã! Đem thứ kia để lại đi!

Mạc Sầu thấy Phó Thư Bảo rời đi, vội vàng ngăn lại.

- Càn rỡ! Mạc Sầu, nơi này là đâu, có chỗ cho ngươi hô to gọi nhỏ sao?

Tú Ngọc vỗ lên bàn một cái. Nàng đã tức giận rồi, hành động của nàng không phải nghi ngờ là báo cho mọi người một tín hiệu, Phó Thư Bảo được nàng che chở.

Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản đột nhiên hiện thân, xuất hiện bên cạnh Tú Ngọc. Bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại lập lòe sát ý như đao.

- Dân phụ biết tội.

Mạc Sầu cuống quýt quỳ xuống. Chẳng qua, thân là đường chủ Luyện Lực Sĩ đường của Quy Vân Tông, một thân tu vi tuyệt đỉnh, mặc dù bà ta quỳ xuống, nhưng khí thể trên người lại không kém chút nào, cũng không có chút ý sợ.

- Ha ha, bớt giận bớt giận, bọn hắn chẳng qua là muốn nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển này mà thôi.

Phó Thư Bảo lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển từ trong Luyện Trữ Vật Giới ra, đặt trước mặt Tú Ngọc rồi nói:

- Bảo vật này, muốn ta cho không người khác, ta khẳng định không làm, vậy đi, ta cả gan mời nữ hoàng bệ hạ làm trung gian, gửi nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển ở chỗ bệ hạ, Mạc Khinh Vân ngươi cũng đem nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại giao cho nữ hoàng bệ hạ, sau đó chúng ta quyết đầu công bằng một phen, người nào thắng thì người đó có thể lấy được nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại, thế nào?

- Ngươi là cái thá gì? Bảo ngươi để lại nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển là cho ngươi một con đường sống, còn không biết tốt xấu!

Thái Bình vương tước phẫn nộ quát.

- Vậy thì không có biện pháp rồi, nữ hoàng bệ hạ, thảo dân cáo từ.

Phó Thư Bảo cầm lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, muốn rời đi.

- Đợi đã! Chúng ta đồng ý!

Mạc Sầu cuối cùng cũng lên tiếng.

Luyện Thiên Thần Quyển trọn vẹn cực kỳ quan trọng đối với Quy Vân Tông, nó có thể khiến Mạc Khinh Vân khôi phục bình thường, thực lực đại tăng. Kéo theo đó là thực lực của cả Quy Vân Tông đại tăng, cơ hội như vậy, bà ta làm sao có thể bỏ cuộc được? Hôm qua nhìn thấy tốc độ quỷ dị của Phó Thư Bảo, bà ta biết nơi này tuyệt đối không có ai có thể ngăn cản hắn rời đi. Nếu như hắn đi rồi, cơ hội lấy được nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại sẽ càng mong manh hơn. Mặt khác, Tú Ngọc nữ hoàng đứng về phía Phó Thư Bảo, Thái Bình vương tước cũng chẳng làm được gì, muốn dùng miệng lưỡi gây hại cho Phó Thư Bảo, thực sự chẳng khác gì tìm trinh tiết từ một kỹ nữ, lừa mình gạt người. Như vậy thì chỉ còn cách đánh cuộc với Phó Thư Bảo mà thôi.

- Được rồi, Mạc Tông Chủ, ngươi cũng lấy ra nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại đưa cho nữ hoàng bệ hạ đi.

Phó Thư Bảo lại lần nữa đem nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển đặt trước mặt Tú Ngọc.

- Nữ hoàng bệ hạ, ngài nguyện ý làm người trung gian sao?

Mạc Sầu không phải kẻ ngốc, trái lại bà ta còn rất tinh minh.

- Đương nhiên nguyệt ý, trẫm chính là cửu ngũ chi tôn, chẳng lẽ các ngươi còn không tin?

- Được rồi.

Mạc Sầu móc ra nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, cũng đặt trước mặt Tú Ngọc. Mạc Khinh Vân đầu óc không bình thường, bảo vật như Luyện Thiên Thần Quyển, hiển nhiên phải do bà ta cất giữ rồi.

- Được rồi, bây giờ mọi thứ đã ở trong tay trẫm, Mạc Khinh Vân và Phó Thư Bảo bắt đầu quyết đấu đi, ai thắng thì nó sẽ thuộc về người đó, hãy nhớ, lần quyết đấu này không phải là sinh tử quyết đấu, điểm đến là dừng, không ai được gây thương tổn tính mạng của đối phương, bằng không thì xử tội giết người!

Tú Ngọc đem nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trong tay ghép lại, vết nứt hoàn toàn ăn khớp, chính là hai khối đã bị Độc Vô Song chém đoạn.

Mạc Sầu lui ra, Mạc Khinh Vân cũng đi ra ngoài Hoàng Kim Điện.

Ở trong Hoàng Kim Điện quyết đấu, với thực lực của Mạc Khinh Vân và Phó Thư Bảo bây giờ, chỉ trong giây lát là có thể đem cả tòa điện đánh sập, như vậy thì tuyệt đối không được.

Lúc mọi người đều ra ngoài, lúc đi lướt qua bên cạnh, Tú Ngọc nữ hoàng đem hai khối Luyện Thiên Thần Quyển nhét vào trong tay Phó Thư Bảo, mà trong khoảnh khắc đó, Phó Thư Bảo cũng đem hai khối Luyện Thiên Thần Quyển giả đã chuẩn bị từ tối qua giao cho Tú Ngọc nữ hoàng. Thủ pháp của hai người cực nhanh, hoàn toàn không dấu vết.

Chuyện này không thể qua mắt được Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, nhưng lại qua mắt được Mạc Khinh Vân và Mạc Sầu. Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản chỉ nghe lệnh Tú Ngọc, đối với việc ăn gian tự nhiên xem như không thấy. Thực ra, không chỉ là chuyện này, đối với việc Tú Ngọc và Phó Thư Bảo vụng trộm, bọn họ trong lòng cũng biết, tuy nhiên vẫn nghiêm túc làm tốt công việc của mình, thị vệ là thị vệ, ngoại trừ chuyện thuộc bổn phận, bọn họ sẽ không bao giờ vượt qua.

Ra ngoài Hoàng Kim Điện, mặt trời đỏ rực treo trên cao.

- Ha ha! Quyết đấu!

Mạc Khinh Vân cười lớn một tiếng, bây giờ chuyện hắn thích nhất chính là quyết đấu.

- Ta muốn để ngươi kiến thức một phen sự lợi hại của ta!

Hai tay mở ra, trên sống lưng Phó Thư Bảo đột nhiên xuất hiện một đôi cánh ngũ sắc, chính là Ngũ Sắc Phi Thiên Dực! Mà trên chân lại xuất hiện một đôi lực lượng vĩ dực vô hình.

Đây chính là trang bị chạy trốn mạnh nhất rồi.

- Ngũ Sắc Lực Lượng Chi Dực, khó trách thực lực của hắn đề thăng nhanh như vậy, thì ra hắn vẫn luôn tu luyện tâm pháp bên trong Luyện Thiên Thần Quyển.

Mạc Sầu đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

- Hắn… không ngờ đã là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực rồi… Điều này sao có thể?

Băng Oánh kinh ngạc hìn Phó Thư Bảo, trái tim đập mạnh giống như cuồng phong ngoài biển rộng, không thể nào bình ổn được.

Ngay lúc mọi người đang kinh ngạc, Mạc Khinh Vân đột nhiên rống lớn:

- Xuất thủ đi! Ta chấp ngươi xuất thủ trước!

- Tốt, quả nhiên khí phái nhất đại tông sư! Cẩn thận, ta ra tay đây!

Phó Thư Bảo cũng rống lớn một tiếng, Ngũ Sắc Phi Thiên Dực vung mạnh, lực lượng vĩ dực ở hai chân phối hợp, toàn thân lao vút đi, giống một viên đạn pháo bay lên không trung.

Nháy mắt thứ nhất, Phó Thư Bảo vẫn còn trong tầm mắt mọi người, nhưng nháy mắt thứ hai, cả người hắn chỉ còn lại một điểm mơ hồ.

Đây gọi là sinh tử quyết đấu sao? Mạc Khinh Vân sững sờ, nhìn Phó Thư Bảo chạy xa.

- Đáng giận! Hắn đang đùa bỡn chúng ta!

Mạc Sầu đột nhiên rống lớn một tiếng.

- Cái gì?

Thái Bình vương tước cũng phẫn nộ không thể kiềm chế.

- Nữ hoàng bệ hạ, hai khối Luyện Thiên Thần Quyển vẫn còn trong tay ngài phải không?

Mạc Sầu hỏi.

Tú Ngọc thuận tay ném hai khối Luyện Thiên Thần Quyển giả cho Mạc Sầu, thản nhiên nói:

- Thật mất hứng, vốn còn cho rằng có trò hay để xem, vậy mà không ngờ tên Phó Thư Bảo kia vừa xuất thủ liền bỏ chạy rồi, thật là, nếu như hắn đã chạy trốn, bảo vật gửi tại chỗ trẫm sẽ thuộc về các ngươi.

- Đây… hai khối Luyện Thiên Thần Quyển này là giả!

Mạc Sầu đột nhiên có cảm giác như muốn đâm đầu vào tường.

- Ta cũng không biết, các ngươi đưa trẫm bảo quản, trẫm chỉ bảo quản, chẳng lẽ, trẫm có thể tráo đổi hay sao?

- Dân phụ… không có ý đó.

- Hừ! Tin rằng ngươi cũng không dám!

Mạc Sầu lúc này giống như người câm ăn hoàng liên, có không cũng không nói ra được.

Chuyện như vậy, Thái Bình vương tước cũng không có biện pháp. Mặc hắn có năng lực chống lại quân đội của Tú Ngọc, nhưng trên danh nghĩa, hắn lại không dám, thời cơ cũng chưa đến. Cho nên, nhìn Phó Thư Bảo biến mất trong tầm mắt, lại nhìn thấy bộ dạng giả ngốc đáng hận của Tú Ngọc, hắn cũng chỉ có thể đem nộ khí ém trong bụng.

Tương đối bình tĩnh lại là Băng Oánh, nàng ngơ ngác nhìn phương hướng Phó Thư Bảo biến mất, cũng không biết lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Lúc này, một tiếng cười dài cũng văng vẳng trong tầng mây…

o0o

Dưới bầu trời đêm, rừng nguyên thủy trải rộng mênh mông, không thấy điểm cuối. Từ xa truyền đến tiếng gọi của dã thú, hung tàn mà bi tráng.

Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thiêu đốt hai khối Luyện Thiên Thần Quyển, không hề có bất kỳ thanh âm nào. Tiếng gió đêm “vù vù” thổi qua, bất luận gió thổi mạnh như thế nào cũng không thể xuyên thấu hộ tráo vô hình, ảnh hưởng đến công tác tu bổ của Phó Thư Bảo.

Lúc trước, chưởng đao như lôi đình của Độc Vô Song đã đem Luyện Thiên Thần Quyển chém thành hai. Bây giờ, Phó Thư Bảo muốn dùng thủ đoạn của hắn để tu bổ nó lại.

Việc này cũng không giống tu bổ quần áo, dùng kim chỉ là có thể làm được, không chỉ phải có Nguyên Tố Hỏa cường đại mà còn phải khống chế thuần thục Luyện Vĩnh Hằng Lực, trọng yếu nhất chính là phải đem hai khối Luyện Thiên Thần Quyển hợp lại không chút sai lệch.

Thực ra, Phó Thư Bảo làm việc này cũng không nắm chắc có thể khôi phục Luyện Thiên Thần Quyển đến trạng thái chưa bị tách ra hay không, bởi mặc dù ngoại hình có thể tu bổ được, nhưng nội dung tồn trữ bên trong có lẽ không dễ như vậy. Nhất là một trong bốn đại ấn ký liên quan đến Hỗn Nguyên Cảnh mà Đan Thư Thần Thú đã từng nhắc đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thiên Tài Đọa Lạc Chương 397: Đại lừa gạt

Có thể bạn thích